TruyenHHH.com

Zeenunew Baby Nunew Cua Hia

ooc, lowercase

pls don't re-up

-----------








trên đời này làm gì có câu từ nào có thể nói rõ nỗi nhớ nhung về ai đó

trông như những điều bình thường, nhưng nỗi nhớ có thể ăn mòn trái tim và dễ dàng khiến người ta không thể thoát ra khỏi mộng tình

những ký ức tươi đẹp cùng em vĩnh viễn không thể nào quên được

zee pruk vừa thức dậy sau một đêm bận rộn quay phim đến tận sáng mới trở về nhà, vào khung giờ hoàng hôn gõ cửa, tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài thật khiến tâm trí anh trống rỗng

sau khi rửa mặt thay quần áo, anh ngồi trên sofa ở phòng khách nghịch điện thoại

nhưng thứ mà anh đang xem trên điện thoại lại chỉ là những bức ảnh của người anh yêu - nunew chawarin và đó là những bức ảnh chưa ai từng nhìn thấy, nó chỉ thuộc về riêng anh

phải làm sao đây? zee nhận ra bản thân mình dạo gần đây đã chìm sâu vào tình yêu với nunew, vì anh chỉ muốn gần kề bên bé con, không muốn rời dù chỉ một phút

anh biết bản thân mình đã yêu nunew nhiều đến không thể kiểm soát được, không có điều gì có thể giải thích được những cảm xúc của anh dành cho nunew

chỉ một bức ảnh nunew nghịch điện thoại trên xe cũng khiến anh không kiềm được mà cong môi cười

à zee thấy rồi đây, bức ảnh anh vô cùng yêu thích, bé con nunew nghịch cát trong chuyến du lịch của nhãn hàng

vài bức ảnh, vài video bé con ở bãi biển rất tập trung vào “tác phẩm” của chính mình, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bóng dáng nhỏ bé như chạm thẳng vào phần mềm mại nhất nơi trái tim anh

anh vẫn nhớ hôm đó nunew dụng tâm như thế nào trong việc chụp ảnh cho anh, cố tình căn chỉnh góc để lén lút chụp giống như anh chụp cho em, vừa nhìn đã biết bé con muốn có ảnh đôi rồi

nunew của anh luôn rất chú ý vào những chi tiết nhỏ vặt vãnh trong cuộc sống hàng ngày, bởi những điều đó sẽ khiến em vui vẻ, em sẽ dụng tâm mang những ngọt ngào nhỏ bé đến với anh, khiến anh vui vẻ cả ngày

càng ngắm lại càng thấy nhớ, đứa nhỏ nghiêng đầu xây lâu đài cát, cả bức ảnh to lớn em chỉ chiếm một góc bé xíu, nhỏ nhắn như vậy nhưng lại chiếm trọn trái tim anh

zee học cách mà em bé nhà anh dụng tâm cho từng bức ảnh, chọn một tấm em trông nhỏ xíu ở một góc, cẩn thận chèn thêm “baby nunew” vào bên cạnh

rõ ràng nunew đã lớn, đã trưởng thành và đã có những thành tựu rực rỡ trong sự nghiệp, nhưng đối với anh nunew thực ra chỉ là một em bé, thích nghịch ngợm, thích dính lấy anh làm nũng

anh vẫn nhớ lần tập duyệt cho buổi hoà nhạc vừa rồi, mỗi khi lên sân khấu nunew sẽ rất nghiêm túc và tập trung làm hết sức mình, anh ở phía dưới quan sát cũng thấy rõ sự tận tâm của em cho từng sân khấu

vậy mà vừa nghỉ ngơi là bé con nhà anh lại thành mèo con dính người, ôm chặt cánh tay anh dựa vào nũng nịu

sự đáng yêu của nunew luôn là chìa khoá mở ra cánh cổng đã đóng kín trong lòng anh, khiến tâm tư của anh rung động, từng chút một tan chảy hoà cùng em

dạo này bận rộn quá, còn chưa kịp đưa nunew đi nghỉ ngơi sau buổi hoà nhạc thì đã phải quay phim mới, anh thật nhớ những chuyến đi nghỉ ngơi thư giãn riêng tư cùng nunew, chỉ có hai người và những điều ngọt ngào hạnh phúc

anh nhớ bé con của anh quá, phải làm sao đây?

tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, vào giờ này ai lại đến tìm anh vậy nhỉ?

zee vừa mở cửa thì ngơ ngác nhìn đối phương nhào vào lòng mình, anh không kịp phản xạ nên đứng không vững phải lùi hai bước, tay vội vàng đỡ eo người trong lòng

“nunu? tới tìm hia sao lại nhấn chuông?”

“em nhớ hia~ nhưng vội đến gặp không mang chìa khoá”

“quét vân tay mà?”

“hia~ người ta muốn làm anh bất ngờ, không phải hia cũng nhớ em sao?”

ôm mèo con trong lòng, môi zee khẽ cong, nunew ngọt ngào mềm mại của anh lúc nào cũng khiến tâm tư anh mềm nhũn như vậy

hôm qua phải đến khuya thì zee mới gặp nunew, sáng nay sau kết thúc cảnh quay zee vốn muốn đưa nunew về nhà mình, nhưng mà bé con bảo muốn về nhà ba mẹ, vì sợ sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi

kết quả là chưa bao lâu, nunew đã nhớ anh, gọi video tới mè nheo mất một lúc, ở cách một màn hình anh đã dỗ cho nunew ngủ

nunew cũng nghĩ rằng vì gặp nhau mỗi ngày nên tách nhau ra cũng không đến mức nào, nhưng sự thật là em không thể ngủ ngon khi không có anh bên cạnh, zee đã thấy em ngủ, nhưng chỉ vài phút sau đó em lại giật mình

có lẽ vì nhớ anh cho nên giấc ngủ chập chờn, cứ chốc lát lại giật mình, cho đến khi em không còn ép mình ngủ thêm được nữa, em mới bật dậy, nhìn qua cửa sổ thấy ánh hoàng hôn đang dần lặng, bé con đột nhiên nhớ anh vô cùng

đó là lý do mà nunew ở trong vòng tay anh lúc này

nunew rất dính người, à không, nunew chỉ dính một mình zee pruk thôi, bây giờ em đang ở trong lòng anh ngồi trên sofa nhắm mắt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này

“hia đang xem cái gì thế?”

“xem baby nunew xây lâu đài cát”

“a… cái này từ lần trước rồi mà”

“nunu, hia phải làm sao đây? ngủ dậy mà không thấy em, anh không quen chút nào, còn có nhớ em nữa”

“hia~ nu cũng nhớ hia”

anh nghe thấy giọng mũi nặng nề của bé con trong lòng, sau đó lại thấy nunew cựa mình vòng tay ôm cổ anh, đây là thói quen khi nunew buồn ngủ

“nunu, em không ngủ sao?”

“ừm~ không ngủ được, nhớ hia không ngủ được”

sau đó nunew khịt mũi rồi tiến vào mộng đẹp, zee không tức giận vì nunew đã không ngủ cho đến giờ này, anh chỉ cười cưng chiều hôn lên đầu nhỏ của em, mèo nhà anh nuôi thật dính người, mệt đến như vậy còn đợi tới giờ này mới chịu tìm anh

anh biết nunew sợ sẽ làm phiền khi anh đang ngủ, nhưng bé con ngốc quá, có thể tự vào nhà được nhưng vẫn chọn chờ cho đến khi anh dậy

ngọt ngào như thế này làm sao anh có thể ngừng yêu nunew đây?

ngày hôm đó ở bãi biển, anh đã ở cả buổi từ khi hoàng hôn vừa đến cho đến khi ánh trăng lên, để xem “tác phẩm” mà bé con chăm chỉ xây bằng cát

nghịch cát vui đến như thế thì có khác gì “baby” đâu cơ chứ, mấy bức ảnh này đều là nunew chụp cho anh, nhân tiện thì khoe một chút đi vậy

một bé mèo nằm trong lòng anh ngủ say sưa, còn anh lại cố ý đăng lên 18 bức ảnh, vị trí cuối cùng của chuỗi ảnh là bức ảnh “baby nunew” xây lâu đài cát dưới ánh hoàng hôn

lãng mạn với zee là gì, là một bức ảnh có biển, có hoàng hôn, có anh và có nunew

“nunu~”

môi anh chạm lên mái tóc mềm của em, khẽ xiết chặt người trong lòng, không biết phải nói thế nào, nhưng dường như anh đã yêu nunew nhiều đến mức không thể kiểm soát được trái tim mình nữa

“sao vậy hia~” âm giọng ngái ngủ khẽ đáp lời anh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền cảm nhận hơi ấm từ cái ôm của anh

zee khẽ cúi đầu nghiêng người hôn lên trán em, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, nunew khẽ cong môi cười

dù vẫn còn buồn ngủ, nhưng nunew đang bị bàn tay hư hỏng của ai kia đánh thức, nóng bức như vậy không tỉnh không được

em giữ chặt bàn tay trong áo mình, khẽ cựa mình ngồi dậy, còn chưa kịp ngồi đàng hoàng đã bị anh nhào tới đè xuống bên kia sofa

zee nhìn nunew thật lâu, ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình yêu, lại cúi đầu hôn lên trán, lướt qua chiếc má núng nính và dừng lại ở cái tai nhỏ của em

“nunu~ đêm nay ở lại với hia được không?”

hơi thở nóng rực, âm giọng trầm khàn vang lên bên tai nunew, bé con nào đó hai má đỏ ửng, hai tay nắm chặt gấu áo của anh

“hia…”

“hia rất nhớ em, dù đã làm việc cùng em từ đêm đến sáng, nhưng em chỉ không ở trong tầm mắt hia một chút thôi, là hia liền không chịu được”

không đợi nunew phản ứng, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi em, bàn tay miết nhẹ eo thon cách một lớp áo

“không có cách nào khiến hia ngừng nhớ em, chỉ muốn em ở bên cạnh hia”

lại là một nụ hôn, nhưng lần này nụ hôn kéo dài hơn một chút, nunew đỏ mặt nhắm mắt đáp trả nụ hôn của anh

“ưm… hia~”

“nunu, cho hia, được không?”

zee gục mặt vào hõm vai của nunew, giọng nói âm trầm, vô cùng quyến rũ, một quả dâu nhỏ màu đỏ được anh trồng lên vai nhỏ của em

“hia~ em cũng nhớ hia, không có hia ôm, em không ngủ được~”

“ở lại với hia nhé, có được không?”

vừa dứt lời thì anh thấy bé con chồm tới, choàng hai tay qua cổ anh, ngại ngùng hôn lên môi anh

zee biết đây là câu trả lời của nunew, bé con thường hay ngại, cho nên dù đã yêu nhau rất lâu, làm này làm kia rất nhiều lần thì nunew chưa từng dùng lời đáp lại anh, chỉ có hành động mà thôi

hai cánh môi mỏng tìm đến nhau, áp sát vào nhau trao đi vị mềm mại ngọt ngào, zee bắt đầu tấn công nunew bằng chiếc lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ, luồn lách tách môi em tiến vào trong khoang miệng

môi lưỡi dây dưa quấy quýt hoà vào nhau, cùng với đó là đôi tay không ngừng đốt lửa trên mỗi tấc da thịt của em

ánh trăng trên bầu trời cao đã thay thế hoàng hôn từ khi nào, làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho tấm rèm đung đưa, từ phòng khách đến phòng ngủ, ánh đèn vàng ấm áp như đốt lên ngọn lửa tình quyến rũ và nóng bỏng

những âm thanh kiều mị hoà cùng tiếng thở dốc không ngừng vang lên trong căn phòng, không biết qua bao lâu, trận xuân hoan ái ngập lửa tình cuối cùng cũng kết thúc

mặc kệ sự náo nhiệt trên mạng xã hội, bàn tán về sự lãng mạn của anh, thứ duy nhất anh quan tâm là bé con mặt mũi lấm lem ửng đỏ ở trong ngực anh

“nunu, nếu như hia lui về làm công việc phía sau hậu trường thì sao?”

“hửm? không được!”

nunew vừa nghe anh hỏi liền ngẩng đầu, vội vàng muốn ngồi dậy khỏi vòng tay anh

“hia chỉ hỏi là nếu như thôi mà, không phải bây giờ, nunu đừng gấp”

“bây giờ hay sau này đều không được, nếu không có hia đi cùng em phải làm sao?!”

vốn dĩ anh đã có dự định này từ trước khi gặp gỡ nunew, nhưng kể từ giây phút nunew xuất hiện, anh lại chưa từng có ý định sẽ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để được đứng bên cạnh em, bây giờ vẫn như vậy

“hia~ đừng rời đi, có được không?”

giọng nunew khẽ run, có lẽ là vì em nghĩ tới sẽ không có zee cùng đứng bên cạnh trong những năm tháng sắp tới, trong lòng đột nhiên tủi thân

zee nghe thấy âm giọng không giống như bình thường, lại rất sợ nhìn thấy nunew khóc, cho nên anh vội vàng ôm chặt em, dỗ dành an ủi

“không đi, hia sẽ luôn ở đây bên em, không đi đâu cả, nunu ngoan đừng khóc”

nunew đã quen thuộc với việc có zee ở bên, cùng em làm việc, cùng em trải qua những cột mốc đáng nhớ, em thật sự không muốn zee rời khỏi vị trí này, mặc dù ở tương lai có thể sẽ ít khi làm việc cùng, nhưng chỉ cần zee vẫn đứng ở đó nunew sẽ không bao giờ rời đi

vì zee nên nunew mới bước vào giới giải trí, và vì anh luôn ủng hộ tất cả những điều em làm, cho nên em mới hết mình và nhiệt huyết với từng công việc mà em có được

em muốn zee cùng đồng hành, cùng tạo nên những cột mốc đáng nhớ

thế mới biết nunew cũng đã yêu zee nhiều đến mức không thể kiểm soát được mình, một chuyện vu vơ tình cờ cũng đủ khiến nunew lo lắng, bởi vì chuyện đó liên quan đến anh

kể từ giây phút anh gặp được nunew thì anh đã sắp xếp xong tương lai của anh, mỗi một bước đi đều có sự xuất hiện của nunew, cho nên anh đã sớm không còn nghĩ tới việc sẽ rời xa nunew

anh chỉ hy vọng rằng anh cũng sẽ được góp mặt trong tương lai của em, hy vọng rằng mỗi bước em đi, mỗi nơi em đến đều có anh xuất hiện ở bên

và anh đã biết nunew luôn có anh trong mỗi dự định ở tương lai

hai người đã yêu nhau từng ấy năm, mà dường như càng về sau cả hai càng đắm chìm vào biển tình của đối phương, chỉ thấy yêu nhiều hơn và chưa bao giờ muốn đánh mất hay bỏ lỡ cơ hội ở bên nhau

thật may mắn vì trong hàng tỷ người trên trái đất, zee và nunew đã gặp nhau, không sớm, không muộn, vừa đúng vào lúc bản thân tốt nhất để đến bên cạnh đối phương

gặp gỡ nhau là định mệnh, nhưng ở bên nhau là hai chúng ta chọn






“yêu và nhớ là đi cùng nhau, chẳng ai nói rằng ở cùng nhau thì không nhớ nhau, chỉ là nỗi nhớ sẽ không hiện diện rõ ràng như khi cách xa nhau”

“khi thế giới còn đang phân biệt thật giả, anh đã sớm an bài em vào phần đời còn lại của anh”

“nu chỉ muốn đi cùng hia, chỉ cần một mình hia”

“hia sẽ luôn ở đây, đứng bên cạnh cùng nu đi qua năm dài tháng rộng"



end.

cà chua.

Cô Cà buồn ngủ 🥹 cô Cà viết khúc trên với khúc dưới không đâu dính đâu

Giải cứu cô Cà khỏi sự mất ngủ ban đêm và buồn ngủ vào ban ngày 😭

Buồn quá khiến mọi người thất vọng rồi ahuhu 🥹😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com