Zhongxiao Morax Dai Nhan Vay Ma Lai Cuop Mat Me Cua Mot Dua Tre
Ma thần bếp Marchosius rất vui. Đứa trẻ mà Morax đem về rất ngoan ngoãn lại còn không hề kén ăn. Thần bếp đẩy chiếc ghế bên cạnh lại gần, leo lên rồi xoa xoa đầu của dạ xoa.
Mặt khác thấy Đế quân né tránh món hải sản trên bàn Marchosius liền ngay lập tức mà đen mặt giận dỗi. Ngài nhìn xem mà học hỏi đi. Đứa nhỏ này còn giỏi hơn ngài nhiều. Hmp, kén chọn thức ăn sẽ không lớn được đâu. Chú gấu nhỏ lon ton chạy vào bếp.
Xiao lúc đầu rất bối rối, vị thần này để kẻ bầy tôi như hắn ngồi chung bàn sao. Nghĩ lại thì Mộng ma thần lúc vui cũng sẽ rất dịu dàng mà ôm hắn ngồi cùng. Nhưng khoảnh khắc yên bình đó sẽ không kéo dài được lâu. Dẫu sao thức ăn nhân gian cũng không phải là thứ yêu thích của vị nữ vương ấy.
Mà tại sao.. Khoan, từ khi nào hắn bắt đầu suy nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần làm theo những gì chủ nhân nói là được. Chủ nhân là ai, làm gì, tâm tư ra sao cũng không phải việc mà bản thân có thể quản.
Nhìn chủ nhân đưa tay ra hiệu cho hắn ăn. Xiao liền tuân lệnh.
Morax âm thầm quan sát Xiao ăn.
Rồi một món ăn trông rất mềm mại, có màu trắng của tuyết, hương thơm nhè nhẹ của nó vượt qua tất cả mùi hương của các món ăn khác bay đến chóp mũi của dạ xoa nhỏ đang siêng năng chấp hành "mệnh lệnh" được giao. Khiến dạ doa không khỏi liếc nhìn hai lần. Món ăn trông thật lấp lánh dưới đôi mắt của hắn. Nhưng nó ở ngay bên cạnh tay của chủ nhân.
Không được vô lễ. Dạ xoa thu lại ánh nhìn và tiếp tục ăn.
Nhưng làm sao vị Đế quân đang lặng lẽ quan sát chú chim nhỏ mà mình mới nhặt lại không nhận ra được.
Ngài nhẹ nhàng đẩy đĩa đậu hũ hạnh nhân về phía chim nhỏ.
"Đừng sợ." Giọng nói trầm ấm vang lên, biểu thị rằng chú chim kia hoàn toàn không cần phải e dè, cứ thoải mái. Hơn nữa nếu còn sót lại gì trên đĩa Marchosius nhất định sẽ rất buồn.
Dạ xoa liền nghe theo, đưa tay ra bắt lấy cái đĩa. Nhưng vấn đề mới lại phát sinh. Đôi đũa không thể nào gắp lên được món ăn. Nó quá mềm và dễ bị vỡ nát. Xiao bối rối, dù sao nhân loại nhỏ kia cũng chỉ vừa dạy hắn cầm đũa vài ngày trước.
Vị thần bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của hắn. Ngài dùng phép đưa cả chim nhỏ lẫn đậu hũ hạnh nhân lại gần. Ai mà biết được vị Kim Sí Bằng Vương khét tiếng lại dễ dàng bị đánh gục bởi một đĩa đậu hũ hạnh nhân cỏn con.
Xiao đứng hình chỉ có thể ngồi thẳng lưng khi bị đưa đến ngay bên cạnh chủ nhân.
Ngài cầm lấy chiếc muỗng, múc lấy một thìa đậu hũ đầy, đưa đến trước mặt dạ xoa nhỏ. Tâm tình vô cùng vui vẻ chờ đợi người trước mặt mở miệng.
Nhìn đôi tay đá đen cùng ấn kí vàng ròng săn chắc và to lớn cầm lấy chiếc chìa nhỏ, cũng chính đôi tay này đã cầm lấy ngọn thương chỉa thẳng vào cổ hắn cách đây không lâu, bây giờ lại dịu dàng bón cho hắn ăn. Chang An cũng rất thích cho hắn ăn như thế này, bàn tay nhỏ xíu cầm lấy chiếc muỗng lớn, là nhân loại học theo thần linh sao. Hắn há miệng.
Mùi vị tuyệt vời ngay lập tức lan tỏa trong khuôn miệng. Sự mềm mịn lành lạnh của sữa đông lại giống như cấu tạo của những giấc mơ. Vị ngọt nhẹ thanh của đường, đây là một giấc mơ tốt đẹp. Và chút đắng nhẹ cùng hương vị đặc trưng của hạnh nhân điểm thêm sự chân thật cho nó, mộng đẹp nhưng vẫn có đắng nhẹ của nhân gian. Dạ xoa hoàn toàn kinh ngạc, mùi vị giống hệt như giấc mơ mà nhân loại nhỏ kia có trước khi phải chia xa.
Nhìn đôi mắt vàng kia sáng lấp lánh vì hào hứng, Morax càng vui hơn. Cuối cùng cũng nhìn lại được chút ánh sáng le lói trong đôi ngươi xinh đẹp ấy. Đế quân lẹ tay múc muỗng khác đút cho dạ xoa, muốn kéo dài thêm ánh sáng thêm chốc nữa. Còn âm thầm ra lệnh cho người hầu báo cho Marchosius nấu thêm. Dạ xoa đã không còn suy nghĩ nhiều, liên tục tận hưởng ban thưởng của thần linh.
Cuối cùng Xiao bị đau bụng vì ăn quá nhiều đậu hũ hạnh nhân...
Morax nhận ra rằng, chim nhỏ sẽ đi theo ngài như một cái đuôi nhỏ đến bất cứ nơi nào nếu không được ra lệnh làm việc gì khác. Cố gắng đi theo chủ nhưng luôn giữ một khoảng cách phù hợp, và sẽ lập tức quỳ xuống hành lễ, bày ra bộ dáng phục tùng và sẵn sàng nhận lệnh ngay khi cảm thấy ánh mắt của ngài về bản thân mình. Có thể đó là thói quen khi còn làm việc cho Mộng, nó giống như công việc của một hầu cận hơn là một tướng quân như trong lời đồn thổi. Trông như dạ xoa thật sự là kẻ được yêu thích bởi nàng ta.
Nếu đúng như vậy, tại sao lại ngay lập tức từ bỏ hi vọng và đầu hàng? Ngài đã gặp rất nhiều hầu cận dám liều mạng lao đến ngài chỉ để trả thù cho người chủ đã chết của mình. Một số có thực lực cùng lí trí hơn cũng chọn cách đồng quy vu tận để được đoàn tụ với chủ nhân đồng thời kéo theo nhiều thiệt hại cho địch nhiều nhất có thể. Con chim này thì không, chỉ đơn giản là chấp nhận cái chết như một điều hiển nhiên. Và cả tia vui mừng thoáng chốc khi nhìn thấy người chủ mình hết lòng phục vụ tan biến..
Kì lạ và đầy mâu thuẫn.
Dẫn đến một số trường hợp lúng túng như khi Xiao nhận ra rằng chủ nhân đang đi đến phòng tắm hay đột nhiên biến mất khiến dạ xoa hoang mang tột độ ngó nhìn xung quanh. Đôi khi là những cánh cửa lập tức đóng sầm lại ngay khi Thần Đá bước vào khiến hắn bị bỏ lại phía sau. Phải, là Morax cố ý. Thú vị là sau khi bị mất dấu chủ nhân, dù mang vẻ hoảng loạn nhưng hắn sẽ không chạy đi tìm, chỉ đứng ngay thẳng chờ vị thần của mình trở lại.
Azhdaha bĩu môi phán xét khi thấy con rồng già kia đắc ý khoe mẽ con chim hắn nhặt được trông ngoan ngoãn và dễ thương ra sao. Chỉ là gà con theo mẹ thôi mà, con rồng đất nhỏ nham hai đuôi của ta lúc mới nở nó cũng trông y hệt như vậy! Chỉ là khi không tìm được "mẹ" nó liền chạy khắp nơi phá phách... Tiếc là con rồng của ta chỉ là thú vật bình thường, con chim của ngươi là tiên thú. Tsk, coi như ngươi thắng lần này.
Qua những hành vi trên vẫn không thấy dấu hiệu nào cho thấy dạ xoa nuôi nấng ý định muốn trả thù cho chủ cũ. Vả lại lần trước ăn đậu hũ hạnh nhân quá nhiều bị đau bụng, liền có cái cớ để tiên y khám toàn diện cho dạ xoa. Xiao chỉ mới hơn một trăm tuổi. Một tiên thú nhỏ tuổi như vậy lại đã có thể biến ra nhân dạng, quả thật có tố chất. Hơn nữa còn là cốt lõi tuyến đầu của Mộng quân.. Mặc dù Mộng ma thần mạnh không phải về sức mạnh quân sự nhưng cũng rất ấn tượng.
Liệu vẻ ngoài phục tùng và vô hại này là giả vờ hay vốn dĩ bản chất chưa từng bị vấy bẩn.
Vẫn phải để thời gian trả lời. Suy cho cùng thứ mà loài bất tử không thiếu nhất chính là thời gian.
Morax dạy Xiao học. Học nói, học viết, học thương pháp và cả cách hành xử.
Xiao rất ít nói, vốn từ vựng của dạ xoa hầu như chỉ bao gồm "chủ nhân", "tuân lệnh", "thuộc hạ đã rõ" và gần đây thì có "học" thêm được "ngon" từ Marchosius. Không phải như một đứa trẻ không biết nói, chỉ là không biết rằng bản thân có được phép nói hay không, và từ ngữ nào thì được nói. Mộng ma thần không thích con chim cảnh lắm mồm.
Rất khó để thay đổi thói quen hình thành cả trăm năm, chỉ có thể cố gắng cho con chim hiểu rằng nó được phép hót mà không cần xin phép, đôi khi chỉ cần chú ý ngữ cảnh một chút là được.
Dẫu vậy dạ xoa cũng sẽ không chủ động mở miệng khi không được hỏi đến. Mà bước đầu tiên như vậy cũng không quá tệ.
Xiao hoàn toàn không biết đọc hay viết.
Morax xem binh pháp hay thư từ luôn không hề che dấu với chú chim nhỏ bên cạnh. Nhưng dạ xoa không hề cố gắng liếc mắt đến chứ đừng nói là xem lén.
Những ma thần yếu ớt là những ma thần thận trọng nhất. Haagentus cũng là một ma thần không được đánh giá cao về khả năng chiến đấu. Trái ngược với tính cách hoạt bát và thích náo nhiệt thường ngày, nàng là một vị thần thông minh và thận trọng. Nhưng đến thần bụi cũng phải giật mình thốt lên :
"Gián điệp, âm mưu gì chứ? Đứa trẻ này còn không biết coi bản đồ địa hình! "
"Rõ ràng chỉ là một quân cờ chém giết của Mộng. "Long vương khoanh tay thêm vào.
Vì vậy Morax đã dạy Xiao.
Dạ xoa ngồi trong lòng ngài, được ngài cầm tay chỉ bút. Chữ đầu tiên là cái tên mà ngài ban cho, "Xiao". Chữ tiếp theo là "Morax". Chữ thứ ba là "đậu hũ hạnh nhân"....
Nhưng Morax cũng rất bận rộn. Lúc ra trận sẽ không đem Xiao non nớt theo.
Lưu Vân Tá Phong Chân Quân nghe tin con chim Kim Bằng kia chỉ mới hơn một trăm tuổi, còn nhỏ tuổi hơn Ganyu!!! Người liền tức tốc la hét giáo huấn những kẻ tung tin đồn một trận. Dù sao lần này cũng không phải cô được phái ra tiền tuyến. Lưu Vân tình nguyện chăm coi đứa trẻ.
Một đứa trẻ ít nói và ngoan ngoãn, giống như Ganyu! Hai đứa trẻ vì tính cách có phần giống nhau, sẽ không chủ động làm phiền đối phương. Mọi đứa trẻ nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế này, không như con rồng nhỏ của Long Vương, tông đổ bộ ấm trà hơn một ngàn năm tuổi của cô.
Xiao được chủ nhân ra lệnh nên rất vâng lời. Lưu Vân rất hài lòng.
Cho đến khi cô dạy cho Xiao học viết. Dạ xoa nhận lệnh liền trực tiếp ngồi vào lòng của cô như thường lệ với chủ nhân. Tiên cò đã đứng hình rất lâu.
Mỗi lần ra trận đều rất lâu mới trở về. Morax liền thấy gửi Xiao ở chỗ Lưu Vân mãi cũng không phải là cách. Mặc dù Lưu Vân Tá Phong Chân Quân rất sẵn lòng. Ngài đã quyết định đem Xiao theo. Hoàn toàn không liên quan gì tới lời chọc ghẹo của Long Vương, "Một con rồng không thể rời xa kho báu của nó quá lâu".
Ngài dạy thương thuật cho Xiao.
Morax thông thạo mọi loại vũ khí nhưng chọn thương là vì dù sao Kim Sí Bằng Vương cũng nổi tiếng với những đường thương mạnh mẽ và chết chóc, nếu Xiao muốn học cách ra trận với nhưng loại vũ khí khác, Morax cũng rất sẵn lòng dạy. Hơn nữa ngài cũng muốn kiểm tra một chút.
Thiên phú là chắc chắn có, hơn nữa còn còn lợi thế về chủng tộc. Dạ xoa là một chủng tộc hiếu chiến, chiến trường là nhà của họ nên việc Xiao vang danh chiến trường từ sớm như vậy là điều có thể hiểu được. Kèm theo một số điều kiện ngoài lề như Kim Sí Điểu hầu như miễn dịch với chất độc, tầm nhìn trinh sát sắc bén và đôi cánh lợi hại... Như vậy là đủ sao? Đủ để một tiên thú còn quá trẻ tung hoành như vậy, xem đã biết bao nhiêu ma thần nằm xuống dưới mũi thương của con chim nhỏ này... Xem ra nguyên nhân lớn nhất vẫn là Mộng ma thần.
Nhìn Xiao thở hổn hển nằm bệch dưới đất, dĩ nhiên là dạ xoa sẽ không động đến được một cộng tóc của ngài. Nhưng tài năng như vậy xứng đáng đứng vào hàng tướng lĩnh. Dù để trở thành một vị tướng, khả năng chiến đấu vượt trội là chưa đủ. Thần Đá âm thầm lên lịch dạy binh pháp cho dạ xoa.
Nhưng trước hết phải sửa lại phong cách chiến đấu đầy ngông cuồng, đánh đổi phòng thủ lấy sát thương của con chim nhỏ này trước đã. Ngài ôm Xiao xuống lều trị thương.
Mặt khác thấy Đế quân né tránh món hải sản trên bàn Marchosius liền ngay lập tức mà đen mặt giận dỗi. Ngài nhìn xem mà học hỏi đi. Đứa nhỏ này còn giỏi hơn ngài nhiều. Hmp, kén chọn thức ăn sẽ không lớn được đâu. Chú gấu nhỏ lon ton chạy vào bếp.
Xiao lúc đầu rất bối rối, vị thần này để kẻ bầy tôi như hắn ngồi chung bàn sao. Nghĩ lại thì Mộng ma thần lúc vui cũng sẽ rất dịu dàng mà ôm hắn ngồi cùng. Nhưng khoảnh khắc yên bình đó sẽ không kéo dài được lâu. Dẫu sao thức ăn nhân gian cũng không phải là thứ yêu thích của vị nữ vương ấy.
Mà tại sao.. Khoan, từ khi nào hắn bắt đầu suy nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần làm theo những gì chủ nhân nói là được. Chủ nhân là ai, làm gì, tâm tư ra sao cũng không phải việc mà bản thân có thể quản.
Nhìn chủ nhân đưa tay ra hiệu cho hắn ăn. Xiao liền tuân lệnh.
Morax âm thầm quan sát Xiao ăn.
Rồi một món ăn trông rất mềm mại, có màu trắng của tuyết, hương thơm nhè nhẹ của nó vượt qua tất cả mùi hương của các món ăn khác bay đến chóp mũi của dạ xoa nhỏ đang siêng năng chấp hành "mệnh lệnh" được giao. Khiến dạ doa không khỏi liếc nhìn hai lần. Món ăn trông thật lấp lánh dưới đôi mắt của hắn. Nhưng nó ở ngay bên cạnh tay của chủ nhân.
Không được vô lễ. Dạ xoa thu lại ánh nhìn và tiếp tục ăn.
Nhưng làm sao vị Đế quân đang lặng lẽ quan sát chú chim nhỏ mà mình mới nhặt lại không nhận ra được.
Ngài nhẹ nhàng đẩy đĩa đậu hũ hạnh nhân về phía chim nhỏ.
"Đừng sợ." Giọng nói trầm ấm vang lên, biểu thị rằng chú chim kia hoàn toàn không cần phải e dè, cứ thoải mái. Hơn nữa nếu còn sót lại gì trên đĩa Marchosius nhất định sẽ rất buồn.
Dạ xoa liền nghe theo, đưa tay ra bắt lấy cái đĩa. Nhưng vấn đề mới lại phát sinh. Đôi đũa không thể nào gắp lên được món ăn. Nó quá mềm và dễ bị vỡ nát. Xiao bối rối, dù sao nhân loại nhỏ kia cũng chỉ vừa dạy hắn cầm đũa vài ngày trước.
Vị thần bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của hắn. Ngài dùng phép đưa cả chim nhỏ lẫn đậu hũ hạnh nhân lại gần. Ai mà biết được vị Kim Sí Bằng Vương khét tiếng lại dễ dàng bị đánh gục bởi một đĩa đậu hũ hạnh nhân cỏn con.
Xiao đứng hình chỉ có thể ngồi thẳng lưng khi bị đưa đến ngay bên cạnh chủ nhân.
Ngài cầm lấy chiếc muỗng, múc lấy một thìa đậu hũ đầy, đưa đến trước mặt dạ xoa nhỏ. Tâm tình vô cùng vui vẻ chờ đợi người trước mặt mở miệng.
Nhìn đôi tay đá đen cùng ấn kí vàng ròng săn chắc và to lớn cầm lấy chiếc chìa nhỏ, cũng chính đôi tay này đã cầm lấy ngọn thương chỉa thẳng vào cổ hắn cách đây không lâu, bây giờ lại dịu dàng bón cho hắn ăn. Chang An cũng rất thích cho hắn ăn như thế này, bàn tay nhỏ xíu cầm lấy chiếc muỗng lớn, là nhân loại học theo thần linh sao. Hắn há miệng.
Mùi vị tuyệt vời ngay lập tức lan tỏa trong khuôn miệng. Sự mềm mịn lành lạnh của sữa đông lại giống như cấu tạo của những giấc mơ. Vị ngọt nhẹ thanh của đường, đây là một giấc mơ tốt đẹp. Và chút đắng nhẹ cùng hương vị đặc trưng của hạnh nhân điểm thêm sự chân thật cho nó, mộng đẹp nhưng vẫn có đắng nhẹ của nhân gian. Dạ xoa hoàn toàn kinh ngạc, mùi vị giống hệt như giấc mơ mà nhân loại nhỏ kia có trước khi phải chia xa.
Nhìn đôi mắt vàng kia sáng lấp lánh vì hào hứng, Morax càng vui hơn. Cuối cùng cũng nhìn lại được chút ánh sáng le lói trong đôi ngươi xinh đẹp ấy. Đế quân lẹ tay múc muỗng khác đút cho dạ xoa, muốn kéo dài thêm ánh sáng thêm chốc nữa. Còn âm thầm ra lệnh cho người hầu báo cho Marchosius nấu thêm. Dạ xoa đã không còn suy nghĩ nhiều, liên tục tận hưởng ban thưởng của thần linh.
Cuối cùng Xiao bị đau bụng vì ăn quá nhiều đậu hũ hạnh nhân...
Morax nhận ra rằng, chim nhỏ sẽ đi theo ngài như một cái đuôi nhỏ đến bất cứ nơi nào nếu không được ra lệnh làm việc gì khác. Cố gắng đi theo chủ nhưng luôn giữ một khoảng cách phù hợp, và sẽ lập tức quỳ xuống hành lễ, bày ra bộ dáng phục tùng và sẵn sàng nhận lệnh ngay khi cảm thấy ánh mắt của ngài về bản thân mình. Có thể đó là thói quen khi còn làm việc cho Mộng, nó giống như công việc của một hầu cận hơn là một tướng quân như trong lời đồn thổi. Trông như dạ xoa thật sự là kẻ được yêu thích bởi nàng ta.
Nếu đúng như vậy, tại sao lại ngay lập tức từ bỏ hi vọng và đầu hàng? Ngài đã gặp rất nhiều hầu cận dám liều mạng lao đến ngài chỉ để trả thù cho người chủ đã chết của mình. Một số có thực lực cùng lí trí hơn cũng chọn cách đồng quy vu tận để được đoàn tụ với chủ nhân đồng thời kéo theo nhiều thiệt hại cho địch nhiều nhất có thể. Con chim này thì không, chỉ đơn giản là chấp nhận cái chết như một điều hiển nhiên. Và cả tia vui mừng thoáng chốc khi nhìn thấy người chủ mình hết lòng phục vụ tan biến..
Kì lạ và đầy mâu thuẫn.
Dẫn đến một số trường hợp lúng túng như khi Xiao nhận ra rằng chủ nhân đang đi đến phòng tắm hay đột nhiên biến mất khiến dạ xoa hoang mang tột độ ngó nhìn xung quanh. Đôi khi là những cánh cửa lập tức đóng sầm lại ngay khi Thần Đá bước vào khiến hắn bị bỏ lại phía sau. Phải, là Morax cố ý. Thú vị là sau khi bị mất dấu chủ nhân, dù mang vẻ hoảng loạn nhưng hắn sẽ không chạy đi tìm, chỉ đứng ngay thẳng chờ vị thần của mình trở lại.
Azhdaha bĩu môi phán xét khi thấy con rồng già kia đắc ý khoe mẽ con chim hắn nhặt được trông ngoan ngoãn và dễ thương ra sao. Chỉ là gà con theo mẹ thôi mà, con rồng đất nhỏ nham hai đuôi của ta lúc mới nở nó cũng trông y hệt như vậy! Chỉ là khi không tìm được "mẹ" nó liền chạy khắp nơi phá phách... Tiếc là con rồng của ta chỉ là thú vật bình thường, con chim của ngươi là tiên thú. Tsk, coi như ngươi thắng lần này.
Qua những hành vi trên vẫn không thấy dấu hiệu nào cho thấy dạ xoa nuôi nấng ý định muốn trả thù cho chủ cũ. Vả lại lần trước ăn đậu hũ hạnh nhân quá nhiều bị đau bụng, liền có cái cớ để tiên y khám toàn diện cho dạ xoa. Xiao chỉ mới hơn một trăm tuổi. Một tiên thú nhỏ tuổi như vậy lại đã có thể biến ra nhân dạng, quả thật có tố chất. Hơn nữa còn là cốt lõi tuyến đầu của Mộng quân.. Mặc dù Mộng ma thần mạnh không phải về sức mạnh quân sự nhưng cũng rất ấn tượng.
Liệu vẻ ngoài phục tùng và vô hại này là giả vờ hay vốn dĩ bản chất chưa từng bị vấy bẩn.
Vẫn phải để thời gian trả lời. Suy cho cùng thứ mà loài bất tử không thiếu nhất chính là thời gian.
Morax dạy Xiao học. Học nói, học viết, học thương pháp và cả cách hành xử.
Xiao rất ít nói, vốn từ vựng của dạ xoa hầu như chỉ bao gồm "chủ nhân", "tuân lệnh", "thuộc hạ đã rõ" và gần đây thì có "học" thêm được "ngon" từ Marchosius. Không phải như một đứa trẻ không biết nói, chỉ là không biết rằng bản thân có được phép nói hay không, và từ ngữ nào thì được nói. Mộng ma thần không thích con chim cảnh lắm mồm.
Rất khó để thay đổi thói quen hình thành cả trăm năm, chỉ có thể cố gắng cho con chim hiểu rằng nó được phép hót mà không cần xin phép, đôi khi chỉ cần chú ý ngữ cảnh một chút là được.
Dẫu vậy dạ xoa cũng sẽ không chủ động mở miệng khi không được hỏi đến. Mà bước đầu tiên như vậy cũng không quá tệ.
Xiao hoàn toàn không biết đọc hay viết.
Morax xem binh pháp hay thư từ luôn không hề che dấu với chú chim nhỏ bên cạnh. Nhưng dạ xoa không hề cố gắng liếc mắt đến chứ đừng nói là xem lén.
Những ma thần yếu ớt là những ma thần thận trọng nhất. Haagentus cũng là một ma thần không được đánh giá cao về khả năng chiến đấu. Trái ngược với tính cách hoạt bát và thích náo nhiệt thường ngày, nàng là một vị thần thông minh và thận trọng. Nhưng đến thần bụi cũng phải giật mình thốt lên :
"Gián điệp, âm mưu gì chứ? Đứa trẻ này còn không biết coi bản đồ địa hình! "
"Rõ ràng chỉ là một quân cờ chém giết của Mộng. "Long vương khoanh tay thêm vào.
Vì vậy Morax đã dạy Xiao.
Dạ xoa ngồi trong lòng ngài, được ngài cầm tay chỉ bút. Chữ đầu tiên là cái tên mà ngài ban cho, "Xiao". Chữ tiếp theo là "Morax". Chữ thứ ba là "đậu hũ hạnh nhân"....
Nhưng Morax cũng rất bận rộn. Lúc ra trận sẽ không đem Xiao non nớt theo.
Lưu Vân Tá Phong Chân Quân nghe tin con chim Kim Bằng kia chỉ mới hơn một trăm tuổi, còn nhỏ tuổi hơn Ganyu!!! Người liền tức tốc la hét giáo huấn những kẻ tung tin đồn một trận. Dù sao lần này cũng không phải cô được phái ra tiền tuyến. Lưu Vân tình nguyện chăm coi đứa trẻ.
Một đứa trẻ ít nói và ngoan ngoãn, giống như Ganyu! Hai đứa trẻ vì tính cách có phần giống nhau, sẽ không chủ động làm phiền đối phương. Mọi đứa trẻ nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế này, không như con rồng nhỏ của Long Vương, tông đổ bộ ấm trà hơn một ngàn năm tuổi của cô.
Xiao được chủ nhân ra lệnh nên rất vâng lời. Lưu Vân rất hài lòng.
Cho đến khi cô dạy cho Xiao học viết. Dạ xoa nhận lệnh liền trực tiếp ngồi vào lòng của cô như thường lệ với chủ nhân. Tiên cò đã đứng hình rất lâu.
Mỗi lần ra trận đều rất lâu mới trở về. Morax liền thấy gửi Xiao ở chỗ Lưu Vân mãi cũng không phải là cách. Mặc dù Lưu Vân Tá Phong Chân Quân rất sẵn lòng. Ngài đã quyết định đem Xiao theo. Hoàn toàn không liên quan gì tới lời chọc ghẹo của Long Vương, "Một con rồng không thể rời xa kho báu của nó quá lâu".
Ngài dạy thương thuật cho Xiao.
Morax thông thạo mọi loại vũ khí nhưng chọn thương là vì dù sao Kim Sí Bằng Vương cũng nổi tiếng với những đường thương mạnh mẽ và chết chóc, nếu Xiao muốn học cách ra trận với nhưng loại vũ khí khác, Morax cũng rất sẵn lòng dạy. Hơn nữa ngài cũng muốn kiểm tra một chút.
Thiên phú là chắc chắn có, hơn nữa còn còn lợi thế về chủng tộc. Dạ xoa là một chủng tộc hiếu chiến, chiến trường là nhà của họ nên việc Xiao vang danh chiến trường từ sớm như vậy là điều có thể hiểu được. Kèm theo một số điều kiện ngoài lề như Kim Sí Điểu hầu như miễn dịch với chất độc, tầm nhìn trinh sát sắc bén và đôi cánh lợi hại... Như vậy là đủ sao? Đủ để một tiên thú còn quá trẻ tung hoành như vậy, xem đã biết bao nhiêu ma thần nằm xuống dưới mũi thương của con chim nhỏ này... Xem ra nguyên nhân lớn nhất vẫn là Mộng ma thần.
Nhìn Xiao thở hổn hển nằm bệch dưới đất, dĩ nhiên là dạ xoa sẽ không động đến được một cộng tóc của ngài. Nhưng tài năng như vậy xứng đáng đứng vào hàng tướng lĩnh. Dù để trở thành một vị tướng, khả năng chiến đấu vượt trội là chưa đủ. Thần Đá âm thầm lên lịch dạy binh pháp cho dạ xoa.
Nhưng trước hết phải sửa lại phong cách chiến đấu đầy ngông cuồng, đánh đổi phòng thủ lấy sát thương của con chim nhỏ này trước đã. Ngài ôm Xiao xuống lều trị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com