TruyenHHH.com

Zerlu Dang Sau Chiec Mat Na Thuy Tinh Oneshot

Hôm nay, cô và anh lại chạm mặt.

Học trưởng năm ba Zeref Dragneel và tân sinh viên năm nhất Lucy Heartfilia.

Mặt đối mặt, bầu không khí ồn ào, náo nhiệt của sự sống trong nháy mắt dường như đông cứng lại như một chuỗi phản ứng hóa học, mọi người đều nín thở trong chốc lát, giương giương hai con mắt nhìn chằm chằm vào cặp đối thủ huyền thoại của Học viện FairyTail, chỉ hận không thể ngay lập tức rút di động ra lưu lại khoảnh khắc giao tranh truyền kì giữa thiên tài năm nhấtnam thần năm ba. Nực cười, cả cái trường này có ai là không biết Zeref Dragneeltình nhân trong mộng của toàn thể nữ sinh và Lucy Heartfiliathiên tài trẻ tuổi nhất của Fiore không hề hợp nhau ! Chỉ có mấy kẻ ngu ngốc mới không muốn xem trực tiếp màn chiến tranh lạnh trứ danh này a, chỉ thiếu nước livestream, phát sóng trực tiếp cho toàn lục địa theo dõi nữa thôi !

Thoải mái đón nhận hàng nghìn con mắt như muốn mổ xẻ cô, tò mò có, hiếu kì có, vui sướng khi người gặp họa có, ghen ghét có, Lucy chỉ nghiêng nghiêng đầu, hoàn toàn không để tâm tới lượng chú ý khổng lồ đổ dồn vào thân hình xinh xắn, yêu kiều của cô, sợi tóc vàng nhuộm nắng mềm mại dần dần trượt cái cổ ngọc ngà của cô, rơi xuống trước xương quai xanh gợi cảm, khuy áo không cài hết, tuỳ ý để hở, lộ ra phong tình vạn chủng, khóe môi hơi động một chút, cô mỉm cười nhìn anh. Mặt Zeref không có một gợn sóng, anh hơi cúi, nét ngài thanh tao nhíu lại như có như không, nhìn cô. Vì là sinh viên đại học rồi, không còn bị ràng buộc bởi đồng phục nữa, hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng, sắn lên đến khuỷu tay, lấp ló đằng sau cái khuy thứ hai là một chiếc vòng bạc có luồn một cái nhẫn tinh xảo—hình như là nhẫn gia tộc, khắc một chữ Z lạnh lùng, quen thuộc, ôm lấy cơ ngực rắn chắc ; phía dưới bụng thì quần đen, giầy đen cao ngạo vô cùng, vài sợi tóc không ngoan mà đi lưu luyến sự quấn quýt của làn gió đầu mùa, khe khẽ bay theo chiều gió. Đôi mắt đen như mực, bạc môi quyến rũ, ngũ quan tinh xảo, khéo léo, từng ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương nam tính, trông anh như một vương tử kiêu ngạo và thanh lãnh đang đứng giữa một đám dân đen hèn mọt, bần tiện đang bám theo gót chân thanh cao của anh để cầu xin một ánh mắt vậy.

Và điều đáng chết là anh xứng đáng được kiêu ngạo như thế ! Anh xứng đáng được xưng vương ! Cũng như cô bây giờ, hồi còn trẻ, cái tên Zeref Dragneel đã vang danh toàn thế giới, chấn động khắp địa cầu. Với thành tựu choáng váng về khả năng lĩnh hội kiến thức của anh, và vô số lần đã thông qua hàng nghìn khảo nghiệm chỉ số IQ cao ngất ngưởng, chỉ trong khoảng thời gian cho phép là từ 2 đến 3 tháng từ phía quân đội và chính phủ, Zeref Dragneel—một cậu bé 13 tuổi—đã thành công sáng chế một loại súng bắn tỉa mới, được cải thiện cả về chất lượng lẫn số lượng, và hiện nay vẫn được lưu hành phổ biến trong quân đội chủ lực và bộ đội đặc chủng, trở thành một trong những phát minh không thể thiếu đối với sự phát triển của ngành Quốc Phòng. Giải sáng chế khoa học kỹ thuật cứ thế bị một cậu nhóc 13 tuổi đoạt đi dễ như trở bàn tay. Tiếng tăm của anh vang xa như vậy, Lucy lại vốn là một cô gái mê muội súng ống đạn dược, khoa học kỹ thuật, quân sự chiến lược, không có một chút con gái nào hết ! Cô không thể phủ nhận rằng bản thân cô cũng là người hâm mộ của anh trước kia, cô muốn nối dõi theo bước chân của anh, đi con đường của anh, thực hiện ước mơ của mình—trở thành một kỹ sư thiết kế vũ khí quân dụng, và hơn thế nữa, cô muốn trở thành một người phụ nữ có thể sánh ngang với anh !

Lucy nghĩ vậy, nheo nheo hai con ngươi xinh đẹp, môi mỏng mấp máy, giọng nói trong trẻo cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng quỷ dị đã kéo dài tưởng chừng hơn một thế kỷ, "Học trưởng, khoẻ." Nói xong, cô lại mỉm cười, khoé môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ, chói mắt. Cô không có thói quen kết giao linh tinh, hay kết bạn bừa bãi, nên cô có rất ít bạn, ít đến đáng thương, nhưng không phải là không có. Đứng bên cạnh cô là Rogue Cheney, thanh mai trúc mã của cô, có thể nói cô và Rogue lớn lên mặc chung một cái quần ! Đã thân còn thân hơn, suốt mấy chục năm gắn bó với nhau như ruột thịt ; tình cảm giữa cô và cậu không thể chỉ nói qua loa bằng một, hai câu đại khái ! Lúc này, cậu im hơi lặng tiếng quan sát Zeref—con người màu đỏ thoáng hiện lên nét đăm chiêu khó thấy. Zeref cũng nhìn cậu, đôi mắt đã lạnh, nay còn lạnh hơn. Anh không nói gì, nhưng vẫn  như một bức tường thịt, chắn ở lối vào thư viện. Lucy cũng không mấy để ý, cô đã quá quen rồi. "Nếu học trưởng không có gì muốn chỉ bảo, vậy phiền anh nhường đường cho chúng em." Lucy nói, giọng nói ngọt ngào nhưng không thể giấu nổi sự châm biếm, mỉa mai của cô. "Chó khôn không cản đường." Nói đến đoạn, cánh tay trắng nõn vòng của cô vòng qua tay của Rogue, một đầu tóc vàng tuỳ ý xoà vào bờ vai của cậu, cô như tuỳ ý liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, chậc một tiếng, lắc đầu đầy tiếc nuối, "Mà quên mất. Anh ngay cả một con chó cũng bằng, nhỉ?"

Mọi người hít một ngụm khí lạnh ! Lucy Heartfilia này có phải chán sống rồi không ?! Dù gì thì Zeref cũng là nam thần của toàn thể nữ sinh viên của trường, và cũng là một gương mặt tiêu biểu để đại diện cho thể diện quốc gia, cô không sợ bị Zeref xuống tay thì cũng nên sợ nước bọt của hơn mấy trăm triệu con người chứ !

Lucy lại điềm nhiên như không có gì. Rogue cũng thế. Tuấn nam mỹ nữ song song đứng cạnh nhau, phụ xướng phu tuỳ, bầu không khí ấm áp hoà hợp đến nghẹt thở, chọc mù mắt anh ! Zeref gian nan nuốt xuống cơn tức giận đang bóp chặt trái tim anh, sắc mặt trầm xuống, tròng mắt đen sâu thăm thẳm như muốn hút hồn cô hơi nheo lại, xoáy sâu vào cặp mắt trong trẻo của cô, khiến trái tim cô hơi run lên, tay cũng bất giác gia tăng thêm lực đạo, càng đem Rogue ôm chặt hơn. Rogue có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng thức thời không nói gì cả, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau không một kẽ hở, hơi thở trầm lặng của cậu quanh quẩn chóp mũi của cô, cô biết được cậu đang truyền sức mạnh cho cô ! Đừng sợ, Luce—nếu như ánh mắt của Rogue biết nói, lời nỉ non không tiếng động của cậu nhẹ nhàng an ủi lớp lông đang xù lên của cô. Lucy nuốt nước bọt, như được tiếp thêm dũng khí, cô ngẩng đầu lên thật mạnh, liều mạng chống chọi cái nhìn lạnh lẽo của anh, cô hơi sởn gai ốc, muốn quay đi, nhưng không thể để sự an ủi của Rogue lãng phí được, mà sự cố chấp trời sinh của cô cũng không cho phép !

Hơn một tiếng, nam thần năm ba và thiên tài năm nhất mắt lớn trừng mắt nhỏ, không thấy mệt !

Cuối cùng, mí mắt của Zeref khẽ giật. Anh hừ một tiếng, bước đi từng bước có lực tiến về phía cô. Lucy hơi chột dạ, theo bản năng càng ép người về phía Rogue, muốn thu nhỏ sự tồn tại của bản thân lại, đuổi anh đi ! Nhưng hành động vô ý thức đó lại tiếp thêm mồi lửa cho đám cháy giận dữ cuồn cuộn trong ruột gan của anh, không ngừng thiêu đốt tâm can của anh. Zeref dừng, cách Lucy và Rogue một khoảng cách nhỏ, rất nhỏ mà không ai có thể nghe thấy anh đang nói gì. Chỉ thấy mặt Lucy hơi tái, rồi anh bước đi, không buồn để giải thích một câu. Cuộc vui đến đây là tàn. Mọi người thấy anh đi, cũng lục đục tự động giải tán theo. Trông phút chốc, sảnh lớn chỉ còn lại Lucy và Rogue và lác đác một vài học sinh không đáng kể. Rogue vẫn cầm tay cô, tay còn lại thì vuốt mái tóc như sợi nắng bình minh của một buổi sáng trong lành, cậu luôn làm vậy để an ủi và động viên cô kể từ khi họ còn là những đứa trẻ vắt mũi chưa sạch. Lucy thất thần, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ tự tin sinh động của thiên tài năm nhất, cô cười với cậu. Cười thật tươi ! "Không sao đâu." Bàn tay nhỏ vỗ vỗ bắp tay của cậu, "Cậu đừng lo cho mình. Anh ta chỉ nói mấy lời đe doạ trống rỗng ấy mà ! Mình mới không bị mắc lừa!" Lucy nói, không biết là tự nói cho chính mình hay là nói cho cậu, nhưng Rogue vẫn thuỷ chung nắm bàn tay cô và khẽ vuốt tóc cô theo một nhịp đều đều—cậu vẫn luôn như thế. Khoé mắt ươn ướt, Lucy tự cười giễu bản thân mình vừa rồi thất thố, ngẫm nghĩ lại một lần nữa, quả thực là buồn cười mà. Cô mới không bị mắc lừa đâu. Lắc lắc đầu, cô hoàn toàn không để lời nói của anh vào trong lòng, Lucy kéo tay của Rogue, cùng cậu tiến vào trong thư viện.

oOo

Thư viện của Học viện chỉ mở cửa từ 8h sáng đến 5h chiều. Lucy và Rogue chọn một bàn ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng chiều tà hắt lên từng chồng sách về vũ khí đạn dược, nguyên lý hoạt động, phân loại chất hoá học chất đống trên bàn cô, bóng của chúng kéo dài đến tận giá sách đầu bên kia, đè lên bản thiết kế còn dang dở của cô. Lucy ngừng tay lại, đặt cái bút chì còn một mẩu vào trong hộp bút, mắt liếc nhìn đồng hồ, đã 4h45 rồi—cô nhớ Rogue bảo hôm nay nhà cậu ấy có việc bận, phải về sớm. Đẩy chồng sách qua một bên, toan nhắc nhở cậu, thì đập vào mắt cô lại là một Rogue Cheney đang ngủ say, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc đen, hơi dài ngả sang một bên, bạc môi mím lại, nhìn cậu cô chỉ thấy trong mình là một mảnh thanh bình. Lucy suýt thì bật cười, nhưng sợ cậu dậy thì cô đành nín lại, vội vội vàng vàng nuốt từng tiếng khúc khích ngược lại vào trong bụng. "Thật là, đã không thích đọc sách rồi lại vẫn cứ khăng khăng theo mình.." Lucy thầm nghĩ. Đứng lên, cô bắt đầu thu dọn sách vở và đồ đạc cho cả cậu, cả cô ; xếp hết mấy quyển sách lại thành từng chồng ngay ngắn và đặt chúng vào nơi trả sách, cô cũng tiện tay mượn mấy quyển vở, một quyển nguyên lý hoạt động của súng bắn tỉa cho cô, và một quyển dạy nấu ăn cho cậu ; nhìn hai quyển sách, cô lại muốn bật cười. Dạo này cậu thích nấu ăn ghê, không phải là đã tia được cô nào chứ ? Thật tò mò mà. Xong xuôi hết tất cả, cô quay trở về chỗ của cô, Rogue vẫn đang ngủ. Lucy ngồi xuống, đôi con ngươi màu nắng nhuốm ý vui nồng nàn, cô đưa tay ra, đầu ngón tay mảnh dẻ, ấm áp khẽ mân mê mấy sợi tóc đen của cậu. Càng nghịch lại càng thích.

Mà một màn này, lại toàn bộ lọt vào mắt của Zeref.

Lucy vẫn không tim không phổi đùa nghịch với mái tóc của Rogue mà không hề cảnh giác được nguy hiểm đang ngày càng cận kề cô. Zeref đã sớm đứng ở bên cửa ra vào duy nhất của thư viện, đôi mắt đầy ý vị thâm trường tỉ mỉ quan sát bóng dáng yêu kiều của nàng thiên tài năm nhất. Sáng nay, anh đã cảnh cáo cô là thu liễm lại sự ti tiện của cô một chút, đừng suốt ngày bán thân thể mình để cầu sự bảo vệ của một người đàn ông, đừng bao giờ nên khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh, anh có thể làm cô sống không bằng chết. Mà cô nhóc vô tâm vô phế này dường như đã hoàn toàn cho lời nói của anh vào dĩ vãng từ thửo khai hoang lập địa nào rồi, lại dám thân mật với một nam sinh khác ngay dưới mí mắt của anh ! Hình như cô cũng rất hưởng thụ điều đó ?! Chau mày. Zeref tự nhận bản thân khẳng định không phải là một người độ lượng, đặc biệt là đối với những kẻ không biết trời cao đất rộng, ếch ngồi đáy giếng, luôn luôn tìm cách khiêu khích sự nhẫn nại của anh như , nhưng anh vốn đã định tha cho cô rồi.. tuy nhiên—Lucy ! Đây là cô tự tìm chết !

Nghiến răng nghiến lợi, nam thần năm ba không hề để ý hình tượng của mình mà hùng hùng hổ hổ tiến vào trong thư viện, bước chân như bay đến chỗ cô, càng đến gần thì lòng anh dường như bị mèo cào đến nát bét ra vậy, ngứa ngáy khó chịu, vừa giận vừa hờn. Bắt đầu từ lúc cô bước chân vào Học viện FairyTail, bước chân vào trong lòng anh, thì bất kể lúc nào, thời điểm nào, dù đang bận hay đang rảnh, hay là đang làm bất cứ một cái gì đi chăng nữa, trong đầu anh đều tràn ngập bóng dáng nhỏ nhắn, ngạo nghễ của cô ! Mỗi một nụ cười, một cái nhăn mày của cô đều khắc rất sâu vào trong tim anh, và trước khi anh kịp hoàn hồn thì cô đã nắm thóp trái tim của anh rồi ; anh thương nhớ cô, anh ham muốn cô, anh khát vọng cô vô cùng—Vậy mà sao cô lại có thể đối xử như vậy với anh? Khắp nơi chống đối anh, không thuận theo ý anh, lúc nào cũng không cho anh sắc mặt tốt, còn xà vào vòng ngực của một người đàn ông khác, khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh !! Cô coi anh là cái gì? Cô muốn anh ghen sao? Vì anh không đủ quan tâm, săn sóc cô? Được lắm Lucy, anh nói cho em biết, em đạt được mục đích rồi đấy !! Anh ghen rồi, anh ghen đến phát điên rồi ! Em đã vui chưa?!

Càng nghĩ thì anh càng bốc hoả, bước chân càng nhanh, cuối cùng cũng đến được bàn của cô. Bàn tay to lớn nắm chặt cánh tay mảnh mai của cô, anh kéo cô ra khỏi chỗ ngồi thật mạnh, Lucy bị bất ngờ, cô mất thăng bằng, ngã nhào về đằng sau theo quán tính. Zeref đỡ lấy hông của cô, bóp chặt, cái ghế đáng thương đổ rạp ra đất, tiếng gỗ bị ma sát với sàn gạch vang vọng khắp thư viện vắng vẻ. Lucy mở to mắt, cô chưa kịp định hình tình huống hiện tại thì Zeref đã kéo cô đi rồi, bước chân của anh dài và nhanh, cô phải chạy theo thì mới bắt kịp được. Cứ đi mãi hết cái hành lang cổ kính của Học viện FairyTail, lên tầng, rồi ngoặt phải, anh đem cô ném vào trong phòng âm nhạc không người rồi đóng cửa rầm một cái. Lucy lảo đảo, đôi mắt xinh đẹp mở thật to, nhưng trước khi cô kịp mở miệng thì anh đã đè cô lên trên cây đàn dương cầm, miệng không ngừng gầm gừ cái gì đó.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đáng sợ đến như vậy.

Lại một lần nữa mặt đối mặt, bờ môi của Lucy hơi run rẩy. Tay cô nắm chặt vào thành đàn, lòng không ngừng hoảng hốt. "Anh.. Anh sao vậy?" Cô hỏi yếu ớt, đầu óc lúc này hỗn loạn quá, cô không nghĩ gì được. Nhìn gương mặt đen kịt của anh lúc này, quả thật, cô chỉ muốn chạy trối chết đi cho rồi !! Cô không biết cô lại chọc gì vào đại thần này a ?

"Em còn dám hỏi tôi !" Anh gầm lên, sự tức giận không kiêng kị mà bùng lên như một ngọn lửa hoang dại, đốt cháy hết sự bình tĩnh của cả anh và cô. Bỗng dưng anh nổi điên, làm cô cũng phát hoảng theo! Lucy không dám mở miệng nữa, cái răng trắng khẽ cắn cắn môi dưới, cau mày—cô không biết cô đã làm gì anh! Tuy nhiên, nói tình nói lý với anh lúc này chỉ là phù vân mà thôi, cô cũng không muốn phí sức thêm nữa. Lucy cúi gằm mặt xuống, không nói gì, hai chân không chạm đất nên không thoải mái, cô không biết để vào đâu cả, đang loay hoay muốn thoát khỏi ma trảo của anh thì cô cảm thấy cái gì đó mát mát, lạnh lạnh đang lần sờ dưới đùi của cô. Lucy trợn tròn mắt. "Anh dám—"

Lời còn chưa kịp ghép thành câu hoàn chỉnh thì một nửa nội dung còn lại đã bị anh nuốt trôi. Anh giữ cằm cô, ngón tay thon dài bóp thật chặt vào da thịt của cô khiến cô đau đớn, cái lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, hút hết dịch mật của cô, choán hết không khí của cô, thoải mái mà công thành chiếm đất. Mặt Lucy đỏ lên, cô giùng giằng giẫy giụa ra khỏi nụ hôn triền miên của anh nhưng không được, anh giữ cô rất chặt, lại không ngừng chiếm đoạt không khí của cô, khiến cho đầu óc cô càng ngày càng lơ mơ. Nụ hôn kéo dài như mấy thế kỷ thì anh mới nhả môi cô ra, nhưng cũng không quên gặm nhấm hai cánh môi đã đỏ chót, sưng tấy lên, thật đẹp mắt. Chân tay của Lucy đã sớm mất khống chế, giờ thì còn đào đâu ra sức lực sau màn công kích vừa rồi, cô chỉ có thể xụi lơ trong lòng anh. Zeref thu hết một màn này vào mắt, khoé môi lơ đễnh giương lên một nụ cười điên đảo chúng sinh, thoả mãn vô cùng, anh nỉ non vào tai cô, "Anh biết em thích những gì chúng ta vừa làm." Zeref cười, ngón tay thon dài một lần nữa lần mò vào trong váy của cô, bao nhiêu toan tính xấu xa đều hiện lên trên mặt anh rõ như ban ngày. Lucy vừa thẹn vừa giận, tay chân luống cuống ngăn cản hành động của anh, gò má cô đỏ ửng lên, thật diễm lệ. Nhưng sự giận dữ của cô không phải là trò đùa ! Cô gần như thét lên, "Anh đừng mơ—"

Zeref bịt miệng cô. "Có gì từ từ nói." Anh nói, "Anh biết điều này hơi vội vàng nhưng mà.."

Cô trừng mắt nhìn anh.

"Lucy, anh thích em."

Cuối cùng, anh cũng có thể nói ra được. Hai tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, động tác rất khẽ, hoàn toàn không giống với vẻ hung bạo vừa rồi. Anh thở dài, hơi thở ấm nóng của anh phả vào cổ cô. "Anh thích em vô cùng. Anh thích em đến phát điên rồi!" Nói xong, anh cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Thấy cô im lặng, trong lòng anh hơi ảo não, nhưng thấy cô không giẫy giụa hay phản kháng dữ dội như anh nghĩ, ang lại mừng như điên! Vậy rốt cuộc là như nào? Zeref nín thở, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rồi mới từ từ buông cô ra. Anh chợt nhận ra, anh tham luyến hơi ấm của cô vô cùng. Cảm giác được cơ thể nhỏ nhắn của cô nép vào trong lồng ngực của anh cũng thực thoả mãn đi. Zeref nghiêng nghiêng đầu, thấy cô vẫn im hơi lặng tiếng thì cẩn thận cầm tay cô, cực kì nhẹ nhàng, chỉ sợ cô ghét bỏ anh rồi hất tay anh ra. Anh bắt chước cách cầm tay của Rogue sáng nay, mười ngón tay đan xen lại với nhau, khắng khít, gắn bó!

Cô không hất !!

Trong lồng ngực Zeref như có con nai nhảy loạn.

Anh mừng như điên !

"Zeref.." Giọng nói của cô khàn khàn, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. "Anh.. Anh có thật thích em không?" Cô bỗng ngẩng đẩu lên, hai má đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai! Nhưng ánh sáng chói loá của hy vọng trong mắt cô thì anh không thể nào bỏ lỡ được. Tim Zeref không có tiền đồ đập thình thịch. Đối với câu hỏi của cô, anh không trả lời mà chỉ kéo cô lại gần anh, rồi để cho cô nghe nhịp tim anh đang đập liên hồi vì cô!

Thịch! Thịch! Thịch!

Em có nghe rõ không ?

Em có nghe thấy tiếng lòng của anh không ?

Zeref nhìn cô chăm chú, ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của cô thì tim càng đập loạn, má cũng chảy máu rồi. Bất giác nhớ lại nụ hôn vừa rồi—đó là nụ hôn đầu của anh—anh bỗng dưng lại thèm khát vị ngọt của cô vô cùng. Mà bắt đầu từ bây giờ, anh cũng không có ý định kìm nén nữa ! Nén đến nghẹn khuất anh mất ! Nếu đã xác định tâm ý của mình rồi, Zeref muốn chủ động trói cô thật chặt bên mình, bẻ gãy cánh chim của cô để giam giữ cô suốt đời, trói buộc cả tâm hồn lẫn thể xác của cô với anh, anh không muốn làm một kẻ hèn nhát đến người phụ nữ mình thích cũng không chinh phục được. Anh nghĩ nghĩ, khẽ xốc cô lên trên bề mặt của cái đàn, để cho chân cô vòng thật chặt quanh hông của anh, rồi mới từ từ công thành chiếm đất. Hai tay anh cũng không an phận, bắt đầu khám phá những vùng đất mới khắp cơ thể cô. Lucy rên lên, hừ hừ, trừng mắt nhìn anh, định nói gì đó nhưng anh đã sớm ngăn cản hết những thứ vô nghĩa đó rồi, lưỡi của anh quấn quýt lấy lưỡi của cô, hai bàn tay loay hoay cởi bỏ cái áo ngực vướng víu.

"Đ-Đợi đã—" Lucy thở hổn hển, câu từ có phần đứt quãng. "Như thế có phải hơi nhanh quá không?" Cô đỏ mặt tía tai, "Ý em là.. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu—" Giọng cô càng ngày càng nhỏ dần, mặt thì càng ngày càng đỏ gay gắt hơn, cô có thể cảm nhận cơ thể anh có phản ứng. Phần vật cứng rắn của anh đang đâm chỉa vào nơi mềm mại của cô, khiến cô xấu hổ vô cùng. Điều đáng xấu hổ hơn là, vùng kín của cô lại đang rỉ nước, cộng hưởng với nam căn của anh. Lucy rối rắm cắn môi, không dám nhìn anh, cũng chẳng biết nhìn đi đâu cả. Cô không muốn chấp nhận cơ thể cô lại nhạy cảm đến mức này !

Zeref nghe cô nói, anh nhướng mày, thói đùa dai nổi lên khiến anh nhấn hông anh một cái, tiểu đệ hưng phấn lập tức gào thét đâm vào huyệt đạo mềm mại của cô, mặc dù chỉ là ma sát qua hai lớp quần áo, cũng đủ để anh và cô run rẩy, gầm gừ rồi. Lucy định rút chân lại, xấu hổ đến mức cô muốn ngất đi, nhưng anh không cho. "Em làm gì? Chưa lâm trận đã bỏ chạy?"

Cô run rẩy nhìn anh. "Anh.. Anh—" thật quá đáng giận !

"Rõ ràng là cơ thể của em thành thật hơn em nhiều." Anh lại nhấn hông một cái, hùng hùng hổ hổ cọ xát cô, khiến cô không ngừng ngâm nga, vặn vẹo. Vội vàng đầu hàng, cô cầu xin tha thứ, "Làm ơn, đừng tiếp tục nữa." Cắn cắn môi, hai con ngươi trong veo ngập nước đáng thương nhìn anh, "K..Không phải ở đây."

Anh ác ý cười. Gian xảo như một con hồ ly ngàn năm. "Dù gì thì cũng phải cho anh một ít phúc lợi chứ."

Lucy mơ hồ đón nhận nụ cười của anh, cô đang thấy sai sai, thì quả thật ! Cái lão hồ ly này ! Váy cô đã sớm bị vứt sang một bên, áo ngực cũng đã bị tháo, bỗng dưng bị lạnh, cô run rẩy, tay chân bủn rủn theo. Zeref nheo nheo mắt cười, ngón tay thon dài chậm rãi khiêu khích cô. Lucy muốn chạy trốn thì đã bị tay của anh siết lại, bắt phải ngồi hưởng thụ sự phục vụ của anh; mắt cô mơ hồ ngập nước, nhưng lại không có tâm lý ghét bỏ như cô nghĩ, thậm chí.. phần nào đó trong cô đang rên rỉ trong sung sướng. Lucy lại đỏ mặt, cô đang muốn gào lên với anh thì một ngón tay của anh tiến vào. Cô đau điếng, không kêu ra tiếng, cả người uốn cong lên như một con tôm thì ngón tay của di chuyển. Lucy trợn mắt. Cơn đau dần dần đi qua, mồm cô thật không biết xấu hổ mà phát ra những thanh âm kích thích. Cơ thể vặn vẹo, cao trào khiến cho cô mất đi khả năng suy nghĩ hợp lý và hoàn toàn vứt bỏ logic vào thùng giác, cô bám vào vai của anh, móng tay ghì vào trong da thịt, rồi ngâm nga lên một tiếng thở dài, xuân triều của cô cứ thế thấm ướt bàn tay anh. Lucy buông anh ra, nằm rạp xuống cây đàn dương cầm, kích tình đi qua mà mặt cô vẫn mang một sắc đỏ diễm lệ. Zeref thoả mãn chiêm ngưỡng thành quả của mình, anh rút ngón tay ra khỏi nơi đó của cô, cười cười nói, "Nhìn em này," Anh híp mắt, "Rõ ràng muốn anh đến chết còn làm bộ làm tịch."

Đáp lại anh chỉ là những tiếng đứt quãng không có nghĩa và tiếng thở dốc của cô.

Anh nhìn cô, đường cong mềm mại gần như được phơi bày trần trụi trước mắt anh. Hai bầu ngực của cô cao vút, vì động tình nên hai nhũ hoa của cô vừa căng vừa mọng, eo thon, nhỏ, chân dài, hai bắp đùi trắng noãn quấn lấy hông anh. Phía dưới không ngừng chảy dịch. Zeref bực bội, đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà. Vùng dưới bụng còn chưa được thoả mãn a.

Cô vẫn đang thở hổn hển, vẫn đang cố gắng khôi phục lý trí. Vì vậy anh quyết định đánh đòn phủ đầu.

Cúi người xuống, đè lên cô, cái lưỡi chết tiệt lại liếm liếm láp láp gặm nhấm môi cô, không để cho cô thở, hai tay không an phận luồn vào trong áo, nhẹ nhàng mát xa hai đỉnh núi cướp hồn của cô, Lucy như bị tê liệt, thần kinh bỗng trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, vùng kín lại bắt đầu thấm ướt dưới bàn tay dịu dàng của anh. Zeref híp mắt như một con mèo đang hưởng thụ, anh nỉ non trên môi cô, "Lucy, chúng ta tiếp tục nha."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com