TruyenHHH.com

Zhihu Co Cau Chuyen Truy The Hoa Tang Trang Nao Cuc Ky Dau Long Khong

7.

Sau này bạn bè hỏi tôi, rốt cuộc thích Tống Thành ở điểm nào?

Là thích gương mặt kia của hắn sao?

Hắn đối xử với cậu như vậy, tại sao vẫn cứ cố chấp mê mệt hắn?

Tại sao ư, có thể là một lần từ trường học trở về, thấy hắn cho mèo đi lạc ăn trong khu rừng hoang ở cửa bắc.

Trời mưa to như vậy, một tay hắn cầm ô, ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận dỗ bé mèo con bẩn thỉu ra ngoài.

Sau đó nhẹ nhàng giấu bé mèo bẩn đó dưới lớp áo khoác của mình, đưa nó về ký túc xá.

Sườn mặt của hắn khi đó quá đỗi dịu dàng, tôi nhìn đến ngẩn ngơ, rõ ràng đang là có che ô, nhưng tôi lại cảm thấy trận mưa to che trời lấp đất kia như rơi vào lòng.

Tôi rất muốn nói với hắn, tôi cũng là một con mèo hoang, bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ, cũng lưu lạc mà lớn lên như thế này.

Hắn đối với bé mèo con đi lạc bẩn thỉu dịu dàng như thế, có khi nào hắn cũng sẽ tỏ ra dịu dàng với tôi như vậy hay không?

Nhưng bây giờ ngẫm lại, hắn ư, tất cả sự dịu dàng của hắn, đều chỉ dành cho người khác ngoài tôi.

8.

Một tuần sau đó Tống Thành trở về nhà, còn tôi đã nằm trên ghế sofa trong phòng khách suốt cả tuần.

Nhưng mà lạ lắm, rõ ràng hắn có chìa khóa, thế mà vẫn kiên trì gõ cửa không ngừng.

Giống như đang đợi ai đó mở cửa cho hắn.

Trước đây khi tôi còn sống, mỗi lần hắn đi công tác về tôi đều đứng ở cửa chờ hắn.

Đôi khi chuyến bay bị chậm, tôi sẽ ngồi ở lối vào cầu thang, chờ đến khi hình bóng hắn xuất hiện ở nơi đó, tôi mừng rỡ nhảy lên ôm cổ hắn.

Bởi vì mỗi một ngày xa cách, tôi đều nhớ hắn đến da diết.

Còn hắn sẽ kéo tay tôi xuống khỏi cổ rồi dửng dưng nói một câu: "Đừng ầm ĩ."

Mỗi lúc như vậy, tôi luôn chuẩn bị bữa tối rất thịnh soạn vì tôi biết hắn đi công tác, đồ ăn không ngon lắm, thời niên thiếu hắn từng bị đau dạ dày.

Thế nên các món ăn tốt cho dạ dày là những gì tôi am hiểu nhất.

Chắc là không có ai ra mở cửa, dì Phương nhà bên cứ nghe thấy tiếng gõ cửa mãi liền ra nói với Tống Thành: "Tiểu Tống, con đi công tác về à?"

"Đừng gõ, Dương Dương không có ở đây, đã gần một tuần dì không gặp con bé rồi."

"Con quên mang theo chìa khóa à? Dương Dương có gửi bên nhà dì một chiếc chìa khóa dự phòng, con bé sợ ngày nào đó con quên mang chìa khóa mà nó không có ở đây, bây giờ con có muốn không?"

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng của Tống Thành, như cố thốt ra từ sâu trong cổ họng, nghẹn ngào mà trầm thấp, hắn nói: "Con không cần."

Sau đó, hắn mở cửa bằng chìa khóa của mình.

Thế rồi hắn cứ đứng ngây người ở huyền quan.

Hôm đó hắn đi công tác hơi vội, tấm rèm ngoài ban công còn kéo lại nên căn phòng trông hơi u ám. Những cành hồng trên bàn trà đã khô héo hết cả, ly nước uống còn chút ít, trái cây hỏng đến mốc meo, gói khoai lát đã xé, và những hạt bụi mịn bay lơ lửng trong không khí.

À, còn cả tro cốt của tôi nữa, được đựng trong một chiếc hộp nhỏ nhà tang lễ gửi tặng, đặt bên cạnh những đóa hồng đã úa tàn.

Lúc còn sống chưa bao giờ tôi để nhà cửa bừa bộn thế này, vì đây là tổ ấm nhỏ của tôi và Tống Thành.

Chúng tôi đều là những kẻ không có người thân thích nên sau khi tạo dựng tổ ấm nhỏ, tôi vô cùng quý trọng nó, tôi luôn giữ cho nó thật thoải mái dễ chịu, dọn dẹp sạch sẽ.

Có trời mới biết, Tống Thành và tôi, muốn có một mái ấm đến thế nào.

Hắn đứng tại nơi ấy một lúc lâu, sau đó mới bước vào, kéo rèm cửa ra, quần áo của tôi vẫn còn đang phơi trên ban công, hắn ngẩn người. Ngay khi tôi nghĩ rằng hắn sẽ vứt hết đống quần áo ấy vào sọt rác, hắn đã gom lại đặt trên sofa, sau lại bắt đầu phết đất quét tước vệ sinh.

Tôi chưa bao giờ biết căn nhà có thể yên tĩnh đến vậy, như thể không có âm thanh nào khác ngoài tiếng hít thở.

Sau khi làm xong những việc này, hắn mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha.

Tôi cẩn thận quan sát hắn.

Lần này đi công tác hắn gầy đi nhiều rồi, ánh mắt hằn rõ tơ m.á.u đỏ, râu cũng cạo không sạch.

Hắn là một luật sư áo mũ chỉnh tề hay để ý bề ngoài như vậy, lẽ nào vụ kiện lần này với Tần Tinh Vân không suôn sẻ?

Đang suy nghĩ miên man thì tôi thấy hắn rút điếu thuốc ra bắt đầu hút.

Thực ra hắn đã bỏ thuốc từ rất lâu rồi, tôi không biết tại sao hắn lại bắt đầu hút thuốc trở lại.

Hắn ngửa đầu nhìn trần nhà, hai mắt mở to, trống rỗng mà lạnh lùng, không chút cảm xúc, hút từng điếu từng điếu một.

Sau đó không hiểu sao hắn lại tiếp tục ngây người, cho đến khi tro tàn thuốc giữa ngón tay rơi vào lòng bàn tay hắn mới ngơ ngẩn hoàn hồn, qua một lúc lâu nữa, tôi mới thấy môi hắn mấp máy một chút.

Tôi nghiêng người lại gần, rồi nghe thấy hắn nhẹ bẫng nói: "Dương Tiệp."

Tiếng gọi này rất khẽ, nhẹ như là ảo giác của chính tôi vậy.

9.

Thật lâu sau hắn đứng lên, có lẽ do bị hạ đường huyết, hắn loạng choạng tại chỗ, phải dựa vào tường một lát mới hoàn hồn.

Sau đó hắn vào bếp mở tủ lạnh.

Rau dưa để trong tủ lạnh đều đã hư hết.

Hắn lại mở ngăn đông, bên trong đầy những hàng sủi cảo được gói sẵn.

"Tống Thành, anh thích ăn sủi cảo nhân gì?"

"Khi em không ở nhà thời anh đừng gọi đồ ăn ngoài, không tốt cho dạ dày của anh."

"Trên ngăn đông đều là sủi cảo em gói cho anh."

"Hàng đầu tiên là nhân cải trắng thịt heo, hàng thứ hai là tôm và trứng, và hàng thứ ba là rau hẹ và trứng, anh nhớ kỹ chưa?"

"Này, anh có đang nghe em nói không đó."

"Thôi vậy, em sẽ viết nhãn cho anh rồi dán bên cạnh."

Tống Thành nhìn sủi cảo trong tủ lạnh, bên cạnh là nhãn dán do tôi viết cẩn thận từng nét một, còn có một câu nhớ ăn cơm đúng giờ nha, có hình mặt cười kèm theo.

Hắn nhìn, mặt hắn bỗng tái đi, như đột nhiên bị co giật, thân hình cao lớn co quắp vì không chịu nổi đau buồn quá lớn, trái tim hắn đang thắt lại.

Tôi nghe thấy tiếng rít gào như nức nở phát ra từ miệng hắn.

Trước đây tôi từng đọc một câu trả lời, đại khái là tại sao bạn không cảm thấy buồn đau khi người thân của bạn qua đời?

Có người nói trong khoảnh khắc người thân ra đi ngay lúc ấy kia thường sẽ không khiến bạn cảm thấy đau lòng, mà điều làm cho bạn thực sự buồn là nửa hộp sữa đã mở trong tủ lạnh, dây trầu bà đung đưa trong gió trên bậu cửa sổ, chiếc chăn bông được gấp gọn gàng trên giường. Và tiếng ồn phát ra từ máy giặt vào lúc nửa đêm.

Tôi không biết Tống Thành có phải như thế này hay không.

Bảy ngày sau khi tôi qua đời, hắn ở trước mặt tôi, như thể bị nỗi đau muộn màng này đánh bại hoàn toàn, ở trong ngôi nhà mà tôi sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa, trở nên đau đớn muốn chết....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com