TruyenHHH.com

Zsww Hon Uoc Hoan

Tiêu Chiến sau khi lái xe rời đi, hắn một đường lái xe đến thẳng đến quán bar. Tâm trạng của hắn thật sự không được tốt, cái hình ảnh hai người họ ôm nhau ngoài đường cứ lẩn quẩn trong tâm trí hắn.

Trong lòng hắn hiện tại đang vô cùng tức giận, ngay lúc bắt gặp Vương Nhất Bác được người khác ôm như vậy ở ngoài đường, Tiêu Chiến thật sự rất muốn xuống xe lập tức đánh cho tên kia một trận, rồi kéo cậu lên xe chở về nhà. Nhưng mà hắn chợt nghĩ đến bản hợp đồng, cho nên cố gắng kiềm chế bản thân mình lại, chưa bao giờ Tiêu Chiến cảm thấy hối hận như lúc này, cả một đời, hắn làm việc gì cũng rất cẩn trọng, lúc nào cũng sáng suốt, nhưng chỉ duy nhất lần này, lần soạn ra bản hợp đồng kia, hắn biết được rằng hắn sai rồi, hắn cảm thấy hắn vừa làm ra một việc ngu ngốc nhất trên đời, chẳng khác nào bê đá đập chân mình.

Đến quán bar, hắn đưa chìa khóa xe cho bảo vệ lái xe đi cất, còn mình đi thẳng vào trong, lúc hắn vào đã gây không ít sự chú ý của mọi người. Bởi vì ngoại hình của hắn luôn nổi bật trước đám đông, cho nên thu hút sự chú ý của mọi người cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà với Tiêu Chiến, cho dù bị dòm ngó như thế nào, hắn chẳng quan tâm, vẫn lạnh lùng bước thẳng vào phía trong góc, chọn một cái bàn vắng vẻ ngồi xuống.

Tâm trạng của hắn đang không tốt, hắn muốn tìm thứ gì đó giúp cho hắn thoải mái, hắn muốn quên đi cái hình ảnh cậu và tên giáo viên kia. Tiêu Chiến muốn vứt bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu mình, hắn nghĩ kỹ rồi, hắn không quan tâm cậu nữa, không để cậu ảnh hưởng đến hắn quá nhiều được, từ hôm nay hắn sẽ trở lại là chính mình, sẽ tiếp tục làm theo bản hợp đồng, rồi sau đó sẽ ly hôn với cậu.

Nhưng mà càng nghĩ như vậy thì hắn lại càng khó chịu, Tiêu Chiến không ngừng rót rượu rồi uống. Vị đắng chát của rượu giúp hắn thoải mái hơn, cứ thế Tiêu Chiến uống liên tục đến năm sáu ly liền, vị rượu ngấm vào khiến hắn bắt đầu say, đầu óc có vẻ loáng choáng, mơ hồ. Tiêu Chiến liền gọi phục vụ tính tiền đi về, lúc hắn lảo đảo đứng dậy, bỗng nhiên có một cậu con trai đi đến dìu lấy hắn.

"Để em dìu anh."

Mặc dù đang say, nhưng Tiêu Chiến vẫn không thích người khác động vào mình, hắn gỡ cái tay của người kia ra.

"Không cần, tôi tự mình đi được."

Thế nhưng mà, người con trai kia cũng không dừng lại, cậu ta tiếp tục bám lấy tay anh.

"Anh say lắm rồi, hay là để em đưa anh về nha."

Tiêu Chiến bị làm phiền, có chút khó chịu, hắn nhíu mày, cố gắng đứng vững, nhìn người bên cạnh.

"Cậu là ai? Tôi có quen cậu sao?"

Cậu ta mỉm cười, nhẹ giọng nói.

"Em và anh không quen nhau, nhưng mà em chú ý anh từ lúc anh vào chỗ này rồi, bây giờ anh say như vậy lái xe không an toàn, hay để em đưa anh về."

Tiêu Chiến nhếch mép cười, hắn biết rồi, hóa ra là MB trong quán bar, từ trước đến nay, hắn luôn bị gạ bởi những người như thế này, cho nên không cảm thấy lạ. Lúc trước hắn từng có tình một đêm nhưng mà với phụ nữ, nhưng cũng không phải là thường xuyên.

Thế nhưng mà kể từ khi kết hôn cùng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chưa bao giờ đi đến chỗ như thế này một lần nào nữa, cũng chẳng có khái niệm tìm người lên giường. Nhiều lúc hắn cũng không biết mình bị gì, đôi khi hắn còn tự hỏi, có phải hay không chỗ "ấy" của mình có vấn đề, nếu vẫn bình thường, vậy tại sao hắn lại không có cảm giác với phụ nữ nữa. Nhưng mà rõ ràng, lúc nhìn thấy cơ thể của Vương Nhất Bác, lúc hắn tiếp xúc gần với cậu, chỗ "ấy" của hắn vẫn nổi lên phản ứng cơ mà, điều đó đã khiến cho hắn vô cùng hoang mang.

Nhưng mà bây giờ, khi bị người con trai này chạm vào, cảm giác của hắn là vô cùng ghét bỏ, không phải hắn khinh bỉ cậu ta, chỉ là cảm thấy không thích để cậu ta động chạm vào mình. Đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh của cậu, nhớ đến những lúc thân mật cùng cậu. Tiêu Chiến có chút giật mình, hắn không ngờ ấy thế mà ngay lúc này hắn lại nhớ đến cậu, như vậy có phải hay không, cậu là người có thể tùy ý đụng chạm đến mình.

Thấy Tiêu Chiến cứ mãi ngẩng ngơ, cậu con trai kia lay lay cánh tay hắn.

"Anh đang nghĩ gì thế ạ? Để em đưa anh về nha?"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cậu ta, hất cánh tay ra khỏi người mình, hắn lấy ví rút ra vài đồng tiền rồi nhét vào tay cậu.

"Cảm ơn cậu đã có lòng, tôi không cần, tôi tự mình về được, hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, ngoài em ấy ra tôi không muốn để ai động vào mình cả, hơn nữa tôi không muốn em ấy phải buồn."

Nói rồi hắn bước đi, để cho cậu trai nhìn theo, ánh mắt có chút tiếc nuối, cậu ta cứ tưởng mình hôm nay câu được con cá to rồi, nào ngờ đâu lại thất bại, đã vậy người ta còn yêu cái người kết hôn cùng mình như vậy, khiến cậu ta có chút ghen tỵ .

Tiêu Chiến ra khỏi quán, hắn cố gắng tỉnh táo lái xe rời đi. Hắn cũng không biết đi đâu, hắn không muốn trở về nhà, cảm giác căn phòng trống trải khiến hắn khó chịu, dường như sự xuất hiện của cậu trong chính căn phòng của hắn đã trở thành sự quen thuộc với bản thân của hắn mất rồi.

Miên man suy nghĩ một hồi, hắn cũng không biết từ khi nào hắn lại lái xe đến nhà cậu, Tiêu Chiến cảm thấy mình say đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi. Hắn định lái xe quay về, thì từ đằng xa có chiếc xe chạy đến, dừng trước cổng nhà cậu, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác xuống xe cùng người khác, hắn cố gắng nhìn rõ người đó là ai, cho đến khi người kia quay mặt lại, hắn có chút ngạc nhiên, hóa ra người đó lại là thầy giáo.

Tiêu Chiến cố gắng bình tĩnh ngồi im trên xe, đưa mắt quan sát hai người. Bá Viễn và Vương Nhất Bác xuống xe, đi đến trước cổng, hai người vui vẻ cười nói. Tiêu Chiến siết chặt tay, cố gắng kiềm chế không để bản thân tức giận.

Cho đến một lúc sau, Tiêu Chiến nhìn thấy Bá Viễn ôm lấy Vương Nhất Bác, hắn không thể bình tĩnh được nữa, hắn mở cửa xe bước xuống đi đến chỗ hai người.

"Hai người làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác nghe giọng nói của hắn thì giật mình, cậu ngẩng mặt nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt của hắn đang vô cùng khó coi, đôi mắt sắc lạnh nhìn cậu. Vương Nhất Bác vội vàng đẩy Bá Viễn ra, ấp úng lên tiếng.

"Chú....chú sao...sao chú lại.....ở đây?"

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng.

"Sao tôi lại không thể ở đây, cũng may tôi ở đây mới có thể chứng kiến cảnh tượng như vừa rồi chứ."

Nghe hắn nói, Vương Nhất Bác có chút chột dạ, cậu vội vàng đi đến chỗ hắn níu lấy tay hắn giải thích.

"Chú...chú ơi! Không phải như vậy đâu ạ, chú đừng hiểu lầm."

"Đúng vậy đó Tiêu tổng, anh đừng hiểu lầm, tôi và Nhất Bác chỉ là..." Bá Viễn cũng lên tiếng.

"Im miệng, tôi không cần anh giải thích."

Bá Viễn mỉm cười, trong lòng có chút đắc ý, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, nhẹ giọng nói.

"Tiêu tổng, tôi biết anh lo lắng cho Nhất Bác, nhưng mà cậu ấy cũng lớn rồi, cậu ấy có tự do của mình, anh không nên quản cậu ấy như vậy sẽ khiến cậu ấy không thoải mái, dù sao anh cũng chỉ là chú của em ấy thôi mà."

Tiêu Chiến nhếch mép, hừ lạnh một tiếng, giọng nói trở nên trầm xuống.

"Bá Viễn, tôi nói cho cậu biết, chuyện giữa tôi và em ấy không cần cậu xen vào, hơn nữa cậu cũng chỉ là giáo viên của em ấy, không có quyền xen vào chuyện của em ấy."

Vương Nhất Bác cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, cậu liền bước lên trên, lên tiếng.

"Thầy, thầy cứ về trước đi ạ, có gì ngày mai em sẽ nói sau, dù sao hôm nay cũng cảm ơn thầy."

"Nhưng mà..."

Bá Viễn có chút không nguyện ý, anh ta không muốn đi.

"Dạ không sao, thầy cứ về đi ạ."

"Vậy được! Tôi về trước có gì tôi sẽ nhắn tin cho em sau, tôi đi đây, chào em.

Nói rồi quay sang nhìn Tiêu Chiến, mỉm cười.

"Xin phép Tiêu tổng tôi về đây."

Bá Viễn rời đi, ra chỗ xe, hắn quay lại nhìn hai người, nhếch mép cười, trong lầm thầm nghĩ.

"Tiêu Chiến, Bá Viễn tôi sẽ lấy lại em ấy từ trong tay anh."

Đợi cho Bá Viễn đi rồi, Vương Nhất Bác nắm lấy tay hắn.

"Chú...mình đi vào nhà thôi."

Thế nhưng mà Tiêu Chiến lại hất tay cậu ra, hắn lạnh giọng.

"Vương Nhất Bác, tôi nói cho em biết, cho dù tôi với em chỉ kết hôn theo lời ba mẹ, là hôn nhân hợp đồng đi nữa, thì em cũng không nên quá phận, em hiểu không? Đừng có ở sau lưng tôi mà giở trò mèo mỡ."

Vương Nhất Bác mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn, cậu không ngờ hắn có thể nói ra những lời như vậy, đột nhiên cậu cảm thấy đau lòng.

"Ý của chú là...là sao?"

"Đừng để tôi biết em ở sau lưng tôi yêu đương mèo mỡ, tôi nói ít em hiểu nhiều đúng không?"

Nghe hắn nói như vậy, Vương Nhất Bác đưa ánh mắt đầy tức giận nhìn hắn, cậu cố gắng kiềm chế không để bản thân phải khóc trước mặt hắn.

"Chú đừng có mà quá đáng như thế, cháu yêu đương ai là chuyện của cháu, chẳng phải chú từng bảo không quan tâm sao? Cháu không xen vào chuyện của chú thì chú cũng đừng có mà tỳ ý xen vào cuộc sống của cháu."

"Em dám...."

"Tạm thời cháu không muốn gặp mặt chú nữa, chú về đi, cháu mệt rồi, cháu đi ngủ đây."

Nói rồi Vương Nhất Bác bước đi, thế nhưng mà Tiêu Chiến liền nắm tay cậu kéo lại áp áp sát lên tường cúi xuống hôn môi cậu.

Hắn bắt đầu gặm cắn môi cậu, áp cậu thật chặt lên tường mà hôn. Vương Nhất Bác giãy giụa, cậu cố gắng thoát ra khỏi hắn, nhưng mà hắn đang tức giận, cho nên cố gắng giữ thật chặt không để cậu cựa quậy, điên cuồng mà hôn cậu.

Cho đến lúc sau, hắn mới buông cậu ra.

Vương Nhất Bác nhìn hắn đầy giận dữ, đôi mắt đỏ ửng, hai hốc mắt trực trào nước mắt.

"Chú làm cái gì vậy?"

"Tôi...."

"Cháu ghét chú.

Nói rồi bỏ mặc hắn đứng đó, cậu chạy thật nhanh vào nhà. Tiêu Chiến nhìn theo cậu, trong lòng nặng trĩu, câu nói "cháu ghét chú" quanh quẩn trong đầu hắn, tim hắn đau nhói. Hắn cứ thế đứng ở đó, ngước mặt nhìn lên phòng cậu, cho đến khi căn phòng tắt đèn, hắn mới cúi đầu ủ rũ đi về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com