TruyenHHH.com

Zsww Lao Tu Ac Ma Quyen 4 Chuyen Ver

“Mấy ngày nữa Phục gia sẽ rời khỏi thành phố X, ngài ấy bảo tôi nhắc nhở cậu chuyển cho ngài ấy đồ vật mà ngài ấy yêu cầu cậu đưa ra, bằng không Lạc Tần Thiên sẽ…”

Vương Nhất Bác trở lại biệt thự không lâu, Phó Nhân mượn cớ hỏi han bệnh tình của cậu để mọi người lùi ra tránh bị nghi ngờ ông ta lén lút nói chuyện riêng với Vương Nhất Bác.

Kể từ sau khi Phó Nhân lộ diện thân phận thật trước mặt Vương Nhất Bác, ông ta trong bóng tối đối diện với cậu cũng không còn thể hiện ra quá mức cung kính nữa, ở trong mắt Phó Nhân, Vương Nhất Bác cũng chỉ là quân cờ để Phục Luân dùng đối phó với Tiêu Chiến, căn bản không cần thiết khách khí với cậu ta.

“Tôi biết.” Vương Nhất Bác ngắt lời Phó Nhân, ánh mắt lạnh lùng nói “Nhưng Phó Bác sĩ nên biết rõ những cơ mật hắc đạo chủ lực, Tiêu Chiến sẽ không để ai khác trừ hắn ta động đến được.”

“Thế nên mọi chuyện còn phải cần đến Vương tiên sinh nỗ lực mới có thể báo được thù của em gái Vương tiên sinh, hơn nữa còn cả tính mạng mối tình đầu của cậu cũng đang nằm trong tay cậu đấy.” Phó Nhân cười nói, nhưng trong lòng có một cảm giác gì đấy không đúng, người con trai này kể từ lúc mới từ nghĩa trang trở về biệt thự, vẻ mặt và trạng thái tinh thần đều không giống như ngày thường nữa, ít nhất là trong đôi mắt kia đã không còn nhìn thấy được bất kỳ cừu hận cùng âm lãnh nào nữa.

Chẳng nhẽ cậu ta đã biết cái gì đó rồi.

“Thần sắc Vương tiên sinh hôm nay nhìn qua rất kém, hay là tôi giúp cậu kê chút thuốc.” Phó Nhân có thâm ý khác nói.

“Không cần” Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói “Chỉ là hơi mệt thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Cậu cũng không định chất vất Phó Nhân cái gì, Phó Nhân là người của Phục Luân, nếu như Phó Nhân biết cậu đã biết được sự thật về cái chết của Vương Nhã, Tần Thiên tuyệt đối sẽ khó giữ được tính mạng.

Lúc cậu chuẩn bị rời đi, Phó Nhân lại đột nhiên mở miệng nói “Đừng quên bỏ thuốc mỗi ngày, chỉ cần kéo dài được hai tháng là cậu có thể triệt để báo được thù, bây giờ mới chỉ được ba ngày thôi, đừng từ bỏ cơ hội trả thù cho em gái và cứu tính mạng mối tình đầu của cậu.”

“Việc này không cần ông phải nhắc.” Cậu không quay đầu lại, gằn giọng đáp trả.

Còn đường sau đó cậu đã nghĩ kỹ, hiện tại ai cũng không thể ngăn cản được cậu, bất kể là Tiêu Chiến hay là Phục Luân.

Buổi tối, Vương Nhất Bác đã tắm xong lên giường đi ngủ nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa về.

Những lời cậu ban ngày nói đã kích động rất nhiều đến Tiêu Chiến khiến hắn suốt một ngày trải qua nội tâm đau đớn giày vò, một mình ở trong Kim Nghê uống rượu đến không biết trời đất.

Vương Nhất Bác dựa vào đầu giường, lấy di thư Vương Nhã để lại ra nhìn một lần nữa, đau đớn không tưởng tượng được lan tràn ra trong ngực, câu “Nhớ ca ca lắm” kia khiến cậu khóc rất lâu, cậu đã không còn cơ hội nói cho Vương Nhã biết thật ra cậu chính là Vương Nhất Bác nữa rồi.

Người thân nhất không thể bảo vệ mà người yêu nhất vì mình mà đau khổ, vậy ý nghĩa sự tồn tại của cậu đến cùng là cái gì đây?

Cậu đặt bức thư xuống, dựa vào đầu giường, ánh mắt bi tuyệt nhìn trần nhà, hồi lâu mới khẽ thầm thì nói “Tiểu Nhã đừng sợ… ca ca rất nhanh sẽ đi cùng em….”

Vương Nhất Bác đang chuẩn bị nằm xuống, dưới lầu truyền đến thanh âm huyên náo, vào lúc này cũng chỉ có thể là Tiêu Chiến đã trở về.

Vương Nhất Bác mặc áo ngủ đi xuống dưới lầu, quả nhiên thấy Vu Bân đang đỡ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn qua đã uống rất nhiều rượu, ý thức chỉ còn tỉnh táo được một nửa, còn một nửa chìm trong đau thương ảm đảm, khi được Vu Bân đỡ ngồi lên ghế salong, hắn một tay khoác lên trên trán, trong miệng mơ hồ không rõ lẩm bẩm gọi tên Vương Nhất Bác.

“Đi nấu một bát canh giải rượu lại đây, lát nữa bưng lên trên lầu.” Vương Nhất Bác mặt không chút cảm xúc phân phó nói.

“Vâng tiên sinh.” Một người hầu cung kính tuân lời, sau đó xoay người đi tới nhà bếp.

Cậu đi tới trước mặt Tiêu Chiến, nhìn Tiêu Chiến có chút chật vật khổ sở, trong lòng lần thứ hai dâng lên đau đớn, tửu lượng của Tiêu Chiến rất lớn, chỉ có không muốn sống nữa mới đi uống nhiều như vậy.

Tiêu Chiến một đời này mỗi một lần uống say đều là bởi vì Vương Nhất Bác.

Hắn không có cách nào ở trên người Vương Nhất Bác phát tiết lửa giận, thế nên chỉ có thể lấy phương thức tự ngược này để giải bớt thống khổ trong lòng.

“Tiêu tổng trên đường trở về vẫn luôn miệng gọi tên Vương tiên sinh.” Vu Bân mặt không chút cảm xúc mở miệng nói “Hy vọng Vương tiên sinh có thể hiểu rõ được nổi thống khổ trong lòng Tiêu tổng.”

Cậu đem Tiêu Chiến đang ngồi dựa trên ghế salong gian nan nhấc dậy, lạnh nhạt nói “Anh ấy là chồng tôi, tôi cái gì cũng đều hiểu, thế nên tôi sẽ chăm sóc tốt anh ấy.”

Vương Nhất Bác thân đan lực bạc dùng hết sức lắm mới đỡ được Tiêu Chiến nâng lên giường, từ bên ngoài bưng tới một chậu nước nóng, lặng lẽ giúp Tiêu Chiến lau người.

Tiêu Chiến cũng không hoàn toàn say, trong mơ mơ màng màng cảm giác trước ngực nóng hầm hập, mông lung mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất Bác nhu hòa cầm một chiếc khăn lông trắng được nhúng nước nóng bốc khói đang lau chùi ở trước ngực mình.

Đây là mơ, nhất định chỉ là mơ thôi.

Tiêu Chiến nhìn bóng người nhỏ bé mơ hồ trước mắt, đáy lòng chảy qua một tia nước ấm, trong cơn mông lung càng nở rộ nụ cười, một giấc mộng chân thực như vậy, đã lâu không có làm, lần này nhất định phải làm lâu hơn một chút.

Tiêu Chiến hai mắt vẫn chăm chú trên người cậu, thậm chí không dám cử động, chỉ lo sơ ý một chút thì bóng người trước mắt liền sẽ biến mất.

“Tiểu Bác…” Tiêu Chiến nắm chặt lấy tay cậu, say khướt cười nói “Chỉ có ở trong mơ em mới ngoan như vậy.”

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, hàng lông mi dài tinh tế dưới con ngươi mang màu sắc thương trầm giúp Tiêu Chiến lau xong thân thể, đúng lúc người hầu cũng đem canh giải rượu mang vào.

Vương Nhất Bác bưng canh từng muỗng từng muỗng đút cho Tiêu Chiến ăn, Tiêu Chiến giống như đứa trẻ thuận theo nở nụ cười, thậm chí có chút ngây ngô, toàn bộ quá trình hai người không hề nói một lời, nhưng trong lúc vô tình bầu không khí như được phủ trong một mảnh ấm áp.

Mãi đến tận cuối Tiêu Chiến vẫn cứ cho rằng đây chỉ là mơ, bởi khi hắn đem Vương Nhất Bác đặt xuống dưới thân, cậu còn chủ động nghênh hợp, hai cánh tay ôm choàng lấy cổ hắn, thanh âm rên rỉ ngọt ngào.

Rèm cửa sổ vẫn chưa kéo, sáng sớm tia ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào Tiêu Chiến, hai mắt lim dim mở ra, vô thức vò vò mái đầu nặng trịch, vừa định ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện bên trong khuỷu tay có một nam nhân nhỏ bé đang ngủ thiếp đi trong lòng hắn, dáng vẻ khi ngủ tinh khiết mỹ hảo, yên tĩnh đẹp đẽ như một bức tranh sơn dầu.

Đại não Tiêu Chiến sau một giây hồi hộp, lập tức phát hiện ra hai người thân đều trần như nhộng, hạ thân thẳng thắn đối lập, ở giữa cái cổ trắng nõn của cậu còn lưu lại một dấu hôn đỏ chói, cảnh tượng như vậy hiển nhiên nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua.

Tiêu Chiến giống như bị điểm huyệt không dám nhúc nhích thân thể, chỉ sợ đánh thức Vương Nhất Bác, bởi vì điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là có phải đêm qua hắn uống say đã cưỡng bức cậu không.

Nếu thật như vậy khi Vương Nhất Bác tỉnh lại nhất định sẽ càng hận hắn.

Tiêu Chiến ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, tư thế ngủ của Vương Nhất Bác lúc này giống như một đứa trẻ vậy, hai nắm tay nhẹ nhàng chống đỡ ở trước ngực hắn, dịu ngoan cúi đầu tựa ở trên người hắn, trước khi hai người cắt đứt thì tư thế ngủ của cậu chính là như vậy.

Trong não Tiêu Chiến đột nhiên lướt qua hình ảnh tối hôm qua Vương Nhất Bác ôn nhu giúp hắn lau người, đút canh cho mình ăn.

Lẽ nào…. cái kia không phải mơ?

Có vẻ như chỉ có thể giải thích như thế.

Nghĩ tới điều này, Tiêu Chiến lần thứ hai mừng rỡ như điên, chẳng lẽ Vương Nhất Bác đã bắt đầu tha thứ cho hắn, hoặc là nói cuối cùng đã cảm động vì hắn, bằng không hôm qua làm sao lại ôn nhu với hắn như vậy, còn chấp nhận đáp lại đòi hỏi của hắn nữa.

“Tiểu Bác…” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nhỏ giọng kêu lên.

Trận cuồng nhiệt tối hôm qua đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của cậu, cơn buồn ngủ dày đặc khiến cho một tiếng gọi này Tiêu Chiến cũng không lay thức được cậu, cậu không có tỉnh lại, mím mím môi, đầu hướng về phía trước dán vào lồng ngực Tiêu Chiến tiếp tục nặng nề ngủ.

Một Vương Nhất Bác giờ khắc này nhìn qua an lành vô hại khiến cho Tiêu Chiến không đành lòng đánh thức, liền yên tĩnh nằm ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng dùng tay vuốt ve tóc cậu.

Kỳ thực hắn vô cùng vô cùng hối hận.

Hối hận vì tối hôm qua đã uống quá say.

Bởi vì cơn say rượu mà mơ mơ màng màng, không nhớ được chuyện đêm qua hắn đã làm, mùi vị đêm qua thế nào hắn đều chẳng nhớ được chút gì.

Đã lâu lắm rồi không được làm, kết quả ở trong tình huống vô thức liền được cho ăn thịt, hiện tại khi tỉnh lại căn bản cái gì cũng đều không nhớ rõ, tư vị đến từ thân thể người con trai mà hắn yêu nhất như thế nào…. rất muốn được thưởng thức thêm một lần nữa.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lõa thể mềm mại đang thiếp ngủ trong lòng mình, hầu kết theo bản năng trượt lên trượt xuống, cơ thể bắt đầu nóng dần lên, dục vọng sau một đêm nghỉ ngơi vô tình bùng cháy trở lại.

Một con sói dữ chịu đói bụng đã lâu đối mặt với một con cừu non thơm ngon đang say ngủ mà phải há miệng nhẫn nại quả thực khó chịu sống không bằng chết.

Hô hấp của Tiêu Chiến bắt đầu trở nên dồn dập, đừng nói đến chuyện tối hôm qua, mấy ngày nay hắn thật sự đã sắp biến thành hòa thượng rồi, Vương Nhất Bác mỗi ngày đều đem khuôn mặt lạnh lùng không chút lưu tình cự chi ngàn dặm ra đối mặt với hắn, bởi vì sợ cậu sẽ nghĩ đến chuyện ly hôn nên hắn điều duy nhất có thể làm chính là tha thiết chờ mong đến lúc được tha thứ, ngay cả việc đưa đưa tay chạm đến cũng là một chuyện rất xa xỉ.

Hắn vốn dĩ chẳng phải là thánh nhân, càng không phải thuộc dạng chính nhân quân tử như Vương Thần Tuấn, hạ lưu xấu xa đê tiện những lời khó nghe nhất mà Vương Nhất Bác đã từng mắng hắn cũng còn chưa đủ để hình dung ra con người hắn.

Tiêu Chiến cẩn thận từng li từng tí một vén chăn lên, có chút xấu xa nhìn trộm dưới tấm chăn thân thể Vương Nhất Bác lõa thể, ý dâm một hồi này đều nổi lên.

Làn da trắng nõn trơn bóng… nhũ hoa phấn hồng xinh đẹp…. bụng dưới bằng phẳng mê người…. dưới cái ấy tinh tế là một đôi chân thon dài bóng loáng….

Bất tri bất giác chăn đã bị Tiêu Chiến xốc lên hết toàn bộ, hắn nhìn chăm chăm vào, liều mạng nuốt nước bọt.

Toàn thân sắp bị dục vọng thiêu chết rồi…

Tiêu Chiến đắp chăn lại, để ổn định lại cơ thể đang nóng lên hừng hực, hắn nhắm mắt lại khẽ hít thở sâu, lần thứ hai mở mắt ra lại vì sợ hãi mà đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì Vương Nhất Bác đang mở to mắt chăm chăm nhìn hắn, nhưng ánh mắt rất ôn hòa, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.

“Tiểu… Tiểu Bác…” Tiêu Chiến cười nói rất không tự nhiên, trong nháy mắt có một loại cảm giác giống như nhìn trộm con gái trong nhà tắm bị bắt quả tang vậy “Anh… anh là sợ… sợ em thấy nóng nên lúc nãy mới xốc chăn lên…”

Lời Tiêu Chiến còn chưa nói hết, Vương Nhất Bác đột nhiên đưa trán mình chạm lên môi hắn một cái khiến hắn sửng sốt ngây người tại chỗ.

Vương Nhất Bác ôn hòa nở nụ cười “Không cần cố nhịn….em là người của anh…”

Qua mất 5 giây Tiêu Chiến mới phản ứng được Vương Nhất Bác nói cái gì, trong nháy mắt chỉ cảm thấy viền mắt đang tỏa nhiệt.

Hắn ôm lấy Vương Nhất Bác, ôm chặt vào trong lòng, tâm kích động đến đau nhói.

“Tiểu Bác, chúng ta đừng hành hạ nhau nữa được không?”

Vương Nhất Bác đáy mắt chợt hiện lên bi thương nhẹ nhàng nói “Được…”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com