TruyenHHH.com

Zhongven Abo Ruou Huong Cecilia


Hôm nay Diluc rất không vui.

Lí do gì à?

Kaeya đi chơi không mang anh ta theo, suy ra cả ngày nay từ sáng sớm đã mang sát khí đầy người lượn lờ từ tửu trang gia viên đến trụ sở tập đoàn.

Sếp Zhong hôm nay cực kì bất mãn và cũng như vị vừa kể trên có tâm trạng vô cùng tệ hại.

Sếp Zhong cũng có lí do để cả ngày toả ra năng lượng tiêu cực cho nhân viên của mình.

Venti sau một đêm hâm nóng tình cảm đã "dứt áo ra đi" ngay từ sáng sớm, chỉ để lại một bữa sáng đơn giản với một li cocktail nhẹ của rượu táo và hương Cecilia, chí ít còn tốt hơn vị nào đó ngay cả cái sandwich được làm nóng phủ một lớp mứt nho thôi cũng không có.

Hai gã Alpha bàn nhanh việc công rồi ngồi nhây tận hai tiếng cạnh tranh tên nào thảm hơn tên nào, vô cùng "rôm rả".

"Một phút không có em như dài cả thập kỉ, có em bên cạnh mười năm cũng chỉ như cái chớp mắt... Haiz, nhìn bọn họ xuống tinh thần chưa kìa."

Kaveh tay xách vali nhỏ, tay choàng vai Alhaitham, ra chiều thương tiếc cảm thán. So với Kaveh, Alhaitham chỉ ném một cái nhìn phán xét rồi nói.

"Anh cũng biết văn vở cơ đấy."

"Hờ, cậu nghĩ anh cậu chỉ là một tên kiến trúc sư khô khan nông cạn ngôn ngữ thôi à? Cứ từ từ đi anh sẽ cho cậu biết sự lợi hại của anh."

Qua ô cửa kính, âm thanh của Kaveh cũng không lọt qua được, vì thế cả hai rất tự nhiên chọc tiết nhau buổi sáng, hoàn toàn không có khái niệm sẽ giữ hình tượng cho ai cả. Vì thế đáp trả lại một Kaveh đang đắc ý phổng mũi tự hào, Alhaitham nở một nụ cười mỉa mai, cất quyển sách đang đọc dở vào túi quần, ngữ điệu không chút kiên dè nhấn nhá đúng cụm từ chọc ngứa Kaveh.

"Ừ, để xem mất bao lâu để vị "thiên tài khoa Kshahrewar" như anh thể hiện hết "bản lĩnh" của mình."

Trước bờ vực bùng nổ của bản năng người có "bản lĩnh", Kaveh kịp thời kiềm lại tính nóng nảy chỉ xuất hiện mỗi khi ở cạnh gã đầu xám này, từ tốn nói trước khi đẩy cửa vào trong.

"Không cãi với cậu nữa, mất công quên sạch chuyện chính cần bàn với bọn họ."

"Tùy anh thôi!"

Alhaitham nhìn bóng lưng Kaveh, không nén cười nữa, nhỏ giọng đáp rồi điều chỉnh lại biểu cảm gương mặt, nhanh chóng theo kịp bước chân Kaveh vào phòng họp.

"Chào, có vẻ chúng tôi đến không đúng lúc lắm."

Zhongli phản ứng đầu tiên với tiếng chào của Kaveh, vui vẻ lên tiếng đáp tiện thể xác nhận lại mục đích đến của cả hai.

"Chào hai vị. Chúng tôi chỉ đang trò chuyện gia đình thôi. Anh Kaveh đến để lấy mẫu tham khảo đúng không?... Ồ, Alhaitham cậu đến thay cho Tiểu Vương nhỉ?"

Không để Kaveh kịp mở miệng, Alhaitham đã nhanh chóng tiến lên trước, đặt lên bàn trước mặt Zhongli một chồng tài liệu cao gần một gang tay, chậm rãi giải thích.

"Phải, cô ấy cũng là Hiệu trưởng Đại học Akademiya nên không tiện đến đây cùng thoả thuận. Còn gã này trước khi đi nói là do tiện đường, nên nếu giữa hai người có việc riêng tôi cũng không tiện can thiệp. Hôm nay tôi chỉ mang đến đây một số điều khoản thoả thuận đã soạn sẵn, anh cứ việc xem từ từ, ngày mai tôi sẽ quay lại nói tiếp."

Diluc ngồi một bên âm thầm đánh giá biểu cảm của Zhongli lẫn Kaveh, không tiếng động cất đi xấp tài liệu dài hai trang A4 mà bản thân vừa thoả thuận hợp tác với Zhongli xong, vốn định lấy di động ra tìm chút niềm vui lại đột nhiên nhớ mấy hôm trước vừa cãi nhau với Omega nhà mình, tuy sau đó có làm hoà rồi nhưng mạng xã hội thì chưa gỡ block. Lại cất di động đi và bắt đầu chú ý đến mấy hành động mờ ám của hai tên Alpha Sumeru ngồi đối diện.

Cuộc trò chuyện còn chưa chấm dứt, di động sếp Zhong đã nhận được thông báo cuộc gọi. Những con người còn lại ngồi tại chỗ chỉ nhìn biểu cảm của sếp Zhong cũng biết là ai gọi đến. Đừng nói đến nét mặt thả lỏng bình thường cũng thể hiện sự hờn dỗi dòng đời của Zhongli, người khiến khóe miệng của anh nhếch cao lên muốn tới mang tai không ai khác ngoài Omega nhà anh cả.

Đội vợ trên đầu trường sinh bất lão, người ngấp nghé ngũ tuần như Zhongli dường như đã bị thời gian lãng quên, vẻ ngoài được chính chủ chứng thực không có biện pháp bảo dưỡng nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ hơn ba mươi là cùng.

Chủ họp đã đi mất, không một lời thông báo cho ba người còn lại, thế nên không ai hé nửa lời tự động giải tán, ngầm hiểu phiên họp kết thúc.

Trong lúc chờ thang máy, Kaveh không nhịn được quay người qua đột kích tuyến thể của Alhaitham, xong việc còn rất vui vẻ hưởng thụ thành quả là ghi thù hiển hiện trên gương mặt điển trai của Quan Thư Ký.

Diluc tâm lặng như nước hồ mùa thu vô tình trông thấy một màn vừa rồi: "..."

.
.
.

"Mừng Alpha của em trở về~!"

Zhongli vừa mở cửa vào nhà, Venti đã nhào đến ôm cứng anh. Kiểm tra một chút chất lượng không khí, Zhongli không phát hiện chút mùi nào của rượu bồ công anh nhưng lại thoảng mùi rượu Cecilia. Mật độ có sự biến đổi so với thường ngày, rõ là có chuyện. Zhongli tự đưa ra kết luận, rồi cẩn thận đưa ra câu hỏi.

"...Có chuyện gì sao?"

"Có, ehe. Alpha của em tinh tế thật!"

Tim Zhongli trật một nhịp.

"...Em...nói đi... Anh đang nghe đây."

"Hì, sáng nay em vừa dùng tên anh kí vào một dự án viện mồ côi do Lumine thành lập..."

Tuy không phải là chuyện anh mong đợi được nói ra từ miệng của Venti, nhưng cũng đủ trở thành tin sốc với Zhongli rồi.

"...ừ..."

Venti úp cả mặt vào ngực Zhongli, dụi dụi mấy cái lại nói tiếp, cách ôm khóa cứng người vẫn không có dấu hiệu thay đổi.

"...hừm, trong một buổi sáng nhưng có khá nhiều chuyện đấy, ehe. Phía Tửu trang Dawn của Mondstadt đồng ý kí hợp đồng năm năm liên tiếp cho doanh thu của hai loại rượu là rượu táo và rượu bồ công anh, giá trị khởi điểm là 50 triệu Mora, em dùng tên anh bao thầu một nửa rồi!"

Vẫn là một tin sốc...

"...ừ...ừm..."

"Hết chưa nhỉ? Nhớ tổng cộng là hơn một trăm...hay hai trăm...? Ughhh...hay sáng mai anh hỏi tổng thư kí đi, em quên nhiều quá..."

Nghe là biết, cơ hội nhận được tin vui của Zhongli đã tụt xuống bằng không rồi. Toàn tin gây đau tim thế này mà xuất phát từ miệng xinh của Omega nhà anh, nếu không phải Zhongli là một Alpha khỏe mạnh, nói không chừng có lẽ huyết áp đã tăng vô cực. Dùng một câu khí định thần nhàn để miêu tả trạng thái tinh thần của Zhongli lúc này không hề quá đáng, sau ba cơn sóng thần vừa rồi, anh vẫn đủ bình tĩnh để sử dụng một chất giọng đủ ấm áp và mềm mỏng để đáp lại Venti.

"Ừm, anh sẽ hỏi sau. Mà..."

"Hửm?"

Venti đang bận hít hà pheromone trên áo của Zhongli nghe anh nói cũng ngẩng đầu lên xem một chút biểu cảm của vị Alpha quý hơn vàng nhà mình, tâm trạng của cậu có vẻ cực kì tốt.

So với tâm trạng cực tốt của Venti, Zhongli có vẻ có chút lo lắng, tất nhiên cậu đã nhìn ra rồi! Xuôi theo câu hỏi của anh, Venti rất cẩn thận xem biểu hiện từ ánh mắt của vị Alpha nhà mình, quan sát kĩ từng chút thay đổi nhỏ.

"Sáng nay...em cùng Kaeya Ragnvindr ra ngoài sao?"

"Đúng rồi! Có vấn đề gì sao, chồng yêu?"

Vừa nói Venti vừa nhón chân lên để đặt một nụ hôn nhẹ lên gò má của Zhongli khiến anh trở tay không kịp, đồng thời cũng quên mất sự lo lắng ít ỏi dành cho đối tác làm ăn thân quen.

"Không...không có vấn đề gì. Chúng ta đi gặp Baizhu rồi cùng đi ăn tối thôi."

"Nghe anh yêu~!"

Nhìn nụ cười vui vẻ của Venti, bao suy nghĩ ngổn ngang về mối lo kinh tế luôn hiện hữu bên cạnh Zhongli phút chốc hóa thành cơn gió bay đi mất, sót lại chỉ còn một dòng suy nghĩ "chỉ cần em luôn vui vẻ, chút tin dữ này có là gì!"

Cùng một thời điểm đó nhưng ở nơi khác...

Diluc sau khi nhận được thống kê chi tiêu vừa được cập nhật từ cấp dưới, sắc mặt lập tức sa sầm, ngữ điệu như thể cấu tạo từ dung nham đang sôi sục.

"KAEYA - ALBERICH!!!"

Mặt khác Kaeya vô cùng bình tĩnh, nhanh chân tránh thoát khỏi móng vuốt của Diluc, chạy vọt ra ngoài sau khi ném một tờ giấy A4 vừa vặn vào mặt anh, ngữ điệu trái ngược vui vẻ vô cùng.

"Ái chà chà? Xem lão gia vừa phát ngôn kìa! Có vẻ anh không nhận vợ mình nữa rồi? Được thôi, li hôn đi!"

Diluc sau khi gỡ tờ giấy xuống trong cơn thịnh nộ, xem xét nội dung không khác gì do một đứa trẻ viết ra. Bấy giờ anh mới nhận ra đây là trò đùa của Kaeya, mục đích chỉ có một: chọc tức Diluc. Nhưng với một người trong một ngày đã (bị) giác (thồn) ngộ (no) được (cơm) nhiều (chó) điều, đột nhiên cơn thịnh nộ trong người Diluc như bốc hơi đi mất, sót lại chỉ còn mấy chiêu trò trả thù ngọt ngào mà đại não anh vừa nảy ra được.

Đối phó với một Omega có dã tâm mua vui hằng ngày từ cơn thịnh nộ của người khác, chỉ cần giữ cái đầu lạnh là được.

"Hôm nay tôi không chơi em liệt, ngày mai trở đi tôi không mang họ Ragnvindr nữa!"

Diluc chỉnh lại trang phục vừa mới bị xộc xệch do hoạt động mạnh với mớ giấy lộn trên bàn, đổi một tông giọng khác gọi hầu gái trưởng.

"Adeline, thông báo cho toàn bộ người làm nghỉ phép một tuần có lương, một tuần này chỉ cần chị ở lại giúp việc thôi."

Nữ hầu gái trưởng nghe xong liền đáp, rất cẩn thận thêm một hành động cúi chào nhẹ thể hiện sự tôn trọng của mình.

"Vâng, lão gia."

Lát sau, mọi người làm trong tửu trang đều tề tựu đông đủ ở cửa phụ của tòa biệt thự nghe Adeline dõng dạc thông báo.

"Tửu trang chuẩn bị đón thành viên mới trong một năm tới, mọi người được nghỉ phép một tuần để chuẩn bị tinh thần. Tất nhiên vẫn sẽ tính lương đầy đủ. Ngày mai sẽ bắt đầu, tối nay chúng ta vào thành phố đi dạo một chuyến nhé!"

.
.
.

Baizhu lau kính mất mấy lần, thậm chí sử dụng cả thuốc nhỏ mắt để có thể chứng minh rằng anh không nhìn nhầm kết quả thăm khám trên hồ sơ bệnh án vừa tạo xong, ngờ vực lên tiếng hỏi.

"Không có triệu chứng nào thật sao?"

Venti nghe thấy câu hỏi, phản ứng nhanh đáp.

"Phải."

Baizhu một tay đỡ trán một tay gấp hồ sơ bệnh án lại, để sang một bên, mang chút mệt mỏi mà phủ định.

"Tôi không hỏi cậu."

Venti khó hiểu hỏi ngược lại.

"Nhưng chuyện đó là của tôi mà?!"

Đáp lại sự khó hiểu có thể coi là bình thường đó, Baizhu lại định nghĩa một khái niệm khác, không quên phổ cập kiến thức quan trọng.

"Nhưng trách nhiệm coi sóc là của Alpha. Hơn nữa cậu bớt tiếp xúc với đồ uống có cồn đi, có hại cho thai nhi."

"...không..."

Không đợi Venti kịp thể hiện ý tứ phản đối kịch liệt, Zhongli ngồi bên cạnh suýt mấy lần không nén được cảm xúc kích động cũng áp dụng chiêu cũ cắt luôn cuộc trò chuyện của hai người.

"Tôi sẽ coi sóc cẩn thận việc này."

Baizhu cuối cùng cũng nghe được Zhongli lên tiếng, anh bác sĩ cảm thấy có chút đau thùy trán, nâng tay xoa nhẹ, sau cùng mới thở dài một tiếng rồi nói.

"Anh bạn à, thú thật tôi chưa gặp qua Omega nào khi mang thai ba tháng đầu mà không bị thai nghén đấy."

"Omega đặc biệt..."

Zhongli chậm rãi nhả chữ, như gáo nước gột rửa sự mù mịt hiếm thấy ở chỗ Baizhu, giúp anh bác sĩ tìm lại nguyên gốc vấn đề mà bản thân từng đề cập lúc trước.

"À...ừ, dạo này nhiều bệnh nhân mới quá tôi nhầm lẫn mất rồi."

Changshen ngồi ở sofa cùng QiQi đột ngột ngồi thẳng, dáng ngồi điệu đà đi cùng tông giọng thánh nữ kéo thêm rất nhiều hiệu quả cà khịa.

"Ha, cuối cùng cũng có ngày này. Rốt cuộc chứng hay quên của QiQi cũng lây nhiễm rồi."

"QiQi...không...có."

QiQi im lặng cũng lên tiếng tự thanh minh, khiến Baizhu vốn định phản bác Changshen cũng đành phải gác lại để trấn an cô bé.

"Changshen đùa đấy."

Một gian phòng hai thế giới, Venti mặc kệ bên kia chí chóe thế nào, mặt dày dụi dụi cọ cọ hết cả người vị Alpha nhà mình, đến hương Cecilia tự phát đặc trưng của thai kì cũng bám đầy lên người Zhongli, mục đích cũng chỉ vì nhu cầu tình ái với thức uống có cồn.

"Zhongli~"

Venti còn chưa chơi chiêu thành công đã bị người vừa đến cắt ngang bằng một cú đẩy cửa đầy bạo lực, khuyến mãi thêm âm vực thấu trời cao thể hiện thái độ vô cùng ngạc nhiên của vị nhân sĩ vừa đến kia.

"CÁI GÌ??? Barbatos cậu mang thai rồi???"

Venti cả người như một con rắn độc đang siết cứng con mồi trong tay mình nghe âm thanh động trời kia liền quay ngoắt qua tỏ thái độ. Dám quấy nhiễu âm mưu của cậu, suốt hai mươi năm cuộc đời chỉ có duy nhất một người như vậy.

"Gọi tên tôi thì anh chết à?"

"Cái đó không phải trọng điểm!!!"

Anh chàng Beta cao ráo điển trai vừa điều chỉnh lại nhịp thở chạy cầu thang bộ suốt mười tầng lầu, vừa phủ định trọng điểm vấn đề xong lại muốn điên vì lời của minh tinh vô trách nhiệm của mình.

"Ừ, thì sao? Tôi không hoạt động có hai năm thôi mà, Barbara chẳng lẽ không cân nổi?"

"Cậu thừa biết anh không lo chuyện đó."

Nhận thấy khả năng hai người không thể yên ổn trao đổi thông tin một cách bình thường, Zhongli lựa đúng khoảng trống cuộc trò chuyện giữa hai người mà lên tiếng.

"Để anh nói vậy."

Nghe Alpha nhà mình vừa lên tiếng, Venti ngay lập tức đẩy mũi giáo từ người quản lí thân thương của cậu, không quên ý tứ nguyên do xuất hiện "kẻ thứ ba" trong nhà.

"Đây, xử lí giúp em đi, hậu quả của món quà anh muốn muốn đấy."

"..."

Zhongli bị Venti nhắc khéo khiến cho cả người không khác gì quả cà chua chín, nơi nào lộ da đều đỏ ửng rõ thấy, Dvalin thấy thế cũng nhân cơ hội đâm chọt vài câu trả đũa mấy lời ban nãy của Venti.

"Cũng không biết là tên Omega nào ngày nào lết xác đến công ty cũng than rằng muốn có một đội bóng với Alpha nhà mình nữa. Hừ!"

"Ehe, anh không nhắc chuyện đó không được à Dvalin?"

"Anh cứ nhắc đấy, có giỏi cậu trừ lương anh đi. Sếp Zhong muốn nói giúp cậu ta à?"

Zhongli dường như vừa bắt được một câu chuyện nhỏ của idol quốc dân nhà mình, âm thầm ghi nhớ trong lòng, trước mặt quản lí nóng tính của Omega nhà mình vẫn tỏ ra rất bình tĩnh và không hiểu cả hai đang đề cập đến vấn đề nào ngoài lề.

"Ừ..."

Dvalin đứng lên, tay với lấy cái áo khoác của mình vứt bừa lên lưng ghế ban nãy, anh tuy nói chuyện với Zhongli nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Venti đang tích cực dở trò đu bám Alpha nhà cậu.

"Anh không cần nói giúp cậu ta. Chuyện tôi có thể xử lí. Dù sao cũng không phải lần đầu bị vỡ lịch hoạt động."

Zhongli không ngại lời từ chối, vẫn nói tiếp ý kiến của mình.

"Tôi muốn nói là Azdaha sẽ giúp một tay. Còn về Andrius, vẫn nên để anh đưa Venti đi nói một tiếng."

"Ừm, được thôi. Mặc dù tôi không tin tưởng lắm Azdaha mà anh nói, nhưng chí ít cũng nhẹ gánh một phần. Cảm ơn sếp Zhong."

Đợi Dvalin rời đi, cuộc trao đổi giữa người thân bệnh nhân và bác sĩ lại tiếp tục, sau bao căn dặn kĩ càng và tỉ mỉ, cuối cùng cuộc nói chuyện cũng đi đến hồi kết. Để cảm ơn sự giúp đỡ từ người bạn cũ, Zhongli quyết định đề ra một lời mời bữa tối.

"Khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc Venti. Cũng đến giờ ăn tối rồi, tôi muốn mời các vị đi dùng bữa cùng, xem như lời cảm ơn, không biết có phiền không?"

Baizhu ngừng lại tay cầm bút, ngó sang chỗ QiQi đang ngồi cùng Changshen rồi chuyển tầm mắt về đối diện hai vị khách thân thiết, nhẹ nhàng giao phó.

"Changshen với QiQi sẽ đi thay tôi, tôi còn nhiều bệnh án chưa hoàn tất nên không tiện lắm. Có dịp tôi sẽ đánh tiếng trước với anh. Mọi người đi thong thả!"

"Được, nếu không có vấn đề gì khác, vậy chúng ta đi thôi."

.
.
.

"Lời Dvalin nói là thật à?"

Nửa đêm thanh vắng dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, lời Zhongli đột ngột vang lên khiến Venti suýt quay qua đấm một phát vì giật mình. Cậu sau khi ngẫm kĩ lại Zhongli vừa nói gì, cũng quay người qua nhìn thẳng vào ánh mắt muốn phát sáng như đèn pha của anh, nhíu mày tỏ vẻ.

"Anh tin lời anh ta nói hơn tin em đúng không?"

Zhongli không nhịn được biểu cảm lố của Venti liền phì cười, đáp.

"Không phải."

"Vậy anh hỏi làm gì? Lỡ anh ta bịa đặt thì sao?"

Lần này thì là phồng má.

"Lỡ? Vậy là đúng rồi."

"...đồ lừa đảo!"

Phải mất mấy giây để Venti nhận ra bản thân không biết từ khi nào lại giải đáp vấn đề mà cậu muốn tránh phải thảo luận, khi biết cũng đã muộn, vị Alpha nhà cậu vốn là một "lão cáo già", chút trò vặt này cậu có sập bẫy cũng là chuyện bình thường. Ai bảo Alpha nhà cậu quá ưu tú làm gì, cái bẫy ngọt ngào đó trừ khi quá bài xích con người này mới tránh được một kiếp.

Zhongli kéo sát cậu vào lòng, chầm chậm nêu ý kiến về ý tưởng của cậu.

"Nếu em muốn thế thì phải giải nghệ sớm đấy, biết không?"

Venti không chịu thua, từ trong ngực anh ngóc đầu lên nhìn, cách diễn tả ánh nhìn không khác gì đang chứng minh bản thân cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.

"Cảm ơn ba Li đã quan tâm, em không còn là đứa nhóc bảy tuổi nữa, em biết hậu quả của chuyện em sẽ làm mà!"

"Biết thật không đấy?"

Zhongli nhíu mày đầy ngờ vực nhìn cậu.

"Ba Li!"

"Được rồi, đừng gọi anh thế nữa."

Alpha đưa tay vuốt nhẹ tóc mềm của Omega trong lòng, hết sức nhẹ nhàng dỗ dành.

"Còn nhắc nữa thì đừng hòng em gọi anh bình thường. Hừ! Chỉ giỏi ăn hiếp Omega yếu đuối."

"Xét về cấu tạo sinh lí có lẽ thế, nhưng xét về khía cạnh khác thì chưa chắc em đã yếu."

Đối với lời tố cáo của Venti, anh chỉ cười nhẹ, ôn tồn nêu ý kiến. Không ngoài dự đoán, Venti thẹn quá hoá giận, tiếp tục mục tiêu thao túng tâm lí của mình.

"Lại chuyện buổi sáng chứ gì? Anh thù dai thật đấy! Nhỏ mọn!"

"Ừ, anh nhỏ mọn. Nhỏ đến mức không muốn tính sổ với em số chi tiêu của tổng cục vừa thống kê nhảy vọt từ 23 triệu Mora lên 185 triệu Mora."

"..."

Nghe những lời ấy xong, cậu đột ngột im bặt khiến Zhongli vừa mừng vừa lo nguy cơ trò chuyện đêm khuya với ghế sofa ở phòng khách.

"Sao thế?"

"...đi ngủ..."

Rõ ràng rất cọc.

"Không tranh luận nữa à?"

"Không cãi lại chuyên ngành của anh."

Người thành công có lối đi riêng, đãi ngộ cũng cực kì đặc biệt. Zhongli xem như vận may đến, cũng biết không nên được đà đẩy câu chuyện đến ngõ cụt, vì thế anh chỉ cười thành tiếng một chút rồi quay lại sự nghiệp dỗ dành Omega đang mang thai tâm trạng không tốt nhà mình.

"Haha, em nhường anh thôi! Được rồi, nghe em, nghỉ ngơi thôi. Nghỉ sớm tốt cho thai nhi."

"Đừng nhắc nữa, anh vừa chọc vào nỗi đau với rượu bồ công anh của em đấy!"

"Thế anh dùng táo bù lại được không?"

Lại một lời dụ ngọt, lần này hoàn toàn không chút khách khí gãi đúng chỗ ngứa của Venti. Cảm khái khả năng vuốt lông của Alpha nhà cậu, Venti mang chút tiếc nuối mà đồng ý với đề nghị trên.

"...ugh...miễn cưỡng chấp nhận..."

"Được, vậy ngày mai chúng ta đi chọn táo."

—————————

Trước Trung thu đã bắt đầu viết rồi, nhưng mà méo hiểu sao nhập học xong lười ngang, mặc dù lịch học không hề kín chút nào.

Nói chung là tui post trước chương này, mạch truyện chính tui sẽ bổ sung sau lmao :'))

TBC
T4, 18/10/23

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com