TruyenHHH.com

Zsww Chien Bac Sm Thi Nguoc Thanh Tinh


Tiêu Chiến đang nổi nóng, làm sao chịu được Vương Nhất Bác phát cáu? Từ trong binh khí tùy tiện lấy ra một cái roi liền quất, lại phát hiện không thuận tay, thiếu chút nữa đánh tới chính mình, liền như lửa chảy thêm dầu tức giận càng thêm mạnh. Vừa vặn ở cạnh có một roi ngựa màu đỏ, có thuật cưỡi ngựa cao cấp, đối roi ngựa Tiêu Chiến vẫn được xưng cao thủ, không chút suy nghĩ liền lấy đến quất tới.

Lúc đầu bởi vì khí thịnh, mấy roi không nhẹ không nặng đi xuống, đúng là roi roi thấy máu. Tiêu Chiến tuy là có chút khuynh hướng thị ngược, nhưng rốt cuộc không nặng đến mức muốn mạng người, hơn nữa Vương Nhất Bác lại là người trong tim của hắn, thấy mấy roi đi xuống áo còn sót lại đã rách nát không chịu nổi, trên thân thể trắng nõn gầy gò cũng là vết máu loang lổ, liền mềm lòng. Mang theo vài phần mềm lòng, xuống tay tự nhiên cũng dịu đi.

Nhưng Vương Nhất Bác lại mạnh miệng, không rên một tiếng, không nhận sai cũng không cầu xin tha thứ, kích đến Tiêu Chiến lửa nóng lại bùng lên.

Nghĩ đến ba ngày qua ngày đêm chạy đi Vương gia trang, đơn giản là tự tay làm vài món khí cụ làm cho nai con của hắn càng hưởng thụ. Nguyên bản hôm nay rốt cục làm xong, vui vui vẻ vẻ sớm trở về chuẩn bị cùng Vương Nhất Bác ăn bữa tối, bù lại mấy ngày xa cách, ai ngờ nghênh đón là một mảnh trống vắng. Vốn hắn cũng không để ý, không ở liền không ở, hắn chờ là được. Ai ngờ đến khi Vương Nhất Bác trở về, một thân mùi rượu không nói, cư nhiên còn là dạo kỹ viện cả một buổi tối, cái này Tiêu Chiến làm sao có thể không giận?

Thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào cũng không nhìn hắn, Tiêu Chiến cũng lười lúc nào cũng chú ý Vương Nhất Bác có mở mắt hay không, đơn giản đi ra phía sau Vương Nhất Bác, nhắm mắt làm ngơ. Lại là một trận mạnh quất, chính là lần này mặc dù tức giận, nhưng trên tay vẫn có tính toán, không hề chảy máu, chỉ đánh ra mấy vết roi, làm cho Vương Nhất Bác đau mà thôi.

Trong lòng Vương Nhất Bác tuy rằng ương ngạnh, nhưng lại chính là thụ bẩm sinh, cũng không sinh ra lòng phản kháng gì. Nhưng thân mình rốt cục không chịu thua kém, nghĩ y lúc trước chính là bởi vì vết thương do roi mới phát hiện tật xấu của mình. Tiêu Chiến quất roi làm cho y tức giận, thân thể cũng nổi lên phản ứng. Trong lòng Vương Nhất Bác càng khó chịu, cảm thấy chính mình hạ lưu, mặc dù roi Tiêu Chiến rơi trên người không làm cho chảy máu, trong lòng cũng nặng nề không chịu nổi, trên người càng hưởng thụ, trong lòng càng thống khổ.

Lấy trình độ hiểu biết của Tiêu Chiến đối với thân mình Vương Nhất Bác, tự nhiên lập tức phát hiện y phản ứng. Không còn chuyên quất phía sau, mà là chuyên tìm bộ vị mẫn cảm của Vương Nhất Bác mà quất tới, quất cũng không dùng sức, thân roi đánh lên, đuôi roi quét qua, mặc dù vẫn quất “ba ba” rung động, nhưng hương vị chậm rãi thay đổi, ý tứ trừng phạt dần phai nhạt xuống, hương vị tán tỉnh dần dần dày đặc lên.

Vương Nhất Bác đối với đấu pháp trước của Tiêu Chiến có thể nhẫn, đối loại đấu pháp này lại dần dần không nhịn nổi nữa, hô hấp dần dần dồn dập lên, làn da toàn thân chậm rãi nhuộm thành hồng nhạt, trắng trợn bày ra màu sắc mê người trước mặt Tiêu Chiến, cơ thể cũng buộc chặt lên, phân thân lại cao ngất dựng lên, tuyên cáo chủ nhân đang hưng phấn.

Tiêu Chiến lại quất vài cái trên mông cùng đùi của y, mới đi ra trước người Vương Nhất Bác, kéo cái khuyên giống khuyên đeo trên tai mình trước ngực y, hỏi: “Còn không mở miệng sao? Không muốn nói gì với ta?” Kỳ thật Tiêu Chiến muốn nói là, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn giải thích với ta sao? Nhưng tính tình ngoan cố kia của hắn, làm sao cũng không nói nên lời loại lời nói giống như nhận thua trước này.

Vương Nhất Bác đang giãy dụa đau khổ, thân thể cùng tâm lý chia lìa ra, thân thể cực hạn vui thích, tâm lý lại không thể thừa nhận, làm sao mở miệng? Mở miệng chính là *** mị hừ kêu, y lúc này sao có thể chịu? Chính là cắn chặt hàm răng không chịu kêu một tiếng. Cho nên vẫn ngậm miệng, nhắm mắt — là sợ nhìn đến khinh thị đùa cợt trong mắt Tiêu Chiến, cũng là sợ Tiêu Chiến nhìn đến nước mắt trong mắt y.

Tiêu Chiến lửa giận chưa hết lại thế nào hiểu rõ tâm tư chất đống quanh co của Vương Nhất Bác, chỉ là thấy Vương Nhất Bác không mở miệng, lửa nóng lại tăng vọt. “Được lắm, ta xem ngươi có thể chịu được bao lâu.” Tiêu Chiến cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, chuyên tìm bộ phận mẫn cảm như vú, sườn thắt lưng, đùi mà quất xuống.

Quất mấy roi thấy Vương Nhất Bác mặc dù run rẩy lợi hại, nhưng vẫn không có ý mở mắt há miệng, Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng lấy ra ngọc thế vừa mới làm được, tính dùng nơi đó của Vương Nhất Bác.

Xem như trừng phạt, cho nên Tiêu Chiến không có chọn ngọc thế làm từ ấm ngọc, mà là chọn cái làm từ hàn ngọc. Vốn lúc làm cái này, Tiêu Chiến tính dùng trong ôn tuyền, như vậy sẽ không khiến Vương Nhất Bác bị lạnh, lại lạnh nóng luân phiên còn có thể làm cho Vương Nhất Bác càng hưng phấn. Nhưng hiện tại không quản được nhiều như vậy, hắn nghĩ muốn phạt y, cũng nghĩ buộc y mở miệng, vô luận giải thích cũng tốt, cầu xin tha thứ cũng thế, cho dù kêu một tiếng tên của hắn cũng được. Nhưng Tiêu Chiến giận quá nên đã quên, ngay tại nửa khắc trước, là hắn làm cho Vương Nhất Bác câm miệng, hơn nữa còn dùng thủ pháp cực bạo lực.

Không có trơn, không có khuếch trương, cho dù mẫn cảm như Vương Nhất Bác, cho dù bóng loáng như ngọc thế, kết quả của việc trực tiếp thống đi vào, vẫn là máu tươi đầm đìa. Vương Nhất Bác một trận run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra. Trên người dục hỏa càng mạnh, trong cơ thể lại lạnh lẽo thấu xương, kích đến Vương Nhất Bác nổi từng tầng da gà.

“Thế nào? Thoải mái không?” Tiêu Chiến dùng roi xẹt qua mông Vương Nhất Bác, “Đây chính là dựa theo tiểu huynh đệ của ta mà mài, ta là tốn hai ngày mới làm xong.”

Nếu là bình thường Vương Nhất Bác nghe đến mấy lời như vậy, sẽ cảm động vô cùng. Nhưng hiện tại, Vương Nhất Bác đang cùng thân thể của mình đối kháng lại đối kháng không ngừng, làm sao có rảnh nghe Tiêu Chiến nói gì? Chỉ nghe đến Tiêu Chiến dùng ngữ điệu lạnh lùng nói bên tai, lại căn bản không biết nội dung mà Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác chỉ run rẩy lại ngay cả mí mắt cũng chưa nâng một chút, roi trong tay lại bay lên, tới tới lui lui ngay tại giữa thắt lưng cùng mông mà quất. Quất đến thứ trong cơ thể Vương Nhất Bác có tồn tại cảm càng phát ra mãnh liệt, run rẩy đến gần như co rút, lại vẫn không chịu ra tiếng.

Vương Nhất Bác cảm giác chính mình muốn điên rồi! Roi mang theo gió mạnh, cùng với Tiêu Chiến quất vào bộ vị mẫn cảm của y, mỗi lần quất đều bám một tầng nóng hổi, quấy phá dục vọng sâu nhất trong thân thể y. Thứ gì đó ở hậu đình lại giống như là vì y mà đo đạc làm ra, vừa vặn có thể làm cho y điên cuồng, lại bởi vì lạnh, dẫn tới hậu huyệt mỗi lần có rút càng cảm nhận được rõ ràng hình dạng cùng sự tồn tại của nó, hơn nữa cũng không vì nhiệt độ cơ thể y mà mất đi băng hàn, không ngừng ồ ồ tản ra khí lạnh, làm cho y từng trận co rút nhanh, dục vọng lại càng sâu một tầng.

Nhưng làm cho y nổi điện không chỉ có này đó, mà bởi vì ba ngày trước không thấy được Tiêu Chiến liền không ăn cơm tốt, rượu uống lúc tối lại dâng lên, làm cho bao tử một mảnh nóng bỏng, từng đợt co rút đau đớn, giống như đau bụng cầu lúc bình thường. Đừng, y cũng không muốn ở trước mặt Tiêu Chiến mất mặt xấu hổ hơn nữa, đã muốn đủ, tôn nghiêm của y đã muốn vỡ gần hết, đừng thêm nữa, y thật sự muốn điên mất rồi!

Tiêu Chiến đánh trong chốc lát, thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng khác, cũng hiểu được không có ý nghĩa. Lại đi động ngọc thế trong cơ thể y, Phần trong cơ thể của ngọc thế là Tiêu Chiến dựa theo bảo bối của mình làm ra nguyên xi, bên ngoài lại còn một khúc cán không tính ngắn, vừa vặn làm cho người ta có thể cầm. Tiêu Chiến một tay trừu cắm ngọc thế, một tay dùng cán roi chạm vào miệng vết thương của Vương Nhất Bác, Qua không bao lâu, Vương Nhất Bác một trận run rẩy, bắn đi ra. Tuy là bắn, nhưng là không cam nguyện, cũng không quá sảng khoái, áp lực trên thân thể lại không giảm bớt nửa phần, mồ hôi vẫn tuôn ra ồ ạt như cũ, đã muốn phân không ra là mồ hôi lạnh hay mồ hôi nóng.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác buồn không hé răng, lại vẫn cúi đầu, nhìn không thấy mặt, không khỏi lại một trận cáu giận. Đem hai chân nâng lên, tùy tiện xé hai mảnh vải rách trên người Vương Nhất Bác, đem hai bên đầu gối chia ra cột vào hai bên sườn.

Hai chân Vương Nhất Bác bị cong lên, vừa lúc đè ép ở bụng, hậu đình lại một trận mở ra, nếu không có ngọc thế ngăn chặn, hơn nữa Vương Nhất Bác cắn răng nhẫn nại, chỉ sợ lập tức phun ra. Nhưng dù như vậy, Vương Nhất Bác vẫn nhịn không được mà kêu rên một tiếng.

“Rốt cục cũng phát ra tiếng sao?” Tiêu Chiến hừ cười, cấm lấy phần bên ngoài của ngọc thế, hung hăng trừu sáp. Vương Nhất Bác mãnh liệt run rẩy một trận, cũng không biết là bởi vì lời nói của Tiêu Chiến, hay là vì động tác của hắn, hoặc là vì cả hai. Nhưng sau tiếng hừ kia, y không hề phát ra bất kì âm thanh nào nữa.

Tiêu Chiến cười lạnh, động tác trên tay lại càng hung ác. Tiêu Chiến hắn là loại chủ nhân như thế nào? Một cây ngọc thế mỗi khi đùa nghịch tại tuyến tiền liệt của Vương Nhất Bác, một tay kia hắn lại ở trên thân thể đầy thương tích xoa bóp nghiền lộng, rất nhanh Vương Nhất Bác đã kiên trì không được. Hung hăng ưỡn ngực, cổ ngửa ra sau, thân thể uốn cong một độ cung tựa như sắp gãy, lại vẫn là không thể nhịn xuống được.

Lần thứ hai bắn tinh, đồng thời sau huyệt thứ gì đó rốt cuộc nhịn không được, cũng cùng phun ra ngoài, biến thành nơi nơi đều là ── trên ngọc thế, trên đùi Vương Nhất Bác, trên tay Tiêu Chiến, cả trên quần áo của hắn, không một thứ nào may mắn thoát khỏi.

Tiêu Chiến hoảng sợ, thân mình thối lui ra sau, đem Vương Nhất Bác thả xuống dưới.

Vương Nhất Bác hoàn toàn hỏng mất.

Kỳ thật này nọ cũng không có như Vương Nhất Bác tưởng tượng, không sạch sẽ đến không chịu nổi, dù sao Vương Nhất Bác đã gần ba ngày không ăn uống tốt, hơn nữa hai ngày trước hắn đều đúng hạn rửa sạch bên trong vách tường, duy nhất không tẩy trừ làm ngày hắn cũng là lạp thước chưa tiến, thế nên liền một bụng rượu, tiết đi ra gì đó trừ bỏ mang theo mùi rượu dày đặc cũng chỉ có chất lỏng xanh xanh trắng trắng, thật là ô vật gì cũng không có.

Nhưng Vương Nhất Bác nào có tâm tư nhìn xem thứ mình cho ra là cái gì? Chỉ biết là y ở trước mặt Tiêu Chiến lại một lần nữa tôn nghiêm mất sạch như rác rưởi, mà lúc này đây, thân thể hạ lưu của y cư nhiên còn có thể đồng thời cao trào, đây là điều y không thể chịu đựng được nhất. Chẳng lẽ thân thể y thật sự tinh mỹ đê tiện như vậy sao?

Tiêu Chiến cũng không nghĩ tới việc mình đem Vương Nhất Bác trừng phạt chơi đùa đến tiêu chảy, tưởng là hàn ngọc khí hàn khí quá mức bá đạo. Đem Vương Nhất Bác cởi xuống đến phía sau, chạy nhanh đem này nọ lấy ra để qua một bên, lại cởi xuống ngoại sam của chính mình phủ thêm cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nguyên là hảo ý, sợ Vương Nhất Bác lại bị lạnh, nhưng vào lúc này trong mắt Vương Nhất Bác, hết thảy động tác hay ngôn ngữ đến từ Tiêu Chiến đều đã bị xuyên tạc. Y nghĩ rằng Tiêu Chiến là ngại hắn bẩn, mới có thể đem ngọc thế bỏ qua, mới có thể đem quần áo dơ đưa cho nguồn gốc dơ bẩn là y. Tiêu Chiến cùng ngồi chồm hỗm trên mặt đất Vương Nhất Bác ngồi, ôm, phe phẩy, vỗ, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, dù sao hắn cũng đã giận, hoặc là nói để ý ── đến bây giờ Vương Nhất Bác vẫn là một câu giải thích hoặc cam đoan đều không có.

Vương Nhất Bác lại cho rằng Tiêu Chiến là ghét bỏ y, chán y, không hề giống như trước kia dỗ dành y. Vì thế y buông xuống đầu, không rên một tiếng lâm vào trong sự chán ghét chính mình. Trong mật thất ánh sáng không chiếu tới dưới, cho nên kẻ không có nội lực như Tiêu Chiến không nhì thấy được Vương Nhất Bác buông xuống dung nhan đã thấm đẵm một gương mặt đầy nước mắt Vương Nhất Bác vẫn chỉ nghĩ đến tâm tư của chính mình, không có ngẩng đầu, cho nên không có nhìn đến trong ánh mắt Tiêu Chiến dần dần biến mất điệu hy vọng cùng ấm áp.

Tiêu Chiến yên lặng làm bạn Vương Nhất Bác ít nhất một canh giờ, lại phát hiện Vương Nhất Bác vẫn là tĩnh mịch như cũ tựa như hũ nút, không ngẩng đầu, không nhìn hắn, không ra tiếng, thậm chí thân mình cũng không run lên, hô hấp cũng vững vàng. Tiêu Chiến chậm rãi tuyệt vọng. Kỳ thật hắn ở thời đại này không có gì cậy vào, không thân phận, không địa vị, không thân nhân, ngay cả tuyệt kỹ sinh tồn ── ngoại khoa y học, cũng không có đất dụng võ, thậm chí ngay cả nơi đặt chân cũng không có, khiến cho hắn có thể bám víu vào, bất quá là hắn cùng Vương Nhất Bác có một tia ràng buộc.

Nhưng mà đối với Vương Nhất Bác, tuy rằng hắn không nói, nhưng nội tâm thật sự lại có một ít tự ti. Vương Nhất Bác cao cao tại thượng là Nghiễm Hàn cung cung chủ, lại là gia chủ Vương gia trang, trong chốn giang hồ thanh danh hiển hách, võ công siêu quần lại phú khả địch quốc, cùng với Tiêu Chiến hiện tại so sánh không phải là khác nhau một trời một vực sao? Hết thảy những thứ này nếu là trước kia có lẽ Tiêu Chiến có thể không thèm để ý, dù sao những chuyện đó cùng hắn không có quan hệ, hắn chỉ cần tại thời không không thuộc về hắn xem như trò chơi nhân sinh là tốt rồi. Nhưng hiện tại không giống! Hắn yêu, như thế nào có thể không ngại? Mà thứ duy nhất hắn dựa vào, ràng buộc cùng Vương Nhất Bác, kỳ thật là từ Vương Nhất Bác đơn phương quyết định, ngay từ đầu trò chơi này là do Vương Nhất Bác phối hợp mà ngoạn đến giờ, một khi Vương Nhất Bác chán, hắn liền cái gì cũng không phải. Mà hiện tại…… Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trầm mặc một bên, lại nghĩ đến y đi dạo kỹ viện cả một đêm. Có lẽ, đối với trò chơi này, y đã chán rồi sao? Như vậy, hắn tồn tại ở nơi này, đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tiêu Chiến đứng dậy, âm thầm thở dài, xoay người chuẩn bị rời đi.

*** 32 ***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com