TruyenHHH.com

Zsww Edit Truc Ma Thanh Doi Hoan


Biểu tình của Vương Nhất Bác vẫn không có biến hóa quá lớn, giống như ngọn lửa dịu dàng, từng chút từng chút, thiêu đốt lý trí còn sót lại của Tần Sương Chi.

"Mẹ, mẹ còn nhớ rõ không, khi tôi còn bé đi chúc mừng sinh nhật ca ca, không cẩn thận làm bẩn quần áo, thay quần áo mới của anh ấy trở về, tôi tràn đầy vui mừng chia sẻ với mẹ, mẹ lại hét lên, nắm tóc tôi dập xuống đất, mẹ hỏi tôi vì sao không mặc quần áo mẹ chuẩn bị cho tôi, mẹ biết rõ tôi sợ bóng tối lại nhốt tôi ở trong phòng tối một đêm không quan tâm."

"Không cần nói nữa!" Tần Sương Chi cũng không muốn nghe những chuyện cũ kỹ này của cậu, trên thực tế gần đây bà không biết chuyện gì xảy ra, thường xuyên nằm mơ có khi mơ thấy Vương Nhất Bác khi còn bé, Vương Nhất Bác nho nhỏ, đối với người khác đều cười ngọt ngào, nhưng đối với bà vĩnh viễn là một khuôn mặt băng giá, bất luận bà trêu cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không cười.

Thậm chí, còn có thể mở ra miệng to như chậu máu, đem lỗ tai bà cắn xuống.

"Mẹ cắt xoài, dì La nói cho mẹ biết, tôi bị dị ứng xoài, mẹ, mẹ còn nhớ lúc đó mẹ trả lời như thế nào không? Dị ứng có liên quan gì? Chết cũng không sao, nhưng không ăn những gì mẹ chuẩn bị là lỗi của tôi. "

Tần Sương Chi còn mơ thấy, Vương Cẩn Ngôn đã trở lại, mang theo hai mẹ con bọn họ đi công viên giải trí, nhưng Vương Nhất Bác rất nhanh đã biến mất. Khuôn mặt Vương Cẩn Ngôn trở nên mơ hồ không rõ, chỉ nhớ rõ hắn đang nổi giận, đấm đá bà, không biết vì sao lại đến bên vách núi. Vương Cẩn Ngôn không thấy đâu, trên người bà cũng không đau, nhưng không có khí lực nhúc nhích, Vương Nhất Bác nho nhỏ đã trở lại, cậu không có ngũ quan, khuôn mặt trắng bệch, không chút do dự đá bà về phía vách núi vạn trượng.

"Chiến ca cùng tôi ở bên ngoài nhặt chó, dì Lương không cho ca ca nuôi, tôi hỏi mẹ có thể nuôi được không, mẹ vui vẻ đồng ý, tôi vui vẻ cả ngày, nói với Chiến ca mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới, nhưng sau đó thì sao? Bà ép tôi, nắm lấy tay tôi đâm con dao vào bụng nó. "

Thanh âm Vương Nhất Bác không ngừng run rẩy, máu đỏ tươi kia phảng phất vẫn còn ở trước mắt, cún con tuy rằng bẩn, nhưng coi như khỏe mạnh, tròn trịa, cậu thích vô cùng, nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, cũng không có phản ứng kịp, cậu càng thích đồ đạc nào, Tần Sương Càng nhiệt tình hủy diệt nó.

Cậu chỉ có thể nhìn và cúi đầu không cam lòng.

Vương Nhất Bác nhỏ bé bất lực nhắm mắt lại.

"Mẹ, mẹ xem đi." Thanh âm của Vương Nhất Bác phảng phất cách Tần Sương Chi rất xa xôi, mang theo chút hương vị mê hoặc khó hiểu, "Mẹ, tôi sắp thoát khỏi sự khống chế của mẹ, từ nay về sau, tôi mặc quần áo gì, học cái gì, kết giao bằng hữu gì, thậm chí là cùng ai yêu đương, mẹ toàn bộ đều không quản được..."

"Mày câm miệng!!" Tần Sương Chi không chịu nổi gánh nặng lảo đảo hai bước, tay vịn lấy bàn trà, quỳ xuống đất, vẻ mặt bà bối rối lại mê mang, lộ ra một tia hung ác, lại có chút bất lực, ngón tay luống cuống nắm lấy bàn trà đá cẩm thạch bóng loáng, ý đồ tìm điểm cân bằng.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

"Mẹ, chó mẹ nuôi, muốn cắn đứt dây kéo, chạy về phía một người khác..." Vương Nhất Bác không ngừng nói, thanh âm của cậu nhẹ nhàng, trên dưới môi nhu động phạm vi cực nhỏ, tựa hồ cái gì cũng không nói, nhưng từng câu từng chữ đều nổ tung bên tai Tần Sương Chi, thần kinh Tần Sương Chi yếu ớt đến không chịu nổi một kích rốt cục bị đánh bại, bà tiện tay cầm lấy một con dao trên bàn trà, đâm tới Vương Nhất Bác!

"Đừng nhúc nhích! Cảnh sát đây! "

"Thành thật một chút!"

"Mau dập lửa!"

"Kiểm tra xem trên người bà ta có lưỡi dao sắc bén nào khác hay không!"

"Chúa ơi! Bo Bo! Tần Sương Chi bà điên rồi sao?! Nó là con trai ruột của bà đó! "

"Tần Sương Chi tên điên này!"

Trong lúc nhất thời, thanh âm giống như thủy triều vọt vào trong tai Vương Nhất Bác, kích thích đến màng nhĩ ong ong rung động, hình như có rất nhiều người quan tâm cậu, nhưng một chữ cậu cũng không nghe thấy, trong mắt cậu, trong tai, trong lòng, đều chỉ có thanh niên đầu tiên vọt vào ôm lấy cậu, thanh niên sợ đến toàn thân đều run rẩy, hai tay ôm cậu căng thẳng như sắt thép, hận không thể đem cậu dung nhập vào trong cốt nhục, Vương Nhất Bác có chút gian nan nâng tay lên, cho Tiêu Chiến nhìn cổ tay cậu, "Anh xem, nó bảo vệ em. "

Dây đỏ còn nguyên vẹn buộc vào cổ tay thiếu niên, bị máu tươi trong bụng nhuộm thành màu đỏ sậm, nhìn thấy mà giật mình.

Tiêu Chiến muốn nói lúc nào rồi còn quản dây đỏ, nhưng lời anh muốn nói như nghẹn trong cổ họng, kinh hồn chưa định, cái gì cũng nói không nên lời.

Vương Nhất Bác trấn an vỗ vỗ lưng thanh niên, "Qúa tam ba bận, Tiêu Chiến, anh cứu em ba lần, em nhất định phải lấy thân báo đáp. "

Kết quả của cái chết chính là, Vương Nhất Bác cho đến sau khi thi đại học cũng không thể dỗ dành Tiêu Chiến.

Cậu đã sớm báo cảnh sát, kéo theo quan hệ của Lưu Hải Khoan, sớm đã có cảnh sát chuẩn bị ở bên ngoài biệt thự Vương gia, trước khi ra khỏi cửa cậu đã bôi dầu hỏa lên tất cả rèm cửa sổ, lên sofa các vật dễ cháy, một chút lửa nhỏ có thể nhanh chóng bắt lửa, ngọn lửa lớn là dấu hiệu, cảnh sát sẽ xông vào, mà từ lúc cậu chuyển về Vương gia, không chỉ cho Tần Sương một ít thuốc mê, còn nhiều lần nhẫn nhịn Tần Sương Chi đánh đập cậu, chụp lại không ít chứng cứ, bao gồm cả camera siêu nhỏ đặt trong phòng khách, camera cơ hồ không ghi được lời cậu nói gì: Nhìn giống như đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ, bất lực nhúc nhích hai khóe môi, đứa nhỏ gầy bị mẹ phát điên công kích, Tần Sương Chi bạo hành đủ loại toàn bộ đều bị ghi chép lại.

Đối với việc Tần Sương Chi mất khống chế, Vương Nhất Bác sớm đã có chuẩn bị, dao chỉ sượt qua bụng cậu vạch ra vết thương dài nhưng nông cạn, nhìn dọa người, trên thực tế nằm ba ngày liền vui vẻ nhảy nhót, ba ngày nay vẫn là bởi vì có nguyên nhân bị khói dày đặc sặc đến ngất xỉu.

Nhưng tất cả những chuyện này Tiêu Chiến hoàn toàn không biết gì, trong lòng anh vẫn có chút bất an, sau khi trở về phòng ngồi bên cửa sổ ngẩn người, cơ hồ là lúc lửa cháy thì trước tiên lao ra khỏi nhà, dép lê còn chưa kịp thay, cảnh sát chờ tín hiệu ở cửa cũng không đuổi kịp anh, nhìn Vương Nhất Bác ngã xuống vũng máu, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy ruột gan đều nứt ra.

Sau đó có người thật cẩn thận nói cho anh biết, đây đều là mưu kế của tiểu vương bát đản này.

Vì thế Tiêu Chiến nổ tung.

Vương Nhất Bác rất buồn rầu, Tiêu Chiến xù lông cũng không phải hoàn toàn không để ý tới cậu, cơm áo gạo tiền nhà ở và đi lại đều cung cấp đủ, chính là không nói chuyện, cũng không cho hôn, ỷ vào so với cậu lớn tuổi hơn, mỗi ngày đều khi dễ cậu!

Vương Nhất Bác trước kỳ thi đại học còn có thu liễm, sau khi thi đại học quả thực là phóng thích bản thân, mỗi ngày kéo "thân thể bệnh tật" ở trước mặt Tiêu Chiến tìm cảm giác tồn tại, hết lần này tới lần khác người này mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sửng sốt xem cậu là không khí, tức giận đến mức bạn nhỏ giương nanh múa vuốt, nhưng mình muốn bạn trai, hình như cũng chỉ có thể tự mình dỗ dành.

Cứ như vậy dỗ dành đến ngày có kết quả thi đại học, Vương Nhất Bác đáng thương ngồi trước máy tính không dám nhập số chứng minh thư của mình, một đôi mắt chó chờ mong nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bất đắc dĩ, vẫn vươn tay về phía cậu.

Vương Nhất Bác sắp hoàn thành nghi thức bàn giao, đột nhiên lại thu tay trở về.

Tiêu Chiến: "? "

"Ca, mệnh của em do em không do trời, là chết hay sống, anh hãy để em tự mình định đoạt đi!" Đứa nhỏ phồng lên, vẻ mặt nghe theo mệnh trời nhập vào số học tịch và số chứng minh thư của mình, run rẩy ngón tay bấm vào.

Tải không thành công.

Hai người đồng thời "đệt" một tiếng, không căng thẳng, cười thành một đoàn, nhìn Tiêu Chiến khẩn trương không thua gì cậu, Vương Nhất Bác ngược lại thoải mái hơn một chút, lúc chuẩn bị chiến đấu thêm một lần nữa, điện thoại của Lý Thời đã gọi đến--

"Mẹ kiếp, Bác ca lợi hại a!!! Tôi vừa nghe mẹ tôi gọi cho lớp học cũ của tôi! Nhắc đến cậu! ! Tuyệt vời a Bác ca! "

Giọng nói rầm rầm khiến Vương Nhất Bác đau đầu: "Bao nhiêu điểm! "

"Hả? 650, tôi không lắng nghe quá cẩn thận, nhưng nó phải là rất nhiều! Có thể nhiều hơn một hoặc hai điểm! " Lý Thời hưng phấn phảng phất như mình thi đậu.

Vương Nhất Bác hất điện thoại ra, cả người nhào vào lòng Tiêu Chiến, ôm lấy con gấu hình người hôn lung tung, cọ đến nước miếng dính đầy mặt của bạn trai mới nhậm chức: "Bạn trai !!! Đừng giận em!!! Bây giờ anh có chứng chỉ công việc rồi!!! "

"Chứng chỉ gì?" Tiêu Chiến cao hứng đến mức không để ý đến tức giận.

"Bảng điểm của em! Đó là huân chương tình yêu của chúng ta! Là giấy chứng nhận tình yêu của chúng ta! Đó là tình yêu của chúng ta! ......??? " Sự hưng phấn của Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại.

Mở cửa là Tiêu Văn An cùng Lương Tố chạy tới chúc mừng, một người trợn mắt há hốc mồm không thể tin, một người tốt làm bộ như không liên quan đến mình.

Và máy tính làm mới lại trang web, Vương Nhất Bác, toán học 122, ngôn ngữ 118, lý thuyết 267, tiếng Anh 142, tổng số điểm 649.

Hạnh phúc là của họ, không...không liên quan đến chúng ta.

Vương Nhất Bác trước khi thi đại học nhận được tin Tần Sương Chi muốn gặp cậu.

Tần Sương Chi bị phán định là mắc chứng bồn chồn nghiêm trọng, tâm thần phân liệt nhẹ, tính cách của bà và sự bất ổn căn bản không thể tiến hành thẩm vấn tư pháp bình thường. Tần Sương Chi đang điều trị tại bệnh viện muốn chạy trốn, trong lúc hỗn loạn ngã xuống cầu thang, cột sống bị thương nặng, quãng đời còn lại chỉ có thể vượt qua trên xe lăn.

Về phần là ngoài ý muốn hay là người làm, không ai muốn đi tìm hiểu sâu.

Vương Nhất Bác hủy bỏ đơn khiếu nại, xin bảo lãnh điều trị, chọn một viện dưỡng lão non thanh thủy tú, rời xa sự ồn ào trần thế, để bà ăn uống, nhưng cả đời cũng không thể rời khỏi nơi này.

Tiêu Chiến cùng cậu đi gặp Tần Sương Chi, thanh niên ngồi trên băng ghế dự bị, dùng giấy bút vừa rồi y tá đưa cho anh, tiện tay phác họa khuôn mặt tươi cười quen thuộc của một thiếu niên, dấu ngoặc ở khóe miệng giơ lên cao, tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Thiếu niên cách Tần Sương Chi vài bước xa, bất luận bà sám hối như thế nào cũng không có rút ngắn khoảng cách của bọn họ, Tần Sương Chi che mặt khóc rống, bà biết, bà cùng con trai của bà cách nhau, không chỉ là bà đi không nổi mấy bước này, còn vì con trai bà không muốn đi vài bước này.

Chỉ vài bước, cho dù tận cùng cả đời, cũng không cách nào vượt qua.

"Nhất Bác, con có thể tha thứ cho mẹ không?" Tần Sương Chi nghẹn ngào hỏi Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn dung nhan bà chỉ mới ba tháng đã nhanh chóng suy tàn, trên đầu tóc bạc mọc um tùm, biểu tình hèn mọn chưa từng thấy qua.

"Mẹ." Giọng nói của Vương Nhất Bác thản nhiên: "Tôi có thể hiểu được bất hạnh của mẹ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mẹ. "

Thiếu niên mang theo nụ cười tươi sáng rực rỡ chạy về phía thanh niên, thanh niên quen thuộc ôm lấy cậu, cúi đầu mổ một ngụm, hai người cũng không nhìn phương hướng Tần Sương Chi nữa, nắm tay nhau đi ra ngoài.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

"Ca, anh nói xem chú Tiêu có phải đã chấp nhận chuyện của hai chúng ta hay không?"

"A, ông ấy đã đánh anh thành như vậy còn không biết xấu hổ không đồng ý sao?! Lại nói tiếp em tiểu vương bát đản, không lôi kéo ba anh còn chưa tính, còn cùng mẹ anh trốn ở một bên cười, Vương Nhất Bác em là người sao? "

"Ai nha, em đó không phải là sợ tổn thương người vô tội sao! Hơn nữa anh còn không biết xấu hổ nói, nếu em đi trễ một lát, vết thương kia của anh cũng không tìm được! Còn không biết xấu hổ sai khiến em vài ngày, bưng trà đưa nước cho anh! Anh ỷ vào lớn hơn em, mỗi ngày bắt nạt em! "

"Wow bắt đầu rồi phải không? Lại bắt đầu rồi phải không? "

"Là anh bắt đầu trước!"

"Là em bắt đầu trước!"

"Là anh!"

"..."

Năm 5 tuổi, ước mơ của Tiêu Chiến là trở thành một phi hành gia, đi trên thiên thạch, băng qua dải ngân hà, đến hành tinh của Hoàng tử nhỏ và tặng cậu một bông hồng độc đáo.

Năm 10 tuổi, ước mơ của Vương Nhất Bác là trở thành một nhà thám hiểm, vượt qua sóng gió, vượt qua chông gai, mang theo bầu trời đầy sao sâu trong rừng rậm, so sánh với đôi mắt của Tiêu Chiến, xem cái nào sáng hơn.

Năm 15 tuổi, ước mơ của Tiêu Chiến là trở thành một họa sĩ, trong mỗi bức tranh đều chỉ có một người mẫu, thanh mai trúc mã là em, tình đậu sơ khai là em, nước biếc chảy dài là em, tay trong tay đến bạc đầu cũng là em.

Tiêu Chiến, 20 tuổi, và Vương Nhất Bác, 18 tuổi, có chung một giấc mơ.

Tâm nguyện từ bây giờ trở đi là quãng đời còn lại có người, sông sao lấp lánh, tất cả đều lãng mạn.

-------------------------------

Toàn văn hoàn
Ngày đào hố: 22/11/2021
Ngày lấp hố: 2/3/2022

-------------------------------
Vậy là chính thức hoàn fic này rồi.

Hai anh trong fic này dễ thương kinh khủng 😁

Mai up tiếp Bệ hạ nha 😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com