(ZSWW) (Edit) Ai nói trúc mã không địch lại trời
Chương 10
Chỉ có bốn mùa luân hồi, đời người không có luân hồi.Chương trình học khoa y gần đến cuối kỳ càng khó khăn, mỗi cuốn sách đều vừa dày vừa nặng giống hệt mấy viên gạch.Cả ngày bận rộn khiến tiết tấu cuộc sống sinh hoạt của Tiêu Chiến cũng nhanh hơn, việc học hành bởi vậy mà chiếm trọn suy nghĩ của anh.Vương Nhất Bác cũng đã lên lớp mười hai, sức học của cậu nhóc không tính là quá tốt, cho nên việc thi lên đại học cũng là cửa ải đầy chông gai. Mỗi ngày Vương Nhất Bác đều bị cưỡng bách ngồi trong nhà giải đề, ngay cả thú vui trượt ván ưa thích nhất cũng đã rất lâu không được chạm vào.Tiêu Chiến ngày ngày đều cùng Uông Trác Thành vùi đầu ở thư viện. Mỗi cuối tuần Mạnh Tử Nghĩa sẽ tới tìm anh, gọi là để bồi đắp tình cảm.Cho dù thỉnh thoảng Tiêu Chiến cũng nhớ tới Vương Nhất Bác, nhưng nhất định lại không chịu gọi điện cho cậu.
Vương Nhất Bác bị áp lực của học sinh cuối cấp ép cho không thở được, Tống Tổ Nhi thấy vậy tràn đầy thông cảm, mỗi ngày đều mang hoa quả tươi gọt sẵn, đóng hộp mang cho cậu.
Ngày Vương Nhất Bác nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Tiêu Chiến vẫn còn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm của trường.-"Anh, em mang thông báo kết quả tới, đang đợi anh ở bên dưới." Giọng nói không mang nhiều sự hưng phấn, ngược lại giống như đang trần thuật một chuyện gì đó, không hơn."Chúc mừng em, cún con. Chúc em đã đạt được ước nguyện, thi đỗ trường nghệ thuật mà em thích nhất."Tiêu Chiến tay đeo găng, vừa nghe điện thoại vừa cầm dao giải phẫu, chú thỏ nằm trước mặt đã được xử lý tách rời hoàn toàn."Ừm, anh, kỳ nghỉ năm nay anh đều không về nhà sao?""Về chứ, đương nhiên là anh sẽ về, anh phải về để còn liên hoan chúc mừng em!""Được, vậy em chờ anh."Cuộc gọi đã sớm kết thúc, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cười cười, thật là tốt, chúng ta vẫn như hồi xưa.
Tiêu Chiến tặng cho Vương Nhất Bác một cái ván trượt mới, cậu nhóc liền ôm lấy nó mãi không buông, vô cùng thích thú chạy ra ngoài chơi.Tiêu Chiến ngồi trên thềm đá, hai tay chống cằm nhìn em trai, từ khi nào mỗi một động tác của cậu nhóc đều ngập tràn khí chất câu dẫn người khác.Ánh mặt trời rực rỡ vương trên người thiếu niên đang trượt ván. Mồ hôi lấm tấm, Vương Nhất Bác tuỳ ý đưa tay vuốt tóc ngược ra đằng sau, lộ ra cái trán trơn bóng, động tác trượt vô cùng thành thục, chứng minh năng lực xuất chúng của bản thân."Anh, nhìn này, nhìn này."Đã rất lâu Vương Nhất Bác không được trượt ván, cho dù hôm nay thời tiết vô cùng oi bức, bầu trời không có lấy một đám mây, cũng không có chút gió nào, tất cả cây cối dường như đều phờ phạc vì nóng bức mà đứng yên không lay động, nhưng tinh lực của thiếu niên lại như vô tận.Tiêu Chiến giơ ngón tay cái với cậu nhóc, tỏ ý khen ngợi."Anh có muốn học không, em dạy cho anh?""Đừng đừng, quên đi thôi, em biết rồi đấy, tay chân anh không cân đối, căn bản sẽ không học được đâu."Tiêu Chiến giương đôi mắt sáng lấp lánh như bầu trời, lại híp mắt mội cái nhìn ánh nắng chói chang như lò nung thiêu đốt, quyết định từ chối."Anh tới đây, tới đây, không có chuyện gì đâu, em dạy cho anh."Cuối cùng chính là không chống đỡ nổi bạn nhỏ đang làm nũng, anh đành thoả hiệp cùng cậu chơi suốt hơn một giờ. Lúc chơi xong, cả người Tiêu Chiến như vớt ra từ trong bể nước, mặt mũi đỏ bừng, nhất định phải về nhà xoa cao thuốc chữa trị.
Để ăn mừng Nhất Bác trúng tuyển đại học, Tiêu Chiến quyết định tự tổ chức cho cậu nhóc một bữa tiệc nhỏ. Đúng lúc cha mẹ hai bên đều không có nhà, thế là liền hẹn một đám người đến liên hoan.Tuyên Lộ cùng Tào Dục Thần đến, còn mang theo rất nhiều quà. Thể theo yêu cầu của Tiêu Chiến, mỗi người đến đều mua sẵn một ít nguyên liệu nấu ăn. Uông Trác Thành mua rất nhiều đồ ăn mang tới, Trình Tiêu với bạn trai thì ôm theo một đống đồ ăn vặt, Quách Thừa cùng cẩu ca lại phụ trách mang rượu, hai bình đỏ lại còn hai thùng bìa, tràn ngập khí thế nhất định không say không về."Đại Thành, cậu hỏi Lưu Hải Khoan xem sao bây giờ vẫn chưa tới?""Hỏi rồi, cậu ta muốn dẫn thêm bạn qua đây làm quen với chúng ta, không biết bận gì mà nửa năm rồi chưa gặp, có khi lại kết giao với mấy người xấu cũng nên." Uông Trác Thành một bên nhặt rau, một bên đáp lời Tiêu Chiến."Tốt thôi, thêm người càng thêm náo nhiệt, hôm nay chỉ là khổ tôi thôi, nấu ăn quá là mệt, sớm biết thế tôi đã hẹn mọi người ra tiệm ăn ngoài.""Không phải tôi đang giúp cậu đấy còn gì?""Cậu? Uông đại thiếu gia ơi, ngoại trừ nhặt rau ra thì cậu còn thể làm giúp tôi được cái gì, nói cho tôi biết với cậu còn có thể làm được cái gì cơ chứ?"Trong phòng khách đều là một đám người đã lâu không gặp, nói chuyện khí thế ngất trời, trong bếp lại chỉ có bóng lưng bận rộn của Tiêu Chiến và Uông Trác Thành."Anh, em đi đón người ha!" Vương Nhất Bác hấp tấp xỏ giày, hướng về phía phòng bếp nơi có Tiêu Chiến, lớn giọng thông báo."Lưu Hải Khoan đến mà còn cần Nhất Bác đi đón? Mấu chốt là Nhất Bác nguyện ý đi?""Ai mà biết được."
"Ô hô, Nhất Bác, không giới thiệu một chút đi!"Tào Dục Thần nhìn thấy Vương Nhất Bác đưa một bạn nữ về cùng, cử chỉ lại vô cùng thân thiết, mấy tên con trai ở phòng khách cứ như bị kích động lên gấp mấy lần."Ừm, bạn này, ừm, là bạn gái của em, Tống Tổ Nhi.""Em chào mọi người." Tống Tổ Nhi vì âm thanh hò hét ồn ào của đám người xung quanh, mặt đã đỏ đến mức không tưởng tượng nổi."Mau lui ra, mọi người đừng ồn ào thế, bạn ấy sẽ ngại.""Cút mau, Vương Nhất Bác cậu có là người không, ngày thường tôi cũng đâu thấy cậu bảo vệ con gái như thế bao giờ." Trình Tiêu cực kỳ bất mãn với Vương Nhất Bác, cũng may bạn trai đã vội vàng nắm tay cô bé, kịp thời ngăn lại."Đi đi đi, mặc kệ cậu ấy, thần kinh cậu ấy không ổn định đâu. Lại đây tôi dẫn cậu đi gặp Chiến ca."Vương Nhất Bác mặc kệ Trình Tiêu khiêu khích mình, nắm tay Tống Tổ Nhi dắt vào phòng bếp.
"Anh.""Nhất Bác, em đi đón đám Lưu Hải Khoan à?" Trong bếp Tiêu Chiến bận đến không ngẩng được mặt lên, trong nồi nước sôi ùng ục, bọt trào ra, khiến anh cũng không nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài."Lưu Hải Khoan? Không có, anh ta tự đến được mà, em là đi đón bạn ấy." Nói xong, hai tay đặt lên vai Tống Tổ Nhi, đẩy cô bé đến trước mặt Tiêu Chiến."Anh, đây là bạn gái em, Tống Tổ Nhi."Tiêu Chiến lúc này mới ngẩng đầu lên.Tiểu cô nương này nhan sắc vô cùng tinh xảo, mặt như trăng rằm, môi chúm chím tựa hoa anh đào, lông mày sắc sảo như tranh vẽ, thần thái điềm tĩnh như mặt nước hồ mùa thu, tổng thể lại là đáng yêu đến cực điểm. Cô bé diện một thân váy màu xanh biếc, trong phòng bếp mù mịt này lại đặc biệt chói mắt.Thật sự là một cô bé vô cùng xinh đẹp.Chỉ là, khi nghe đến ba chữ "bạn gái em" kia, bàn tay Tiêu Chiến đang đảo đảo trên nồi bỗng dừng lại, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, vô cùng lạnh lùng.Tống Tổ Nhi bị cảnh tượng như vậy doạ cho phát sợ.Không phải Vương Nhất Bác đã từng kể anh trai của cậu ấy là một người vô cùng dịu dàng sao, tại sao bây giờ lại như vậy chứ? Là tự mình đã làm sai gì sao?Uông Trác Thành đem mọi biểu cảm của Tiêu Chiến thu hết vào mắt, liền đưa tay nắm lấy cái nồi trong tay Tiêu Chiến, còn khẽ đẩy anh một cái.Tiêu Chiến lúc này mới kịp phản ứng."À, chào em, hoan nghênh em tới chơi."Gương mặt Tiêu Chiến thoắt đổi lại vẻ tươi cười, nhưng là không biết vì lý do gì, Tống Tổ Nhi không nhìn thấy ý cười trong đáy mắt anh.
Vương Nhất Bác đưa cô bé ra ngoài, tụi con trai trong phòng khách đã nhanh chóng nhập cuộc chơi game.Ba cô gái cũng chẳng mấy chốc đã có chủ đề để nói. Tống Tổ Nhi cảm thấy, ngoại trừ thỉnh thoảng Tuyên Lộ nhìn mình với ánh mắt có gì đó không đúng lắm, thì tất cả mọi thứ khác đều rất ấm áp.Tuổi thanh xuân, hạnh phúc nhất là khi cùng bạn bè và người mình thích cùng tụ tập.
Trong phòng bếp, hai người bận rộn dọn đồ ăn lên bàn. Lưu Hải Khoan vừa văn lúc này cũng đến, phía sau còn có một người con trai khác đi theo. Người này không cao bằng hội con trai trong phòng khách, lúc tiến vào tay còn mang theo một bó hoa, dù sao cảm thấy đến nhà người khác làm khách mà đi tay không đúng là cũng không hay lắm.Người con trai này có đôi mắt tinh khiết giống như thuỷ tinh, khoé mắt chếch chếch lên trên, cánh môi mỏng, sắc môi hồng nhạt, mi mắt vừa dài lại vừa cong cong hình vòng cung, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ ma mị, quyến rũ, khi cười lên lộ hai má lúm đồng tiền thật sâu, khiến người đối diện ngắm đến say lòng.Ba nữ sinh nhìn người trước mặt cũng phải ngây ngất, đừng nói đến đám đàn ông còn lại trong phòng."Ông trời ơi! Lưu Hải Khoan, cậu đi đâu mà tìm được tuyệt sắc giai nhân thế này?"Quách Thừa từng được gặp người đẹp trai mà mặt liệt như Tào Dục Thần, người vừa đẹp trai vừa ngầu như Vương Nhất Bác, người đẹp trai dịu dàng như Tiêu Chiến, nhưng chưa bao giờ gặp người con trai nào như thế này, không phải dùng từ soái để hình dung, mà phải là xinh đẹp."Mau cút ra. Đây là Chu Tán Cẩm, là bạn trai, ừm, của tôi.""Bạn trai? Người yêu của anh?" Vương Nhất Bác há hốc mồm lặp lại. Trong nhận thức của cậu, tình yêu đồng giới là đáng khinh thường, vì cớ gì mà người này có thể thoải mái nắm tay giới thiệu bạn trai được cơ chứ???Chỉ có đám nữ sinh là kịp phản ứng, nội tâm vui sướng khó lòng mà áp chế, thốt ra những tiếng hét chói tai. Dù sao, thứ mà con gái am hiểu nhất chính là gặm đường couple."Sao, mọi người có kỳ thị không? Yêu thì cứ yêu thôi, cùng giới tính cũng chẳng quan trọng, có phải không?" Lưu Hải Khoan cũng không thực tâm để ý bọn họ nghĩ thế nào, bởi lẽ xung quanh đều là bạn bè thân thiết, chuyện đưa người yêu đến ra mắt làm quen là điều đương nhiên.Đối với Tiêu Chiến, chuyện Vương Nhất Bác đã có bạn gái, Lưu Hải Khoan lại có bạn trai, hai chuyện này xảy ra cùng lúc khiến nội tâm không kịp phản ứng, cả người ngồi thất thần bên bàn ăn, cảnh tượng náo nhiệt xung quanh giống như chẳng liên quan gì đến mình.Tống Tổ Nhi lặng lẽ quan sát bạn trai nhà mình. Tiêu Chiến ăn xong đồ ăn trong chén, Vương Nhất Bác liền gắp thêm vào, anh uống hết nước trong ly, cậu cũng vội vàng rót đầy thêm.Mà Tiêu Chiến cũng điềm nhiên tiếp nhận tất cả, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn. Lúc Vương Nhất Bác gắp cho anh rau xanh, anh còn bất mãn gắp ngược trở lại chén của cậu.Tuyên Lộ nhìn biểu cảm của Tống Tổ Nhi, bản thân mình cũng lặng lẽ đồng tình. Ở trong mắt Tuyên Lộ, hai anh em bọn họ chính xác là kiểu người ngoài không chen chân vào được.Những người còn lại ngược lại hiếu kỳ chuyện của Lưu Hải Khoan hơn, thẳng thắn truy hỏi lung tung, giống như là mở cánh cửa lớn nhìn ra thế giới, đến cuối cùng vẫn là luyên thuyên đến chuyện ai trên ai dưới, Lưu Hải Khoan mới cưỡng ép ngăn lại.
Mọi người đều uống nhiều, ngất ngưởng say, lục đục bảo nhau tàn cuộc, Tiêu Chiến đi cùng Vương Nhất Bác tiễn Tống Tổ Nhi ra về.Trên đường trở về, vốn dĩ không biết đoạn đường này vì sao lại dài như vậy, bọn họ đều trầm mặc, đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng bước chân xào xạo.Hai người liếc nhau một cái, phảng phất đem một đêm nặng trĩu tâm tư này nhìn sâu vào mắt đối phương, trong đáy mắt phản chiếu ngược ra chính là tâm tình đã lâu không gặp, trăn trở khó nói.
Tiêu Chiến rốt cuộc đành mở miệng trước."Nhất Bác, em quen bạn gái như thế nào, sao không kể cho anh biết?" Ngữ khí tận lực thoải mái, không muốn cho đối phương nghe ra nội tâm của mình.
"Anh, chuyện anh Hải Khoan có bạn trai, anh thấy thế nào?"Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi của anh, mà lại ném ra một vấn đề khác.
"Nhìn rất đẹp đôi, nhưng mà, tướng mạo đó so với bạn gái em thì vẫn còn thua một chút.""Không phải, em hỏi là, đối với chuyện anh Hải Khoan có bạn trai, chứ không phải bạn gái, anh thấy thế nào?"Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ hỏi mình như thế, có lẽ trong tiềm thức anh, anh cũng muốn hỏi cậu nhóc chính vấn đề này."Vậy còn em, em nghĩ thế nào?""Em cảm thấy anh ấy rất dũng cảm. Đổi lại là em, em sẽ không dám công khai thích một người con trai khác.""Đừng lo, em làm sao lại thích con trai được, em còn đang có bạn gái, nói là anh thì phỏng chừng còn có thể đi.""Anh, anh thích con trai thật à?""Anh cũng không biết, có lẽ vậy. Dù sao thì anh còn từng mơ thấy cái kiểu đó đó ha ha ha ha ha ha ha ha..."
"Tại sao hôm nay anh không đưa bạn gái qua đây?""Anh đã có bạn gái đâu."
Không có bạn gái sao? Vậy tin tức mà cậu nghe được lúc trước là sao?
"Anh, em, em thích anh, là giống như anh Hải Khoan cùng... cùng... bạn trai anh ấy, chính là cái kiểu thích ấy...""Đừng nói đùa, nghiêm túc đi!"
Vương Nhất Bác bị áp lực của học sinh cuối cấp ép cho không thở được, Tống Tổ Nhi thấy vậy tràn đầy thông cảm, mỗi ngày đều mang hoa quả tươi gọt sẵn, đóng hộp mang cho cậu.
Ngày Vương Nhất Bác nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Tiêu Chiến vẫn còn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm của trường.-"Anh, em mang thông báo kết quả tới, đang đợi anh ở bên dưới." Giọng nói không mang nhiều sự hưng phấn, ngược lại giống như đang trần thuật một chuyện gì đó, không hơn."Chúc mừng em, cún con. Chúc em đã đạt được ước nguyện, thi đỗ trường nghệ thuật mà em thích nhất."Tiêu Chiến tay đeo găng, vừa nghe điện thoại vừa cầm dao giải phẫu, chú thỏ nằm trước mặt đã được xử lý tách rời hoàn toàn."Ừm, anh, kỳ nghỉ năm nay anh đều không về nhà sao?""Về chứ, đương nhiên là anh sẽ về, anh phải về để còn liên hoan chúc mừng em!""Được, vậy em chờ anh."Cuộc gọi đã sớm kết thúc, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cười cười, thật là tốt, chúng ta vẫn như hồi xưa.
Tiêu Chiến tặng cho Vương Nhất Bác một cái ván trượt mới, cậu nhóc liền ôm lấy nó mãi không buông, vô cùng thích thú chạy ra ngoài chơi.Tiêu Chiến ngồi trên thềm đá, hai tay chống cằm nhìn em trai, từ khi nào mỗi một động tác của cậu nhóc đều ngập tràn khí chất câu dẫn người khác.Ánh mặt trời rực rỡ vương trên người thiếu niên đang trượt ván. Mồ hôi lấm tấm, Vương Nhất Bác tuỳ ý đưa tay vuốt tóc ngược ra đằng sau, lộ ra cái trán trơn bóng, động tác trượt vô cùng thành thục, chứng minh năng lực xuất chúng của bản thân."Anh, nhìn này, nhìn này."Đã rất lâu Vương Nhất Bác không được trượt ván, cho dù hôm nay thời tiết vô cùng oi bức, bầu trời không có lấy một đám mây, cũng không có chút gió nào, tất cả cây cối dường như đều phờ phạc vì nóng bức mà đứng yên không lay động, nhưng tinh lực của thiếu niên lại như vô tận.Tiêu Chiến giơ ngón tay cái với cậu nhóc, tỏ ý khen ngợi."Anh có muốn học không, em dạy cho anh?""Đừng đừng, quên đi thôi, em biết rồi đấy, tay chân anh không cân đối, căn bản sẽ không học được đâu."Tiêu Chiến giương đôi mắt sáng lấp lánh như bầu trời, lại híp mắt mội cái nhìn ánh nắng chói chang như lò nung thiêu đốt, quyết định từ chối."Anh tới đây, tới đây, không có chuyện gì đâu, em dạy cho anh."Cuối cùng chính là không chống đỡ nổi bạn nhỏ đang làm nũng, anh đành thoả hiệp cùng cậu chơi suốt hơn một giờ. Lúc chơi xong, cả người Tiêu Chiến như vớt ra từ trong bể nước, mặt mũi đỏ bừng, nhất định phải về nhà xoa cao thuốc chữa trị.
Để ăn mừng Nhất Bác trúng tuyển đại học, Tiêu Chiến quyết định tự tổ chức cho cậu nhóc một bữa tiệc nhỏ. Đúng lúc cha mẹ hai bên đều không có nhà, thế là liền hẹn một đám người đến liên hoan.Tuyên Lộ cùng Tào Dục Thần đến, còn mang theo rất nhiều quà. Thể theo yêu cầu của Tiêu Chiến, mỗi người đến đều mua sẵn một ít nguyên liệu nấu ăn. Uông Trác Thành mua rất nhiều đồ ăn mang tới, Trình Tiêu với bạn trai thì ôm theo một đống đồ ăn vặt, Quách Thừa cùng cẩu ca lại phụ trách mang rượu, hai bình đỏ lại còn hai thùng bìa, tràn ngập khí thế nhất định không say không về."Đại Thành, cậu hỏi Lưu Hải Khoan xem sao bây giờ vẫn chưa tới?""Hỏi rồi, cậu ta muốn dẫn thêm bạn qua đây làm quen với chúng ta, không biết bận gì mà nửa năm rồi chưa gặp, có khi lại kết giao với mấy người xấu cũng nên." Uông Trác Thành một bên nhặt rau, một bên đáp lời Tiêu Chiến."Tốt thôi, thêm người càng thêm náo nhiệt, hôm nay chỉ là khổ tôi thôi, nấu ăn quá là mệt, sớm biết thế tôi đã hẹn mọi người ra tiệm ăn ngoài.""Không phải tôi đang giúp cậu đấy còn gì?""Cậu? Uông đại thiếu gia ơi, ngoại trừ nhặt rau ra thì cậu còn thể làm giúp tôi được cái gì, nói cho tôi biết với cậu còn có thể làm được cái gì cơ chứ?"Trong phòng khách đều là một đám người đã lâu không gặp, nói chuyện khí thế ngất trời, trong bếp lại chỉ có bóng lưng bận rộn của Tiêu Chiến và Uông Trác Thành."Anh, em đi đón người ha!" Vương Nhất Bác hấp tấp xỏ giày, hướng về phía phòng bếp nơi có Tiêu Chiến, lớn giọng thông báo."Lưu Hải Khoan đến mà còn cần Nhất Bác đi đón? Mấu chốt là Nhất Bác nguyện ý đi?""Ai mà biết được."
"Ô hô, Nhất Bác, không giới thiệu một chút đi!"Tào Dục Thần nhìn thấy Vương Nhất Bác đưa một bạn nữ về cùng, cử chỉ lại vô cùng thân thiết, mấy tên con trai ở phòng khách cứ như bị kích động lên gấp mấy lần."Ừm, bạn này, ừm, là bạn gái của em, Tống Tổ Nhi.""Em chào mọi người." Tống Tổ Nhi vì âm thanh hò hét ồn ào của đám người xung quanh, mặt đã đỏ đến mức không tưởng tượng nổi."Mau lui ra, mọi người đừng ồn ào thế, bạn ấy sẽ ngại.""Cút mau, Vương Nhất Bác cậu có là người không, ngày thường tôi cũng đâu thấy cậu bảo vệ con gái như thế bao giờ." Trình Tiêu cực kỳ bất mãn với Vương Nhất Bác, cũng may bạn trai đã vội vàng nắm tay cô bé, kịp thời ngăn lại."Đi đi đi, mặc kệ cậu ấy, thần kinh cậu ấy không ổn định đâu. Lại đây tôi dẫn cậu đi gặp Chiến ca."Vương Nhất Bác mặc kệ Trình Tiêu khiêu khích mình, nắm tay Tống Tổ Nhi dắt vào phòng bếp.
"Anh.""Nhất Bác, em đi đón đám Lưu Hải Khoan à?" Trong bếp Tiêu Chiến bận đến không ngẩng được mặt lên, trong nồi nước sôi ùng ục, bọt trào ra, khiến anh cũng không nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài."Lưu Hải Khoan? Không có, anh ta tự đến được mà, em là đi đón bạn ấy." Nói xong, hai tay đặt lên vai Tống Tổ Nhi, đẩy cô bé đến trước mặt Tiêu Chiến."Anh, đây là bạn gái em, Tống Tổ Nhi."Tiêu Chiến lúc này mới ngẩng đầu lên.Tiểu cô nương này nhan sắc vô cùng tinh xảo, mặt như trăng rằm, môi chúm chím tựa hoa anh đào, lông mày sắc sảo như tranh vẽ, thần thái điềm tĩnh như mặt nước hồ mùa thu, tổng thể lại là đáng yêu đến cực điểm. Cô bé diện một thân váy màu xanh biếc, trong phòng bếp mù mịt này lại đặc biệt chói mắt.Thật sự là một cô bé vô cùng xinh đẹp.Chỉ là, khi nghe đến ba chữ "bạn gái em" kia, bàn tay Tiêu Chiến đang đảo đảo trên nồi bỗng dừng lại, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, vô cùng lạnh lùng.Tống Tổ Nhi bị cảnh tượng như vậy doạ cho phát sợ.Không phải Vương Nhất Bác đã từng kể anh trai của cậu ấy là một người vô cùng dịu dàng sao, tại sao bây giờ lại như vậy chứ? Là tự mình đã làm sai gì sao?Uông Trác Thành đem mọi biểu cảm của Tiêu Chiến thu hết vào mắt, liền đưa tay nắm lấy cái nồi trong tay Tiêu Chiến, còn khẽ đẩy anh một cái.Tiêu Chiến lúc này mới kịp phản ứng."À, chào em, hoan nghênh em tới chơi."Gương mặt Tiêu Chiến thoắt đổi lại vẻ tươi cười, nhưng là không biết vì lý do gì, Tống Tổ Nhi không nhìn thấy ý cười trong đáy mắt anh.
Vương Nhất Bác đưa cô bé ra ngoài, tụi con trai trong phòng khách đã nhanh chóng nhập cuộc chơi game.Ba cô gái cũng chẳng mấy chốc đã có chủ đề để nói. Tống Tổ Nhi cảm thấy, ngoại trừ thỉnh thoảng Tuyên Lộ nhìn mình với ánh mắt có gì đó không đúng lắm, thì tất cả mọi thứ khác đều rất ấm áp.Tuổi thanh xuân, hạnh phúc nhất là khi cùng bạn bè và người mình thích cùng tụ tập.
Trong phòng bếp, hai người bận rộn dọn đồ ăn lên bàn. Lưu Hải Khoan vừa văn lúc này cũng đến, phía sau còn có một người con trai khác đi theo. Người này không cao bằng hội con trai trong phòng khách, lúc tiến vào tay còn mang theo một bó hoa, dù sao cảm thấy đến nhà người khác làm khách mà đi tay không đúng là cũng không hay lắm.Người con trai này có đôi mắt tinh khiết giống như thuỷ tinh, khoé mắt chếch chếch lên trên, cánh môi mỏng, sắc môi hồng nhạt, mi mắt vừa dài lại vừa cong cong hình vòng cung, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ ma mị, quyến rũ, khi cười lên lộ hai má lúm đồng tiền thật sâu, khiến người đối diện ngắm đến say lòng.Ba nữ sinh nhìn người trước mặt cũng phải ngây ngất, đừng nói đến đám đàn ông còn lại trong phòng."Ông trời ơi! Lưu Hải Khoan, cậu đi đâu mà tìm được tuyệt sắc giai nhân thế này?"Quách Thừa từng được gặp người đẹp trai mà mặt liệt như Tào Dục Thần, người vừa đẹp trai vừa ngầu như Vương Nhất Bác, người đẹp trai dịu dàng như Tiêu Chiến, nhưng chưa bao giờ gặp người con trai nào như thế này, không phải dùng từ soái để hình dung, mà phải là xinh đẹp."Mau cút ra. Đây là Chu Tán Cẩm, là bạn trai, ừm, của tôi.""Bạn trai? Người yêu của anh?" Vương Nhất Bác há hốc mồm lặp lại. Trong nhận thức của cậu, tình yêu đồng giới là đáng khinh thường, vì cớ gì mà người này có thể thoải mái nắm tay giới thiệu bạn trai được cơ chứ???Chỉ có đám nữ sinh là kịp phản ứng, nội tâm vui sướng khó lòng mà áp chế, thốt ra những tiếng hét chói tai. Dù sao, thứ mà con gái am hiểu nhất chính là gặm đường couple."Sao, mọi người có kỳ thị không? Yêu thì cứ yêu thôi, cùng giới tính cũng chẳng quan trọng, có phải không?" Lưu Hải Khoan cũng không thực tâm để ý bọn họ nghĩ thế nào, bởi lẽ xung quanh đều là bạn bè thân thiết, chuyện đưa người yêu đến ra mắt làm quen là điều đương nhiên.Đối với Tiêu Chiến, chuyện Vương Nhất Bác đã có bạn gái, Lưu Hải Khoan lại có bạn trai, hai chuyện này xảy ra cùng lúc khiến nội tâm không kịp phản ứng, cả người ngồi thất thần bên bàn ăn, cảnh tượng náo nhiệt xung quanh giống như chẳng liên quan gì đến mình.Tống Tổ Nhi lặng lẽ quan sát bạn trai nhà mình. Tiêu Chiến ăn xong đồ ăn trong chén, Vương Nhất Bác liền gắp thêm vào, anh uống hết nước trong ly, cậu cũng vội vàng rót đầy thêm.Mà Tiêu Chiến cũng điềm nhiên tiếp nhận tất cả, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn. Lúc Vương Nhất Bác gắp cho anh rau xanh, anh còn bất mãn gắp ngược trở lại chén của cậu.Tuyên Lộ nhìn biểu cảm của Tống Tổ Nhi, bản thân mình cũng lặng lẽ đồng tình. Ở trong mắt Tuyên Lộ, hai anh em bọn họ chính xác là kiểu người ngoài không chen chân vào được.Những người còn lại ngược lại hiếu kỳ chuyện của Lưu Hải Khoan hơn, thẳng thắn truy hỏi lung tung, giống như là mở cánh cửa lớn nhìn ra thế giới, đến cuối cùng vẫn là luyên thuyên đến chuyện ai trên ai dưới, Lưu Hải Khoan mới cưỡng ép ngăn lại.
Mọi người đều uống nhiều, ngất ngưởng say, lục đục bảo nhau tàn cuộc, Tiêu Chiến đi cùng Vương Nhất Bác tiễn Tống Tổ Nhi ra về.Trên đường trở về, vốn dĩ không biết đoạn đường này vì sao lại dài như vậy, bọn họ đều trầm mặc, đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng bước chân xào xạo.Hai người liếc nhau một cái, phảng phất đem một đêm nặng trĩu tâm tư này nhìn sâu vào mắt đối phương, trong đáy mắt phản chiếu ngược ra chính là tâm tình đã lâu không gặp, trăn trở khó nói.
Tiêu Chiến rốt cuộc đành mở miệng trước."Nhất Bác, em quen bạn gái như thế nào, sao không kể cho anh biết?" Ngữ khí tận lực thoải mái, không muốn cho đối phương nghe ra nội tâm của mình.
"Anh, chuyện anh Hải Khoan có bạn trai, anh thấy thế nào?"Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi của anh, mà lại ném ra một vấn đề khác.
"Nhìn rất đẹp đôi, nhưng mà, tướng mạo đó so với bạn gái em thì vẫn còn thua một chút.""Không phải, em hỏi là, đối với chuyện anh Hải Khoan có bạn trai, chứ không phải bạn gái, anh thấy thế nào?"Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ hỏi mình như thế, có lẽ trong tiềm thức anh, anh cũng muốn hỏi cậu nhóc chính vấn đề này."Vậy còn em, em nghĩ thế nào?""Em cảm thấy anh ấy rất dũng cảm. Đổi lại là em, em sẽ không dám công khai thích một người con trai khác.""Đừng lo, em làm sao lại thích con trai được, em còn đang có bạn gái, nói là anh thì phỏng chừng còn có thể đi.""Anh, anh thích con trai thật à?""Anh cũng không biết, có lẽ vậy. Dù sao thì anh còn từng mơ thấy cái kiểu đó đó ha ha ha ha ha ha ha ha..."
"Tại sao hôm nay anh không đưa bạn gái qua đây?""Anh đã có bạn gái đâu."
Không có bạn gái sao? Vậy tin tức mà cậu nghe được lúc trước là sao?
"Anh, em, em thích anh, là giống như anh Hải Khoan cùng... cùng... bạn trai anh ấy, chính là cái kiểu thích ấy...""Đừng nói đùa, nghiêm túc đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com