Zata X Laville Anh Sang
Trong khoảng thời gian này có một nhà văn đang làm điên đảo mạng xã hội. Y nổi lên với những cuốn tiểu thuyết kinh dị kết hợp với nhiều yếu tố kì ảo nhưng không mất đi sự logic vốn có. Những tác phẩm y viết thu về hàng tỷ lượt đọc, con số đó có nghĩa là gì? Nghĩa là tổng lượt đọc của độc giả hạng hai đến hạng mười cũng chưa bằng y. Huyền thoại sống của văn học hiện đại..Tôi thức giấc trên chiếc giường êm ái, có chút không quen. Đôi mắt liếc nhìn chiếc máy tính đang tắt trên bàn, lòng lại trầm xuống một bậc. Suy nghĩ một lát tôi mới quyết định không bật máy lên mà đi thẳng xuống nhà bếp.Ăn một bữa sáng lành mạnh, uống một cốc sữa, đó là những điều hơn nửa năm nay tôi chưa làm được. Bụng tôi bất chợt đau lên nhưng sau vài giây liền chẳng có chuyện gì nữa. Bệnh dạ dày. Sau bữa sáng tôi tiếp tục ngồi lại, không đứng lên vì tôi chẳng biết nên làm gì. Tôi ngồi đó, nhìn căn phòng một lượt, sẽ có một bóng đêm bao trùm căn nhà tiếp đó là những tiếng nói trầm ồn mà chỉ khi nghe kĩ mới biết đó là tiếng người, nó sẽ nói về những kí ức vụng vỡ, những kí ức đã bị lãng quên của thân chủ. - A... Tôi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình, rốt cuộc tôi vẫn không nhịn được mà mở máy lên.[Ăn cắp chính là ăn cắp!] [Trốn cũng đã một tuần rồi còn không mau thò cái mặt lên xin lỗi người ta đi.] [Tên khốn!!! Mau ngoi cái mặt lên đây xin lỗi người ta đi!] [Đúng là mù mà, tại sao tôi lại đọc tiểu thuyết của một tên ăn cắp chứ!] [Mấy người thôi đi! Người ta chưa lên tiếng mà các người lại tự ý phán xét như thế không thấy xấu hổ à!] [Trả lời: Không nói chính là thừa nhận, nếu thật sự không ăn cắp sao lại im ru như thế!] [Trả lời: Lầu trên nói đúng! Im hơi lặng tiếng lâu như thế chỉ sợ không có ai để ăn cắp nữa thôi.] [Trả lời: Mấy người có thôi đi không! Nhìn tiểu thuyết gia khác đi, có ai hành văn được như anh ấy không! Nếu có cũng không thua thảm như vậy!][Đạo đức như thế mà đi làm nhà văn à?] [...]Những thông báo ấy cứ chen chúc trên màn hình cứ như sợ tôi không nhìn thấy vậy. Tôi sợ. Nếu tôi nói tôi không ăn cắp họ sẽ tin sao? Chẳng bao giờ đâu, họ chỉ tin những gì họ thấy mà con người cũng chỉ thấy nhừng điều mà họ muốn thấy thôi.Tôi nhìn vào màn hình máy tính, đôi mắt đọc từng chữ giống như không có tiêu cự. Một nhà văn cứ ru rú ở nhà viết truyện như tôi thì kiếm đâu ra bạn bè, mà nếu có chắc chắn cũng chẳng tốt lành gì cho cam. Người duy nhất mà tôi xem là bạn giờ đây lại thành người bị tôi "ăn cắp" tác phẩm.Một nhà văn tôi rất thích từng nói "Bất kể cái gì cũng vậy, một khi dính tới tiền nong lợi ích đều không thể thuần túy được nữa."Lúc ấy tôi còn quá trẻ để hiểu được những lời này nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Số tiền tôi kiếm được rất ảnh hưởng đến những người khác. Thay vì mua của họ một cuốn tiểu thuyết, người ta sẽ chọn mua của tôi một cuốn, dần dần sẽ sinh ra một khoảng đố kị, ganh ghét.Tôi thoát web, chuyển sang một trang web khác, cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó khiến tôi quên đi gánh nặng trong lòng. Sau một hồi lướt qua nhiều kênh khác nhau, tôi dừng lại ở một kênh stream game. Tôi không chơi game càng không biết game này nhưng streamer đang live cười lên trông rất đẹp. Miệng cậu ta nói chuyện rất nhanh, thao tác cũng không vì thế mà khựng lại. APM hiển thị trên màn hình là 350, điều đó khiến tôi cực kì ngạc nhiên, tốc độ đánh máy của tôi cũng không nhanh như vậy.Streamer này có giọng nói trong trẻo, chơi game cũng rất đỉnh nên số người đang xem live lên tới 7 chữ số. Tôi chỉ tính xem một lúc thế mà đến lúc cậu kết thúc stream tôi mới kịp nhận ra mình đã xem rất lâu rồi.Những ngày sau đó tôi vẫn tiếp tục lên xem stream của cậu. Tôi nghĩ mình điên rồi, đôi khi nhìn vào cậu tôi sẽ đỏ mặt, tôi còn thấy cậu tỏa sáng cơ. Tôi cũng mày mò tìm hiểu cách để tặng quà cho cậu trên live. Streamer ấy tên Laville. Cậu rất dễ thương, rất hay cười và cũng rất đẹp.Hôm nay trên một buổi stream, có một câu hỏi của fan hiện lên cùng với dòng thông báo tặng quà.[ Anh có đọc tiểu thuyết kinh dị không? ]Nhìn thấy câu hỏi ấy tôi có chút bất ngờ cũng như sợ hãi.[ Laville mà đọc tiểu tuyết á!? ][ Không thể tưởng tượng nha ]Laville liếc qua khung chat, cười cười đáp, trong câu trả lời của cậu còn nghe ra được chút giận dỗi.- Nhìn tôi không giống người có học thức như vậy sao?Fan của cậu cũng trả lời nồng nhiệt.[ Rất giống! ]Tôi thấy có chút buồn cười. Cả fan lẫn idol đều dễ thương như thế?- Tôi có đọc thật mà! Chính là đang đọc cuốn đi tìm bản thân của tác giả XXX ấy!Tôi nghe thế thì hoảng lắm, tác giả ấy là người đã bị tôi ăn cắp kia mà. Có lẽ Laville cũng biết việc này. Tôi cười một tiếng nhưng trong đôi mắt chẳng có gì là vui cả. Vậy mà cậu tiếp theo của cậu lại khiến tôi rất bất ngờ.- Hành văn chẳng hay tí nào cả, không bằng idol của tôi!Buổi livestream kết thúc giữa chừng khi Laville nhận được một cuộc gọi. Tôi nhìn giao diện chính của trang web liveatream trong lòng lâng lâng khó tả.- Idol của Laville? Có thể là mình không?Tôi cúi người nhìn bàn phím, sau đó lại ngẩn lên, trên miệng còn treo một nụ cười hiếm thấy. Tôi mở trang web kia lên, nhìn những câu chửi rủa khinh khủng lúc trước, hình như cũng chẳng có gì đáng sợ. Tôi không lên tiếng phản đối tin đồn, nó cũng chỉ là ba bảy hai mốt thôi mà, không cần quan trọng như thế.Sáng hôm nay tôi thức giấc trên chiếc bàn máy tính quen thuộc, nhìn chiếc máy mở từ đêm qua vẫn chưa tắt khóe miệng tôi hơi nhếch lên.Đến giờ xem stream rồi.Buổi stream hôm đó rộn ràng đến kì lạ. Mọi người đều bàn luận về một việc gì đó rằng có đi hay không.- Tôi biết mọi người đang chờ tôi nè! Mọi người đã biết chưa? Buổi off ấy!Kênh chat như nổ tung.[ Em mua được vé rồi anh ơiiiiiiiiiiiiiiiiii ][ Em nghe nói còn có đấu trực tiếp trên đó nữa à? ][ AAAAA! Chỉ mình em không đến kịp mua vé ư? ][ Tôi còn đặt hàng từ rất sớm cơ! Vậy mà vẫn hết vé! ][ Anh nhớ lấy giải nhất về cho fan đấy! ]- Đúng thật là có đấu trực tiếp. Tôi chắc chắn sẽ lấy giải nhất rồi, các người không tin tưởng idol như thế sao! Ai không mua được vé thì đừng buồn, còn có phát trực tiếp ấy!- À đúng rồi! Tôi được biết là có giao lưu fan đấy! Lúc đó thì mấy người sẽ xếp hàng xin tôi kí tặng giống trong phim đúng không?! Tôi có cần tập luyện trước không nhỉ?Một buổi gặp mặt sao? Tôi không lên mạng nhiều kì thật cũng không rành lắm nhưng sẽ được gặp Laville à?Sau cùng bằng một vài tiểu xảo tôi đã có được vé và đang ở đây, trong buổi fan meeting này. Tim tôi đập loạn khi nhìn thấy Laville ngoài đời thật, dễ thương hơn trên stream a.Tôi thật sự đã hét lên vào khoảng khắc Laville đoạt giải nhất. Lần đầu tôi có cảm giác như thế, cảm giác như đang đứng rất gần Mặt Trời, rất sáng và cũng rất ấm.Tiếp nối lễ trao giải là giao lưu với fan. Tôi không giống các nhà văn khác, tôi không đăng ảnh của mình lên mạng xã hội cũng không nhắc gì về cuộc sống riêng tư thế nên không có ai nhận ra tôi, thế là tôi quan minh chính đại xếp hàng chờ đến lượt mình. Khi người phía trước tôi vui vẻ rời đi, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, miệng vừa hé ra chuẩn bị xin chữ kí...- ZATAAA?!!Laville chợt hét lên khiến tôi ngẩn người. Cậu ấy biết tôi? Quan trọng hơn là... cậu ấy nhận ra tôi? Bằng cách nào?Hàng loạt ánh nhìn đổ dồn về phía chúng tôi, trong miệng họ thì thầm gì đó mà tôi không thể nghe được. Tôi như đứng hình, đôi tay hơi rung, bất chợt một bảng kí tên chìa ra trước mắt tôi.- Hâm mộ đã lâu, phiền anh kí tên giúp em!!- Ah?Tôi không dám nghĩ quá nhiều, cầm lấy chiếc bút cậu đưa rồi kí lên, chữ kí tôi không quá đẹp vì tôi chưa từng kí cho ai khác.- Anh làm gì ở đây thế??!!!!Câu hỏi của cậu lôi tôi về hiện thực.- Phiền cậu... kí tên giúp tôi...Cả quãng trường như vỡ tan, đôi tai tôi chịu không nổi theo phản xạ mà bịt lại. Đến khi âm thanh tản đi bớt tôi mới thấp giọng hỏi- Sao cậu nhận ra tôi...?- Hồi trước anh có đăng nhầm tấm ảnh của mình nhớ không? Em xem một lần liền nhớ!!!Quả thật có chuyện như thế nhưng tôi nhớ đã ngay lập tức xóa tấm ảnh đó đi aSau ngày hôm đó tôi có được số của Laville, cứ như trong mơ vậy. Chúng tôi cũng có hẹn nhau đi chơi rất nhiều lần, gọi điện cũng không ít. Tôi có kể với cậu về việc "ăn cắp".Người kia vốn làm quen với tôi, sau một thời gian đủ để làm thân thì ngỏ ý muốn giúp tôi chỉnh lại bản thảo nào ngờ sau khi tôi đăng bài thì cậu ta lại đăng bản thảo lên tố tôi ăn cắp.Laville nghe thế nổi giận đùng đùng, liền lên mạng giúp tôi thanh minh, tôi có bảo là không cần nhưng cậu nhất quyết không chịu. Dưới sự thúc ép của Laville tôi lên trang của mình đính chính lại. Laville cũng dành rất nhiều thời gian gõ phím với những người phản đối.Và... được rồi, đến đây thôi. Hôm nay tôi phải làm một chuyện rất quan trọng. Nhẫn và hoa đã chuẩn bị xong, không thể đến muộn được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com