TruyenHHH.com

(ZSWW) (Edit) Ai nói trúc mã không địch lại trời

Chương 14

layla2118


Uông Trác Thành cảm thấy gần đây trạng thái của Tiêu Chiến có gì đó không đúng. Anh thường xuyên ngồi ngẩn người trong giờ học, tần suất bị giảng viên quở trách ngày một nhiều.

"Này, cậu làm sao vậy, hồn vía bay đi đâu cả rồi?"

"Hả? Tôi.. à, không có việc gì, vừa rồi tôi đang mải nghĩ mấy chuyện."

"Dạo này nhìn cậu có gì đó không ổn, mệt quá à? Có muốn nghỉ một tí không?"

Uông Trác Thành dừng việc đang làm dở lại, đứng dậy liền cầm lấy áo khoác của Tiêu Chiến, toan dẫn anh ra ngoài.

"Đại Thành, chúng ta hẹn Hải Khoan ra ngoài đi, tôi cho chuyện muốn hỏi cậu ta."

Từ lần dắt tay ngoài ý muốn kia, Tiêu Chiến rõ ràng không cam tâm trở lại làm bạn bè với tiểu bằng hữu nữa. Rõ ràng là còn chưa từng thử qua, sao anh có thể cứ thế mà bỏ cuộc được? Vạn nhất mà anh cũng có ý nghĩ này?

Thế nhưng về mặt theo đuổi con trai thì anh cũng không có kinh nghiệm gì. Ít nhất, bên cạnh anh cũng có một tấm gương vô cùng sống động, chính là Lưu Hải Khoan.

"Được thôi, hẹn buổi tối nhé?"



Bốn người hẹn nhau ở một tiệm lẩu. Tiêu Chiến phấn khích trút toàn bộ thịt vào nồi nước lẩu cay đỏ chói mắt, hoàn toàn quên mất mục đích chính của buổi hẹn hôm nay là gì.

"Tiêu Chiến, hôm nay cậu hẹn chúng tôi không đơn thuần chỉ là ăn lẩu chứ?"

Lưu Hải Khoan miệng thì hỏi, nhưng mắt vẫn dán trên người Chu Tán Cẩm, không rời một giây.

"Dĩ nhiên không phải, tôi đơn giản muốn nói là, tôi thích Vương Nhất Bác, tôi muốn theo đuổi em ấy. Nhưng mà, tôi lại không biết em ấy có thích tôi không, hoặc chí ít là không biết em ấy có chấp nhận chuyện sẽ thích một người cùng giới không."

Tiêu Chiến nói xong mấy câu, bầu không khí xung quanh bỗng chốc lặng im như tờ.

Mấy người bọn họ quen biết với nhau cũng đã vài năm, chuyện Tiêu Chiến yêu chiều Vương Nhất Bác hay Vương Nhất Bác thường xuyên ỷ lại vào Tiêu Chiến, ai ai cũng đều nhìn ra được.

Ngày trước, Tuyên Lộ còn từng có lần nói hai anh em bọn họ rõ ràng là có quan hệ thần bí, sau này không sớm thì muộn cũng sẽ phát triển thành quan hệ yêu đương.

Cho nên Lưu Hải Khoan có hơi hoảng sợ, thật không ngờ có ngày Tiêu Chiến bình thường lặng lẽ kín tiếng, nay lại không do dự biểu đạt tình cảm bản thân như thế.

Uông Trác Thành cũng hơi hoảng, nhưng đau lòng thì nhiều hơn.

Uông Trác Thành biết hồi cao trung Tiêu Chiến thích Tuyên Lộ, lên đại học lại dây dưa không rõ ràng với Mạnh Tử Nghĩa, nên rõ ràng không thể nghĩ tới, Tiêu Chiến bây giờ lại đem lòng thích một người con trai khác.

Giống như bản thân cậu ngay từ đầu đã sai, ngay từ đầu nên trực tiếp tìm đến chỗ góc cua, đi tìm tới chỗ có ánh sáng mặt trời, chứ không phải là từ đầu đến cuối đứng ở một chỗ chịu đựng giá rét rồi nhìn Tiêu Chiến càng lúc càng đi xa.

"Cho nên là, cậu cần tôi làm gì?"

"Khi đó cậu tỏ tình, cậu không sợ cậu ta chửi cậu biến thái à?"

Lưu Hải Khoan nghe được câu này, lại sủng nịnh nhìn qua bên bạn trai.

"Tôi cảm nhận được cậu ấy cũng thích tôi, chỉ là tôi tỏ tình trước thôi!"

"Mẹ, tôi cần cậu nghĩ kế cho tôi, chứ không phải để cậu khoe ân ái!"

"Không phải là tôi không giúp cậu nghĩ kế, mà là cậu nghĩ xem, nếu như Vương Nhất Bác thích cậu, thì cậu trực tiếp tỏ tình luôn. Còn nếu em ấy không thích, cậu có tỏ tình cũng vô dụng, sau này kể cả quay lại làm bạn bè cũng khó."

Nghe được câu ngay cả bạn bè cũng không quay lại làm được, Uông Trác Thành cảm thấy hít thở cũng không thông.

Cho nên, ngay cả cơ hội mở miệng cậu cũng không có, có phải không?


"Vậy tôi làm thế mẹ nào để biết em ấy có thích tôi không, tôi cũng đâu thể trực tiếp hỏi em ấy được."

"Tôi có một cách này." Chu Tán Cẩm ngồi bên cạnh, chớp chớp đôi mắt to, mặt đầy vô hại nói.

"Cậu có thể tìm một người đóng giả bạn trai cậu, sau đó đưa đến giới thiệu với em ấy, nếu như em ấy không có chút phản ứng nào, thì rõ ràng là em ấy chẳng có hứng thú gì với cậu cả. Nếu như em ấy ăn giấm, thì chứng tỏ là em ấy thích cậu."

"Thật luôn? Không phải là ngược lại à? Nhỡ như em ấy thích tôi, sau đó thấy tôi có bạn trai, liền bỏ cuộc, thế thì phải làm sao?"

"Vương Nhất Bác là ai cơ chứ? Ham muốn chiếm giữ của sư tử con mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể bỏ cuộc?"

"Vậy bây giờ tôi nên kiếm ai đóng giả bạn trai đây?"

"Ừm, không phải bên cạnh cậu có sẵn người rồi à?"

"Ai? Tôi với Đại Thành? Haha, Vương Nhất Bác sẽ không tin đâu."

"Sẽ tin, mà cũng chỉ có cậu ta mới khiến Vương Nhất Bác tin." Chu Tán Cẩm nhìn thần sắc Uông Trác Thành, nói ra mấy câu này mà lòng nặng trĩu. Trong lòng cậu cảm thấy thực sự là có lỗi với Uông Trác Thành, đã khiến cậu ta bị tổn thương.

"Tôi thấy được đấy! Cứ làm vậy đi! Hôm nay tôi bắt đầu chính thức là bạn trai của cậu, cậu phải phối hợp với tôi diễn cho giống một chút." 

Nếu như không có cách nào biểu đạt tình cảm của mình một cách công khai, vậy chi bằng lợi dụng tình huống lần này mà hoàn thành nguyện vọng một lần, sau đó lui về làm bạn bè, chẳng phải cũng tốt hơn sao.

Uông Trác Thành nói xong liền đưa tay nhéo nhéo tay Tiêu Chiến, còn gắp vào bát Tiêu Chiến một miếng thịt vịt mà anh thích nhất.

"Cậu nhập vai nhanh đấy Đại Thành."

"Đúng thế, nếu như trước đây không thi vào ngành y thì có khi bây giờ tôi cầm được mấy cái cúp ảnh đế rồi cũng nên đấy."

"Cút mau, rõ là không đứng đắn."

Bữa cơm kết thúc, người vui vẻ nhất là Tiêu Chiến.



Từ sau ngày hôm đó, Uông Trác Thành cần mẫn đóng vai bạn trai Tiêu Chiến, buổi sáng thì tới đưa cơm, buổi tối tới đón người, lúc sánh vai trên đường sẽ vụng trộm dắt tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giật mình giãy ra, Uông Trác Thành còn nói đây là đang diễn nhập vai, cố gắng đừng để lộ chân tướng.

Tiêu Chiến luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại.

Hai người cứ giả vờ giả vịt như vậy được một tháng, Tiêu Chiến cảm thấy thời cơ đã chín muồi. Huấn luyện lâu như vậy, sớm muộn cũng có ngày phải lên sân khấu.

Uông Trác Thành cảm thấy, phải đột ngột tỉnh mộng, giấc mộng này tựa như bọt biển, càng thổi càng lớn, cuối cùng lộp bộp sụp đổ, cũng chẳng còn lại gì ngoại trừ sự trống rỗng.

Giả, chung quy tất cả chỉ là giả.


Tiêu Chiến khen Uông Trác Thành diễn xuất tốt, hắn liền cười cười.

Tôi đâu có diễn, vốn dĩ đấy là biểu lộ chút cảm xúc trong lòng tôi mà thôi.


Hôm nay Tiêu Chiến dẫn Uông Trác Thành về nhà, bởi vì hôm nay Vương Nhất Bác cũng về.

"Đại Thành, một chút nữa nhớ làm theo kế hoạch đấy."

"Yên tâm đi."



Leng keng.

"Anh Chiến, em về rồi."

"Lại đây lại đây, Nhất Bác... em...." Giây phút này biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến xuất sắc cực kỳ. Cuối cùng anh cũng gặp được người mình mong đợi, vì người này mà anh cũng cất công sắp xếp tuồng vui bấy lâu nay.

Chỉ là không nghĩ tới, buổi diễn còn chưa bắt đầu, đã bị cưỡng ép cảm ơn hạ màn.

Bởi vì trước mắt anh, chính là Vương Nhất Bác đang nắm tay Tống Kế Dương, quang minh chính đại chào hỏi.

"Anh, anh làm sao thế, mau cho tụi em vào, em còn đang mang theo rất nhiều đồ, rất nặng."

"Em nói để em xách, nhưng cậu ấy nói lần đầu tiên đến nhà mình, phải đích thân mang quà mới có thành ý."

Vương Nhất Bác vừa nói, một bên thành thục lấy ra đôi dép lê trong tủ, chính là đưa dép đôi hình sư tử con cho Tống Kế Dương mang, hành động tự nhiên giống như đang ở nhà mình, giọng nói còn mang theo vài phần dịu dàng.

Đây là dép anh thích nhất, sao em dám...

Trong nháy mắt, mặt Tiêu Chiến tối sầm lại. Vương Nhất Bác không nhìn thấy, nhưng Tống Kế Dương lại nhanh chóng bắt được trọng điểm.

Tống Kế Dương khẽ bám vào cánh tay Vương Nhất Bác, cười cười chào hỏi Tiêu Chiến.

Uông Trác Thành nhìn thấy cảnh tượng này, đi tới nắm tay Tiêu Chiến, một tay khác đưa về phía Tống Kế Dương chào hỏi.

"Xin chào, cậu là bạn của Nhất Bác sao? Sao tôi chưa nghe Chiến Chiến nhắc tới cậu bao giờ?"

Uông Trác Thành lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến, người đẹp như vậy, sao cậu không giới thiệu cho tôi quen biết với?"

Tiêu Chiến hiểu ý ngay. Tình huống hiện tại liếc qua liền có thể hiểu được cục diện, có thua cũng không thể để bị mất mặt.

"Đẹp, rất đẹp, thế tôi còn chưa đủ đẹp à? Cậu còn có tâm tư nhìn người khác???"

"Không không không, cậu là đủ rồi,"

Tống Kế Dương cảm thấy cả cánh tay Vương Nhất Bác cứng gồng lên.

Mà Vương Nhất Bác lúc này xác thực đúng là cái bộ dạng sư tử đang nhìn chằm chằm con mồi hướng về phía Uông Trác Thành. Khoảnh khắc mùa hè năm ấy thoáng qua trong trí óc cậu, chính bản thân cậu bắt gặp hai cái người này đang chơi trò, ừm, hôn môi.



Tiêu Chiến, anh thật sự là muốn làm khó em có phải không?

Tiêu Chiến, vốn dĩ là nụ hôn đó của anh, em đã giành được, có phải không?

Vương Nhất Bác, chính bản thân ngươi, cũng không hề bài xích chuyện yêu đương với nam sinh, có phải không?



Được, vậy ít nhất hôm nay, tuồng vui này ít ra cũng diễn thành công, chí ít đã chứng mình cậu nhóc có thể cùng người con trai khác nói chuyện yêu đương, chỉ tiếc là người đó không phải là mình mà thôi.

Hải Khoan ơi là Hải Khoan, cậu chỉ cho tôi cách làm sao để biết em ấy có thích tôi không, thế nhưng làm sao bây giờ, tôi lại phát hiện ra em ấy thích người khác mất rồi???

Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến, không cần diễn nữa, thế nhưng làm sao để thoát vai đây?

Nếu như kết cục không giống như mình mong đợi, vậy làm sao để diễn tiếp bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com