Zsww Edit Truc Ma Thanh Doi Hoan
(Hồi tưởng quá khứ)Tiểu Tiêu Chiến vất vả kiễng chân, nhưng lại không ấn được chuông cửa, anh nản lòng đập mạnh hai phát vào cửa, "Bo Bo! Bo Bo! Anh đến chơi với em đây! Mở cửa mau! ”Tiếng bước chân từ xa đến gần rồi dần dần rõ ràng, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, "Ca ca! " Tiểu Nhất Bác giẫm lên băng ghế nhỏ mở cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến liền nhếch miệng nở nụ cười, một hàng răng trắng sáng nhìn đặc biệt đáng yêu, Vương Nhất Bác đứng trên băng ghế nhỏ còn cao hơn Tiêu Chiến một đoạn, cậu liền duỗi tay muốn Tiêu Chiến ôm.Anh trai Tiêu Chiến mười phần sức lực ôm em trai xuống, "Lần sau em để dì La mở cửa là được rồi, em sẽ ngã đấy. " Anh ra vẻ nghiêm túc răn dạy em trai."Dì...chậm...Bo Bo...nhanh!" Tiểu Vương Nhất Bác vừa mới học nói chuyện cách đây không lâu, có chút khó khăn, chỉ có thể nói từng từ một, nhưng Tiêu Chiến cùng cậu câu thông ngược lại không có chướng ngại, lập tức lý giải ý của cậu là cậu chạy tới mở cửa, sẽ nhanh hơn dì một chút.Tiêu Chiến còn chưa kịp dặn dò thêm hai câu, Vương Nhất Bác đã kéo tay anh lại, lòng bàn tay thịt có chút đỏ, là do vừa mới đập cửa quá dùng sức gây ra, Tiểu Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn phiến hồng kia, sau đó bĩu môi thổi hai cái, "Ca ca....không đau. ”"Vốn không đau nha." Tiểu Tiêu Chiến gãi gãi đầu, cười cười ngây ngốc."Chiến Chiến tới rồi." Dì La vừa lau tay vừa đi tới, "Bo Bo chỉ có lúc mở cửa cho con là động tác đặc biệt nhanh, dì cũng không sánh bằng với nó. ”"Chào dì La." Tiêu Chiến tự cởi giày, nhu thuận sắp xếp chỉnh tề, còn thuận tay sắp xếp lại giày của em trai, "Tần lão sư đâu ạ? ”"Phu nhân ở trên lầu đấy." Dì La cười sờ sờ đầu Tiêu Chiến, lại bị Vương Nhất Bác vỗ vào tay, Tiểu Vương bĩu môi, vẻ mặt không vui vẻ nhìn cô."Ai nha, Bo Bo ghen rồi." Dì La bất đắc dĩ cười cười, "Được rồi, dì không chạm vào anh trai con, đừng tức giận nha, Chiến Chiến muốn uống gì nào? Nước táo được không con? ”“Dạ được!” Tiêu Chiến gật gật đầu, bị Vương Nhất Bác nắm tay đi đến phòng đồ chơi.
Tiêu Chiến vừa đi vừa chia sẻ giai thoại của mình ở trường mẫu giáo, anh đã học lớp mẫu giáo.“...... Sau đó, cậu ta, bịch, rơi xuống hố cát! " Tiểu Tiêu Chiến cố gắng dùng từ ngữ đơn giản, múa tay múa chân trình diễn cho Vương Nhất Bác, biểu tình kích động, lỡ tay đẩy ngã khối lâu đài mà Tiểu Vương Nhất Bác vừa xây xong."Ai nha, thực xin lỗi Bo Bo." Tiêu Chiến làm sai, vội vàng xin lỗi cậu, Tiểu Vương Nhất Bác không tức giận, chỉ có chút khổ sở cúi đầu, "Muốn.... tặng....ca ca....không còn rồi. ”Tiểu Tiêu Chiến há miệng, nhìn đống gỗ kia, "Là muốn tặng cho anh sao? ”Tiểu Vương Nhất Bác gật gật đầu, Tiêu Chiến vuốt tóc cậu, "Cái kia, không sao, anh vừa mới nhìn thấy rồi! " Anh thật cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, Tiêu Chiến hồi tưởng lại lần trước ở nhà trẻ, Uông Trác Thành không cẩn thận đẩy ngã một cô bé cùng đống gạch mới xây, còn chưa kịp xin lỗi, đối phương đã gào khóc, ma âm chất đầy tai, làm cho trong lòng anh còn sợ hãi.May mắn thay, em trai anh không khóc."Sau này.....đưa." Vương Nhất Bác lại nói."Được được được." Tiêu Chiến đáp lại: "Sau này ca ca cũng tặng em một căn nhà! Một căn nhà thật sự! "Anh chỉ vào nhà của mình bên cạnh, "Chính là nó! ”"Bo Bo....cùng ca ca....cùng nhau." Tiểu Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, nghiêm túc nhìn anh.Lúc dì La vắt xong nước trái cây đi tới, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ tay trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi cười ra tiếng, "Đây là đang làm gì vậy?”
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55"Con đem khối xây của em ấy không cẩn thận đụng đổ." Tiêu Chiến ngượng ngùng chỉ chỉ khối gỗ xây dựng rải rác trên mặt đất, "Nên con đáp ứng sau này tặng một căn nhà lớn cho em ấy. ”"Ai nha, một cái túp lều bằng gỗ đổi một căn nhà lớn, Bo Bo thật biết kiếm tiền, Chiến Chiến con quá thiệt thòi, ha ha." Dì La không nhịn được cười."Không sao đâu." Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác: "Đưa cho em trai, không thiệt thòi! ”Dì La lại muốn đưa tay sờ đầu Tiêu Chiến, lại bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm không hạ xuống được, "Chiến Chiến đối với em trai thật tốt.” Cô cười nói, lại nhớ tới phu nhân trong nhà, thương tiếc nhìn Vương Nhất Bác một cái.Cũng may có Tiêu Chiến, tuổi thơ của đứa nhỏ này cũng không phải tất cả đều là những chuyện ô uế kia.Cơm chiều là đến nhà Tiêu Chiến giải quyết, dì La tuy rằng cũng sẽ nấu cơm tối, nhưng cô không ăn ở Vương gia, thời gian ăn cơm của Tần Sương Chi không cố định, dì La cũng không đành lòng để Vương Nhất Bác một đứa trẻ cô đơn một mình ở nhà ăn cơm, cũng may Tiêu Chiến cơ hồ mỗi ngày đều đến chơi với Vương Nhất Bác, thuận tay dẫn đứa nhỏ về nhà mình ăn cơm.Ngay từ đầu Lương Tố còn lo lắng giữ Vương Nhất Bác ăn cơm sẽ dẫn tới chỉ trích gì, dù sao nói như thế nào cũng là con trai Vương gia, truyền ra ngoài không tránh khỏi muốn nói nhà bọn họ muốn tạo quan hệ với Vương gia, về sau cô phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần dì La không chuẩn bị thức ăn cho Vương Nhất Bác, Tần Sương Chi căn bản không chú ý tới con trai nhà mình có ở nhà hay không.Người làm mẹ như vậy, Lương Tố cũng là lần đầu tiên gặp, không tránh khỏi sẽ càng thêm thương tiếc Vương Nhất Bác."Bo Bo, nào, ăn món này đi." Lương Tố đưa cho Vương Nhất Bác một cái thìa nhỏ kèm theo thức ăn, Vương Nhất Bác rất nhu thuận hiểu chuyện, nhỏ như vậy cũng có thể tự cầm thìa ăn cơm, lại không kén ăn, thập phần dễ nuôi."Chiến Chiến! Ăn cà tím đi! Không được lén lút cho đệ đệ ăn! "Lương Tố tức giận vỗ gáy con trai, thật là không ra gì, đồ ăn không ăn cư nhiên lại ném cho em trai ăn!"Con không ăn cà tím!" Tiêu Chiến tức giận che gáy mình, Vương Nhất Bác vội vàng buông thìa xuống, vươn tay ra bảo vệ Tiêu Chiến: "Đừng đánh ca ca....Bo Bo....thích ăn. ”"Đúng vậy, Bo Bo thích ăn con mới gắp cho em ấy!" Tiêu Chiến có chỗ dựa, dù đuối lí cũng tỏ ra mình mạnh mẽ.Nhìn gương mặt bướng bỉnh của Tiêu Chiến, Lương Tố quả thực muốn tức giận: "Con cứ dễ dàng khi dễ em trai đi, một chút cũng không có dáng vẻ của anh trai! "Mắng con trai xong lại quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Bo Bo, anh trai phải cân bằng dinh dưỡng, nếu anh trai không ăn sẽ bị bệnh nha. ”Vương Nhất Bác nhìn Lương Tố, gian nan lý giải những gì cô nói: "Sinh....bệnh? ”"Đúng vậy, anh trai không ăn rau sẽ sinh bệnh, phải uống thuốc, phải tiêm thuốc, rất khó chịu."Vương Nhất Bác không hiểu được cân bằng dinh dưỡng là gì, nhưng cậu biết uống thuốc, vì thế cậu quay đầu lại, dùng thìa nhỏ múc lấy mấy miếng cà tím mà Tiêu Chiến lén nhét cho cậu, toàn bộ trả về bát của Tiêu Chiến: "Ca ca....ăn đi! ”"..." Tiêu Chiến lại một lần nữa thua mẹ đại nhân của mình, nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của mẹ, Tiêu Chiến bi phẫn bắt đầu múc cơm, Vương Nhất Bác nhìn mặt anh lộ ra thống khổ nuốt cà tím xuống, cảm thấy như vậy ca ca sẽ không sinh bệnh, lúc này mới an tâm tiếp tục ăn cơm.-------------------------------Trời ạ, lúc nhỏ hai anh dễ thương xỉu ☺️☺️☺️
Tiêu Chiến vừa đi vừa chia sẻ giai thoại của mình ở trường mẫu giáo, anh đã học lớp mẫu giáo.“...... Sau đó, cậu ta, bịch, rơi xuống hố cát! " Tiểu Tiêu Chiến cố gắng dùng từ ngữ đơn giản, múa tay múa chân trình diễn cho Vương Nhất Bác, biểu tình kích động, lỡ tay đẩy ngã khối lâu đài mà Tiểu Vương Nhất Bác vừa xây xong."Ai nha, thực xin lỗi Bo Bo." Tiêu Chiến làm sai, vội vàng xin lỗi cậu, Tiểu Vương Nhất Bác không tức giận, chỉ có chút khổ sở cúi đầu, "Muốn.... tặng....ca ca....không còn rồi. ”Tiểu Tiêu Chiến há miệng, nhìn đống gỗ kia, "Là muốn tặng cho anh sao? ”Tiểu Vương Nhất Bác gật gật đầu, Tiêu Chiến vuốt tóc cậu, "Cái kia, không sao, anh vừa mới nhìn thấy rồi! " Anh thật cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, Tiêu Chiến hồi tưởng lại lần trước ở nhà trẻ, Uông Trác Thành không cẩn thận đẩy ngã một cô bé cùng đống gạch mới xây, còn chưa kịp xin lỗi, đối phương đã gào khóc, ma âm chất đầy tai, làm cho trong lòng anh còn sợ hãi.May mắn thay, em trai anh không khóc."Sau này.....đưa." Vương Nhất Bác lại nói."Được được được." Tiêu Chiến đáp lại: "Sau này ca ca cũng tặng em một căn nhà! Một căn nhà thật sự! "Anh chỉ vào nhà của mình bên cạnh, "Chính là nó! ”"Bo Bo....cùng ca ca....cùng nhau." Tiểu Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, nghiêm túc nhìn anh.Lúc dì La vắt xong nước trái cây đi tới, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ tay trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi cười ra tiếng, "Đây là đang làm gì vậy?”
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55"Con đem khối xây của em ấy không cẩn thận đụng đổ." Tiêu Chiến ngượng ngùng chỉ chỉ khối gỗ xây dựng rải rác trên mặt đất, "Nên con đáp ứng sau này tặng một căn nhà lớn cho em ấy. ”"Ai nha, một cái túp lều bằng gỗ đổi một căn nhà lớn, Bo Bo thật biết kiếm tiền, Chiến Chiến con quá thiệt thòi, ha ha." Dì La không nhịn được cười."Không sao đâu." Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác: "Đưa cho em trai, không thiệt thòi! ”Dì La lại muốn đưa tay sờ đầu Tiêu Chiến, lại bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm không hạ xuống được, "Chiến Chiến đối với em trai thật tốt.” Cô cười nói, lại nhớ tới phu nhân trong nhà, thương tiếc nhìn Vương Nhất Bác một cái.Cũng may có Tiêu Chiến, tuổi thơ của đứa nhỏ này cũng không phải tất cả đều là những chuyện ô uế kia.Cơm chiều là đến nhà Tiêu Chiến giải quyết, dì La tuy rằng cũng sẽ nấu cơm tối, nhưng cô không ăn ở Vương gia, thời gian ăn cơm của Tần Sương Chi không cố định, dì La cũng không đành lòng để Vương Nhất Bác một đứa trẻ cô đơn một mình ở nhà ăn cơm, cũng may Tiêu Chiến cơ hồ mỗi ngày đều đến chơi với Vương Nhất Bác, thuận tay dẫn đứa nhỏ về nhà mình ăn cơm.Ngay từ đầu Lương Tố còn lo lắng giữ Vương Nhất Bác ăn cơm sẽ dẫn tới chỉ trích gì, dù sao nói như thế nào cũng là con trai Vương gia, truyền ra ngoài không tránh khỏi muốn nói nhà bọn họ muốn tạo quan hệ với Vương gia, về sau cô phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần dì La không chuẩn bị thức ăn cho Vương Nhất Bác, Tần Sương Chi căn bản không chú ý tới con trai nhà mình có ở nhà hay không.Người làm mẹ như vậy, Lương Tố cũng là lần đầu tiên gặp, không tránh khỏi sẽ càng thêm thương tiếc Vương Nhất Bác."Bo Bo, nào, ăn món này đi." Lương Tố đưa cho Vương Nhất Bác một cái thìa nhỏ kèm theo thức ăn, Vương Nhất Bác rất nhu thuận hiểu chuyện, nhỏ như vậy cũng có thể tự cầm thìa ăn cơm, lại không kén ăn, thập phần dễ nuôi."Chiến Chiến! Ăn cà tím đi! Không được lén lút cho đệ đệ ăn! "Lương Tố tức giận vỗ gáy con trai, thật là không ra gì, đồ ăn không ăn cư nhiên lại ném cho em trai ăn!"Con không ăn cà tím!" Tiêu Chiến tức giận che gáy mình, Vương Nhất Bác vội vàng buông thìa xuống, vươn tay ra bảo vệ Tiêu Chiến: "Đừng đánh ca ca....Bo Bo....thích ăn. ”"Đúng vậy, Bo Bo thích ăn con mới gắp cho em ấy!" Tiêu Chiến có chỗ dựa, dù đuối lí cũng tỏ ra mình mạnh mẽ.Nhìn gương mặt bướng bỉnh của Tiêu Chiến, Lương Tố quả thực muốn tức giận: "Con cứ dễ dàng khi dễ em trai đi, một chút cũng không có dáng vẻ của anh trai! "Mắng con trai xong lại quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Bo Bo, anh trai phải cân bằng dinh dưỡng, nếu anh trai không ăn sẽ bị bệnh nha. ”Vương Nhất Bác nhìn Lương Tố, gian nan lý giải những gì cô nói: "Sinh....bệnh? ”"Đúng vậy, anh trai không ăn rau sẽ sinh bệnh, phải uống thuốc, phải tiêm thuốc, rất khó chịu."Vương Nhất Bác không hiểu được cân bằng dinh dưỡng là gì, nhưng cậu biết uống thuốc, vì thế cậu quay đầu lại, dùng thìa nhỏ múc lấy mấy miếng cà tím mà Tiêu Chiến lén nhét cho cậu, toàn bộ trả về bát của Tiêu Chiến: "Ca ca....ăn đi! ”"..." Tiêu Chiến lại một lần nữa thua mẹ đại nhân của mình, nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của mẹ, Tiêu Chiến bi phẫn bắt đầu múc cơm, Vương Nhất Bác nhìn mặt anh lộ ra thống khổ nuốt cà tím xuống, cảm thấy như vậy ca ca sẽ không sinh bệnh, lúc này mới an tâm tiếp tục ăn cơm.-------------------------------Trời ạ, lúc nhỏ hai anh dễ thương xỉu ☺️☺️☺️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com