TruyenHHH.com

Zsww Edit Truc Ma Thanh Doi Hoan


  Vương Nhất Bác nhuộm tóc một lần nữa, đổi tóc vàng thay vào đó là mái tóc màu xanh lam, mỏng đi rất nhiều, chỉ có đuôi tóc dài hơn, thỏa mãn huýt sáo vào gương, quay đầu nhìn Tiêu Chiến từ lúc mới bắt đầu đã đen mặt, "Anh xem, có ngầu không! ”

"Một chút cũng không ngầu!" Tiêu Chiến sắp tức chết, "Em nói em là học sinh, nhuộm tóc làm cái gì hả? Tóc đen không đẹp sao? Giờ sặc sỡ như vậy! ”

“Được rồi được rồi được rồi!” Vương Nhất Bác cầu xin tha thứ, từ lúc cậu nói muốn nhuộm tóc, Tiêu Chiến chưa bao giờ ngừng cằn nhằn, cũng không biết phong cách của lão cán bộ này học theo ai, rõ ràng lúc trước chú Tiêu và dì Lương nhìn tóc cậu đều nói đẹp mà.

"Cuộc sống mới!" Vương Nhất Bác so sánh: "Ca, em sẽ làm được, anh tin em đi. ”

"Thật sự không cần anh giúp em sao?" Thả Vương Nhất Bác một mình trở về đối phó với người điên kia, Tiêu Chiến thủy chung cảm thấy rất bất an.

Vương Nhất Bác lắc đầu, tự tin nhìn Tiêu Chiến: "Em có thể, Bác ca của anh không gì không làm được! ”

Tiêu Chiến bật cười, xoa xoa mái tóc xanh nhỏ, không thể không nói, màu lam này làm cho vẻ mặt đứa nhỏ trắng phát sáng, nhìn bộ dáng đặc biệt dễ bóp, vừa mềm vừa sữa.

Tiễn Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến vẫn lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tiêu Văn An và Lương Tố.

"Ba, ừm, chuyện lúc trước con nhờ ba đi tìm hiệu trưởng trường trung học lục trung. Ừm, được, sa thải mấy lão sư kia là được rồi, ừm, những thứ khác không có gì, Lâm gia kia... Được rồi, ba, ba thật giỏi! Ngoài ra... Triển lãm tranh đó, con không muốn làm nữa, đúng vậy, tất cả bản thảo con đều thu hồi, ừm... Sau này... con không nghĩ về nó nữa, con không muốn lấy thân phận đệ tử Tần Sương Chi sống sót... Đại khái mở một phòng thiết kế đi, con mới năm hai, còn sớm... Còn nữa, hôm nay con cũng chuyển về ở, ừm, ba bận vậy cúp máy trước đi ạ. ”

"Mẹ, chuyện con nói với mẹ lúc trước thế nào rồi? Wow, không hổ là mẹ! Lão tướng Lương ngoại giao ra tay thật đỉnh a! Ah không phải không phải, con không có nói mẹ già! Thâm niên thâm niên! ! Lần trước bạn cùng lớp của con cũng nói rằng đã nhìn thấy con ăn tối với em gái con! Mấy tên tiểu tử thúi kia còn muốn xin wechat của mẹ đã bị con vô tình cự tuyệt! Hả? Mẹ, mẹ, ba con có biết không? Đương nhiên không nói hì hì, con chính là con ruột của mẹ mà! Cảm ơn mẹ! Yêu mẹ! Buổi tối trở lại để con nấu ăn cho mẹ! ”

Lương Tố cười lạnh một tiếng, " Thủ đoạn nhờ ba mẹ theo đuổi bạn trai của con đúng là cao tay, nếu không phải vì Bo Bo thì mẹ đã không để ý đến con rồi. ”

  "Đúng vậy, em ấy cũng là con ruột của ngài không phải sao." Tiêu Chiến cười.

"Mẹ nói cho con biết, chuyện của Bo Bo mẹ giúp con, con muốn nói với ba con như thế nào chuyện con bắt cóc con trai nuôi của ông ấy, con tự suy nghĩ rõ ràng, mẹ cũng không giúp con." Lương Tố giơ lên một nụ cười có chút ác liệt, thậm chí còn có chút chờ mong.

"..." Quên đi, dù sao mẹ anh cũng không phải là lần đầu tiên chờ mong anh bị đánh.

Một số thói quen là tốt.

Lương Tố lại trêu chọc một hồi lâu mới cúp điện thoại, Tiêu Chiến hài lòng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Anh nhờ Tiêu Văn An đến văn phòng hiệu trưởng trường trung học số 6 ngồi một chút, uống trà cả buổi sáng, lúc Tiêu Chiến còn đang đi học, Tiêu Văn An đã quyên góp một tòa nhà giảng dạy cho lục trung. Lúc Vương Nhất Bác học trung học, Tiêu Văn An lại quyên góp một tòa nhà giảng dạy, hiện tại tòa nhà còn đang xây dựng, ban giám hiệu tất nhiên sẽ không vì những người không xứng làm thầy kia mà đắc tội với Tiêu gia.

  Chuyện Lâm Viễn oan uổng Vương Nhất Bác cũng không thể dễ dàng buông tha, mấy hợp đồng của Lâm gia đều bị Tiêu gia cướp mất, vốn là chướng mắt những chuyện nhỏ nhặt kia, nhưng Tiêu gia muốn cướp, tất nhiên là một người cũng sẽ không để lại cho Lâm gia hắn, hơn nữa thường đi bên bờ sông, nào có giày không ướt, hóa đơn của Lâm gia cũng chưa chắc đủ khả năng để xem xét kĩ lưỡng, đã sắp bị ép đến sơn cùng thủy tận, Lâm Viễn nếu không ra thanh minh sự thật, vậy chờ đợi hắn tất nhiên là hậu quả hắn gánh không nổi.

Về phần Lương Tố, từ sau khi Tiêu Chiến trở về, Lương Tố liền gia nhập nhóm cha mẹ học sinh của Vương Nhất Bác, có rất nhiều phụ huynh giàu có, tuy rằng không biết Vương Nhất Bác và Lương Tố có quan hệ gì, nhưng có thể leo lên quan hệ của bà Tiêu, cớ sao lại không làm, vì thế thỉnh thoảng hẹn nhau uống trà chiều, chơi mạt chược gì đó. Lương Tố tự nhiên có biện pháp để các cô nói cho con mình biết, có đôi khi nhìn thấy và nghe thấy cũng không nhất định là chân tướng, ngàn vạn lần không nên phát tán tin đồn ác ý làm tổn thương người khác. Có lẽ chính họ là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Vương gia không phải là hậu thuẫn của Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu gia thì phải.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm khái một chút, không có gì ngạc nhiên khi những cô gái kia đều say sưa trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo của thiên lương vương phá, cảm giác có chỗ dựa thật đúng là rất sảng khoái!

Tuy nhiên, lời nói của Vương Nhất Bác ngày đó quả thật cũng nhắc nhở Tiêu Chiến, quyền nuôi con của cậu vẫn còn trong tay Tần Sương Chi, tuy rằng Vương Nhất Bác chỉ còn năm tháng nữa là có thể độc lập, nhưng Tiêu Chiến không muốn chờ nữa.

Càng nhanh rời xa người phụ nữ điên Tần Sương Chi kia, Vương Nhất Bác lại càng nhanh được tự do.

Lâm Viễn chuyển trường, ở trường học buổi sáng đọc thư sám hối, một chữ cũng không đề cập đến Tần Sương Chi, chỉ nói mình ghen tị với Vương Nhất Bác, cho nên tương kế tựu kế thừa nhận lời nói của Tần Sương Chi, các bạn học đều áy náy xin lỗi Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ, tuy rằng nói cậu kỳ thật cũng không để ý đến ác ý của bọn họ, nhưng cậu cũng không muốn để cho bọn họ lấy danh nghĩa xin lỗi tự tha thứ.

Lý Thời ngược lại giống như một con khổng tước đã thắng, dương dương đắc ý nhìn lướt qua đám người cách đây không lâu còn cao cao tại thượng, lắc đầu châm chọc một trận, nói đến nỗi khiến người ta mặt đỏ tai hồng còn không bỏ qua, cuối cùng bị Vương Nhất Bác đút một cái bánh bao nghẹn lại.

Giáo viên cũng thay đổi, lúc trước tên giáo viên kia mặt mũi quá khó coi, luôn nói rất nhiều lời vũ nhục người khác, mọi người nhìn hắn khó chịu thật lâu, tuy rằng gần đến kỳ thi đại học rất ít thay đổi chủ nhiệm lớp, nhưng không thể không nói ngược lại lại được lòng mọi người, theo từng trang lịch rơi xuống, ngày thi đại học cũng càng ngày càng gần.

Vương gia vẫn rất bình tĩnh, mỗi ngày Tiêu Chiến đều đưa đón Vương Nhất Bác, có đôi khi Tần Sương Chi dựa vào cửa sổ lầu hai, lạnh như băng nhìn hai người, bà nghiện rượu càng ngày càng lợi hại, cả ngày đần độn, cơ hồ chỉ có khi nhìn thấy Tiêu Chiến từ xa mới có thể thanh tỉnh.

Lúc đối mặt với Vương Nhất Bác phần lớn bà đều trong trạng thái phát điên, Vương Nhất Bác tùy ý để bà phát tiết, thỉnh thoảng phản kháng cũng rất nhỏ, sự nhẫn nhục chịu đựng của cậu không khơi dậy một tia thương hại trong lòng Tần Sương Chi, ngược lại càng thêm điên cuồng.

Một số người mong đợi thời gian nhanh hơn, bởi vì để nghênh đón tương lai.

Một số người mong đợi thời gian ngắn hơn, bởi vì để giải quyết quá khứ.
-------------------------------
Thích hai câu cuối quá 😁

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com