TruyenHHH.com

[ ZSWW/Chiến Bác ] Gió đêm về [TRANS]

Gió Đêm Về - Chương 07

ngocdiemloan0301

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Nhất Bác hoảng loạn mà trốn khỏi Tiêu Chiến.

Bệnh vừa khỏi, nhưng vết thương ở chân vẫn còn, nên Vương Nhất Bác không dám chạy lung tung, đành trốn vào phòng Cố Vọng, nói nhỏ một câu để anh im lặng rồi chui người vào chăn bông trên chiếc giường trống.

Hóa ra tất cả đều không phải là mơ.

Em đột nhiên lật chăn bông lên, không ngừng thở dốc, Quý Vân Thâm tò mò tiến lại gần hỏi: "Sao mặt em đỏ vậy ?"

"Bực bội."

"Hai người cãi nhau à ?"

"Không có." Vương Nhất Bác cảm thấy đại não như bị trì hoãn, chỉ có thể máy móc trả lời hai chữ.

"Vậy em chạy tới đây làm gì ?" Quý Vân Thâm nằm xuống khoảng trống bên cạnh em.

"Các anh có phải đã sớm biết tin kết hôn của Tiêu Chiến là giả rồi phải không ?" Vương Nhất Bác dùng cùi chỏ chọc vào người anh, thấy anh do dự hồi lâu không chịu thừa nhận, trong lòng đại khái đã biết rõ câu trả lời, "Em là người duy nhất bị lừa..."

Cố Vọng nhịn không được mà phản bác: "Cái cùi chỏ nè, em bắt đầu hoài nghi từ lúc chơi trò "Tôi có bạn không có" rồi phải không...?"

"Mấy anh rốt cuộc có phải là anh em tốt của em không vậy...?"

"Tụi anh chẳng giúp gì cậu ta ngoại trừ việc che giấu chuyện này..." Cố Vọng nhún vai thể hiện sự vô tội của mình.

"Còn chuyện gì giấu em nữa không vậy ?" Vương Nhất Bác trở mình, cãi nhau với bọn họ hồi lâu, cuối cùng cũng lững thững trở về phòng sau khi thấy thời gian cũng đã muộn.

Tiêu Chiến cũng không đề cập đến chuyện tối nay nữa, hắn bôi thuốc cho em rồi nhìn em nằm lên giường.

Chiếc giường bị lún xuống khi hắn ngồi lên. Vương Nhất Bác cảnh giác kéo chăn bông lên che nửa khuôn mặt, dùng ánh mắt ủ rũ nhìn hắn, "Anh làm gì vậy ?"

"Không tức giận sao ?" Tiêu Chiến kéo chăn bông của em ra, thấy hắn kéo mạnh như vậy, em cũng không nhúc nhích nữa.

"Tức vì cái gì ?"

"Tôi đã nói dối em."

"Tức chứ, anh định bồi thường thế nào ?"

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến đột nhiên ghé sát mặt hắn vào mặt em, hơi thở cả hai gần trong gang tấc.

Vương Nhất Bác bất giác dùng chăn bông che chặt miệng lại, không ngờ đối phương chỉ thủ thỉ vào tai em một câu, "Ngủ sớm nhé."

Em nhìn Tiêu Chiến đi trở lại giường của mình và kéo chăn bông lên cao, gần như che kín cả người.

Đột nhiên em cảm thấy ở cùng phòng với Tiêu Chiến có chút nguy hiểm...

Nằm trên giường lướt điện thoại một hồi liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, em nhắm mắt mê man ngủ thiếp đi cho đến khi trời rạng sáng.

Lúc thức dậy, Tiêu Chiến đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi bên cạnh ăn sáng. Nghe thấy động tĩnh, hắn liền ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi em.

Dưới ánh mặt trời, bóng dáng người lớn hơn ngồi ngược sáng, hình ảnh thật hư ảo đến khó tin...

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu óc cho tỉnh táo, ký ức của nửa năm trước lại bỗng chốc ùa về.

Vương Nhất Bác thích thức khuya, cũng thích ngủ nướng vào buổi sáng, nhưng giờ giấc nghỉ ngơi của Tiêu Chiến lại hoàn toàn trái ngược với em. Mỗi ngày, hắn đều thức dậy vào một giờ cố định. Đa số lúc Tiêu Chiến thức dậy thì em vẫn còn đang ngủ ngon lành. Em lại là đứa nhóc siêu dính người và ồn ào, mỗi khi Tiêu Chiến ở bên, em đều đòi đối phương bồng bế. Theo thời gian, Tiêu Chiến đã quen với việc ngồi cạnh giường đợi em tỉnh giấc mỗi buổi sáng.

Mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy chính là hắn...

Em nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh tuấn của Tiêu Chiến, tựa như chẳng có gì thay đổi, nhưng dường như mọi thứ đã thay đổi rồi...

~~~
Sau bữa sáng đơn giản, em thu dọn mặt bàn, nhưng không cẩn thận làm rơi dao nĩa, tiếng dao nĩa rơi mạnh xuống nền khiến em giật mình trong chốc lát, trong lòng có chút bất an không nói thành lời.

"Để tôi dọn cho." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói với em.

Vương Nhất Bác bước sang một bên và ngồi xuống, nhìn hắn thu dọn mọi thứ trên bàn, vẻ mặt có chút thẫn thờ.

~~~
Không biết đã bao nhiêu lần lơ đãng, Tiêu Chiến rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng: "Sao vậy, có chuyện gì sao, sao lơ đãng vậy..."

"Không có gì." Vương Nhất Bác ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính ô tô, "Còn bao lâu nữa ?"

Vương Nhất Bác tựa cằm lên khung cửa kính, tò mò ngắm nhìn những tòa nhà đơn sơ bên đường.

Chiếc taxi từ từ dừng lại bên đường, mọi người xuống xe hòa theo dòng người tấp nập.

Có lẽ là do có duyên với nhau, bọn họ đã gặp lại anh chàng ngoại quốc ở tiệm bánh mì kia, anh ta đứng từ xa vẫy tay chào.

Tiêu Chiến đột nhiên trở nên cảnh giác, nhưng vẫn không thể khống chế được sự chủ động của Vương Nhất Bác đối với đối phương.

Hai người cứ trò chuyện không dứt, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc má sữa đang căng phồng của Vương Nhất Bác, khó chịu mà nghiến răng nghiến lợi.

Cảm nhận bàn tay bị ai đó gắt gao nắm lấy, hắn nóng nảy quay đầu lại, lúc ấy sắc mặt tái nhợt của Tần Ngộ đã thu hết vào tầm mắt hắn.

"Chiến Chiến, em có chút không thoải mái."

"Hay là em về khách sạn nghỉ ngơi trước..." Tiêu Chiến vốn dĩ muốn nói thêm vài câu, nhưng lại thoáng nhìn thấy Vương Nhất Bác đã đi cùng anh chàng ngoại quốc một đoạn khá xa, thế là hắn liền cất bước đi nhanh theo.

Tiểu tử thối này đúng là làm người ta không yên tâm được mà...

Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, kéo em lại, đột ngột tách hai người họ ra.

"Anh đang làm gì vậy ?" Vương Nhất Bác hất tay hắn ra.

Tiêu Chiến nhún vai một cách lãnh đạm, đứng chen vào giữa bọn họ, "Không làm gì cả."

"Anh như vậy sao em nói chuyện được với anh ta ?"

"Chẳng thấy em nói chuyện với tôi nhỉ...?"

"Có chuyện gì để mà nói với anh chứ."

Tiêu Chiến đang muốn phản bác lại, nhưng Quý Vân Thâm lại lo lắng chạy tới, kéo hắn đi, gấp gáp nói, "Tần Ngộ bị ngất xỉu."

Vương Nhất Bác lúc ấy hơi cau mày, nhanh chóng đi theo bọn họ.

Xe cấp cứu đến rất nhanh, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trực tiếp lên xe, những người còn lại bắt một chiếc taxi bên đường rồi đi theo phía sau.

Sau đó là một khoảng thời gian dài chờ đợi.

Quý Vân Thâm cáu kỉnh, nhịn không được mà than thở: "Chỉ trong ba ngày mà đã chạy đến bệnh viện tận hai lần. Chuyến du lịch này thực sự thú vị quá rồi..."

Nghe vậy, Cố Vọng nhắc nhở Quý Vân Thâm một tiếng, giọng nói có chút trách móc.

"Em nói sai sao ? Đã bệnh mà còn chạy lung tung, làm khổ ai chứ hả ?"

Không khí căng thẳng như vậy... Vương Nhất Bác cảm thấy có chút ngột ngạt.

"Anh qua đây, chúng ta nói chuyện một chút." Em kéo Tiêu Chiến vào góc tường, "Tiêu Chiến, tôi không hiểu sao anh lại đồng ý để anh ta đi cùng ?, sức khỏe anh ta vốn không được tốt mà."

"Em ấy không muốn làm phẫu thuật. Dì và chú em ấy đã đến tìm tôi." Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay em.

"Cho nên mấy người đã thỏa thuận. Chỉ cần anh dẫn anh ta đi du lịch một chuyến, khi trở về anh ta sẽ đồng ý làm phẫu thuật ?"

Tần Ngộ mắc bệnh thận đã nhiều năm. Trước đây, Tần Ngộ đã giúp đỡ rất nhiều cho Tiêu Chiến khi công ty của hắn lâm vào khoảng thời gian khó khăn nhất, Vương Nhất Bác không phủ nhận rằng Tiêu Chiến cũng rất biết cách giữ khoảng cách. Những năm qua Tiêu Chiến đều chăm sóc cho Tần Ngộ, nhưng với danh nghĩa bạn bè đúng nghĩa.

Vương Nhất Bác biết là Tiêu Chiến sẽ tự trách mình vì sự việc lần này, hối hận vì đã đưa anh ta ra ngoài du lịch cùng, nhưng em không thể cho qua mục đích thực sự của Tần Ngộ.

"Tần Ngộ thích anh, anh luôn biết rõ mà..."

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, khẽ ừ một tiếng.

"Bây giờ anh trở về khách sạn với tôi... có làm được không ?" Vương Nhất Bác đột nhiên khó chịu khi nhìn dáng vẻ như thế này của hắn.

Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, trong đáy mắt hiện lên chút bối rối, nhưng thân thể không chút do dự mà gật đầu.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn đang bí bách, "Tôi biết rồi, anh trở về phòng cấp cứu của Tần Ngộ chờ kết quả đi, tôi ra ngoài hít thở chút không khí."

"Tôi đi cùng em." Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay em, không chịu buông ra.

"Không cần đâu."

"Vậy tôi gọi Cố Vọng đi cùng em."

"Thật sự không cần đâu, có việc tôi sẽ gọi, anh cầm lấy chiếc túi đi."

Nói đến đây, Tiêu Chiến cũng biết em đang muốn yên tĩnh một mình, thấy em hứa sẽ không đi ra khỏi khuôn viên bệnh viện, liền đồng ý để cho em đi.

Trở lại cửa phòng cấp cứu, ánh mắt của Cố Vọng vẫn còn dõi theo hướng mà Vương Nhất Bác rời đi, "Nhất Bác đi đâu vậy ?"

"Em ấy nói đi dạo vài vòng rồi sẽ trở lại."

Quý Vân Thâm đi tới, cầm lấy túi xách của Vương Nhất Bác, "Đói quá, để xem trong túi có gì ăn không."

Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh Cố Vọng, nhìn chằm chằm phòng cấp cứu một hồi, "Khi nào Tần Ngộ khỏe lại, chúng ta sẽ trở về Trung Quốc."

Cố Vọng đáp: "Tuỳ cậu quyết định."

Một lúc sau, Quý Vân Thâm đột nhiên tìm thấy một mảnh nhỏ màu đen từ trong chiếc túi, cầm lên xem xét vài giây, "Đây là cái gì ?"

"Thiết bị theo dõi loại siêu nhỏ ?" Tiêu Chiến đơ ra một lúc, tự hỏi làm thế nào mà thứ này lại ở trong túi của Vương Nhất Bác ?

Cố Vọng cau mày, chợt nhận ra có gì đó không ổn, "Chàng trai ngoại quốc đi đâu rồi... anh ta đi cùng chúng ta đến đây..."

Trước khi nói xong, Tiêu Chiến đã lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Nhất Bác.

Tiếng chuông chờ vang lên, nhưng lại chỉ nghe được câu "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.... "Tiêu Chiến nhịn không được mà chửi thề một câu, sau đó mất hút khỏi tầm nhìn của mọi người...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
23.07.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚
Má thữa cưng quá zị nè he~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com