TruyenHHH.com

Zsww Edit Truc Ma Thanh Doi Hoan


Dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, Vương Nhất Bác tự ngã mình xuống sô pha, dùng cánh tay che mắt, lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

7 năm trước, Vương Nhất Bác 10 tuổi.

Vương Cẩn Ngôn thời gian tới không nhiều cũng không cố định, hơn nữa tính tình càng ngày càng không tốt, Vương Nhất Bác không thích ông đến, nhưng chỉ có lúc ông muốn tới, Tần Sương Chi mới giống như một người sống, hơn nữa đối với cậu đặc biệt tốt, cậu lại có chút chờ mong ông đến.

Tình cảm giữa cha mẹ và con cái có thể rất thuần túy, cũng có thể rất phức tạp, tình cảm của Vương Nhất Bác đối với Vương Cẩn Ngôn và Tần Sương Chi rất phức tạp, những năm đầu bọn họ sẽ đánh cậu, đánh đau đến tàn nhẫn, cậu sẽ hận bọn họ, nhưng sau đó cậu dần dần bình thường, biết nói chuyện, biết cười sẽ chạy trong phạm vi bọn họ dễ dàng tha thứ, bọn họ đối với cậu rất tốt.

Nó giống như nuôi một con thú cưng.

Bất quá tuy rằng so ra kém cha mẹ Tiêu Chiến toàn tâm toàn ý yêu thương con trai của mình, nhưng cũng cho cậu cơm áo không lo, sẽ không vứt bỏ cậu, như vậy cậu đã rất thỏa mãn, dù sao cậu còn có Tiêu Chiến ca ca.

Ngày đó khi Vương Cẩn Ngôn đi còn vỗ vỗ đầu Vương Nhất Bác, nói với cậu phải đi học thật tốt, chờ ba trở về, sẽ mang quà cho cậu, nhưng phải dùng bảng điểm cuối kỳ để đổi, Vương Nhất Bác tự tin ưỡn ngực nhỏ.

"Baba, con nhất định có thể thi đủ điểm, ba có thể mua cho con cái Lego kia không?"

Vương Cẩn Ngôn nhéo nhéo mặt cậu, cười gật đầu.

Nhưng cuối cùng, Vương Nhất Bác không đợi được Lego tâm tâm niệm niệm của cậu, Tần Sương Chi cũng không thể đợi được người yêu mà bà tâm tâm niệm niệm.

Người tới là một vị phu nhân ung dung hoa quý, ăn mặc một thân màu đen, hình dung có chút tiều tụy, trang điểm tinh xảo cũng không che dấu được nếp nhăn cùng mệt mỏi ở mắt, ánh mắt bà ta sắc bén nhìn quanh một vòng, rơi vào trên mặt Vương Nhất Bác, ánh mắt cơ hồ muốn hóa thành lưỡi dao sắc bén khiến Vương Nhất Bác không khỏi co rúm lại một chút, nhưng cậu không thể trốn, bởi vì mẹ của cậu vẫn còn ở phía sau cậu.

Vị phu nhân kia từ trên cao nhìn xuống mẹ con bọn họ, hai mắt đỏ bừng, chỉ vào bọn họ, cơ hồ đem những từ khó nghe nhất trên thế giới đều đổ vào trên người bọn họ để bình ổn phẫn nộ cùng bi thương của mình, bà ta hận không thể xé mặt Tần Sương Chi, nhìn biểu tình hờ hững của bà, bà ta rốt cục nhịn không được ——

"Cô cho rằng tại sao anh ấy lại chết? Cô nghĩ anh ấy thực sự yêu cô sao? Không! ”

"Vì tiền, vì quyền, Vương Cẩn Ngôn hắn cái gì cũng không thể làm! Lúc trước khi nói với cha mẹ tôi muốn cưới tôi đã thề son sắt, quay đầu liền hướng về quê hương dịu dàng của người phụ nữ khác! ”

"Cô nói khi hai người ở cùng một chỗ cô không biết hắn đã có gia thất sao? Ai tin điều đó? Cho dù lúc ấy cô không biết, sau này cũng không biết sao?! ”

"Là vì nó? Một đứa con hoang mà thôi, cô thật sự cho rằng hắn xem là bảo bối sao? ”

"Tần Sương Chi, là cô hại chết hắn, là các ngươi hại chết hắn! Nếu như không phải các ngươi, nếu như không phải các ngươi, tôi cũng sẽ không..." Bà ta còn chưa nói xong lời sau đó, Tần Sương Chi lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, bà mở to hai mắt, không thể tin nhìn về phía người đàn bà kia.

Bà duyên dáng nâng đỡ sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ, "Đương nhiên không phải tôi, tôi sẽ không vì anh ấy mà làm bẩn tay tôi!” Bà run rẩy nở nụ cười, khóe mắt lại rơi một giọt nước mắt, "Tôi sẽ không! ”

"Tần Sương Chi, Vương Cẩn Ngôn là bởi vì các ngươi mới chết! Anh ấy là vì cô và đứa con hoang này của cô mới chết! " Người phụ nữ kia tựa hồ lâm vào điên cuồng, nói chuyện lộn xộn không hề logic, bị một người giống như quản gia mang đi, bên cạnh có một người tự xưng là luật sư, đỡ kính mắt bên cạnh sợi tơ vàng, lời nói ra không hề có nhiệt độ, Vương Nhất Bác đã nghe không rõ hắn đang nói cái gì.

Đơn giản chỉ là di sản của Vương Cẩn Ngôn không có quan hệ gì với bọn họ một xu nào.

Đám người kia chậm rãi ở nhà đại náo một hồi, Vương Nhất Bác giống như nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cảnh sát mới để cho những người đó rời đi, trong đám người, có một thiếu niên, mở to đôi mắt to, lo lắng mà lại đau lòng nhìn cậu.

Tần Sương Chi gần như điên cuồng, bà năm lần bảy lượt ý đồ đi Vương gia, nhưng khăn trắng cùng linh đường uy nghiêm, bà ngay cả cửa cũng không vào được, tóc tai bù xù khóc, nháo, người ta chỉ coi bà là chuyện cười.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Là Lương Tố và Tiêu Văn An tới đưa bà đi, gọi bác sĩ gia đình, tiêm thuốc trấn an cho bà mới khiến bà bình tĩnh lại. Vương Nhất Bác lui trên sô pha, Tiêu Chiến không rời một bước nhìn cậu.

"Ca ca, có phải em thật sự không có ba..." Vương Nhất Bác mở to hai mắt, có chút mê mang nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đau lòng ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu, thiếu niên mười hai tuổi cũng không biết nên an ủi tai bay họa gió này như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu.

Tần Sương Chi sau khi tỉnh ngủ trầm mặc hồi lâu, tựa hồ lấy lại chút tinh thần. Lương Tố an ủi bà hồi lâu. Gương mặt tái nhợt của bà hướng Lương Tố cảm ơn, rốt cuộc cũng là lão sư dạy Tiêu Chiến nhiều năm như vậy. Lương Tố tuy rằng không thể đồng ý cách đối nhân xử thế của Tần Sương Chi, nhưng cô cũng không phải là người tính toán so sánh những thứ này, chỉ thở dài, dặn dò bà nghỉ ngơi thật tốt, có việc thì gọi bọn họ.

Tiêu Chiến ngủ đến một nửa gặp ác mộng bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi chạy tới gõ cửa phòng Tiêu Văn An và Lương Tố, mang theo nức nở nói Vương Nhất Bác gặp nguy hiểm đang cầu cứu anh. Hai vợ chồng làm thế nào cũng không an ủi được anh. Lương Tố nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn chồng của mình, rốt cuộc là lo lắng, một nhà ba người mò mẫm sang phòng bên cạnh, cửa phòng bên cạnh thế nhưng cũng không đóng, mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, còn chưa kịp nghĩ đối sách, Tiêu Chiến đã xông vào.

Phòng của Vương Nhất Bác không có ai.

"Ba, Bo Bo sợ tối, em ấy không dám ở nơi tối tăm như vậy, Bo Bo gặp nguy hiểm!” Tiêu Chiến sắp khóc, Lương Tố trấn an anh một chút. Tiêu Văn An kiểm tra xung quanh, quả nhiên phát hiện ở phòng ngủ chính có gì đó không ổn, sau khi dùng sức mạnh đập cửa phát hiện Vương Nhất Bác và Tần Sương Chi đã sớm bất tỉnh nhân sự.

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại là ở bệnh viện, Tiêu Chiến nằm sấp bên cạnh cậu, ánh mắt khóc như một quả đào.

Tần Sương Chi cho Vương Nhất Bác uống thuốc ngủ, ở trong phòng châm lửa than, niêm phong hết cửa sổ, Vương Cẩn Ngôn chính là tự sát như vậy, bà muốn dùng phương thức tương tự, chấm dứt tính mạng của mẹ con bọn họ, nếu như không phải Tiêu Chiến nửa đêm ầm ĩ, ngày hôm sau mới phát hiện, phỏng chừng đã muộn.

"Ca ca..." Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, "Anh lại... Cứu... Bo Bo... một lần nữa..." Cậu nói đứt quãng, cổ họng khàn khàn, lại híp mắt nở nụ cười.

Tần Sương Chi cho cậu uống thuốc ngủ phân lượng không nhiều, cậu nửa đường loáng thoáng có chút tỉnh lại, nhưng cậu không mở cửa được, cũng đẩy không tỉnh Tần Sương Chi, lúc ấy ý niệm duy nhất trong đầu, chính là hy vọng Tiêu Chiến có thể đến cứu cậu.

Sau đó, anh thực sự đã đến.

Giống như lần đầu tiên cậu và anh gặp nhau khi còn nhỏ, một lần nữa anh đã đến và cứu cậu.

-------------------------------
Đợi lát up thêm chương mới nha!😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com