TruyenHHH.com

Zsww Edit Truc Ma Thanh Doi Hoan


Kết quả cuối cùng tất nhiên chính là học sinh đến tham gia náo nhiệt của học viện bị tống ra ngoài, học sinh trung học dựa vào thẻ học sinh tiến vào, Vương Nhất Bác mặt lạnh lùng nhìn tấm bản tuyên truyền, trong góc rõ ràng viết —— mời mang theo thẻ học sinh của trường.

Xấu hổ quá, căn bản không chú ý tới.

Vì thế cậu bạn nhỏ chỉ có thể ngồi xổm ở đầu cầu thang gọi điện thoại cho anh trai, triệu hoán thầy Tiêu ra đón cậu, còn an bài cậu ở một vị trí dựa vào phía sau, thầy Tiêu chống lấy bàn ghế của cậu, đem nửa người nhốt vào trong ngực, hơn một trăm đôi mắt nhìn, liền nhìn khuôn mặt cậu bé da trắng nõn kia dần dần trở nên đỏ lên.

"Nếu đã tới, liền nghe thật kỹ, trở về anh muốn hỏi bài thi em." Tiêu lão sư nhếch môi cười.

"Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Chiến." Tiêu Chiến đứng trên bục giảng, lễ phép gật gật đầu, "Đàn anh Dư có việc xin nghỉ, bài phát biểu lần này do tôi thay thế, như vậy chủ đề của bài phát biểu lần này của chúng ta là lịch sử mỹ thuật phương Tây..."

Gần một giờ phát biểu, Tiêu Chiến dí dỏm nói, kiến thức của anh rộng rãi, từ ngữ dí dỏm hài hước, không có học hỏi cổ hủ, cũng không có cái gọi là "nghệ sĩ" nhảy thoát, trật tự rõ ràng lại có thể dẫn chứng phong phú, ban đầu chỉ là những người đến nhìn mặt đều bắt đầu bị bài phát biểu của anh hấp dẫn, không tự chủ được nghiêm túc.

"Trên đây là toàn bộ nội dung của bài phát biểu này." Tiêu Chiến tắt PPT, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, "Còn mười phút nữa, mọi người có vấn đề gì muốn hỏi không? ”

Học sinh trung học phía dưới thì thầm to nhỏ với nhau trong chốc lát, lục tục đưa ra vấn đề, không ngoài vấn đề học nghệ thuật và thi đại học, Tiêu Chiến có chút khó khăn gãi gãi đầu, "Tôi được chủ nhiệm đề cử đến học viện mỹ thuật Florence, chưa từng trải qua kỳ thi đại học, trở về trực tiếp treo học tịch, cho nên vấn đề này, tôi có chút không trả lời được, xin lỗi. ”

Phía dưới là một trận thanh âm hâm mộ.

Vương Nhất Bác hơi thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng rằng sẽ có người hỏi Tiêu Chiến chọn vợ, xem ra mọi người còn chưa mất đi lý trí như vậy, quả nhiên đều là một số học sinh giỏi mỗi ngày học tập tốt lên!

“Đàn anh!” Phía dưới có một nữ sinh đột nhiên hét lên, "Có phải 3 năm trước anh đã tham gia triển lãm tranh Rosso không?! "Dư Huy"* là anh vẽ?! Bán được 1 tấm 900.000?! ”
*Dư huy: ánh chiều tà, tà dương

"Ừ..." Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Dư Huy đúng là tác phẩm của tôi, nhưng cụ thể bán được bao nhiêu tiền. Cha mẹ tôi không nói với tôi. ”

Phía dưới một mảnh xôn xao, Rosso là một triển lãm tranh cấp bậc nào mọi người đều biết, giá cao 900.000 cũng khiến người ta líu lưỡi, tuy rằng trước đây có giá 1,2 triệu trên trời của Tần Sương Chi, nhưng ba năm trước Tiêu Chiến mới 16 tuổi a!

“Tôi nhớ rồi!” Nữ sinh hàng sau đột nhiên thấp giọng kinh hô một câu, "Tôi vẫn cảm thấy quen mắt, anh chính là học trò cuối cùng của Tần Sương Chi! ”

"Cái gì?! Tần Sương Chi? Tần Sương Chi mà tôi quen biết sao?! ”

"Đúng vậy! Trước kia Tần Sương Chi tiếp nhận phỏng vấn đã từng nói qua, bà ấy đã thu một học trò, loại thiên phú cực cao, về sau còn đặc biệt tuyên truyền qua tranh của cậu ấy! Đàn anh, có thực sự là anh không?! ”
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Tiêu Chiến lại gật gật đầu, "Đúng vậy, năm tuổi tôi bắt đầu học vẽ tranh với Tần lão sư. ”

"Ghen tị a, người so với người nổi tiếng chết người a, tôi năm tuổi ngay cả bút vẽ cũng chưa từng chạm qua..."

"Tôi bốn tuổi học vẽ, nhưng làm sao không có lão sư như Tần đại sư, trách không được 16 tuổi của tôi bình thường không có gì lạ!"

“Đúng vậy, nếu tôi có lão sư như Tần Sương Chi, nói không chừng tôi cũng có thể bán một trăm vạn đấy!”

"Chính là, Tần Sương Chi danh tiếng truyền ra ngoài, tùy tiện vẽ một bức tranh ngắn gọn nói không chừng đều có thể bị thổi ra ý cảnh, tôi vừa mới tìm kiếm về Dư Huy kia, ừm. Thành thật mà nói, đúng vậy phải không? ”

“Đây chính là học trò cuối cùng của Tần Sương Chi, nói bậy cái gì vậy!”

"Vốn tôi nói không sai a, người mua bức họa kia của anh ấy chưa chắc cũng là thật cảm thấy có giá trị như vậy chứ? Tần Sương Chi không vẽ tranh bao nhiêu năm, vạn nhất có thể thông qua một trăm vạn này cùng Tần Sương Chi mai mối trên cầu nối, vậy không phải liền kiếm được sao? ”

"Cũng đúng, tôi nghe ba tôi nói, năm đó tranh của Tần đại sư khó cầu, hơn nữa bà ấy đều phong bút bao nhiêu năm, bức tranh của học trò cuối cùng này, tốt hơn so với đồ giả một chút chứ?"

Trong một thời gian ngắn, "Tiêu Chiến" biến thành "học trò của Tần Sương Chi".

Tiêu Chiến nghe tiếng thảo luận phía dưới, thần sắc có chút mê mang, tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì đó.

"Ba" một tiếng, trong phòng học trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, Vương Nhất Bác ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế trước lớp học nghiêm mặt đứng lên, nói với nam sinh kêu gào lợi hại nhất bên cạnh, "Lúc anh ấy học lớp 12 đã được đề cử đi Florence, chỉ bằng bây giờ cậu còn phải ngồi ở chỗ này phát sầu cho kỳ thi đại học, liền biết cho dù là cậu quỳ cầu Tần Sương Chi bà ấy cũng sẽ không thu cậu làm đồ đệ, nếu thu thì đúng là tự đập biển hiệu. ”

"Cậu!" Nam sinh tức giận đến đỏ mặt tía tai. Năm đó Tần Sương Chi muốn thu học trò, cha hắn quả thật có đi cầu đường tắt qua cửa, nghe nói Tần Sương Chi chỉ nhìn một chút đường cong hắn vẽ, liền lắc đầu, người giới thiệu còn muốn nói thêm cái gì, Tần Sương Chi cười như không nhìn hắn, "Lâm tổng, tôi cũng không thể đập bảng hiệu của mình nha. ”

Tần Sương Chi năm đó vẫn là Tần đại sư, sau lưng còn có Vương gia Hoàn Vũ làm chỗ dựa, cao ngạo không ai bằng, Lâm tổng cũng chỉ có thể tiếc nuối khoát tay với cha hắn, ý bảo cha con bọn họ rời đi.

"A." Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng che giấu ý cười bên môi mình, "Nếu mọi người không có vấn đề gì chuyên nghiệp, vậy bài phát biểu của chúng ta liền kết thúc, lúc đi ra ngoài chú ý an toàn, chờ mong trong một hai năm tới, tôi có thể may mắn trở thành đàn anh chân chính của các cậu. " Anh mím môi cười cười, dẫn Vương Nhất Bác đi.

“Nói giống như cậu biết Tần Sương Chi vậy!” Có người không phục mà hét lên.

Vương Nhất Bác ôm ván trượt quay đầu lại, "Quả thật quen biết. ”

"Bà ấy là thầy của Tiêu Chiến mà."

Vương Nhất Bác túm lấy tay áo Tiêu Chiến thở phì đi về phía trước, Tiêu Chiến cũng không tức giận, tùy ý cậu kéo tay áo biến dạng, cũng chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu, cho đến khi Vương Nhất Bác ngừng lại.

"Wow! Cậu bạn nhỏ thật đẹp trai a! " Tiêu Chiến sờ sờ Vương Nhất Bác, anh mới trở về hai tháng, Vương Nhất Bác đã cao lên một chút, sắp đến cằm anh rồi.

"Anh đừng khổ sở a." Cậu bạn nhỏ học theo sờ sờ đỉnh đầu Tiêu Chiến: "Ca của em là tuyệt nhất! ”

"Anh không có khổ sở a." Tiêu Chiến vô tội nhìn Vương Nhất Bác: "Anh chỉ đang suy nghĩ về một vấn đề rất nghiêm túc! ”

Suy tư có nên đi hỏi một vị phụ nữ họ Lương nào đó hay không, chín mươi vạn của anh đâu?!

Nhiều tiền như vậy, phần thưởng tiến bộ của cậu bạn nhỏ sau này không cần phải lo lắng nữa rồi! Không cần phải dựa vào tiền tiêu vặt để sống một cuộc sống vội vàng! Hãy suy nghĩ về nó và cảm thấy một chút kích động nhỏ!

"..." Vương Nhất Bác cảm thấy mình giống kẻ không hiểu chân tướng mà quan tâm bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến, hai người đột nhiên vui vẻ, cũng không biết đang cười cái gì, chính là đột nhiên tâm tình tốt lên.

-------------------------------
Fic này Thanh thủy văn trắng trợn luôn á mọi người, không có nước thịt để húp luôn 🙃🙃🙃 I'm fine
.·´¯'(>▂<)´¯'·.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com