TruyenHHH.com

Zosan Ai Yeu Truoc Se Thua

(Chap 28 được viết trong bệnh viện khi bà sốp đang viêm phổi phải thở máy 🥹)
...

Tôi đã phải trải qua những nổ lực như địa ngục để cải thiện cơ thể thấp bé của mình. Thậm chí có những ngày tôi phải nhập viện vì tập thể dục quá độ. Nhưng dù nổ lực đến thế nào cũng không thể đuổi kịp bạn bè đồng trang lứa. Tôi có quá nhiều dự định trong tương lai, những mơ ước cháy rực như ngọn lửa thiêu đốt tôi mỗi sáng thức dậy.
Tôi trải qua những năm tháng dậy thì vô cùng vất vả, sáng dậy, tôi sẽ bắt ép mình ăn thật nhiều. Đến lớp tôi sẽ học như điên, bỏ qua tất cả những lời mời mọc đi chơi hay tham gia những buổi họp mặt. Khi tan học tôi sẽ đi bơi hoặc đến sân bóng rổ. Tập cho đến khi không thể gượng dậy được nữa thì về nhà và bắt đầu vào bàn tự học cho đến giữa khuya mới đi ngủ.
Mỗi ngày, mỗi ngày tôi đều dò theo tin tức của tên trùm ma tuý Kr01. Chẳng ai biết rõ tên thật của hắn, thậm chí một số đàn em cấp thấp còn không biết mặt mũi hắn trông thế nào, hành tung bí hiểm và vô cùng quỷ quyệt. Kr01, Kr02, Kr03... chỉ cấp bật trong tổ chức giết người không gớm tay của hắn, Kr nghe phông phanh rằng đó là viết tắt của Killer, nghe thật quê mùa và lố bịch, giết người là thứ đáng được khoe khoang sao. Killer con mẹ gì, đám Kr03 đã bị cảnh sát tóm gần hết khi vận chuyển ma tuý qua biên giới các nước Đông Nam Á. Tôi tin sớm muộn gì bọn chúng cũng bị tóm hết. Tôi tin tưởng, hết sức kỳ vọng.
....
Tôi tốt nghiệp cấp ba với thành tích loại ưu, điểm số cao nhất trường, tôi đã chẳng lạ gì với điều đó khi tôi dường như đã bỏ cả mạng để đạt được. Thư tình và quà làm quen chất đầy trong tủ đồ tôi đã không chạm đến. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ không bao giờ để mình lung lay vì bất cứ ai, vì tôi có một người cần phải gặp, và dặn lòng, chỉ yêu đương với một mình người đó thôi.
Tôi đăng ký thi vào trường cảnh sát ở địa phương sau khi tốt nghiệp phổ thông. Hồ sơ và ngoại hình của tôi lập tức được thông qua như một điều hiển nhiên. Tôi cũng đã dùng một số tiền lớn đút lót để có thể được thi vào đội hình mật vụ khi chưa đủ 20 tuổi. Và tôi đã được huấn luyện như địa ngục ở đây trong 2 năm, tôi không lạ gì khi thành tích của tôi vẫn là đứng đầu và vô số bạn đã bị loại do không đủ khả năng trở thành mật vụ, một vị trí đòi hỏi một tinh thần thép, một thể lực tốt và đầu óc nhanh nhẹn.
Người cảnh sát trẻ đon đả đưa tôi đi dọc hành lang trụ sở, miệng cười tươi rói khi đã nhận một ít tiền làm quen của tôi.
"Cậu trai trẻ, sao lại được thực tập khi mới 21 tuổi vậy?"
"Vì tôi giỏi."
"..."
"..."
"Điều gì khiến cậu muốn vào đội của Ichiji? Nghe nói tên đó tính khí vốn không dễ chịu."
"...."
"Hừm, vẫn còn nhiều cấp trên tài giỏi và dễ chịu. Ví dụ như..."
"Anh ghét Ichiji à?"
"...gì?"
"Im lặng và dẫn đường đi"
"Cái thằng!!"
Tên cảnh sát trẻ trừng mắt với tôi một cái rồi sải bước đi thật nhanh. Tôi chẳng quan tâm những chuyện đố kị ngu ngốc vẫn thường xuyên diễn ra trong chổ làm coi trọng thực lực như trụ sở cảnh sát. Chuyện Ichiji thăng tiến vượt trội trong những năm gần đây nhờ triệt phá nhiều tổ chức tàng trữ ma tuý và bắt được khá nhiều Kr03 và Kr02 là không thể phủ nhận. Tôi tin không phải mình tôi muốn được thực tập dưới sự chỉ dạy của anh ta, tôi đã phải bỏ ra biết bao công sức và tiền bạc để được chọn làm cấp dưới của người đó. Không lý nào chỉ vì lý do tính cách của anh ta lại khiến tôi bỏ cuộc.
Tên cảnh sát trẻ gõ vài cái vào cánh cửa đang mở và hắn giọng.
"Trung tá, người đến rồi."
Ichiji đang ngồi ăn dở một bát mì lớn, áo thun hoodie mỏng và quần thể thao, chân mang dép. Hình ảnh trái ngược với những gì tôi đã tưởng tượng. Anh ta ngước mắt nhìn tôi, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, thái độ không vui không buồn. Nhưng điều tôi quan tâm không phải chuyện đó. Tôi tiến tới, thay vì cúi đầu đưa tay ra lí nhí giới thiệu mình. Tôi lại vô thức bật ra một câu nói mà đến tôi còn thấy khó hiểu.
"Anh trông giống bố hơn, phải không?"
"...."
Ichiji ngừng đũa. Mắt đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt vẫn không thay đổi. Anh ta thở ra một tiếng.
"Đây là câu mà cấp dưới nên hỏi khi lần đầu gặp cấp trên của mình sao?"
"... Anh rõ ràng là giống bố nhiều hơn."
"Cậu gặp bố tôi rồi à?"
"Không, nhưng đã gặp mẹ anh rồi, đó là người phụ nữ xinh đẹp... anh thì..."
"Đệch! Cái thằng vô lễ này!"
"Tôi là Roronoa Zoro, xin được chỉ giáo!"
Tôi lúc này mới tiến đến và đưa tay ra. Mặt Ichiji đỏ lên vì giận dữ, tôi biết mình đã vô tình chọc giận anh ta, nhưng cảm giác khi gặp gỡ Ichiji làm tôi thấy như tất cả nổ lực của mình đã được đền đáp. Liệu có cách nào gặp gỡ Sanji nhờ vào mối quan hệ sếp và cấp dưới này không nhỉ?
Ichiji tiếp tục ăn mì, tôi thì ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn bảng kế hoạch trên tường. Những kế hoạch được trình bày chi tiết, hình ảnh tội phạm được dán chi chít, nhìn sơ qua thì trong bảng này đã có một số tên trùm ma tuý nổi tiếng đã bị tóm. Tôi thấy con đường bắt được Kr01 sẽ không còn xa nữa.
"Cậu đã được huấn luyện đặc biệt trong 2 năm, chắc cậu biết điều cấm kị trong nghề này."
"Không được để lộ thân phận."
"Tốt, tôi trước giờ chưa từng nhận cấp dưới, đối với tôi hành động một mình vẫn là hiệu quả nhất, chẳng hiểu sao sếp tổng lại khăng khăng giao cậu cho tôi."
"Vì tôi giỏi."
"...."
Ichiji im lặng hồi lâu rồi bật cười thành tiếng.
"Haha, nhóc con! Kiêu ngạo thật đấy! Cậu làm tôi nhớ đến một trong những đứa em trai của mình, năm nay vào cuối cấp rồi, cũng đáng ghét y như cậu vậy."
Một luồn cảm xúc phấn khởi chạy khắp thân tôi khi chưa hỏi Ichiji đã tự mình nhắc đến người đó, người con trai xinh đẹp mà tôi thương nhớ và khao khát được gặp trong ngần ấy năm.
"Cậu ta lớn lên... à... ờm... cậu ta trông như thế nào? Có giống anh không? Chắc là xinh giống mẹ nhỉ?"
"..."
Ichiji lườm tôi một lúc rồi như nhận ra sự lúng túng trên mặt tôi.
"Cậu có hứng thú với chuyện gen di truyền của nhà người khác nhỉ? Sao lúc đầu không thi vào trường bác sĩ hay pháp y gì đó đi?"
"Tôi không quan tâm nhà người khác, tôi chỉ quan tâm nhà anh thôi..."
"Đùa không vui chút nào."
"Tôi muốn làm cảnh sát là vì rất nhiều lý do."
"Oai phong và có nhiều fan hâm mộ, chậc, với cái mặt và cơ thể của cậu... sẽ có rất nhiều cô theo đuổi đấy."
"Anh nhớ vụ án Kr01 ở vườn táo vào 8 năm trước không?"
"Gì..."
Ichiji chợt ngước nhìn lên mái tóc được cắt ngắn sát đầu của tôi rồi nhíu mắt.
"Cậu là... đứa trẻ đó? Đùa sao?"
"Sao?"
"Tôi nhớ... đứa trẻ đó còn rất bé, độ khoảng bằng tuổi với em út nhà tôi... sao có thể to lớn thế này?"
"Tôi đã trải qua những buổi luyện tập địa ngục."
"...."
"Xin hãy dìu dắt tôi."
...
Tôi bắt đầu theo học Ichiji, được tham gia vào những vụ án nhỏ. Từng bước từng bước chậm rãi học hỏi những điều cơ bản và được tận tay bắt kẻ xấu. Từ những vụ ẩu đả, trẻ vị thành niên tụ tập đánh nhau, những vụ án buôn bán chất cấm trong quán bar. Mọi thứ diễn ra quá đỗi dễ dàng dưới tay Ichiji, tôi nghĩ anh ta đã dần cảm thấy chán vì vốn dĩ với người đã từng đuổi theo Kr01 qua đến Malaysia và bắt vô số Kr03, Kr02 thì những việc anh ta chỉ dạy cho tôi là chẳng vừa sức với anh chút nào. 
Vào một ngày đẹp trời, tổng chỉ huy gọi tôi và Ichiji đến phòng. Ông ta ngồi trên một cái ghế xoay lớn, thoạt đầu tôi đã không tin vào mắt mình vì nhìn gương mặt này rất quen thuộc, hình như là... Nhưng ngẫm lại, mật vụ thường giả làm thường dân nên chuyện tôi từng gặp qua ông ta chẳng có gì lạ.
Ông ta đưa một sấp tài liệu ra trước mặt tôi và Ichiji rồi nghiêm trọng.
"Tôi điều tra được, gần đây đang manh nha nổi lên một ổ nhóm buôn bán ma tuý nguy hiểm trong trường học. Tôi cần các cậu điều tra gấp rút việc này."
"Trường X có phải không ạ?"
Ichiji tỏ vẻ lo lắng.
"Đúng, Kr03 đang xuất hiện ở đó."
"Em trai tôi đang học trường đó. Có thật sự là đang diễn ra việc buôn bán ma tuý? Hay Kr01 đang nhắm đến đứa trẻ đó?"
Tôi thấy bàn tay Ichiji đang siết chặt thành nắm đấm, vẻ mặt trở nên sợ hãi pha lẫn sự giận dữ. Vị tổng chỉ huy xoa xoa cằm rồi nói như an ủi.
"Mặc dù cậu đã cố không để Kr01 biết thân phận của mình, nhưng không điều gì là chắc chắn vì hắn là một tên xảo quyệt, đề phòng vẫn là tốt nhất."
"Tên khốn nạn!"
Ichiji giận dữ đá vào ghế sofa mấy cái. Tôi không hiểu lắm ý của hai người họ. Có phải đang nhắc đến Sanji không? Em ấy đang bị Kr01 nhắm đến sao? Tại sao vậy?
Ichiji nhìn sang tôi, lau mồ hôi trên trán rồi nhẹ giọng.
"Cậu biết sở thích của Kr01 không?"
"...sao ạ?"
"Hắn ta sẽ không nhắm vào người hắn ghét, mà sẽ nhắm vào người thân của họ. Hắn không gây đau đớn thể xác, điều hắn muốn là khiến họ xót xa, dằn vặt, ám ảnh đến suốt đời. Tôi sợ rằng hắn đã biết về tôi và đang cố nhắm đến em trai tôi hoặc bố tôi."
"..."
Vị tổng chỉ huy chậc lưỡi vài cái.
"Nên chúng ta cần một người bảo vệ, trong âm thầm."
Hai người họ nhìn sang tôi. Mặc dù tôi biết đây là một nhiệm vụ khó. Cảnh sát bảo vệ người dân là chuyện hiển nhiên, nhưng với tên khốn Kr01 và đàn em tinh nhuệ của hắn thì lại là một chuyện khó đối với người non kinh nghiệm như tôi. Nhưng nếu được gặp lại Sanji, tôi đồng ý đối đầu với tất cả. Tôi chẳng còn người thân để hắn nhắm đến, nếu phải bỏ cả mạng để bảo vệ Sanji, tôi cũng vui lòng chấp nhận.
...
Ichiji và tôi quay trở lại phòng làm việc sau khi đã nhận kế hoạch trong tay, hai người ăn vội cái Sandwich rồi ra xe. Lòng tôi dâng lên sự hồ hởi khó tả.
Tôi liên tục ngồi không yên, mắt cứ đảo quanh rồi nhìn sang Ichiji. Anh ta nhíu mày.
"Ghế xe có đinh à?"
"Ichiji..."
"Gì...?"
"Sau này, nếu chúng ta bắt được tên khốn Kr01, anh giới thiệu em trai anh cho tôi nhé."
"Gì?"
Ichiji thắng gấp khiến cả hai ngã chúi đầu về phía trước. Ichiji nhìn sang tôi, vẻ mặt có chút khó hiểu.
"Giới thiệu? Ý gì?"
"Anh thấy tôi không đủ tốt à?"
"Hả?"
"Không muốn làm người một nhà với tôi sao?"
"Cậu nói điên khùng gì đấy? Em trai tôi sao lại gả cho cậu? Tên gay này! Cậu thấy tôi chưa đủ lo lắng hay sao? Nếu tôi gả em tôi cho cậu, nếu chẳng may cậu làm lộ thân phận của mình, lại càng có lý do để Kr01 nhắm đến Sanji. Cậu cố tình chọc điên tôi có phải không! Đúng là tức chết mà!"
"Chỉ cần bắt được Kr01 trước khi hắn biết thân phận của chúng ta là được chứ gì?"
"Cậu nghĩ dễ dàng đến thế sao? Tôi đã vất vả hơn mười năm nay, dùng mọi cách, thậm chí đã mấy lần suýt bỏ mạng, hắn mãi vẫn là một ẩn số."
"Tôi tin tưởng anh."
"Haha, tôi đã nghe lời an ủi này biết bao lần rồi, tôi phụ trách chuyên án này đã hơn mười năm, phá biết bao vụ án lớn nhỏ, cho dù có được tung hô đến thế nào, tôi vẫn thấy mình là một kẻ vô dụng khi Kr01 vẫn ngang nhiên giết người trước mắt tôi."
"Nếu phải chết để trả thù cho bố mẹ, tôi sẵn sàng."
"Lo cho thân cậu trước đi."
"Anh hứa đi."
"Gì?"
"Giới thiệu Sanji cho tôi"
"Tại sao?"
"Tôi giàu."
"...haha, cậu nghĩ tôi ham tiền của cậu?"
"Anh biết thương hiệu rượu táo RD chứ?
"Sao tôi lại không biết thứ rượu chết tiệt đắt tiền một cách vô lý đó chứ!"
"Đó là viết tắt của Roronoa's Dream."
"..."
"Tất - cả - là - của - tôi, một - mình - tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com