TruyenHHH.com

[Zosan|Dịch] Order made

Chương 4

N2T_Theoutsider

Hai năm là khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, ngày hội ngộ, ai cũng thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có những điều quen thuộc không hề thay đổi.

Sau khi tất cả các thuyền viên của băng đều tập trung ở điểm hẹn, mọi người sẽ lập tức hướng đến Đảo Nhân Ngư. Nhưng quả nhiên băng Mũ Rơm đi đến đâu lại có phiền toái đến đó. Mọi người đành trực tiếp tham chiến, thể hiện những thành quả xứng đáng sau hai năm rèn luyện vất vả của mình. Sau khi giải quyết mọi việc gọn gàng, cả nhóm bị giữ lại trong cung điện tham gia yến tiệc kéo dài suốt mấy ngày.

"Được rồi, nếu nhiệt độ tiếp tục tăng thì phải báo cho tôi biết đấy." Chopper nhặt những dụng cụ y tế lên, nói. "Sau khi thuốc phát huy tác dụng, Sanji có lẽ sẽ rơi vào trạng thái mê mang, nên tôi làm phiền anh rồi, Zoro."

"Hiểu rồi."

Điều đáng ngạc nhiên là những nhân ngư ở đảo hầu hết là Alpha, cộng thêm sức đề kháng của Sanji với phụ nữ bỗng trở nên yếu đi sau hai năm. Kết quả là mặc dù Zoro và Chopper đã ở bên để chú ý đến anh nhưng các triệu chứng vẫn bùng phát. Và cả hai ngay lập tức đưa người đầu bếp rời phòng tiệc đến một nơi không có ai để điều trị.

"Vậy tôi đi về trước, tôi phải nhanh chóng làm ra một loại thuốc ức chế mới cho anh ấy."

"Vậy giúp tôi một chuyện, chỉ cần mang rượu và đồ ăn, còn lại tên đầu bếp để tôi lo."

Sau khi Chopper rời đi, Zoro nhìn xuống một Sanji đang đau đớn trong vòng tay của mình, hít một hơi thật sâu và bắt đầu từ từ tăng lượng pheromone để giảm bớt sự khó chịu của người kia.

"Hm..." Có vẻ như thuốc ức chế và pheromone đã phát huy tác dụng, Sanji hé mắt và nhìn. "Zoro?"

"Cậu tỉnh rồi à?" Anh chưa kịp hỏi thăm thêm thì đã bị Sanji ôm chặt.

"Là hương hoa cúc mùa thu... thật sự không phải mơ, dễ chịu quá..."

Bàn tay đang định cầm ốc sên truyền tin của Zoro đột nhiên dừng lại giữa chừng. Sanji dụi đầu vào hõm cổ kiếm sĩ để ngửi mùi hương hoa cúc mà mình đã nhớ nhung từ lâu, tư thế chuyển từ bị ôm sang dựa hẳn vào với vòng tay người đầu bếp quấn quanh cổ kiếm sĩ.

Chopper, có vẻ như định nghĩa về sự hỗn loạn của tôi hoàn toàn khác với cậu...

Mái tóc mềm mại và hơi thở ấm áp cứ cào tới cọ lui trên cổ, cơ thể nóng bừng và nhiệt độ cao bất thường cọ sát vào người anh, chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi dính sát vào người chàng trai tóc vàng, làm nổi bật vòng eo thon nhỏ khác hẳn với thân hình của Zoro. Sự kích thích kép giữa thị giác và xúc giác khiến kiếm sĩ vô thức siết chặt vòng tay đang ôm Sanji.

"Chết tiệt!"

Sau hai năm rèn luyện, Zoro đã trưởng thành hơn rất nhiều về thể chất và tinh thần, vốn dĩ anh cho rằng mình có thể dễ dàng đối phó với các triệu chứng từ căn bệnh của Sanji. Nhưng không ngờ dù cơ thể anh quả thực là có thể, nhưng gánh nặng tinh thần còn lớn hơn những gì anh tưởng tượng, lớn hơn rất nhiều lần.

"Cậu Zoro." Jinbei đi về phía họ mang theo một đĩa thức ăn lớn và hai bình rượu. "Tôi có nghe Chopper nói về tình hình của cậu Sanji. Bây giờ cậu ấy ổn chứ?"

Mặc dù Jinbei cũng là một Alpha, nhưng là Alpha lớn tuổi hơn bất kỳ ai trong băng Mũ Rơm, nên đương nhiên ông biết cách kiểm soát pheromone của mình. Có lẽ vì lý do này mà Chopper đã đồng ý để ông giúp mình mang thức ăn cho Zoro.

"Không sao đâu." Kiếm sĩ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh mừng vì sự xuất hiện của Jinbei đã giúp mình sao lãng. "Thuốc của Chopper đang bắt đầu phát huy tác dụng, cậu ta có thể sẽ ngủ thiếp đi sau một lúc."

"Vất vả cho cậu rồi." Lão người cá đặt thức ăn cùng rượu ra trước mặt Zoro. "Có phải cậu Sanji luôn khổ sở thế này mỗi khi phát bệnh không?"

"Không, lần nghiêm trọng nhất trước đây là khi chúng tôi gặp ông nội của Luffy, lần này không tệ lắm. Tôi nghe Chopper nói có thể là do tên đầu bếp đã ở một nơi không có Alpha trong hai năm."

Mặc dù Sanji chưa bao giờ nói anh đã ở đâu trong hai năm qua, nhưng Chopper đã đưa ra phán đoán này vì người đầu bếp đã đề cập rằng hòn đảo anh mắc kẹt không hề có Alpha.

"Hừm..." Ông vuốt cằm. "Tôi có thể nhìn vào gáy của cậu Sanji được không? Có một chuyện tôi cần xác nhận."

Dù biết hai người chưa kết bạn đời nhưng Jinbei thấy mình cần ngỏ lời xin phép vì đã từng nghe Luffy nhắc đến mối quan hệ phức tạp giữa hai người họ.

"Ờm, mời."

"Cảm ơn, sau đó cho tôi xin lỗi."

jinbei đến chỗ hai người họ, rồi đưa tay kéo cổ áo Sanji dưới ánh mắt của Zoro.

"Đừng có chạm vào tôi!" Lão người cá bất ngờ vì bị phản kháng rất quyết liệt, Sanji quay đầu hất tay Jinbei ra, sau đó che gáy mình và chui vào lòng Zoro, như một con thú nhỏ sợ hãi. "Đừ-đừng chạm vào tôi, cút đi! Zoro, Zorooo..."

"Thứ lỗi, Chopper có nói cậu ta sẽ phải chịu vài tác dụng phụ của thuốc, nên..." Zoro vỗ về người thanh niên trong vòng tay mình với vẻ mặt gượng gạo. "Tên này chắc không nhận thức được bản thân đang làm gì rồi."

Tất nhiên, Jinbei với vốn hiểu biết sâu rộng cũng lập tức bày tỏ rằng mình không bận tâm, ngược lại, ông chỉ liếc nhìn gáy Sanji để xác nhận suy đoán của mình.

"Dù gì tôi cũng không có kiến thức chuyên sâu trong y thuật, rất có thể tôi đã phán đoán sai lầm, nhưng..." Ông dừng lại một lúc như đang lựa lời. "Theo suy đoán của tôi, việc cậu Sanji mắc bệnh sinh lí ngừng trưởng thành không phải do bẩm sinh."

Chân mày Zoro khẽ nhướn lên.

"Mặc dù không còn dấu vết, nhưng có thể thấy các tuyến của cậu ấy đã bị giải phẫu."

Zoro đưa tay sờ gáy Sanji, lòng thầm xin lỗi vì đã tự ý chạm vào vị trí nhạy cảm của một Omega, nhận ra nơi đó vẫn nhẵn nhụi không có một dấu vết. "Ông căn cứ vào đâu?"

"Tôi đã từng gặp một Omega trước đây cũng bị mắc căn bệnh này khi còn trong băng Cướp biển Mặt trời, nhưng tình trạng của cậu Sanji hoàn toàn khác với anh ấy."

Các Omega bị ảnh hưởng bởi căn bệnh này sẽ trông trẻ hơn nhiều so với các Omega bình thường về vóc dáng và ngoại hình. Nhưng bản thân Sanji lại không cho thấy rằng anh là Omega bị mắc căn bệnh tương tự, và nếu không biết về giới tính thứ hai của anh, người thường sẽ nghĩ anh ấy là Beta.

"Tôi đã từng nghe thuyền trưởng Tiger nói rằng một số Thiên Long Nhân sẽ cố tình phẫu thuật những nô lệ Omega trưởng thành mắc căn bệnh này, vì vậy tôi ngờ rằng cậu Sanji đã từng trải qua những cuộc phẫu thuật tương tự."

"Đó có phải là loại phẫu thuật không để lại sẹo không?"

Jinbei lắc đầu nói tiếp. "Không, loại phẫu thuật này nhất định sẽ để lại sẹo rõ ràng trên các tuyến, dù tay nghề có cao đến đâu cũng không thể tránh khỏi. Muốn không có sẹo, chỉ có thể qua bàn tay của người có năng lực của trái ác quỷ, hoặc được thực hiện với công nghệ cao. Tôi biết một người có năng lực tương tự, có điều cậu ta không thể đơn phương làm được loại việc này."

Zoro liếc nhìn Sanji dường như đã yên vị và ngủ thiếp đi trong vòng tay, rồi ngẫm nghĩ kĩ lại rằng người đầu bếp chưa bao giờ nhắc đến cuộc sống của mình trước khi gặp Zeff, ngay cả khi bị ép buộc, anh chàng cũng chỉ nhắc đến nó một cách mơ hồ.

Không lẽ cái tên này nghĩ đồng đội trên thuyền vẫn chưa đủ tốt để tiếp nhận quá khứ của cậu ta ư?

"Cậu Zoro." Giọng Jinbei vang lên kéo Zoro về thực tại. "Con người ai cũng có một hai trở ngại không thể vượt qua. Không phải họ không muốn thử sức mà họ không có cơ hội. Hãy cho họ thời gian để chờ đợi cơ hội đến. Tôi tin mối liên kết giữa các thành viên băng Mũ Rơm có thể giúp cậu ấy vượt qua mọi xiềng xích."

Sau khi hít một hơi thật dài, kiếm sĩ cầm lấy chum rượu lớn bên cạnh, rót đầy bát rồi đưa cho Jinbei. "Tôi thực sự vẫn còn quá non nớt."

"Những người thân thiết với chúng ta sẽ luôn gặp rắc rối, đó là chuyện bình thường ở Tân Thế giới." Ông nhận lấy bát rượu. "Tôi sẽ ở đây với cậu cho đến khi cậu ấy ổn định, hi vọng cậu không phiền."

"Không, ngược lại, việc đó đã giúp tôi rất nhiều."

Khi Chopper tạo ra thuốc ức chế mới thì đã sang ngày mới, và Sanji đã hồi phục suôn sẻ sau một đêm được chăm sóc, nhưng vì cơn phát bệnh quá nghiêm trọng, anh hoàn toàn không có kí ức nào về tối qua. Sau đó nhiều sự kiện tồi tệ hơn lại xảy ra – đặc biệt có liên quan đến Tứ hoàng Big Mom, Luffy cuối cùng quyết định ra khơi sớm hơn dự kiến, sau khi tạm biệt mọi người ở Đảo Nhân Ngư, họ đặt chân đến Tân Thế giới trong sự hào hứng.

Vừa trở về với mặt biển không bao lâu, ốc sên truyền tin đã nhận được một cuộc gọi cầu cứu không rõ danh tính, và tên thuyền trưởng cũng quyết định hướng đến hòn đảo tên Punk Hazard. Vốn dĩ bọn họ chia thành hai nhóm, một lên đảo và một ở lại thuyền, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn trở nên rắc rối như thường lệ. Cả băng tụ họp trên đảo bởi những rắc rối của riêng mình, và gặp được Trafalgar Law, thuyền trưởng của băng Hải tặc Heart.

"Ơ, hả!?" Nami bỗng cảm thấy nặng nề bất thường ngay khi ý thức bị chuyển sang cơ thể của Sanji. "Rõ ràng là không bị thương hay bị bệnh, nhưng sao tôi lại cảm thấy... kiệt sức!?"

"A, không, Robin! Mau lấy cái túi có dấu hoa anh đào trong ba lô của tôi ra!"

"Đã rõ."

Sau khi Robin lấy chiếc túi ra, dưới sự chỉ dẫn của Chopper, cô vội vàng tiêm thuốc ức chế cho Nami, sau một lúc, nàng hoa tiêu đã cảm thấy khá hơn rất nhiều, mặc dù không hoàn toàn thoải mái nhưng cũng không cản trở hoạt động của cô.

"Đây là... cảm giác mà Sanji luôn cảm thấy ư?"

"Xin lỗi Nami, là tại tôi sơ ý, thuốc ức chế sắp hết tác dụng sẽ khiến Omega cảm thấy khó chịu."

"Không đâu, cậu đừng bận tâm."

So với những đồng đội đã gia nhập băng khi ở Grand Line, những thuyền viên từng trải qua mưa gió ở Biển Đông thuở ban đầu có mối liên kết bền chặt và sâu sắc hơn. Vì vậy thành thật mà nói, Nami luôn cảm thấy rất có lỗi vì đã không phát hiện ra Sanji là một Omega. Lũ con trai lơ đễnh không để ý cũng không sao, nhưng ngay cả cô – người cẩn thận nhất cũng không để ý, thật sự rất xấu hổ.

"Robin." Nami lau mồ hôi trên trán. "Liệu cô có thể giúp tôi một việc không?"

"Rất hân hạnh."

Cả hai nhìn Law - người đang nói chuyện với Luffy, cả hai nữ nhân đã ngầm hiểu ra ý của đối phương mà gật đầu. Từ lâu Robin đã nói với cô rằng nếu họ gặp được người có khả năng của trái ác quỷ có thể phẫu thuật thuận lợi, thì có thể giải quyết được căn bệnh của Sanji. Nami đã luôn ghi nhớ vấn đề này, và bây giờ là cơ hội.

"Luffy, Trafalgar, Nami và tôi có chuyện muốn bàn bạc."

"Hiện tại không muốn cũng không sao, bởi vì liên quan đến chủ nhân của cơ thể này, nên chúng tôi không thể tự quyết định."

"Tóm lại, chúng ta không có nhiều thời gian."

Sau đó, mặc dù cơ thể của mọi người đã an toàn trở về, nhưng tình huống không cho phép bọn họ giải quyết ngay chuyện đã bàn, đành phải giải quyết tên Caesar và đám người của hải quân trước tiên. Kết quả là thành công thành lập liên minh giữa băng Hải tặc Heart và băng Mũ Rơm, Caesar không bị hải quân bắt về, hắn đã bị liên minh bắt giữ để đe dọa Doflamingo.

"Cậu thật sự ngủ ở đây à?"

Trên đường đến điểm đến tiếp theo - Dressrosa, Law chọn ngủ trên bãi cỏ. Sanji đã để ý thấy anh ngủ ở đó được nhiều đêm, cuối cùng không thể không gửi một nắm cơm và hỏi thăm.

"Phòng ngủ tập thể của chúng tôi có không gian rộng rãi, cho dù là ngủ trên sàn cũng còn tốt hơn ngoài này." Law nhìn chằm chằm nắm cơm, không nhúc nhích. "Trong đó không có mận muối đâu, yên tâm ăn đi."

"Ừ." Cuối cùng tay bác sĩ tử thần cũng cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu ăn. "Nhà Chân Đen này, cậu có muốn chữa khỏi căn bệnh sinh lí ngừng trưởng thành của cậu không?"

"Sao?"

Trong một khoảnh khắc, Law cảm nhận rõ ràng sự cảnh giác từ Sanji.

"Đừng nghĩ nhiều, đồng đội của cậu đã nói với tôi." Anh nói tiếp không chút do dự. "Bởi vì tôi là người có năng lực trái ác quỷ có thể phẫu thuật hoàn hảo, bọn họ mong tôi có thể giúp cậu thoát khỏi căn bệnh nan y đó."

"Là mọi người..."

"Đương nhiên họ cũng đã nói sẽ tôn trọng ý kiến ​​của cậu, nhưng với tư cách là bác sĩ, tôi có một câu hỏi..." Anh lấy từ trong áo khoác ra một cuốn sách sờn rách. "Tại sao thể trạng của cậu lại hoàn toàn khác với những gì được ghi trong sách vậy, Nhà Chân Đen?"

Thứ mà Law cầm trên tay là một cuốn sách giải phẫu không còn được xuất bản và các bản in đã biến mất khỏi thị trường từ lâu, trong đó có ghi chép chi tiết về các phương pháp điều trị và phẫu thuật cho nhiều loại bệnh hiếm và lạ, bao gồm cả đặc điểm của căn bệnh sinh lí ngừng trưởng thành – vốn đã không được đề cập trong những cuốn sách y học khác.

Triệu chứng dễ thấy ở căn bệnh này là tuyến sau gáy bị sưng đỏ.

Sanji vô thức đưa tay sờ gáy. "Anh có nói với mọi ng-"

"Không." Law nhún vai. "Xét cho cùng, tôi đã hứa với một người sẽ không nói ra sự thật này. Bây giờ tôi chỉ hỏi vì tò mò cá nhân."

"Là ai..." Một hình bóng xuất hiện trong tâm trí Sanji. "Không lẽ là Ivankov?"

"Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết, chỉ cần biết người đó không phải là kẻ thù của Nhà Mũ Rơm là được." Cất cuốn sách vào trong áo khoác, Law lại hỏi. "Vậy tại sao các triệu chứng của cậu lại khác với các triệu chứng được đề cập trong sách? Và cậu có sẵn sàng chấp nhận để tôi điều trị không?"

Nghe vậy, Sanji lộ ra vẻ mặt đau khổ xen lẫn sự rối rắm, bàn tay đang sờ sau gáy bất giác siết chặt lại. Law cũng không thúc giục mà chỉ lẳng lặng chờ đối phương trả lời.

"Đầu bếp, không canh đêm sao lại ở đây tám chuyện?"

Giọng nói của Zoro đột ngột phá vỡ sự im lặng giữa hai người, Sanji sau đó hoàn hồn và nhìn dáng hình đứng phía sau mình, còn Law thì thở dài như thể đã nhìn thấu cái kết.

"Ồ? Gác đêm? Hôm nay không phải..." Đột nhiên, anh chợt nhận ra. "A, đúng rồi, gác đêm. Xin lỗi, tôi quên mất hôm nay đến phiên mình!"

Cúi xuống để lấy chiếc đĩa trống mà mình đã đem cho Law, Sanji bước đi như thể chạy trốn, để lại hai người thanh niên nhìn nhau.

"Tôi không làm gì cậu ấy cả." Law giơ tay đầu hàng. "Tôi không có hứng thú với việc chạm vào hay cướp lấy Omega của ai đó. Chỉ là đồng đội của cậu đã nhờ tôi chữa trị cho cậu ấy."

"Tên ngốc đó khác với cái vẻ cứng cỏi cậu ta thể hiện, nên đừng đi quá xa."

"Nếu không phải tôn trọng cậu ta cũng như ý kiến của cả băng Mũ Rơm, tôi đã sớm cắt bỏ tuyến thể của cậu ta ngay khi có thể rồi." Chàng bác sĩ chỉ vào phần sau gáy mình như để minh họa cho lời nói. "Nhưng cậu không phải cũng muốn cậu ta được chữa khỏi sao? Không muốn được đánh dấu cậu ta à?"

"Tôi không biết họ đã nói với cậu những gì về mối quan hệ giữa tôi và tên lông mày xoắn, nhưng sự lựa chọn cuối cùng vẫn là ở cậu ta, không phải tôi."

"Hừm, nói dối cũng phải có giới hạn chứ, Nhà Zoro." Law nhìn lên phòng canh gác. "Cậu lúc đó đã phát ra sát khí khiến tôi vô thức phải cảnh giác đấy."

Hóa ra trước khi Sanji nói chuyện với Law, Zoro – người vẫn đang tập luyện trong phòng canh gác, đã bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của họ, giống như một con dã thú nấp trong bóng tối để bảo vệ con mồi của mình.

"Nói gì cũng được." Chàng kiếm sĩ quay lưng chế giễu. "Tôi trước đây đã nói hết tâm tình ra với cậu ta, còn cho cậu ta cơ hội để từ chối. Nếu đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được lời từ chối nào, thì cậu nghĩ tôi sẽ làm gì tiếp theo?"

Nhìn bóng lưng Zoro rời đi, Law thầm thề trong lòng rằng cho dù Sanji vừa nãy có thật sự đồng ý tiếp nhận điều trị, thì khi vẫn còn ở trên con tàu này, anh sẽ không bao giờ có thể tiến hành phẫu thuật. Có trời mới biết con quái vật đó sẽ làm gì.

"Nhưng thực sự rất ấn tượng." Law ngả người về vị trí ban đầu. "Việc Nhà Mũ Rơm có thể thuần hóa được một người đàn ông như vậy thực sự không thể coi thường."

Trong phòng canh gác, Sanji đang ngậm điếu thuốc trên miệng nhìn ra mặt biển đen kịt, không biết đang suy nghĩ điều gì, thậm chí còn không để ý Zoro đã leo lên.

"Tôi đã bảo là..." Anh lại giật lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Sanji. "Muốn nghĩ gì thì bỏ điếu thuốc đi rồi nghĩ. Việc này khó đến vậy sao?"

"Zoro..."

"Sao?"

Sanji do dự một lúc rồi chậm rãi lắc đầu, anh không cố ý giấu mọi người sự thật, nhưng anh không tìm được cơ hội thích hợp để nói ra, bởi vì không phải ai trên con tàu này cũng có cuộc sống như Robin và Nami. Hai người phụ nữ ấy đã trải qua những chuyện bi thảm không thể kể thành lời, vì vậy anh thấy mọi người không cần phải nghe thêm những chuyện tồi tệ của mình nữa.

"Cứ thong thả đi."

"Hả?"

"Mọi người sẽ còn bối rối về quá khứ của cậu chừng nào mồm cậu vẫn còn khóa chặt, nhưng sẽ không ai thắc mắc gì về tương lai cậu đã chọn cả."

Có vẻ như những gì Law nói là sự thật, chàng bác sĩ đã không nói với bất kỳ ai rằng căn bệnh của Sanji không phải là bệnh sinh lí ngừng trưởng thành thông thường.

"Và, gáy của cậu..."

"Gáy của tôi?"

"Cho tôi xem được không?" Nhận thấy Sanji đang ngây người vì câu hỏi của mình, Zoro vội nói thêm. "Tôi không có ý định gì đâu, chỉ là vừa nãy tôi thấy cậu nắm rất chặt nên muốn xem có bị thương không thôi."

"Ờm, chuyện đó..." Tay người đầu bếp vô thức chạm vào gáy mình lần nữa. "Đ-được..."

Bây giờ Zoro đang rất ngạc nhiên. Ở đảo Nhân Ngư, rõ ràng là Jinbei chỉ chạm vào cổ áo đã bị Sanji phản kháng mạnh mẽ. Mặc dù sau đó kiếm sĩ cũng đã chạm vào nó nhưng chàng trai tóc vàng không hề phản kháng, anh đã đồ rằng Sanji cho phép mình chỉ vì đã bất tỉnh.

"Nói trước, nếu cậu dám làm chuyện gì kỳ ​​quái là tôi đá cậu chết tươi đấy, biết không?"

Sau khi nhận được lời cam kết của Zoro, Sanji khéo léo cởi cà vạt, mở cổ áo rồi từ từ quay người lại để lộ gáy cho đối phương xem. Trên chiếc cổ trắng ngần của anh có vài vết xước đỏ tươi rất bắt mắt. Có thể anh không cảm thấy gì, nhưng người khác nhìn vào sẽ cảm thấy đau.

"Tôi có thể chạm vào không?"

"Đừng được nước làm tới." Có vẻ lời xin phép không có tác dụng, ngay khi Zoro định hạ tay xuống thì giọng nói của Sanji lại phát ra lần nữa. "Nhớ, ờm, nhớ nhẹ nhàng thôi... Dù sao thì cậu cũng là một tên vụng về..."

"Hửm?" Zoro bây giờ không nhận ra khuôn mặt mình trông ngu ngốc thế nào. "Ừm, vậy tôi chạm vào đây..."

Lòng bàn tay được trui rèn kỹ càng của Zoro phủ đầy những nốt chai sần sùi, nhưng động tác vuốt ve gáy Sanji lại khá nhẹ nhàng, ngón tay lướt nhẹ trên từng vết xước trên da, như thể đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật mỏng manh.

Ánh mắt tập trung của Zoro khiến người đầu bếp cảm thấy bồn chồn, những vết xước vốn dĩ vô hại lại trở nên ngứa ngáy dưới sự đụng chạm của người khác. Sanji bắt đầu tự trách trong lòng rằng nhất định là do sự kỳ lạ của Tân Thế giới, tất cả là tại thời tiết, nếu không thì sao hiện tại anh có thể cảm nhận được rằng nhiệt độ căn phòng đã tăng lên?

Còn chàng kiếm sĩ cũng chẳng khá hơn là bao, vốn lòng đang cảm thấy xót vì người đầu bếp tự làm bản thân bị thương, nhưng khi nhìn thấy những vết đỏ tươi nổi lên làn da trắng ngần ấy, trái tim anh lại lập tức rung động. Sau đó Zoro đã đưa ra một quyết định ngu ngốc.

"Hức!" Sanji nấc lên vì cảm giác có một cái gì đó ươn ướt, nhớp nháp và mềm mại sau gáy mình, và cảm giác kỳ lạ đó khiến người đầu bếp há hốc.

Cái gì? Tại sao? Không đời nào! Liếm, tên đó vừa liếm mình ư!?

Zoro đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị Sanji đá, nhưng không ngờ, đối phương chỉ chùn bước không nhúc nhích, thậm chí còn không thét lên một tiếng nào.

Vì Sanji không chống cự nên Zoro cũng tỏ ra lịch sự, và anh bắt đầu liếm nhẹ nhàng tất cả những vết xước trên gáy Sanji.

"A, chờ đã..."

Những vết cào bị Zoro liếm trở nên nóng bỏng như bị lửa đốt, tiếng nước bọt và tiếng lưỡi di chuyển nhớp nháp không thương tiếc làm xáo trộn suy nghĩ của Sanji thông qua thính giác của anh, khiến anh cúi người về phía trước và đặt tay lên băng ghế.

Cảm giác tê dại, ngứa ran và một chút khoái cảm lan tỏa từ gáy lan ra khắp cơ thể, từng hơi thở của Zoro đều khiến Sanji run lên không kiểm soát.

Không! Nếu cậu không dừng lại, tôi sẽ...

"Không được! Dừng l-lại cho t-" Người đầu bếp giơ chân lên, dùng toàn lực đá về phía sau. "Đã bảo dừng lại, cái đống tảo bốc mùi kia!!"

Tiếng động lớn từ phòng canh thực sự làm phiền những người đang ngủ, và tất cả mọi người, ngoại trừ Law - người trong cuộc, chạy đến để xem chuyện gì đang xảy ra, và người lọt vào mắt họ đang ở trên băng ghế với hai tay ôm lấy cổ mình, còn Zoro rõ ràng đã bị đá bay và ôm bụng đau đớn ngã về phía đối diện.

"Ch-chuyện gì xảy ra vậy, các cậu..."

Nami sững sờ thốt lên, trong khi Robin mở miệng như muốn thổi tung não bất cứ ai nghe được. "Trong tình huống này, chẳng lẽ Zoro trực tiếp đánh dấu Sanji?"

"Tôi không đánh dấu tên đó!!"

"Tôi không có bị tên đó đánh dấu!!"

Hai người đồng thời gầm lên phủ nhận phỏng đoán của Robin.

Chopper với ánh mắt sắc bén chạy đến chỗ Sanji như phát hiện ra điều gì đó. "Chuyện gì đã xảy ra với gáy của anh vậy Sanji? Toàn là vết xước thôi!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đồng loạt nhìn Zoro với ánh mắt trách móc, Luffy thậm chí còn bắt đầu bốc hỏa, cậu chàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ nào nào dám ức hiếp đồng đội của mình, chứ đừng nói đến chuyện Zoro đã từng hứa với cậu sẽ chăm sóc Sanji.

"Không, không phải cậu ta!" Sanji vội vàng giải thích thay. "Mấy vết xước này là do t-tôi tự làm, Marimo chỉ, ừm, chỉ kiểm tra nó cho tôi..."

Một lần nữa, mọi người nhìn Zoro với ánh mắt trách móc, và chàng kiếm sĩ - người biết mình đã làm gì, ngoan ngoãn đón nhận ánh mắt của những đồng đội.

"Thôi quên đi." Thở dài, Nami quyết định không đào sâu vào nữa. "Sanji cùng Chopper đi xuống trị thương đi, Zoro, cậu có thể tiếp tục trực đêm, nếu không có việc gì, mọi người có thể trở về ngủ được rồi."

Ngay sau khi mọi người rời khỏi phòng canh gác, và khi Sanji làm theo lệnh của Nami để tìm Chopper, anh đột nhiên gọi Zoro đang ngồi trên băng ghế.

"Sao?" Ánh mắt dán vào mặt biển ngoài cửa sổ, Zoro không quay đầu lại, nhưng thanh âm đã khôi phục bình thường như cũ.

"Tôi..." Sanji lo lắng nắm chặt tay vịn thang. "Tôi sẽ kể cho cậu nghe... tất cả mọi chuyện, ngay sau khi chúng t-ta đánh bại Doflamingo, cậu thấy ổn không?"

"Đến lúc đó đừng có nuốt lời, đồ đầu bếp hôi hám."

"Không đâu."

Nhưng kết thúc có hậu luôn là một giấc mơ, còn hiện thực thì luôn đẫm máu và tàn khốc.

Vì sự an toàn của những người bạn đồng hành và con tàu, Sanji không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi Dressrosa trước, nơi đã trở thành chiến trường, và đến Zou từ sớm để chờ những người đồng đội còn lại chiến thắng trở về, nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra.

Sau khi giải cứu được những người thuộc tộc Mink trên đảo Zou, mọi người lại đối đầu với sự truy đuổi của Capone Bege và Pekom, vì muốn đưa thư mời dự tiệc trà của Big Mom cho ai đó trong băng Mũ Rơm, và người mà họ đang tìm kiếm là Sanj. Chính vì việc này mà quá khứ của Sanji đã bị phơi bày.

Tên đầy đủ của Sanji Chân Đen là Vinsmoke Sanji, và anh cũng là con trai thứ ba của gia đình Vinsmoke, một gia đình sát thủ nổi tiếng vùng Biển Bắc và thế giới ngầm.

"Tiệc trà của Big Mom là nơi mà ngay cả quỷ dữ cũng phải tham dự. Tất nhiên ngươi có thể chọn không tham dự, nhưng nếu muốn chết cũng như liên lụy những kẻ khác thì..."

Tiếng thì thầm của hắn khiến sâu thẳm trong tâm hồn Sanji phải rùng mình.

"Ta nghe nói ngươi được người kia chiếu cố rất nhiều, đầu bếp của nhà hàng trên biển Baratie cũng là Zeff Chân Đỏ khét tiếng, đúng không?"

Vốn tưởng rằng mình đã thoát khỏi huyết thống đáng nguyền rủa, khỏi số phận và ngục tù, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi bọn họ. Anh biết điều đó, anh biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến khi đáp lại lời mời của Luffy, nhưng...

"Đây là vấn đề của tôi." Chàng đầu bếp mỉm cười với Nami, Chopper và Brook khi ở trong pháo đài. "Tôi nhất định sẽ trở lại, giúp tôi truyền tin cho những người còn lại."

Anh không ngờ lần này lại đến nhanh như vậy.

Không lâu sau khi Sanji bị bắt đi, Luffy và những người khác cũng đến Zou và nhận được tin xấu, mọi người lần đầu tiên cảm nhận được sự gay gắt mà Zoro - người vốn đã luôn điềm tĩnh, lần đầu tiên thể hiện rõ ràng đến vậy.

"Zoro."

Sau khi chốt xong kế hoạch hành động, Luffy tìm thấy Zoro đang uống rượu một mình vào lúc nửa đêm.

"Ngày mai tôi sẽ rời đi. Chuyện ở Wano Quốc trông cậy vào cậu, còn tôi sẽ mang Sanji trở về."

"Nếu tên đó không muốn về, cứ việc từ bỏ và trực tiếp đến Wano luôn cũng được."

Luffy nhìn Zoro đang ngà ngà hơi men một lúc, rồi lại nói. "Không sao, cậu ấy nhất định sẽ quay lại, bởi vì có cậu ở đây!"

Roronoa Zoro, một kiếm sĩ nổi tiếng cũng là một bợm rượu, lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác bị sặc rượu đến chết.

"Luffy!"

"Tôi không sai." Cậu thuyền trưởng bật ra tiếng cười độc nhất vô nhị của mình. "Jinbei đã kể với tôi, Sanji cho phép cậu chạm vào gáy cậu ấy, phải không?"

"Vậy thì sao?"

"Đồ ngốc!" Luffy, người không ngờ Zoro sẽ đáp lại tùy tiện như vậy, lập tức thay đổi sắc mặt. "Cái đầu lạnh của cậu đâu rồi, không giống cậu chút nào hết!"

"Hả?"

"Tôi nói cậu đấy, cậu đã không thể bình tĩnh lại kể từ khi biết Sanji bỏ chúng ta để kết hôn."

Chàng kiếm sĩ - người bị thuyền trưởng bốc mẽ hết tâm tư của mình, chỉ biết im lặng siết chặt thanh kiếm trong tay.

Zoro ban đầu vẫn luôn nghĩ bản thân có thể chấp nhận và hiểu rằng người Sanji muốn chọn không bao giờ là mình. Nhưng vì bên kia tiếp tục cho phép anh hành xử vượt quá các giới hạn, khao khát của anh dần bắt đầu trở nên mất kiểm soát, và thậm chí đến mức tham lam.

"Zoro, cậu cũng là Alpha, không lẽ không biết được Omega cho xem gáy là có ý gì sao?"

Nói một cách dễ hiểu, thuyền trưởng của anh luôn nhắc anh nhớ rằng cậu chàng thực sự nhạy cảm trong một số vấn đề. Đặt thanh kiếm sang một bên, Zoro quay sang Luffy, sau đó đột nhiên cúi đầu.

"Làm ơn, mang tên đầu bếp về cho tôi." Kiếm sĩ nuốt mạnh, cố gắng làm quen với việc sử dụng ngôn từ. "Thực sự tôi vẫn chưa thể giữ bình tĩnh được, vì vậy tôi không nên và cũng không thể đích thân đón cái tên đó về được."

"Và?" Thuyền trưởng hạ thấp chiếc mũ rơm của mình xuống để không ai có thể nhìn thấy biểu hiện của mình. "Sau khi tôi đưa Sanji về, Zoro, cậu định làm gì?"

"Không cần phải nói." Zoro trở lại tư thế thẳng lưng của mình, kiên định nhìn Luffy. "Đương nhiên làm việc mà một Alpha nên làm."

Sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, cậu thuyền trưởng lộ ra nụ cười thương hiệu của mình. "Cứ giao cho tôi, bất luận có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ mang cậu ta trở về!"

"Cảm ơn."

"Thuyền trưởng đương nhiên có nhiệm vụ giải quyết những vấn đề mà thuyền viên của mình không thể giải quyết được, đúng không? Khỏi cám ơn!"

Mặt khác, Sanji đã đến Vương quốc Germa và đang được các nhà khoa học và bác sĩ kiểm tra toàn thân.

"Ngài Sanji, cuộc kiểm tra đã kết thúc, đã để ngài phải đợi rồi."

"Ừ."

Thậm chí không muốn nhìn vào bản báo cáo được giao, Sanji quay lưng và định quay trở lại phòng.

"Thưa ngài Sanji, tôi muốn hỏi ngài một câu." Một nhà khoa học của Germa lấy ra một ống thuốc có hình hoa anh đào trên đó. "Tôi đã kiểm tra thành phần, phát hiện phương pháp điều chế loại thuốc ức chế này quá thông minh và mới lạ, không biết ngài có thể cho tôi mượn để nghiên cứu không?"

"Không!" Anh tiến lên một bước để lấy lại ống thuốc và đếm lại số thuốc đã đem theo trong người. "Các ngươi chỉ biết học mà không hiểu lòng người, đừng làm hoen ố công sức của cậu ấy, đó là đồng đội quan trọng của ta! Sau này nếu ta phát hiện thiếu ống nào, ta sẽ đập nát phòng thí nghiệm này!"

Nơi này không hề thay đổi chút nào, giống hệt như khi mình rời đi.

Sau khi xác nhận số lượng thuốc ức chế là chính xác, lần này Sanji thực sự rời khỏi phòng thí nghiệm mà không ngoảnh lại, nhưng có vẻ như ông trời không định cho anh được vui vẻ. Khi anh chỉ còn cách căn phòng của mình một thước, anh vẫn tình cờ gặp lại hai người nhà mà đã mười ba năm không gặp.

"Ồ? Sanji của chúng ta đã trở thành một người đàn ông tốt rồi phải không?"

"Hả? Ta lại nghĩ nó đã trở nên yếu hơn trước, phải không?"

Những người xuất hiện trước mặt họ là Reiju và Yonji vừa trở về Germa, Sanji chỉ liếc nhìn hai người họ rồi đi thẳng vào phòng mà không thèm chào.

"Ôi trời..."

"Sao ngươi dám phớt lờ ta! Sao ngươi dám!!"

Yonji vừa vươn tay định túm lấy cổ áo anh, nhưng ngay giây tiếp theo, Sanji đã dễ dàng né được và đá vào bụng hắn, khiến hắn bay vài thước. "Để ta nói cho ngươi biết, bây giờ tâm trạng ta đang rất tệ. Đừng đem mái tóc xanh đó ra gây rối với ta."

"Sao ngươi dám, thứ phế phẩm như ngươi dám... đá ta?"

"Ngươi cảm thấy chưa đủ à, vậy lần sau ta đá vào mặt ngươi, được không?"

"Lũ đàn ông đều như vậy, thật không thể chịu nổi." Trông thấy hai người nhìn nhau chằm chằm, Reiju thở dài. "Chị sẽ đợi em trong phòng trước."

Không có phản ứng, Reiju nhún vai, sau đó cô rời khỏi hai tên đầy mùi sát ý và đi vào phòng một mình.

CẠCH

Tiếng đóng cửa giống như tiếng chuông của đấu trường, cả hai đồng thời lao về phía nhau, dường như đều có ý định đánh gục đối phương chỉ bằng một đòn.

"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi."

Sanji chạy đến phía sau bên phải của Yonji với tốc độ cực nhanh, rồi dùng hết sức duỗi chân trái ra, trên chân trái vẫn còn một ngọn lửa đang cháy.

"Đừng có giỡn mặt ta với mái tóc xanh lá đó, ngươi không hiểu sao!?"

Cú đá này mạnh và dữ dội đến nỗi Yonji bay thẳng ra ngoài và đâm sầm vào tường.

"Một tên khó ưa!"

Không đuổi theo, Sanji chỉ cúi đầu nói gì đó rồi quay người bỏ về phòng.

Chắc chắn, nơi này chỉ có thể là địa ngục, và nó không bao giờ có thể là nhà của anh. Nhà của Sanji luôn là nhà hàng ồn ào trên biển và con tàu cướp biển nhỏ có thuyền trưởng là một tên ngốc đáng tin cậy.

A, bây giờ anh bắt đầu thấy nhớ tên kiếm sĩ ngu ngốc có pheromone mang hương thơm của hoa cúc mùa thu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com