Zlup Daejae Truc
Theo định mệnh đụng trúng Trịnh Đại Hiền, đến mức gọi trời không thấu gọi đất không nghe, Hữu Anh Tại cũng vô sự tự thông, hiểu được hàng đống triết học của mấy người như Socrates Plato Aristotle. Hiểu đến mức coi nó thành tầm thường rồi.
Người ta nói gặp được anh là vận may cả kiếp của em, còn với Hữu Anh Tại thì ngược lại, phải tiêu hết vận xui cả đời mới đụng trúng Trịnh Đại Hiền, đã thế còn nghe ma xui quỷ khiến mà thích anh ta.Điều buồn cười chính là, Hữu Anh Tại vì gặp phải Trịnh Đại Hiền, đã dùng hết ngôn từ hoa mỹ học được từ mấy năm ngồi mơ màng trên ghế nhà trường. Nếu được quay trở lại ngày xưa, anh nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, để bản thân không đến nỗi lúc cần tả oán với người ta, lại không biết dùng từ ngữ thế nào cho phải.Không cần Trịnh Đại Hiền mở miệng châm biếm, chính Hữu Anh Tại cũng ghét mình miệng lưỡi vụng về."Cậu yêu tôi được không?"Nếu mấy tháng trước, câu nói này được nói ra trong tình cảnh khác, có lẽ Hữu Anh Tại đã gật đầu lia lịa, cam tâm tình nguyện đi theo người ta như cô bé lọ lem đi theo hoàng tử. Chỉ tiếc hết thảy câu giả thiết đều không thể cho người ta kết cục thỏa mãn.Anh nhớ bộ dáng lẫm liệt oai phong khi mới xuất hiện của Trịnh Đại Hiền, cũng nhớ sự độc ác của anh ta khi đẩy anh vào đường cùng. Trịnh Đại Hiền không phải có nhân cách phản xã hội độc ác, anh ta chỉ quá tùy hứng, có phần quá mức ngây thơ. Mà chính loại đơn thuần này, khiến Hữu Anh Tại sống không bằng chết.Logic, ngôn ngữ, nhân sinh quan và giá trị thế giới này của họ quá mức khác biệt. Nếu hai người chỉ như mấy màn trên thời sự kiểu nhà tài phiệt đến khu di dân làm từ thiện gặp tên ăn mày, thì ít ra vẫn có chút cơ hội. Nhưng một khi lướt qua sợi tơ mỏng yếu đuối ấy, hai người là kẻ thù, dù bên nào thắng bên nào thua, trong lòng đều đắng ngắt.Trịnh Đại Hiền từ nhỏ đến lớn quen được tiền hô hậu ủng, mệnh lệnh phát ra không ai dám cãi, Hữu Anh Tại chỉ có thể khuất phục. Những vết thương trên người anh không hiểu do tâm lý hay gì mà lại bắt đầu phát đau, nhợt nhạt mỉm cười với Trịnh Đại Hiền.- Được, tôi yêu anh, vậy anh muốn tôi làm gì?Hữu Anh Tại không bỏ được ngữ khí dò hỏi, anh đối với Trịnh Đại Hiền không có chút chờ mong nào.Trịnh Đại Hiền đợi đáp án đã lâu, anh cho rằng ít nhất phải tranh cãi với đối phương thêm mấy lần nữa, nhưng không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy.Nhưng câu trả lời này không cho anh cảm giác hài lòng, dù biết đây chỉ là làm bộ làm tịch, mà vẫn cảm thấy đối phương quá mức lãnh đạm. Lời nói do người mẹ ôn văn nhĩ nhã nói ra khi anh sáu tuổi vẫn luẩn quẩn không đi, bà từng vừa cười vừa nói, con đừng mong chờ thứ gọi là tình yêu. Nó sẽ biến con thành kẻ điên tham lam, nên dù là yêu hay được yêu, con cũng đừng thử.Vào giờ phút này, anh chưa trả giá đã đòi yêu cầu với Hữu Anh Tại, chỉ cảm thấy vẫn không đủ, vẫn còn muốn thêm nữa. Đây chính là thứ gọi là lòng tham trong thất hình đại tội.Trịnh Đại Hiền thường bày mưu nghĩ kế, nhưng bây giờ tay chân anh lại luống cuống. Chỉ có thể trơ ra nhìn Hữu Anh Tại nhắm mắt nằm trên ghế quý phi tắm nắng, một lát sau đại não mới khôi phục chức năng.- Trước đây tôi từng nói muốn chơi trò hoàng tử biến ăn mày với cậu, nhưng ở giữa lại bỏ mất một chi tiết nhỏ. Bây giờ cậu làm hoàng tử lại không danh chính ngôn thuận, vậy còn có thể miễn cưỡng tiếp tục theo tôi làm ăn mày không?Tóc của Hữu Anh Tại sau khi tẩy được nhuộm thành màu vàng rất nhạt, cả người gần như phủ lên một tầng trắng nõn bệnh tật, thêm vào cơ thể gầy gò và ngũ quan xinh đẹp, cậu ta giống như một con quỷ hút máu to gan khiêu chiến với mặt trời. Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng lại mang theo một dạng cảm xúc Trịnh Đại Hiền không hiểu được.Mỹ nhân anh từng gặp nhiều như cá diếc sang sông, Hữu Anh Tại đứng bên cạnh họ chỉ miễn cưỡng gọi là không bị mờ nhạt mà thôi, chỉ là trong số họ ngoài cậu ta, chẳng ai có thể mang lại cho Trịnh Đại Hiền cảm giác kinh tâm động phách. Hữu Anh Tại giống như con bướm nhỏ đang vỗ cánh trong rừng Amazon, chỉ nhẹ nhàng phất phơ, đã thay đổi hướng đi của khí lưu toàn thế giới.Nhưng bươm bướm yếu đuối lại kiên cường, phải trải qua một lần tử vong, mới có thể lấy tư thái đẹp đẽ nhất đối diện với thế giới tàn khốc này.Hữu Anh Tại của hiện tại có phải là khi cậu ta đẹp nhất hay không, khiến anh động dung, rõ ràng chỉ là đang nghĩ ngơi dưỡng sức, không làm gì cả cũng hấp dẫn anh, khiến trái tim anh dao động không yên. Bươm bướm quá quý hiếm xinh đẹp, sẽ khiến con người tham lam bắt nó biến thành tiêu bản để cất giấu. Con người nhỏ yếu mà quá mức quật cường, cũng dễ dàng gặp phải ánh mắt đố kị và hủy hoại.- Hữu Anh Tại, cậu và tôi sống cùng một nhà đi.Biết trước đối phương sẽ chỉ đáp qua loa, Trịnh Đại Hiền vẫn cứ thốt lên. Đây là mệnh lệnh của anh, Hữu Anh Tại không thể phản đối. Đúng như dự đoán của anh, người đang nhắm mắt dưỡng thần kia chỉ ừ một tiếng.- Nếu bác sỹ nói không còn vấn đề gì nữa, ngày mai chúng ta sẽ xuất viện về nhà.Trịnh Đại Hiền để những cảm xúc trong tim vỡ òa như pháo hoa muôn màu, lan đến từng góc tối tăm nhất trong tâm hồn, khóe môi giương lênh, anh tới bên cạnh Hữu Anh Tại, tự nhiên vuốt tóc cậu ta. Anh nghe thấy trong giọng trầm bồng của mình mang theo vui mừng.- Cám ơn cậu, Hữu Anh Tại.
Người ta nói gặp được anh là vận may cả kiếp của em, còn với Hữu Anh Tại thì ngược lại, phải tiêu hết vận xui cả đời mới đụng trúng Trịnh Đại Hiền, đã thế còn nghe ma xui quỷ khiến mà thích anh ta.Điều buồn cười chính là, Hữu Anh Tại vì gặp phải Trịnh Đại Hiền, đã dùng hết ngôn từ hoa mỹ học được từ mấy năm ngồi mơ màng trên ghế nhà trường. Nếu được quay trở lại ngày xưa, anh nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, để bản thân không đến nỗi lúc cần tả oán với người ta, lại không biết dùng từ ngữ thế nào cho phải.Không cần Trịnh Đại Hiền mở miệng châm biếm, chính Hữu Anh Tại cũng ghét mình miệng lưỡi vụng về."Cậu yêu tôi được không?"Nếu mấy tháng trước, câu nói này được nói ra trong tình cảnh khác, có lẽ Hữu Anh Tại đã gật đầu lia lịa, cam tâm tình nguyện đi theo người ta như cô bé lọ lem đi theo hoàng tử. Chỉ tiếc hết thảy câu giả thiết đều không thể cho người ta kết cục thỏa mãn.Anh nhớ bộ dáng lẫm liệt oai phong khi mới xuất hiện của Trịnh Đại Hiền, cũng nhớ sự độc ác của anh ta khi đẩy anh vào đường cùng. Trịnh Đại Hiền không phải có nhân cách phản xã hội độc ác, anh ta chỉ quá tùy hứng, có phần quá mức ngây thơ. Mà chính loại đơn thuần này, khiến Hữu Anh Tại sống không bằng chết.Logic, ngôn ngữ, nhân sinh quan và giá trị thế giới này của họ quá mức khác biệt. Nếu hai người chỉ như mấy màn trên thời sự kiểu nhà tài phiệt đến khu di dân làm từ thiện gặp tên ăn mày, thì ít ra vẫn có chút cơ hội. Nhưng một khi lướt qua sợi tơ mỏng yếu đuối ấy, hai người là kẻ thù, dù bên nào thắng bên nào thua, trong lòng đều đắng ngắt.Trịnh Đại Hiền từ nhỏ đến lớn quen được tiền hô hậu ủng, mệnh lệnh phát ra không ai dám cãi, Hữu Anh Tại chỉ có thể khuất phục. Những vết thương trên người anh không hiểu do tâm lý hay gì mà lại bắt đầu phát đau, nhợt nhạt mỉm cười với Trịnh Đại Hiền.- Được, tôi yêu anh, vậy anh muốn tôi làm gì?Hữu Anh Tại không bỏ được ngữ khí dò hỏi, anh đối với Trịnh Đại Hiền không có chút chờ mong nào.Trịnh Đại Hiền đợi đáp án đã lâu, anh cho rằng ít nhất phải tranh cãi với đối phương thêm mấy lần nữa, nhưng không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy.Nhưng câu trả lời này không cho anh cảm giác hài lòng, dù biết đây chỉ là làm bộ làm tịch, mà vẫn cảm thấy đối phương quá mức lãnh đạm. Lời nói do người mẹ ôn văn nhĩ nhã nói ra khi anh sáu tuổi vẫn luẩn quẩn không đi, bà từng vừa cười vừa nói, con đừng mong chờ thứ gọi là tình yêu. Nó sẽ biến con thành kẻ điên tham lam, nên dù là yêu hay được yêu, con cũng đừng thử.Vào giờ phút này, anh chưa trả giá đã đòi yêu cầu với Hữu Anh Tại, chỉ cảm thấy vẫn không đủ, vẫn còn muốn thêm nữa. Đây chính là thứ gọi là lòng tham trong thất hình đại tội.Trịnh Đại Hiền thường bày mưu nghĩ kế, nhưng bây giờ tay chân anh lại luống cuống. Chỉ có thể trơ ra nhìn Hữu Anh Tại nhắm mắt nằm trên ghế quý phi tắm nắng, một lát sau đại não mới khôi phục chức năng.- Trước đây tôi từng nói muốn chơi trò hoàng tử biến ăn mày với cậu, nhưng ở giữa lại bỏ mất một chi tiết nhỏ. Bây giờ cậu làm hoàng tử lại không danh chính ngôn thuận, vậy còn có thể miễn cưỡng tiếp tục theo tôi làm ăn mày không?Tóc của Hữu Anh Tại sau khi tẩy được nhuộm thành màu vàng rất nhạt, cả người gần như phủ lên một tầng trắng nõn bệnh tật, thêm vào cơ thể gầy gò và ngũ quan xinh đẹp, cậu ta giống như một con quỷ hút máu to gan khiêu chiến với mặt trời. Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng lại mang theo một dạng cảm xúc Trịnh Đại Hiền không hiểu được.Mỹ nhân anh từng gặp nhiều như cá diếc sang sông, Hữu Anh Tại đứng bên cạnh họ chỉ miễn cưỡng gọi là không bị mờ nhạt mà thôi, chỉ là trong số họ ngoài cậu ta, chẳng ai có thể mang lại cho Trịnh Đại Hiền cảm giác kinh tâm động phách. Hữu Anh Tại giống như con bướm nhỏ đang vỗ cánh trong rừng Amazon, chỉ nhẹ nhàng phất phơ, đã thay đổi hướng đi của khí lưu toàn thế giới.Nhưng bươm bướm yếu đuối lại kiên cường, phải trải qua một lần tử vong, mới có thể lấy tư thái đẹp đẽ nhất đối diện với thế giới tàn khốc này.Hữu Anh Tại của hiện tại có phải là khi cậu ta đẹp nhất hay không, khiến anh động dung, rõ ràng chỉ là đang nghĩ ngơi dưỡng sức, không làm gì cả cũng hấp dẫn anh, khiến trái tim anh dao động không yên. Bươm bướm quá quý hiếm xinh đẹp, sẽ khiến con người tham lam bắt nó biến thành tiêu bản để cất giấu. Con người nhỏ yếu mà quá mức quật cường, cũng dễ dàng gặp phải ánh mắt đố kị và hủy hoại.- Hữu Anh Tại, cậu và tôi sống cùng một nhà đi.Biết trước đối phương sẽ chỉ đáp qua loa, Trịnh Đại Hiền vẫn cứ thốt lên. Đây là mệnh lệnh của anh, Hữu Anh Tại không thể phản đối. Đúng như dự đoán của anh, người đang nhắm mắt dưỡng thần kia chỉ ừ một tiếng.- Nếu bác sỹ nói không còn vấn đề gì nữa, ngày mai chúng ta sẽ xuất viện về nhà.Trịnh Đại Hiền để những cảm xúc trong tim vỡ òa như pháo hoa muôn màu, lan đến từng góc tối tăm nhất trong tâm hồn, khóe môi giương lênh, anh tới bên cạnh Hữu Anh Tại, tự nhiên vuốt tóc cậu ta. Anh nghe thấy trong giọng trầm bồng của mình mang theo vui mừng.- Cám ơn cậu, Hữu Anh Tại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com