Zsww Chien Bac Sm Thi Nguoc Thanh Tinh
Đối phương áp lực gia tăng mãnh liệt, rốt cục bắt đầu hiểu được chính mình lần này khó có thể được việc - vô luận là tìm ngươi hay giết người! Vì thế bắt đầu tìm cơ hội lui lại, nhưng Vương Nhất Bác lại siết chặt không tha, chiêu chiêu lấy mạng, tấn công toàn tâm toàn ý. Liều mạng dùng ngực hứng một kiếm, đối phương hướng Tiêu Chiến tung ám khí, định thừa dịp Vương Nhất Bác không thể không cứu mà bỏ chạy.Hắn lại không thể nghĩ được Vương Nhất Bác kỳ thật đã là nỏ mạnh hết đà, mặc dù tấn công mạnh mẽ, nhưng thể lực đã sớm cạn kiệt, hơn nữa gì đó trong cơ thể, làm cho y căn bản không có biện pháp bổ cứu đường xa, cho nên Vương Nhất Bác dùng biện pháp ngay khi đối phương tung ám khí liền nghiêng người đi chắn, bởi vì khoảng cách gần, đối phương lại dùng toàn lực, cho nên ám khí hoàn toàn nhập vào trong cơ thể Vương Nhất Bác. Mà Vương Nhất Bác cũng nương theo lực đạo của ám khí rút lui vài bước.Đối phương tựa hồ cũng nhìn ra Vương Nhất Bác có chút vấn đề, muốn thừa cơ hạ đao, cũng không tưởng được lúc này trong bóng đen toát ra một người, trong tay cầm đoản đao, sát khí ngút ngàn giống như điên một đường giết người tiến lại đây."Phi Ảnh, không thể giết hắn." Vương Nhất Bác chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra người đến là ai, tuy ra tiếng ngăn cản, nhưng vẫn chậm, Phi Ảnh đã dỡ xuống tay phải của đối phương, muộn thêm chút, ngay cả đầu cũng không còn."Cút!" Phi Ảnh hung hăng gầm lên, đá vào miệng vết thương nơi ngực của đối phương."Lui!" Đối phương hô to một tiếng, được mấy tên thủ hạ nâng dậy chật vật lui đi, trước khi đi ngay cả khí lực để nói lời ác độc cũng không có.Phi Ảnh là ở mấy ngày trước đuổi kịp Vương Nhất Bác. Sáng ngày ấy đột nhiên không nhìn thấy Tiêu Chiến, mặc dù lo lắng làm sao để công đạo cho Vương Nhất Bác, nhưng càng nhiều là cảm thấy may mắn, trong lòng ước gì Tiêu Chiến sớm biến mất sạch sẽ mới tốt, mặc dù trì hoãn mấy ngày, ra vẻ tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi hội họp cùng Vương Nhất Bác. Hướng Hạ Thiên tìm hiểu nơi đến của Vương Nhất Bác, liền ngày đêm kiêm trình chạy lại đây. Kỳ thật nếu hắn đợi thêm mấy ngày, có thể nhận được tin tức Vương Nhất Bác truyền lại cho Hạ Thiên, biết Tiêu Chiến ở cùng y. Nhưng hắn không có. Cho nên khi vượt qua Vương Nhất Bác, phát hiện Tiêu Chiến cư nhiên đồng hành cùng y, liền bị lửa giận công tâm một hồi, mới chậm chạp không tìm Vương Nhất Bác phục mệnh. Mà ngày này theo tới bãi đá, liền thấy Vương Nhất Bác thế nhưng vì Tiêu Chiến mà bị thương, lửa giận nhiều ngày bộc phát ra, lại chỉ có thể hướng về người của đối phương. Tuy rằng nghi hoặc về diện mạo của đối phương, nhưng ở trong lòng hắn, Vương Nhất Bác là quan trọng nhất, ai tổn thương y, đều phải chết.Phi Ảnh thả người đi, có chút không vui, nhưng vẫn trở lại bên người Vương Nhất Bác đang bị thương, tất nhiên hết thảy lấy y làm trọng.Vương Nhất Bác từ lúc Phi Ảnh xuất phát mấy ngày sau liền nhận được tin truyền từ người của Hạ Cung, tự nhiên không kỳ quái về sự xuất hiện của Phi Ảnh. Yên tâm té xỉu ngã vào trong lòng Tiêu Chiến, đúng là một câu cũng chưa kịp lưu lại."...""Chủ tử!"""..." Trừ bỏ Tiểu Hà Tử hô lên, Tiêu Chiến cùng Phi Ảnh đều bị hù một câu cũng không nói được."Lên xe trước." Tiêu Chiến thở sâu ổn định chính mình, che lại miệng vết thương của Vương Nhất Bác, ôm người đi lên xe.Phi Ảnh một tay đoạt người, cẩn thận hoành ôm nhanh chóng tiến vào trong thùng xe.Tiểu Hà Tử bị dọa rớt cằm, chờ Tiêu Chiến bão nổi, Không nghĩ tới Tiêu Chiến chỉ cau mày, lạnh mặt nhịn xuống.Hiện tại không phải lúc so đo với Phi Ảnh, trước không nói lúc này hắn hết thảy lấy người yêu làm trọng, chính là làm một gã y giả, hắn cũng nên hết thảy lấy người bệnh làm trọng. Cho nên hắn nhẫn!Trở lại trên xe, Tiểu Hà Tử lấy ra hòm thuốc, chẩn bị cởi quần áo Vương Nhất Bác."Ngươi đi ra ngoài." Phi Ảnh không biết đang không được tự nhiên cái gì, rõ ràng biết quan hệ giữa Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, lại giữ chặt vạt áo của Vương Nhất Bác, ngăn cản Tiểu Hà Tử ở trước mặt Tiêu Chiến cởi y phục của y, thét lên ra lệnh Tiêu Chiến đi ra ngoài.Tiêu Chiến không để ý tới hắn, vươn tay đem hai cánh cửa sổ mở lớn ra, thùng xe hôn ám thoáng chốc sáng sủa lên. "Ngươi hao tổn thời gian chính là đang hao tổn mạng sống của y đó biết không?" Tiêu Chiến liếc Phi Ảnh một cái, vươn tay đem quần áo cạnh miệng vết thương xé ra.Ở khoa ngoại hành nghề nhiều năm như vậy, sớm đã quen xé vải dệt xung quanh vết thương để xử lý miệng vết thương, ai rảnh rỗi còn chậm rãi đi thoát quần áo người bệnh a, cho nên bàn tay nắm vạt áo Vương Nhất Bác của Phi Ảnh, đối với Tiêu Chiến mà nói một chút ảnh hưởng cũng không có.Nhìn đến miệng vết thương Tiểu Hà Tử hít một hơi, ánh khí nhập sâu vào vai phải, từ bên ngoài ngay cả cái đuôi đều không nhìn thấy, lại là nơi gân cánh tay, vô cùng khó xử lý."Phải xử lý nhanh, bằng không cánh tay này của y sẽ phế đi." Nhìn bả vai dần dần biến đen, Tiêu Chiến nhíu mày, "Chết tiệt, còn có độc.""Ta không có biện pháp đồng thời xử lý độc cùng miệng vết thương." Tiểu Hà Tử sốt ruột. Độc này nhìn thật bá đạo, cần phải xử lý thật nhân, nhưng nếu ám khí kia ở lâu trong thân thể của chủ tử, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt sau này của cánh tay. Đối người bình thường mà nói, kém độ linh hoạt một chút có thể không nhận thấy được, nhưng chủ tử không giống, đối với cao thủ cầm kiếm tay phải mà nói, sai một ly, vô cùng có khả năng chính là sai biệt giữa sống và chết khi quyết đấu."Ngươi xử lý độc, ta xử lý miệng vết thương." Tiêu Chiến nhanh chóng từ trong hòm thuốc tùy thân của Tiểu Hà Tử lấy ra một thanh đao ngắn, mặc dù không quen tay bằng dao giải phẫu, nhưng lúc này cũng không thể chú ý."Ngươi..." Phi Ảnh hoài nghi, đem tay của Vương Nhất Bác giao cho Tiêu Chiến có thỏa đáng hay không."Điểm huyệt cầm máu cho y, cố định y, trăm ngàn đừng nhúc nhích." Tiêu Chiến ngẩng đầu hung hăng nhìn thẳng Phi Ảnh.Phi Ảnh bị ánh mắt Tiêu Chiến kinh sợ, đó là thâm tình không thua gì hắn, đó là đau lòng càng sâu hơn hắn, lại có lý trí cùng tự chủ mạnh mẽ mà hắn không có. Khi Tiêu Chiến cầm lấy thanh đao kia, phát ra khí tràng tự tin mạnh mẽ, cư nhiên làm cho người ta không thể không phục tùng, không thể không tín nhiệm.Tiêu Chiến lấy ra hoa quế nhưỡng trong ám cách của thùng xe, tuy rằng không thể so với việc đốt lên, nhưng có còn hơn không. Khăn thấm ướt rượu lau qua đao cùng miệng vết thương, Tiêu Chiến bắt đầu xử lý miệng vết thương. Rạch mở làn da nơi vết thương của Vương Nhất Bác, thuần thục vượt qua dây gân, mạch máu, đem ám khí từng chút từng chút lấy ra ngoài, lại phát hiện vấn đề càng nghiêm trọng hơn so với hắn nghĩ. Ám khí đối phương không chỉ có chữ thập tiêu, còn là đặc chế tử mẫu phiêu. Cái gọi là tử mẫu phiêu, chính là thân phiêu cùng đầu phiêu là tách rời, đầu tiêu chẳng những mang theo móc câu, thậm chí còn có thể thoát ly phiêu, thoáng vô ý, khi rút thân phiêu gây ra lực phản ngược dẽ đem đầu tiêu thật nhỏ đẩy vào nơi càng sâu trong thân thể.Phi Ảnh nhìn đến phiêu thể chôn trong người Vương Nhất Bác liền nhìn ra, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút. Phiêu này hắn tự nhiên là biết, thậm chí biết phiêu này chỉ có Ứng Thiên Mân chương môn Ưng phái mới có. Mà người từng trúng phiêu này trong quá khứ, không phải táng mệnh bởi độc trong phiêu, chính là bị đầu phiêu bị bỏ lại trong cơ thể phế đi võ công, hơn nữa còn tùy thời lo lắng đầu phiêu khi nào sẽ theo máu lưu động đánh vào trái tim."Lau mồ hôi." Tiêu Chiến quá mức tập trung, còn tưởng rằng chính mình đang ở trong phòng phẫu thuật, thói quen ra lệnh.Tuy rằng thanh âm rất nhẹ, cơ hồ là quẩn quanh trong miệng, nhưng hai người trong thùng xe đều nghe được. Tiểu Hà Tử đang vội vàng điều phối giải dược, tự nhiên không rút ra tay. Phi Ảnh cũng không nghĩ tới chính mình sẽ nghe lời như vậy, chờ đến khi dùng ống tay áo lau xong mồ hôi tinh mịn trên trán Tiêu Chiến mới không khỏi ảo não về hành vi của bản thân. Mà Tiêu Chiến đang tập trung, đầu cũng chưa nâng.Ảnh Vệ cùng người Hạ Cung bên ngoài là tinh anh mang ra từ tổng đà Nghiễm Hàn Cung, tự nhiên đem chỗ xe của Vương Nhất Bác bao hộ lên, không hề tiếng động. Ngựa cũng sớm bị gỡ ra. Người của phân đà khác cùng nhà cũ nhìn trận thế này cũng không dám ra tiếng quấy rầy, mấy chục người ở bãi đá, nhưng lại yên tĩnh đến mức như chỉ có người trong xe."Cộp" Tiêu Chiến đem thứ vừa rút ra ném vào trong bát đựng rượu đặt kế bên. Tiểu Hà Tử lúc này cũng đã thi châm bức độc xong, đang chờ đem giải dược đút.Nhìn tử mẫu phiêu bị lấy ra một cách đầy đủ, Tiểu Hà Tử không tiếng động hướng Tiêu Chiến nâng ngón cái, chính hắn cũng không dám cam đoan nhanh như vậy có thể lấy ra phiêu này mà không tổn thương gân cốt."Để ta đút thuốc, mặt sau ngươi tiếp nhận, ta biết các ngươi không có khâu miệng vết thương lại." Tiêu Chiến ý bảo hai người đổi vị trí.Tiểu Hà Tử đối cái gọi là khâu lại trong miệng Tiêu Chiến không quá hiểu, nhưng đại khái hiểu được ý tứ Tiêu Chiến. Đem dược nấu tốt giao cho Tiêu Chiến, tiếp nhận việc xử lý miệng vết thương.Từ đầu đến cuối, Phi Ảnh vẫn luôn ôm Vương Nhất Bác một cách chặt chẽ, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ một cái run rẩy sẽ phá hủy cánh tay của Vương Nhất Bác. Lúc này mới hơi thả lỏng, mới phát hiện bản thân đã ra mồ hôi ướt đẫm, tâm thả lỏng cũng bắt đầu run rẩy. Hắn chưa từng cách Vương Nhất Bác gần như vậy, cho dù khi Vương Nhất Bác bị thương trong quá khứ cũng chưa từng. Hắn nhìn về phía Tiêu Chiến, không rõ sao hắn lại cho phép mình làm vậy. Chẳng lẽ hắn không có độc chiếm dục sao? Hay là hắn căn bản không coi trọng chủ tử? Nhưng ánh mắt vừa rồi của hắn đối chủ tử là thực để ý.Tiêu Chiến đang đút thuốc phát hiện ánh nhìn chăm chú của Phi Ảnh, ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt nghi hoặc phức tạp của Phi Ảnh. "Hừ, ngươi cảm thấy cảm xúc đâu đâu so với an nguy của y, là thứ đáng giá để chú ý sao?"Phi Ảnh ngẩn ra. Ngay tại không lâu trước đó, hắn mới bị cảm xúc ảnh hưởng, cho rằng là Tiêu Chiến hại Vương Nhất Bác, cho rằng Tiêu Chiến vô dụng chỉ biết vướng chân vướng tay.Tiêu Chiến vừa cẩn thận đút thuốc cho Vương Nhất Bác, vừa thở dài nói: "Ngươi cho là nhìn, canh giữ, chờ như vậy là đủ rồi? Nếu ngay cả dũng khí để nói cũng không có, nếu ngay cả dũng khí để giang hai tay cũng không có, ngươi làm sao mà có được? Y ngay cả biết cũng chưa từng, khiến y cõng một tội danh vứt bỏ, có bao nhiêu bất công cùng oan uổng?"Tiêu Chiến nói một phen người bên ngoài nghe không rõ, hai người trong xe nghe xong cũng là cảm xúc khác nhau.Chờ Tiểu Hà Tử băng bó vết thương xong, Tiêu Chiến cũng đã đút dược xong. Đoàn người kiểm kê người ngựa, bắt đầu trở về. Vương Nhất Bác tự nhiên vẫn hôn mê, chẳng qua là chuyển dời từ trong lòng Phi Ảnh đến trong lòng Tiêu Chiến. Lần này tuy rằng Phi Ảnh không muốn lại cam chịu, trừ bỏ phải xử lý một số việc bên ngoài, cũng bởi vì hắn phát hiện mình tuy rằng có một thân võ công cao thâm, nhưng ở phương diện nào đó, hắn thật là không bằng Tiêu Chiến tay trói gà không chặt này. Mà ngắn ngủi ôm ấp này, đối với Phi Ảnh yêu sâu đậm Vương Nhất Bác nhưng không có kết quả mà nói, đã là xa xỉ, hắn thậm chí cơ hồ vì điều này mà tâm mang cảm kích với Tiêu Chiến.Sự tình xử lý thực thuận lợi, người mất tích hôm sau liền tìm được trong một chiếc hố ở một cái động bỏ đi nơi bãi đá của Vương gia, mà Vương Nhất Bác bị thương đến ban đêm liền tỉnh.*** 29 ***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com