Zhongxiao Morax Dai Nhan Vay Ma Lai Cuop Mat Me Cua Mot Dua Tre
"Thượng tiên, mời lối này."
Tuyết rơi nhẹ.
Ba người, hai chiếc ô. Ông lão đi trước, người thợ rèn cùng "vị khách" cùng đi sau. Lớp tuyết dày đã che mất con đường cần đi nhưng đó không phải là vấn đề.
Đã hai ngày kể từ khi đứa cháu duy nhất của lão Chang trở về. Lại còn đem quà về cho cả làng. Món quà kia chính là vị khách này. Thiếu niên trông khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Vẻ bề ngoài nhỏ bé nhưng chỉ nhìn qua là biết là nhân vật mà người phàm bọn họ tuyệt đối không thể động vào.
Một cơn gió thổi qua, người thợ rèn một tay ôm đồ tay còn lại chật vật che ô cho vị khách, có lẽ vì chênh lệch thể hình lớn giữa hai người khiến việc này trở nên khó khăn.
Cũng không còn cách nào khác, vị khách này thật sự không biết cách cầm ô, cũng không hiểu vì sao lại phải cầm thứ này.
Có rất nhiều điều kì lạ từ vị khách này. Yên tĩnh một cách kì lạ, chưa từng nói bất gì điều gì, và cũng không làm bất cứ việc gì. Một vẻ thờ ơ và không quan tâm điều gì. Nhưng ánh mắt, cho dù vô cùng kín đáo nhưng luôn hiện lên vẻ tò mò. Và vị khách này dùng ánh đó nhìn mọi thứ xung quanh, dù là điều nhỏ nhặt, đơn giản nhất. Phải chăng là ảo giác nhưng lão luôn cảm thấy thiếu niên trước mặt còn giống một đứa trẻ không hiểu chuyện gì hơn đứa cháu của mình.
Không ngờ "con quỷ" mà bọn họ kiêng dè lại chỉ như một đứa trẻ nhút nhát.
Lão Chang chỉnh lại chiếc túi rồi lặng lẽ thở dài khi thấy thiếu niên kia chăm chú ngắm nghía những hoa tuyết nhỏ, thằng nhóc nhà lão không biết đã đem phúc hay họa về cái làng này nữa.
"Thượng tiên, chúng ta đến rồi." Ông lão quay người cúi người một chút báo cho người phía sau.
Bọn họ đi đến một xóm nhỏ chỉ khoảng ba, bốn ngôi nhà. Nơi đây cách trung tâm ngôi làng không xa.
Thấy thiếu nên không có phản ứng gì, lão Chang liền đẩy cửa tiến vào.
Phía trong là một căn phòng lớn, nhiều người nằm, ngồi, đứng bất động một chỗ. Họ không ngủ, chỉ như vậy cố định một vị trí. Lão Chang lại thở dài nhìn đến chỗ thức ăn mang đến tuần trước chỉ còn một chút. Ít nhất những kẻ này cũng biết ăn khi đói. Lão vẫn không thể hiểu sao họ vẫn còn sống khi không ngủ trong một thời gian dài như vậy.
Dân làng đã từng thử dùng thuốc mê lên bọn họ nhưng những cựu binh này hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Dù vậy không biết sẽ được bao lâu nữa, vì những kẻ này cũng chỉ là nhân loại, lão liếc nhìn trong góc, có một số người có lẽ đã sắp đến giới hạn.
Bỗng nhiên tất cả đều đứng thẳng, ánh mắt hướng về người vừa đặt chân vào trước cửa.
Bọn họ biết hình bóng đó, bóng lưng luôn ở phía trước trong mọi trận chiến, kẻ luôn tiên phong trên chiến trường, kim chỉ nam của cả đội quân. Phải, chỉ cần dõi theo bóng lưng nhỏ bé ấy bọn họ sẽ luôn chiến thắng. Tướng quân! Tướng quân của bọn họ.
Trước sự sững sờ yên lặng của hai người đồng hành, Xiao bước vào trong, vẫn không hiểu tất cả chuyện này nghĩa là gì. Chỉ một ý nghĩ bất chợt đưa đứa trẻ loài người kia đến nơi nó mong muốn, liền hai ngày qua đều phải ăn thức ăn của người phàm, trời tối phải đi ngủ, sáng lại chơi với đứa trẻ kia, và rất nhiều ánh mắt kì lạ của người phàm khác.
Dù sao chúng cũng không có sức đe dọa nào. Xiao chỉ quyết định nhân loại là một giống loài kì lạ, một giống loài thuộc sự cai trị và bảo vệ của chủ nhân.
"Tướng quân! " Bầu không khí kì lạ nhanh chóng bị phá vỡ khi tất cả binh lính đều quỳ rạp xuống hô to tước vị của dạ xoa, vị tướng quân mà bọn họ thậm chí còn không biết tên.
Lão Chang cùng thợ rèn đều hoảng mình, bây giờ trước mặt họ là một đội quân sẵn sàng tử chiến bất cứ lúc nào. Đây.. đây mà là những kẻ sắp chết mà họ tìm thấy sao.
Dạ xoa vẫn không đổi sắc mặt, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì chậm rãi nói từng chữ với giọng trầm khàn:
"Mộng ma thần đã chết." Quả nhiên là vẫn không quen với việc nói chuyện.
...
Phải.
Những người lính kia biết, biết rằng kẻ độc tài kia, vị nữ hoàng tàn bạo kia đã không còn. Nơi địa ngục, nơi ranh giới giữa hiện thực và giấc mơ, Mộng Thành, cũng đã bị đánh sập. Nhưng mà, bọn họ đã quên mất cuộc sống bình thường trước kia.
Làm thế nào để sống một cuộc sống bình thường khi bọn họ đã quá quen với thứ khí độc khiến bộ não con người không thể thực hiện chức năng điều khiển cơ thể của nó. Khi đã sống quá lâu một cuộc sống không cần lí trí.
Họ chỉ là người phàm.
Khi ba người trở về làng thì trời đã sập tối. Hai người không biết vị khách này đã nói những kì với những binh lính kia. Nhưng nhìn vào thái độ cung kính của binh lính đối với thiếu niên và sau khi Xiao bước ra tất cả người bên trong đều đã ngủ say thì chắc chắn rằng họ đã đúng. Vị khách này quả nhiên là tàn dư của Ma thần của những giấc mơ.
Chang An à, con đem họa diệt chủng về cho làng rồi con ơi.
Nhưng mà cho dù có là tai họa gì, thì cái làng này cũng không có quyền nhận hay chối.
"A! Mọi người về rồi! "Chang An chạy vọt từ trong hiên ra ôm chầm lấy lão Chang, không để ý đến ông nội và bác thợ rèn kia đang cố gắng không dám đứng cạnh vị thần tiên mà cậu bé tìm được. Cậu bé nhanh chóng bỏ ông ra rồi lại bám dính vào người Xiao vùi mặt vào ba lớp quần áo mà cậu nhét dạ xoa vào sáng này.
"Ngài đói không, có bánh bao thím Ming đem cho, con còn nhờ chị Liu nấu rất nhiều đồ ăn cho mọi người nữa! "Nói rồi Chang An kéo tay dạ xoa vào trong.
Hai người đứng ngoài sau khi xác nhận thân phận của Xiao lại càng thêm bất lực thở dài, thôi thì số phận này chỉ biết trông đợi vào thần linh.
"Đế quân."
Người hầu cùng binh lính đều cung kính cúi đầu rút lui trước cái phẩy tay của Thần Đá. Morax tọa ở vị trí cao nhất kiên nhẫn chờ đợi bạn mình trở về.
Chỉ một lúc sau đã thấy bóng dáng tứ đại dạ xoa uy nghiêm tiến vào. Tất cả đều quỳ gối trước mặt quân vương đứng đầu là Đằng Xà Thái Nguyên Soái Tướng Quân bẩm báo thắng lợi. Tiếp đến là các đại tướng lần lượt thống kê số liệu thương vong, lãnh thổ đoạt được, tình hình lân cận,..
"Và cuối cùng là chúng thần có nghe đồn về phía Tây Bắc của chúng ta-"
RẦM!
Long Vương Azhdaha đạp cửa xông vào chính điện.
"Vẫn chưa xong sao!? Các ngươi không thể để dành các nghi lễ này sau yến tiệc !?"
Các tướng quân khó xử chỉ biết lắc đầu trước sự hối thúc của Long Vương, dù sao đây cũng không phải lần đầu ngài ấy làm như vậy.
Morax cười nhẹ.
"Được rồi, cũng không nên để mọi người chờ đợi lâu." Cuối cùng Thần Đá là người ra quyết định.
Tuyết rơi nhẹ.
Ba người, hai chiếc ô. Ông lão đi trước, người thợ rèn cùng "vị khách" cùng đi sau. Lớp tuyết dày đã che mất con đường cần đi nhưng đó không phải là vấn đề.
Đã hai ngày kể từ khi đứa cháu duy nhất của lão Chang trở về. Lại còn đem quà về cho cả làng. Món quà kia chính là vị khách này. Thiếu niên trông khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Vẻ bề ngoài nhỏ bé nhưng chỉ nhìn qua là biết là nhân vật mà người phàm bọn họ tuyệt đối không thể động vào.
Một cơn gió thổi qua, người thợ rèn một tay ôm đồ tay còn lại chật vật che ô cho vị khách, có lẽ vì chênh lệch thể hình lớn giữa hai người khiến việc này trở nên khó khăn.
Cũng không còn cách nào khác, vị khách này thật sự không biết cách cầm ô, cũng không hiểu vì sao lại phải cầm thứ này.
Có rất nhiều điều kì lạ từ vị khách này. Yên tĩnh một cách kì lạ, chưa từng nói bất gì điều gì, và cũng không làm bất cứ việc gì. Một vẻ thờ ơ và không quan tâm điều gì. Nhưng ánh mắt, cho dù vô cùng kín đáo nhưng luôn hiện lên vẻ tò mò. Và vị khách này dùng ánh đó nhìn mọi thứ xung quanh, dù là điều nhỏ nhặt, đơn giản nhất. Phải chăng là ảo giác nhưng lão luôn cảm thấy thiếu niên trước mặt còn giống một đứa trẻ không hiểu chuyện gì hơn đứa cháu của mình.
Không ngờ "con quỷ" mà bọn họ kiêng dè lại chỉ như một đứa trẻ nhút nhát.
Lão Chang chỉnh lại chiếc túi rồi lặng lẽ thở dài khi thấy thiếu niên kia chăm chú ngắm nghía những hoa tuyết nhỏ, thằng nhóc nhà lão không biết đã đem phúc hay họa về cái làng này nữa.
"Thượng tiên, chúng ta đến rồi." Ông lão quay người cúi người một chút báo cho người phía sau.
Bọn họ đi đến một xóm nhỏ chỉ khoảng ba, bốn ngôi nhà. Nơi đây cách trung tâm ngôi làng không xa.
Thấy thiếu nên không có phản ứng gì, lão Chang liền đẩy cửa tiến vào.
Phía trong là một căn phòng lớn, nhiều người nằm, ngồi, đứng bất động một chỗ. Họ không ngủ, chỉ như vậy cố định một vị trí. Lão Chang lại thở dài nhìn đến chỗ thức ăn mang đến tuần trước chỉ còn một chút. Ít nhất những kẻ này cũng biết ăn khi đói. Lão vẫn không thể hiểu sao họ vẫn còn sống khi không ngủ trong một thời gian dài như vậy.
Dân làng đã từng thử dùng thuốc mê lên bọn họ nhưng những cựu binh này hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Dù vậy không biết sẽ được bao lâu nữa, vì những kẻ này cũng chỉ là nhân loại, lão liếc nhìn trong góc, có một số người có lẽ đã sắp đến giới hạn.
Bỗng nhiên tất cả đều đứng thẳng, ánh mắt hướng về người vừa đặt chân vào trước cửa.
Bọn họ biết hình bóng đó, bóng lưng luôn ở phía trước trong mọi trận chiến, kẻ luôn tiên phong trên chiến trường, kim chỉ nam của cả đội quân. Phải, chỉ cần dõi theo bóng lưng nhỏ bé ấy bọn họ sẽ luôn chiến thắng. Tướng quân! Tướng quân của bọn họ.
Trước sự sững sờ yên lặng của hai người đồng hành, Xiao bước vào trong, vẫn không hiểu tất cả chuyện này nghĩa là gì. Chỉ một ý nghĩ bất chợt đưa đứa trẻ loài người kia đến nơi nó mong muốn, liền hai ngày qua đều phải ăn thức ăn của người phàm, trời tối phải đi ngủ, sáng lại chơi với đứa trẻ kia, và rất nhiều ánh mắt kì lạ của người phàm khác.
Dù sao chúng cũng không có sức đe dọa nào. Xiao chỉ quyết định nhân loại là một giống loài kì lạ, một giống loài thuộc sự cai trị và bảo vệ của chủ nhân.
"Tướng quân! " Bầu không khí kì lạ nhanh chóng bị phá vỡ khi tất cả binh lính đều quỳ rạp xuống hô to tước vị của dạ xoa, vị tướng quân mà bọn họ thậm chí còn không biết tên.
Lão Chang cùng thợ rèn đều hoảng mình, bây giờ trước mặt họ là một đội quân sẵn sàng tử chiến bất cứ lúc nào. Đây.. đây mà là những kẻ sắp chết mà họ tìm thấy sao.
Dạ xoa vẫn không đổi sắc mặt, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì chậm rãi nói từng chữ với giọng trầm khàn:
"Mộng ma thần đã chết." Quả nhiên là vẫn không quen với việc nói chuyện.
...
Phải.
Những người lính kia biết, biết rằng kẻ độc tài kia, vị nữ hoàng tàn bạo kia đã không còn. Nơi địa ngục, nơi ranh giới giữa hiện thực và giấc mơ, Mộng Thành, cũng đã bị đánh sập. Nhưng mà, bọn họ đã quên mất cuộc sống bình thường trước kia.
Làm thế nào để sống một cuộc sống bình thường khi bọn họ đã quá quen với thứ khí độc khiến bộ não con người không thể thực hiện chức năng điều khiển cơ thể của nó. Khi đã sống quá lâu một cuộc sống không cần lí trí.
Họ chỉ là người phàm.
Khi ba người trở về làng thì trời đã sập tối. Hai người không biết vị khách này đã nói những kì với những binh lính kia. Nhưng nhìn vào thái độ cung kính của binh lính đối với thiếu niên và sau khi Xiao bước ra tất cả người bên trong đều đã ngủ say thì chắc chắn rằng họ đã đúng. Vị khách này quả nhiên là tàn dư của Ma thần của những giấc mơ.
Chang An à, con đem họa diệt chủng về cho làng rồi con ơi.
Nhưng mà cho dù có là tai họa gì, thì cái làng này cũng không có quyền nhận hay chối.
"A! Mọi người về rồi! "Chang An chạy vọt từ trong hiên ra ôm chầm lấy lão Chang, không để ý đến ông nội và bác thợ rèn kia đang cố gắng không dám đứng cạnh vị thần tiên mà cậu bé tìm được. Cậu bé nhanh chóng bỏ ông ra rồi lại bám dính vào người Xiao vùi mặt vào ba lớp quần áo mà cậu nhét dạ xoa vào sáng này.
"Ngài đói không, có bánh bao thím Ming đem cho, con còn nhờ chị Liu nấu rất nhiều đồ ăn cho mọi người nữa! "Nói rồi Chang An kéo tay dạ xoa vào trong.
Hai người đứng ngoài sau khi xác nhận thân phận của Xiao lại càng thêm bất lực thở dài, thôi thì số phận này chỉ biết trông đợi vào thần linh.
"Đế quân."
Người hầu cùng binh lính đều cung kính cúi đầu rút lui trước cái phẩy tay của Thần Đá. Morax tọa ở vị trí cao nhất kiên nhẫn chờ đợi bạn mình trở về.
Chỉ một lúc sau đã thấy bóng dáng tứ đại dạ xoa uy nghiêm tiến vào. Tất cả đều quỳ gối trước mặt quân vương đứng đầu là Đằng Xà Thái Nguyên Soái Tướng Quân bẩm báo thắng lợi. Tiếp đến là các đại tướng lần lượt thống kê số liệu thương vong, lãnh thổ đoạt được, tình hình lân cận,..
"Và cuối cùng là chúng thần có nghe đồn về phía Tây Bắc của chúng ta-"
RẦM!
Long Vương Azhdaha đạp cửa xông vào chính điện.
"Vẫn chưa xong sao!? Các ngươi không thể để dành các nghi lễ này sau yến tiệc !?"
Các tướng quân khó xử chỉ biết lắc đầu trước sự hối thúc của Long Vương, dù sao đây cũng không phải lần đầu ngài ấy làm như vậy.
Morax cười nhẹ.
"Được rồi, cũng không nên để mọi người chờ đợi lâu." Cuối cùng Thần Đá là người ra quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com