TruyenHHH.com

Zsww Chien Bac Tu Tren Troi Roi Xuong Mot Vuong Nhat Bac Trans


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ hắt vào bên trong căn phòng sáng trưng, rơi nhẹ trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên đang nằm trên giường.

Từng hình ảnh cứ thế xoẹt qua tâm trí cậu.

Dưới ánh mặt trời sáng chói, hai người cùng nhau trêu chọc một chú mèo nhỏ, nụ cười của người ấy dịu dàng biết bao, chiếc bóng cao lớn từ trên cao in hằn xuống, và chàng thiếu niên dần dần biến mất trong màn tuyết đầu mùa.

Một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.

Vương Nhất Bác đột ngột mở mắt, hít lấy hít để từng ngụm không khí lớn, một nỗi đau xót bi ai bất giác trào dâng từ tận đáy lòng, kích động từng dây thần kinh trong cơ thể cậu. Cậu vươn tay vuốt nhẹ khóe mắt, nhất thời chỉ biết nằm đơ ra.

Những hình ảnh xa lạ đó... rốt cuộc là gì?

Một lúc sau, thiếu niên mới phát hiện trán của mình đau như sắp nổ tung ra, cổ họng thì nóng như lửa đốt. Cậu day day trán, bật đèn pin trên điện thoại di động để chạy ra phòng khách uống nước, sau đó lại trở về chiếc giường ấm áp.

Trong màn đêm tĩnh mịch, thiếu niên lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Tiêu Chiến tiễn mẹ Tiêu ra sân bay từ sáng sớm, lúc về đến nhà thì Vương Nhất Bác vẫn đang còn ngủ say.

Hắn liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ cơm rồi, liền nhanh chân đi đến phòng Vương Nhất Bác để đánh thức người dậy ăn cơm.

"Vương Nhất Bác, dậy thôi."

Người nằm trên giường vẫn bất động, Tiêu Chiến lại cao giọng gọi: "Vương Nhất Bác?"

Vẫn chẳng có chút hồi âm nào.

Hắn cau mày, đến sát mép giường vén chiếc chăn bông lên, mãi cho đến khi đôi bàn tay chạm vào làn da nóng như lửa đốt của đối phương, hắn mới ý thức có điều gì đó không ổn.

"Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác có chút khó chịu khi bị làm ồn, cậu vội vàng kéo chăn bông lên che kín đầu.

Tiêu Chiến thấy vậy lại kéo chăn bông xuống để lộ ra khuôn mặt của cậu: "Cậu sốt rồi, để tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Lúc này, thiếu niên đột nhiên co rụt người lại, âm giọng khản đặc nói: "Tôi không muốn đâu."

Âm giọng khản đặc ấy truyền đến tai Tiêu Chiến, lông mày của hắn cau lại mỗi lúc một nghiêm trọng hơn: "Không được, dậy đi bệnh viện với tôi."

Thiếu niên vẫn nhắm chặt mắt lại, cuộn mình lại trong chăn, nói với thanh âm tràn đầy cảm giác bất an: "Không cần...Tôi sợ..."

Nghe đến đây, Tiêu Chiến bỗng đơ ra, nhìn hàng lông mi khẽ run của cậu, hắn đột nhiên ngộ ra điều gì đó.

Thiếu niên này không phải là người trái đất, nếu đưa đến bệnh viện... nói không chừng sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu mất.

Tiêu Chiến mím chặt môi, trầm giọng hỏi: "Cậu đã sớm biết bản thân phát sốt rồi hả?"

Vương Nhất Bác chỉ níu chặt lấy chăn, chẳng có ý định đáp lời.

Hắn nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể chỉnh lại chăn cho cậu rồi xoay người bước ra ngoài.


Trong giấc mộng, hơi thở sạch sẽ và ấm áp của thanh niên xông lên mặt Vương Nhất Bác, bao bọc lấy toàn thân cậu. Thiếu niên mềm mại nằm trong lòng đối phương một hồi lâu, sau đó lại xoay người ngã vào chiếc giường lớn mềm mại của mình.

"Nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đi mua thuốc cho cậu."

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Vương Nhất Bác trong cơn mê từ từ mở mắt ra, nhưng lại chẳng thể nhìn rõ bóng dáng trước mặt.

Cậu chỉ biết đối phương rất dịu dàng, dịu dàng đến mức... thật giống với Tiêu Chiến trong giấc mơ ấy của cậu...



Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chiến chăm sóc cậu rất tận tình, đút thuốc cho cậu uống, còn đút cháo cho cậu ăn. Cậu cứ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, ỷ lại hoàn toàn vào Tiêu Chiến, hắn cho cậu ăn gì thì cậu liền ăn nấy.

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ này của cậu, liền kéo đầu cậu nép vào lòng mình, nhất thời chẳng biết phải làm sao mới tốt.

Hắn kéo thiếu niên từ trong lòng ra, mà thiếu niên lại níu chặt lấy tay hắn hứ hứ vài tiếng như kiểu đang giận dỗi vì bị làm phiền, thế là hắn đành phải ngồi ở bên giường không ngừng trấn an người.

Cũng may Vương Nhất Bác ngủ rất nhanh, một lúc sau, bàn tay đang ôm chặt lấy hắn bắt đầu mềm nhũn, hắn sờ nhẹ lên mu bàn tay của đối phương, sau đó đứng dậy vươn vai, chậm rãi đi ra ngoài.

Tiêu Chiến thật sự không ngờ rằng cuộc sống và tâm trí của mình đã hoàn toàn đảo lộn bởi một đứa trẻ ngoài hành tinh mới quen biết chưa đầy một tuần.


Sau khi Tiêu Chiến trải qua hai ngày khốn khổ, cơn sốt của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng qua đi, thậm chí cơn cảm lạnh cũng biến mất không chút dấu vết.

Tiêu Chiến thả người trên ghế sô pha như trút được một gánh nặng, chẳng có chút sức lực mà mở miệng hỏi: "Vương Nhất Bác, sao tôi cứ cảm thấy cậu không cần dùng thuốc cũng có thể khỏi nhỉ?"

Vương Nhất Bác lại vui vẻ mạnh khỏe tựa như một con ngựa hoang, ngồi bên cạnh hào hứng ăn một quả dứa: "Tôi không biết nữa, thể chất của tôi vốn dĩ rất đặc biệt."

Tiêu Chiến gần như không thở nổi: "Chiều nay tôi phải đi ghi hình một chương trình tạp kỹ, cậu ở nhà ngoan ngoãn cho tôi, đừng chạy lung tung đấy."

Cậu ngoan ngoãn gật đầu một cách khó tin, cất giọng hỏi: "Mẹ anh đâu rồi?"

"Trở về Trùng Khánh từ hai ngày trước rồi."

"Sao lại sớm như vậy?"

"Mẹ tôi sợ chiếm chỗ ngủ của cậu."

Vương Nhất Bác nhất thời đỏ mặt, mở miệng phản bác lại: "Ai nói tôi ngủ với anh chứ?"

Tiêu Chiến nghe đến đây thì bất giác bật cười: "Ủa chứ tôi đâu có nói cậu muốn ngủ với tôi."

Thiếu niên trừng mắt, lấy chiếc gối bên cạnh ném vào người hắn.

Hắn nhanh tay bắt lấy chiếc gối, nhìn ra ánh nắng bên ngoài khung cửa sổ, cất giọng nói: "Muốn đi dạo một chút không?

"Mới sáng sớm mà đi dạo cái gì?"

"Để cho người cậu được khử trùng sạch sẽ, nhân tiện dẫn Kiên Quả ra ngoài chơi luôn."

Vương Nhất Bác cân nhắc một hồi, sau đó miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Ánh mặt trời sáng chói xen lẫn sự se lạnh của mùa đông, Vương Nhất Bác đút hai tay vào túi quần, nheo mắt nhìn chú mèo và chàng thanh niên trước mặt, bản thân cũng chậm rãi đi về phía trước.

Cậu nhìn bản thân, sau đó lại nhìn sang Tiêu Chiến và Kiên Quả, chẳng hiểu sao lại có ảo giác về một gia đình ba người hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, cậu bất giác run lên vì những suy nghĩ kỳ lạ của bản thân, bước chân đột ngột chậm lại một chút.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu rồi hét lên: "Vương Nhất Bác, đến chơi cùng nhau đi!"

"Ấu trĩ." Cậu bất giác bật cười.

Tiêu Chiến bất mãn khịt khịt mũi, chưa kịp mở miệng thì Kiên Quả đã lao thẳng đến Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống đón lấy Kiên Quả. Kiên Quả dùng những móng vuốt bé xíu của mình cào nhẹ lên quần áo của cậu, cái đầu nhỏ còn cọ cọ vào người cậu nữa.

Thiếu niên bỗng chốc đơ ra hồi lâu, trong lòng như có một luồng điện ấm áp truyền đến, tay bất giác vuốt ve chiếc đầu nhỏ của Kiên Quả.

Thấy thế, Tiêu Chiến cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, bắt đầu cười nói: "Vương Nhất Bác, Kiên Quả có vẻ rất thích cậu."

Dưới ánh mặt trời, hai bóng người cùng bóng của Kiên Quả đan xen vào nhau, chung bước từ con đường nhỏ đến hoa viên, rồi từ hoa viên về đến nhà.

~~~
"OK, cảnh quay này kết thúc, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, 15 phút sau tiếp tục ghi hình."

Tiêu Chiến mỉm cười chào hỏi nhân viên công tác rồi đi sang bên cạnh ngồi xuống uống nước, vừa quay mắt liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong đám người đang bước nhanh tới.

Sau khi nhìn kỹ, hắn há miệng ngạc nhiên, chưa kịp nói chuyện thì đối phương đã đưa mu bàn tay của mình ra trước mặt hắn, có chút tủi thân nói: "Tiêu Chiến, Kiên Quả cào tôi."

Tiêu Chiến nhìn mu bàn tay bị trầy xước, liền kéo cậu vào một góc nhỏ yên tĩnh, mở miệng hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây?"

Thiếu niên vò đầu bứt tóc nói: "Chỉ là... chỉ là không biết tại sao bản thân tôi lại có thể cảm nhận được vị trí của anh, sau đó liền dịch chuyển tới đây luôn..."

Nghe đến đây, Tiêu Chiến mở to hai mắt: "Dịch chuyển?"

"Đúng rồi... " Vương Nhất Bác dường như ý thức được điều gì đó, "Tôi quên mất loài người các người sẽ không thể dịch chuyển tức thời được."

Tiêu Chiến quay đầu nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, thật lâu mới chấp nhận được điều này.

Hắn nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, cẩn thận kiểm tra vết thương cho cậu. Vết trầy xước không sâu nhưng vẫn để lại dấu vết rõ ràng trên mu bàn tay trắng nõn của thiếu niên, máu trên vết xước nhỏ vẫn đang rỉ ra từng chút.

"Hành tinh của cậu có bệnh dại không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không, trong cơ thể của bọn tôi có nhiều kháng thể hơn con người các anh."

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm: "Ở trái đất, nếu bị chó mèo cào với cắn mà không tiêm vắc xin thì sẽ chết vì bệnh dại đấy, nhưng thể chất của cậu đặc biệt, lại không thể đi bệnh viện được, may mà trong người có kháng thể, không thì không biết phải làm sao luôn."

"Chắc... chắc là không có vấn đề gì đâu... " Vương Nhất Bác bị lời nói của hắn làm cho đơ ra.

"Ở nhà có thuốc, cậu về nhà tự bôi thuốc đi."

"Lúc nãy đang bôi thuốc thì vô tình làm đổ hết rồi..."

Tiêu Chiến nghe vậy thì thở dài một hơi, kéo cậu đến ngồi trên ghế, dịu dàng nói: "Cậu ở đây chờ tôi, lát nữa tôi đem thuốc đến cho cậu."

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu. Tiêu Chiến nhìn cậu một cái xong xoay người giải thích với nhân viên công tác một chút, sau đó bảo trợ lý đi mua thuốc rồi mới bắt đầu ghi hình lại.


Vương Nhất Bác lặng lẽ ngồi trong góc, nhìn bóng dáng cao ráo anh tuấn trên sân khấu, cậu bỗng dưng thất thần. Dáng vẻ cao lớn điển trai, trên người khoác một chiếc áo khoác da màu đen kết hợp với quần jean xanh, triệt để khoe trọn đôi chân dài miên man, ánh mắt toát lên sự quyến rũ mê người, màn biểu diễn có thể nói là vô cùng xuất sắc, ít nhất là trong mắt thiếu niên.

Cậu ngồi ở một nơi khuất bóng vỗ tay theo từng nhịp, trái tim không biết từ lúc nào lại vô tình lỗi nhịp.

Âm nhạc lãng mạn, cảnh tượng đẹp mê người, còn có một tia cảm xúc lạ kỳ đang không ngừng điên cuồng trỗi lên trong bóng tối.


Sau khi ghi hình, Tiêu Chiến nhận lọ thuốc từ trợ lý rồi bước đến chỗ Vương Nhất Bác đang ngồi.

Khi hắn đến gần, cậu vẫn đang cúi đầu, chẳng biết là đang suy nghĩ gì, toàn bộ khuôn mặt gần như đều chìm trong bóng tối.

"Vương Nhất Bác." Hắn nhẹ giọng gọi một tiếng, bước đến ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn đối phương, ngoan ngoãn đưa tay ra để hắn xử lý vết trầy xước cho mình.

Máu trên miệng vết thương đã đông lại từ lâu, đến cả lúc đụng thuốc sát trùng cũng không có cảm giác gì, dù vậy thì động tác của Tiêu Chiến vẫn vô cùng nhẹ nhàng, hắn cứ sợ sẽ làm đối phương đau nếu không cẩn thận.

Thiếu niên nhìn chằm chằm đường nét khuôn mặt với ngũ quan hài hòa anh tuấn của hắn hồi lâu, bỗng nhẹ giọng cất tiếng: "Chiến ca."

Tiêu Chiến đột ngột ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo chút kinh ngạc, bất giác siết chặt những ngón tay đang nắm lấy cổ tay của cậu.

"Đau..."Vương Nhất Bác cau mày.

Một tiếng kêu đau truyền đến bên tai, Tiêu Chiến hồi thần lại trong nháy mắt, nhanh chóng buông tay thiếu ra, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Vương Nhất Bác chu chu môi, xoa lấy xoa để cổ tay của mình: "Vậy... tôi về trước nhé?"

"Ừm......Lúc dịch chuyển phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện."

Thiếu niên gật đầu, trên khuôn mặt hiện lên hai dấu ngoặc nhỏ đáng yêu hướng về phía hắn: "Nhìn thấy cũng không sao, tôi có thể xóa ký ức của bọn họ."

Tiêu Chiến khẽ hé môi, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất trong góc nhỏ, thật lâu sau mới nói ra được một câu: "Những đứa trẻ ngoài hành tinh đều lợi hại như vậy sao?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
16.10.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com