TruyenHHH.com

Zhihu Ban Trai Cu Tro Ve Hoan

06.

Trong khi tôi và Trình Vũ đang mãi nói chuyện với nhau, tôi lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Nham ngày càng xấu đi.

Đã không thể chịu đựng được vậy tại sao hắn vẫn không rời đi?

Tôi không hiểu.

Trình Vũ có lẽ cảm thấy Lâm Nham có chút phiền phức, anh ấy liếc nhìn Lâm Nham và thì thầm với tôi, "Noãn Noãn, trời tối rồi, anh đưa em về."

"Ừm."

Tôi nắm lấy bàn tay đang đưa về phía tôi của Trình Vũ và nhanh chóng rời đi.

Vừa ra khỏi công ty, tôi tìm rất lâu vẫn không thấy xe của Trình Vũ.

"Xe bị bỏ lại giữa đường." Trình Vũ thẳng thắn giải đáp nghi hoặc của tôi.

"?"

"Lúc đó đang tắc đường, nghe em nói sếp ngăn cản em tan ca nên anh lập tức chạy tới."

Vậy anh đi bộ đến đây sao?

"Trời ạ!" Tôi không khỏi thốt lên, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Trình Vũ thật sự đem lại cho tôi cảm giác rất an toàn.

"Vậy bây giờ chúng ta ra xe đi."

Làm sao tôi có thể tỏ ra xấu hổ trước những hành vi dễ thương như vậy của Trình Vũ được chứ?

Sau khi Trình Vũ đưa tôi về nhà, anh ấy không hề có ý định rời đi ngay mà trực tiếp chặn tôi vào một góc.

"Trình Vũ," tôi ngây thơ chớp mắt nhìn anh, "Sao thế?"

Tôi bị anh vây lấy bằng tư thế kabedon, tất nhiên tôi biết anh đang muốn làm gì.

Vẻ mặt bây giờ của Trình Vũ khi anh ấy nhìn tôi giống hệt khuôn mặt anh đang ghen lúc nãy.

Thật sự là y hệt nhau.

"Em còn hỏi anh định làm gì sao?" Trình Vũ ngữ khí có chút lưu manh.

"Bạn trai cũ tới công ty em làm, sao em không nói cho anh biết?

"..."

"Em cũng vừa mới biết thôi."

Tôi cũng cảm thấy bất lực về chuyện này.

Nhưng khi nhìn thấy Trình Vũ ghen và tức giận, không hiểu sao tôi càng cảm thấy vui vẻ.

Mọi hành vi của anh đều cho thấy rằng anh đặt tôi ở vị trí quan trọng trong lòng mình.

Hơn một năm trước, sau khi tôi và Lâm Nham chia tay bằng hình thức chiến tranh lạnh, Trình Vũ đã xuất hiện ở bên cạnh tôi.

Anh là một bậc thầy nổi tiếng trong giới thiết kế và giành được rất nhiều giải thưởng lớn khi còn trẻ, và đương nhiên anh cũng chính là thần tượng của tôi.

Khi biết được thân phận thực sự của anh, tôi đã ngạc nhiên đến mức không thể tin được trong một thời gian rất dài.

Trình Vũ, người xuất thân từ một gia đình có truyền thống trong ngành thiết kế, một người sinh ra ở địa vị cao như thế nhưng anh lại rất kiên nhẫn với tôi.

Anh ấy biết lúc đó tôi vẫn chưa thoát ra được khỏi chuyện chia tay nên chỉ ở bên cạnh âm thầm chăm sóc tôi.

Anh hiểu rõ sở thích của tôi còn hơn cả bản thân tôi.

Anh sẽ nấu những món ăn tôi yêu thích và đưa tôi đi xem những bộ phim mà tôi muốn xem.

Anh còn kiên nhẫn dạy tôi rất nhiều kiến ​​thức về thiết kế.

Chỉ cần có điều gì tôi muốn biết, anh ấy sẵn sàng đưa tôi đi tìm hiểu từng cái một.

Khi một người tiêu tiền vì bạn, điều đó không chứng tỏ rằng anh ấy quan tâm đến bạn, nhưng nếu anh ấy dành hết tâm huyết và thời gian cho bạn thì chắc chắn bạn có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh ấy.

Đây là cách Trình Vũ đã đối xử với tôi.

07

Ở trước mặt Trình Vũ, tôi không bao giờ cần tốn thời gian để đoán xem anh đang nghĩ gì.

Anh không hề giấu giếm chuyện gì với tôi và sẽ chủ động nói cho tôi biết mọi suy nghĩ của anh ấy.

Tôi cảm thấy rất an toàn khi ở bên anh.

Chúng tôi ở bên nhau như vậy một thời gian dài, tôi dần dần có cảm tình với anh.

"Trình Vũ, anh là người duy nhất em yêu." Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em thực sự không biết tại sao anh ta lại đột nhiên chuyển đến công ty em, hôm nay em cũng mới biết."

Sau khi nghe lời tỏ tình đầy chân thành của tôi, lông mày Trình Vũ cuối cùng cũng giãn ra.

Anh ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng nói: "Thật ra anh biết tất cả những điều này, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Nham, anh không tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu."

"Vậy em từ chức nhé?" Tôi ngẩng đầu hỏi anh, "Như vậy thì anh ta sẽ không còn là sếp của em nữa, em cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa."

"Đồ ngốc." Trình Vũ gõ vào đầu tôi, "Tại sao em phải từ chức?"

"Em chưa từng làm điều gì có lỗi với người khác, vậy tại sao lại phải vì anh ta mà phá vỡ kế hoạch của mình."

"Em chỉ cần làm việc chăm chỉ và phớt lờ anh ta đi."

"Vâng."

Tôi vô cùng hạnh phúc khi có được một người bạn trai chu đáo như vậy.

Khi Trình Vũ nấu ăn cho tôi, tôi cũng tò tò đi theo anh ấy muốn giúp đỡ, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu hôn trêu anh.

"Noãn Noãn." Trình Vũ ôm tôi từ phía sau.

"Hả?" Tôi quay người nhét một miếng dưa chuột vào miệng anh, "Sao vậy?"

"Chúng ta kết hôn đi." Trình Vũ vẻ mặt chân thành nhìn tôi.

"Thật ra anh đã sớm có dự định về chuyện kết hôn, nhưng anh không biết em có đang sẵn lòng không."

"Hôm nay khi anh nhìn thấy em nói chuyện này với Lâm Nham, anh nghĩ đã đến lúc nói với em chuyện này."

Trình Vũ đang cầu hôn tôi phải không?

Ngay lúc tôi còn đang nghi hoặc đã thấy anh lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn.

"Noãn Noãn, lấy anh nhé. Anh sẵn sàng nấu ăn cho em cả đời, chỉ mình em mà thôi."

Tôi kinh ngạc che miệng lại, nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra trên đôi mắt người đàn ông tôi đang yêu sâu đậm.

Khi tôi bất lực nhất, Trình Vũ đã xuất hiện và ở bên cạnh tôi.

Hiện tại, trái tim tôi đã hoàn toàn bị người đàn ông này chiếm giữ.

Tôi đưa tay ra nhận lấy và thì thầm: "Em đồng ý."

08

Ngày hôm sau, tôi mừng khấp khởi đeo chiếc nhẫn đính hôn mà Trình Vũ tặng đến công ty.

Ngồi trước màn hình máy tính làm việc nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là những lời anh nói với tôi.

Tôi thực sự cảm thấy rất may mắn khi gặp được Trình Vũ trong cuộc đời của mình.

"Ồ, hôm nay đeo nhẫn rồi à."

Không biết từ khi nào Lâm Nham đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi.

Tôi trợn mắt trừng hắn một cái, tự hỏi tại sao trên đời này lại có người mặt dày như vậy.

Hôm qua đã nói rõ ràng với hắn như vậy mà Lâm Nham vẫn không bỏ cuộc sao?

Tôi biết rất rõ rằng Lâm Nham cũng không coi trọng tôi hơn bản thân hắn bao nhiêu.

Chỉ vì hắn không cam lòng, muốn cạnh tranh đến cùng nên mới tiếp tục dây dưa làm khó tôi.

"Tôi đã nói với anh rồi." Tôi cau mày nói với hắn, "Tôi và Trình Vũ chuẩn bị kết hôn, là chính anh không tin."

Lâm Nham thở mạnh vài lần, có chút tức giận hỏi: "Anh thực sự không hiểu, em thích hắn ta ở điểm gì?"

"Em cho rằng hắn thật sự yêu em sao?" Hắn cười nói: "Nói về ngoại hình, anh cũng không kém hắn ta chút nào."

Nói khùng nói điên gì vậy?

Tôi mở to mắt đánh giá Lâm Nham đầy hoài nghi.

Mặc dù Lâm Nham trông cũng ưa nhìn nhưng so với Trình Vũ thì hắn ta cũng chỉ là một người rất bình thường đứng trong đám đông.

Tôi thực sự không hiểu hắn lấy đâu ra sự tự tin như vậy.

"Anh hiện tại chính là nhân tài trở về từ nước ngoài, giá trị và tài sản của anh nhiều hơn cái tên đó gấp mấy lần."

"Anh còn có mấy căn hô và mấy chiếc xe, hoặc em thích thứ gì, anh cũng có thể cho em bất cứ lúc nào."

Lâm Nham nhìn tôi với ánh mắt đầy tham lam khiến tôi có chút ghê tởm.

"Nếu bây giờ em hối hận và quay lại bên cạnh anh, anh sẽ bỏ qua chuyện em từng ở bên hắn."

Hừ, ảo tưởng à?

Có vẻ như Lâm Nham ở bên ngoài vài năm chỉ học được cái phong thái trịch thượng lố bịch ấy.

"Em không nghĩ rằng nếu quay trở lại bên cạnh tôi, em sẽ có tiền để làm mọi thứ mà em muốn sao?"

"Không cần" Tôi cười khẩy.

Không ngờ Lâm Nham vẫn không chịu bỏ cuộc, ngược lại càng thêm nhiệt tình mà ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh tôi.

"Anh biết em thích thiết kế, vậy nghe thử xem anh tính thế này thì sao? Nếu em muốn, anh có thể cho em tham gia tất cả các cuộc thi thiết kế mà công ty tham dự."

Hắn đang tính lợi dụng chức vụ của mình?

"Đương nhiên, điều này chỉ có thể xảy ra khi em chấp nhận làm bạn gái của anh. Lâm Nham anh đây sẽ không làm chuyện giúp người làm niềm vui."

Đột nhiên giọng điệu của Lâm Nham trở nên âm trầm hơn.

"Điều này cũng có nghĩa là nếu em làm anh không vui, anh có thể hủy tư cách tham gia tất cả cuộc thi của em."

Sở dĩ Lâm Nham dám nói điều này là vì hắn biết tôi thật sự rất mong muốn có cơ hội được tham gia cuộc thi thiết kế.

Nhưng nếu hắn muốn dùng điều này để uy hiếp tôi thì hắn thật quá ngây thơ.

Chỉ là một cuộc thi mà thôi, tôi tin vào thực lực của bản thân mình, cũng muốn tích luỹ thêm kinh nghiệm và học hỏi nhiều hơn cho tương lai về sau.

"Tôi không cần, nếu anh thích cho người khác cơ hội như vậy thì cũng đừng tìm tôi."

Tôi cười lạnh nói tiếp: "Tuy nhiên, nếu anh dám lợi dụng chức vị của mình, tôi tin chắc rằng anh sẽ không thể tồn tại ở công ty này lâu nữa đâu."

"Anh biết không, điều đáng khinh nhất trong giới thiết kế chính là xuất hiện những kẻ sâu bọ như anh."

09

Thấy tôi làm lơ không còn chú ý đến hắn nữa, Lâm Nham ngồi một lúc cảm thấy phiền chán rồi cũng rời đi.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là sự vô liêm sỉ của Lâm Nham vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Một tấm vé được ném trước mặt, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của hắn:

"Chiều nay đi công tác với tôi."

"Cái gì?"

Chức vụ của tôi không cần thiết phải đi công tác, bây giờ Lâm Nham lại công khai thông báo cho tôi như thế này, có lẽ trong bụng hắn đang có ý xấu.

"Cái gì là sao? Sợ tôi làm gì em à?"

Nụ cười của Lâm Nham đầy hống hách và đáng ghét: "Tôi chỉ yêu cầu em đi công tác cùng quản lý bộ phận của mình. Có phải em lại đang tự suy diễn ra cái gì rồi không?"

"Là nhân viên dưới trướng của tôi, tôi mong em có thể phân rõ giới hạn giữa chuyện công việc và chuyện riêng tư."

Hắn nói thì hay lắm.

Tôi nhận tấm vé máy bay hắn đưa tới, nghiêm túc nói: "Tôi thì có gì mà phải sợ? Đi công tác đúng không? Được, tôi đi".

Trên đường đến sân bay, tôi nhắn tin cho Trình Vũ nói cho anh biết chuyện này.

"Đừng lo lắng, anh đến tìm em."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch của Trình Vũ, trái tim có phần lo lắng bất an của tôi hoàn toàn bình tĩnh lại.

Có Trình Vũ bên cạnh, tôi còn có gì phải lo lắng?

Trong quá trình công tác, Lâm Nham cư xử rất bình thường, thậm chí bình thường đến mức tôi cảm thấy giống như chỉ có bản thân mình đang lo lắng quá mức.

Nhưng phải đến khi trở về khách sạn vào buổi tối, tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn lắm.

Lâm Nham chỉ đặt một phòng, khách sạn cũng đã hết phòng.

Bây giờ đang là mùa du lịch cao điểm mà tôi lại không thể chủ động đặt phòng sớm được. Chuyến công tác này vốn dĩ là chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Nham có lẽ đã nghĩ đến điều này trước khi đưa tôi đến đây.

"Noãn Noãn, em có muốn ở cùng anh đêm nay không?" Lâm Nham cười bí hiểm nói: "Anh là đang muốn tốt cho em, em là con gái, ngủ ngoài đường không tốt lắm đâu nhỉ?"

Cả nhà anh mới ra đường ngủ! Khốn kiếp!

Tôi trấn định lại, mỉm cười đáp: "Không sao đâu, bạn trai tôi đã đặt phòng cho tôi ở khách sạn bên cạnh rồi."

Ở xa xa, Trình Vũ đang từng bước khoan thai đến gần. Lâm Nham thấy tôi nhìn chằm phía sau lưng hắn nên cũng quay đầu lại nhìn, sau đó biểu cảm trên gương mặt hắn đều là chết lặng.

"Tránh ra."

Trình Vũ đi ngang qua hắn, vòng tay rộng lớn ôm lấy tôi sau đó cảnh cáo Lâm Nham: "Tốt nhất đừng để tôi thấy anh lại có ý nghĩ xấu gì với vị hôn thê của tôi. Bằng không đừng trách tôi tàn nhẫn."

Hành động bên phía chúng tôi thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, Lâm Nham cảm thấy mất mặt nên chỉ cười ngượng nghịu rồi bỏ đi.

Về đến phòng khách sạn, tôi gục xuống giường:

"Hôm nay em mệt ch/ết rồi."

Nhưng tôi phải nói rằng tôi thật sự đã học được rất nhiều trong chuyến công tác lần này.

Có vẻ như tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước để theo đuổi ước mơ trong ngành thiết kế.

"Nói cho anh biết, tại sao Lâm Nham mãi mà vẫn không chịu bỏ qua cho em vậy?" Trình Vũ nằm xuống bên cạnh tôi, giọng điệu có chút khó chịu.

Nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này, tôi thì thầm nói với anh: "Em không biết mà, có thể là do bạn gái anh quá quyến rũ đi?"

Vừa dứt lời Trình Vũ đã xoay người ôm tôi vào lòng.

"Vậy em đừng bày ra vẻ quyến rũ trước mặt người khác nữa."

"Chỉ được phép cho anh nhìn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com