TruyenHHH.com

Zsww Lao Tu Ac Ma Quyen 4 Chuyen Ver

Tiêu Chiến vẫn đang điều tra làm sao Vương Nhất Bác biết được tin Vương Nhã đã chết, hắn rất muốn biết tại sao đột nhiên cậu lại chạy tới bệnh viện. Nếu không phải có ai đó đã nói gì với cậu, cậu không thể tự nhiên mà đến bệnh viện tìm Vương Nhã được.

Điều tra suốt hai ngày nay nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chuyện như vậy, ngoại trừ hỏi chính Vương Nhất Bác thì căn bản không thể nào tra ra được.

Có điều Tiêu Chiến biết rất rõ, Vương Nhất Bác sẽ không nói.

Tối hôm đó, Tiêu Chiến trở lại biệt thự, hắn hỏi người hầu mới biết cả ngày hôm nay Vương Nhất Bác vẫn không chịu ăn gì, cháo bị cậu hất đổ nhiều vô kể.

Hắn liền ra lệnh cho người hầu làm mấy món bình thường Vương Nhất Bác vẫn thích ăn nhất, đặc biệt sắp xếp phòng ăn nhỏ ngăn bởi các tấm bình phong bên cạnh giường của cậu, mùi thơm của các món ăn hấp dẫn ngào ngạo khắp căn phòng, thế nhưng khuôn mặt Vương Nhất Bác vẫn chẳng chút cảm xúc, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn lấy hắn một cái.

Tuyệt thực mấy ngày nay, cậu gầy đi thấy rõ, Tiêu Chiến muốn đưa tay ra xoa xoa mặt cậu, nhưng rốt cuộc nửa đường phải thu về.

“Em định dùng cách tự làm tổn thương mình để trả thù anh sao?” Tiêu Chiến trầm giọng nói, sắc mặt hiển như không còn kiên trì ôn nhu như buổi sáng nữa “Dùng đến cách này, em đúng thật là chẳng còn sợ gì cả.”

“Phải! Tôi chính là đang trả thù anh! Chỉ cần anh đau khổ, tôi liền cảm thấy rất thoải mái! Ai bảo anh yêu tôi! Đáng đời anh!” Cậu đay nghiến cười nói ra những câu này, mấy ngày qua, cậu không rời khỏi đây một bước, không phải là cậu không muốn chạy trốn, mà bởi vì cậu biết rõ Tiêu Chiến bề ngoài thương yêu sủng ái cậu, kỳ thực vẫn luôn ngầm đề phòng cậu, cho người theo sát cậu, cậu chạy đường nào cũng không thoát, vì thế cậu sẽ không trốn, cậu luôn nằm trên giường, cùng hắn tự làm tổn thương lẫn nhau, mối thù của Vương Nhã, cậu sẽ khiến hắn từng chút một phải trả giá.

Cho dù kết quả cuối cùng là cậu phải gánh chịu thương tích đầy mình.

Bản thân Vương Nhất Bác vốn chính là một con dao sắc bén, đâm thẳng vào điểm trí mạng của Tiêu Chiến. Đuôi lông mày hắn giật giật mấy lần, bàn tay nắm chặt lại, móng tay gim sâu vào giữa lòng bàn tay.

Ai bảo anh yêu tôi! Đáng đời anh!

Em ấy, lại nói như vậy!

“Đúng! Là Tiêu Chiến tôi đáng đời!” Hắn cười lạnh một tiếng “Hai năm trước em đòi tự sát, hiện tại lại muốn dùng chiêu này, được! Tôi chơi với em! Em cứ tiếp tục hận tôi đi, có hận đến chết tôi cũng sẽ phải giam cầm em ở bên cạnh tôi! Tôi nói cho em biết Vương Nhất Bác, đừng nói là tôi giết một đứa em gái của em, cho dù tôi có giết cả nhà em, tôi muốn em, cũng là chuyện đương nhiên!”

Vương Nhất Bác khôi phục lạnh lùng, bình tĩnh quay đầu nhìn hắn “Tôi không có nhà, không có gia đình, tôi đã đủ bất hạnh rồi, ngay cả pháp bảo cuối cùng cho anh dùng để uy hiếp tôi anh cũng đã hủy hoại, hiện tại, anh còn có thể lấy cái gì ra để buộc tôi phải thuận theo anh?!”

Khí tức Tiêu Chiến hỗn loạn lên, phẫn nộ, không cam lòng, thống khổ, tất cả đều đang điên cuồng cắn xé lý trí của hắn, thật vất vả lắm mới khống chế lại được tâm tình của chính mình thì hắn phát hiện Vương Nhất Bác lại nằm xuống giường, quay lưng về phía hắn, tựa hồ muốn tuyệt thực đến cùng.

“Không phải em muốn tự mình bỏ đói chết trước mặt tôi sao?” Trong lời nói âm lãnh mang theo tiếng thở dốc ồ ồ, Tiêu Chiến đột nhiên đưa tay nắm lấy mặt cậu, thô bạo bóp miệng cậu mở ra, một tay khác trực tiếp nắm lấy đồ ăn trên bàn nhét vào miệng.

“Thử không ăn xem! Thử tuyệt thực xem!!” Hắn dữ tợn gào thét, ngón tay đem đồ ăn miễn cưỡng nhét vào bên trong miệng cậu “Em mau ăn cho tôi!”

Vương Nhất Bác thống khổ vung đánh hai tay, hai bên quai hàm bị thức ăn nhét vào dồn ép mà độn lên, hô hấp gần như sắp mất đi, cuối cùng trong tiếng nghẹn ngào thống khổ của cậu, hắn rốt cuộc buông lỏng tay ra, cậu lật người lại nằm nhoài bên giường khổ sở nhổ ra.

Tiêu Chiến ôm trán, sắc mặt cau có, tựa hồ còn thống khổ hơn cả cậu, hô hấp của hắn càng trở nên gấp gáp hơn.

“Còn không ăn sao?” Hắn nhìn Vương Nhất Bác lạnh lùng lau miệng, một lần nữa lại nằm xuống, hắn cảm thấy khí huyết trong nháy mắt lại cuồn cuồn bốc lên.

Vương Nhất Bác khôi phục lại sức lực, trào phúng khinh thường cười một tiếng, trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Tiêu Chiến đột nhiên hít vào một hơi, gầm dữ dội một tiếng “Người đâu!”

Vu Bân đứng ở bên ngoài cửa nghe được thanh âm, lập tức đẩy cửa đi vào.

“Tiêu tổng!”

Tiêu Chiến không quay đầu lại, mà chỉ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác trên giường, lạnh lùng nói “Chặt tay tên đầu bếp đã làm cơm tối nay cho tôi!”

Tiêu Chiến vừa dứt lời, Vương Nhất Bác lập tức mở mắt ra, kinh sợ xanh mặt nhìn hắn.

“Không phải em không ăn sao?” Tiêu Chiến phẫn nộ tàn nhẫn âm hiểm cười “Về sau mỗi ngày tôi sẽ thay cho em một đầu bếp, không, là mỗi bữa thay một đầu bếp, chỉ cần em không ăn, tôi sẽ cho chặt hai tay của bọn họ cho em, xem như là bồi thường giúp em, cho đến tận khi em hài lòng mà chịu ăn mới thôi.”

“Tiêu Chiến! Anh sẽ chết không được tử tế!!!” Vương Nhất Bác gào lớn, khi nghe tiếng Vu Bân trả lời một câu đáp lại “Vâng!” Thì cậu càng hoảng sợ.

“Tiêu Chiến, tôi ăn, tôi ăn! Đừng làm hại họ!” Cậu gần như sắp phát khóc, cậu sớm phải biết, bản thân vốn chưa từng là đối thủ của hắn.

“Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi.” Tiêu Chiến vung tay về phía sau ra hiệu, Vu Bân yên lặng lùi ra.

Vương Nhất Bác hơi nghiêng người khom lưng, bưng lên một chén canh, từng muỗng từng muỗng uống vào, bởi vì cổ tay bị thương nên những ngón tay cậu vì đau nhức mà khẽ run rẩy.

Tiêu Chiến đỡ lấy cái chén dưới tay cậu, một lần nữa lại ngồi ở bên giường.

“Anh giúp em ăn.” Thanh âm Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng, nghe vào tràn ngập nhu tình.

………………..

Sau khi Vương Nhất Bác ăn xong, Tiêu Chiến để người hầu đi vào thu dọn, còn hắn vẫn ngồi ở bên giường, nắm lấy một tay cậu trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Anh là chồng em….” Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa bóp năm ngón tay của cậu, tiếp tục ôn nhu nói “Bất kể đã xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là người thân thiết nhất của nhau…”

Vương Nhất Bác mặt không chút cảm xúc, ôn nhu của Tiêu Chiến bây giờ không thể chạm tới được sâu trong nội tâm của cậu, cậu lạnh lùng ngồi trên giường, bất động như tượng đá.

Sợ kích động đến cậu, đêm nay hắn cũng không ngủ lại ở phòng cậu mà ra phòng khách ngủ, chờ qua mấy ngày nữa để cậu bình tĩnh nguôi ngoai bớt, hắn sẽ chuyển lại vào trong.

Sau khi Tiêu Chiến vừa rời đi, Vương Nhất Bác đột nhiên vung tay lên cho chính mình một bạt tai!

Cậu không có năng lực để chống lại Tiêu Chiến, chỉ có thể yếu ớt bị động vùng vẫy trong hơi tàn, nếu như, nếu như có người giúp đỡ cậu, có thể cậu sẽ trả thù được!!

Bỗng nhiên, Vương Nhất Bác sực nhớ đến Phục Luân!

Kẻ có tư cách nhất có thể cùng Tiêu Chiến đối kháng, không phải là Phục Luân sao?

Phục Luân, là một gã đàn ông khiến cho cậu chỉ nghe tên thôi đã vô cùng sợ hãi, bóng ma để lại lần trước khiến cho cậu mỗi lần nhớ tới kẻ tên Phục Luân này, liền không rét mà run.

Nhắc đến Phục Luân, Vương Nhất Bác lại đột nhiên nhớ tới thủ hạ đang làm việc cho Phục Luân, Hạ Hải Long.

Cậu nhanh chóng xuống giường, tìm tới cái áo khoác, móc móc túi áo khoác một hồi, quả nhiên, tờ giấy kia, vẫn còn đây!

Hạ Hải Long từng đến tìm cậu, cũng kín đáo đưa cho cậu một tờ giấy có viết số liên lạc, cậu đã sớm quên mất khi ấy cậu chỉ tiện tay nhét vào trong túi áo, giờ khắc này mới bỗng nhiên nhớ tới.

May mà người hầu không để ý mang giặt chiếc áo khoác này.

Nhìn dãy số trên tờ giấy, Vương Nhất Bác không do dự, lập tức cầm điện thoại di động lên bấm số này!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com