Yzl Noi Dau Ngot Ngao
Châu Kha Vũ đưa Trương Gia Nguyên về nhà.Đúng vậy là căn nhà thân thuộc, của em và anh.Suốt một đoạn đường từ tiệm cà phê Yuanfen về đến nhà, Châu Kha Vũ không nói với Trương Gia Nguyên lời nào, đều giữ một thái độ im lặng đến đáng sợ.Trương Gia Nguyên khó chịu đến thở không nổi.Đến rồi, năm năm thật dài, Trương Gia Nguyên cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại nơi đây.Châu Kha Vũ vẫn không cho em tự cử động, dù có lạnh lùng đến đâu thì vẫn bế người vào nhà.Trương Gia Nguyên lại được bế lên, cảm giác chưa quen khiến em xiết chặt lấy cổ anh, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Trương Gia Nguyên có thể cảm nhận được sự tức giận lẫn cô đơn của Châu Kha Vũ, còn Châu Kha Vũ có thể nhìn thấu được sự rối bời đến bức bối của người thương."Đau..."Châu Kha Vũ bế Trương Gia Nguyên vào nhà, đặt em ngồi xuống sofa, rồi đi lấy thuốc xử lý vết bỏng."Đau chết em đi..."Châu tổng đột nhiên càu nhàu, ngữ khí đương nhiên vẫn không thay đổi, còn tăng thêm chút lực tay, Trương Gia Nguyên biết anh đang giận, tuyệt nhiên không dám hó hé."Kha Vũ..."Trương Gia Nguyên lấy hết can đảm, gọi tên anh."Đừng có gọi tên tôi, tôi không quen biết em, làm nũng cũng vô ích"Bạn nhỏ đang được chăm sóc bỉu môi, có cần phải tuyệt tình vậy không hả, không quen biết mà biết cả họ lẫn tên người ta, bế người ta về nhà, bôi thuốc cho người ta, Trương Vĩnh Hy, bay đến mà xem bố con đây này.Bôi thuốc xong, Châu Kha Vũ lại lạnh lùng đứng lên không nói tiếng nào quay ngoắt bỏ đi, Trương Gia Nguyên đương nhiên sốt sắn, vừa đứng lên đi theo được hai ba bước thì liền bị trơn bởi cốc bia hôm qua Châu Kha Vũ làm đổ, suýt trượt ngã thì may thay Châu Kha Vũ lại quay lại, vừa hay đỡ kịp em."Em không thể nào khiến người khác bớt lo lắng được à"Châu Kha Vũ gằng giọng, lần nữa bế em lên, lần này là đi vào phòng ngủ."C-Châu tổng"Trương Gia Nguyên run run gọi."Làm sao ?"Châu Kha Vũ đang vén chân em lên, kiểm tra vết bầm, còn lén thở dài, da dẻ thì trắng như sữa mà suốt ngày cứ bị vấp té, đúng là cái đồ trẻ con."E-em...."Trương Gia Nguyên rất muốn mở lời, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.Hình như hôm nay Châu Kha Vũ thở dài thêm nhiều rồi, anh thở dài lần nữa rồi tiến lại ngồi ghế sofa đối diện em."Nói chuyện với tôi bây giờ khó khăn với em đến vậy sao ?"Châu Kha Vũ là người mở đâu trước."K-không phải đâu Kha Vũ..."Trương Gia Nguyên gấp gáp giải thích."Tôi đã nói rồi đừng có gọi tên tôi, tôi chưa cho phép em"Lòng Trương Gia Nguyên như bị từng lời anh nói xé nát ra, Châu Kha Vũ anh hết thương em rồi à."Em, em xin lỗi, Kha...à không Châu tổng"Trương Gia Nguyên là đồ ngốc, anh bảo gì em đều nghe theo sao, đúng là phải dạy dỗ lại em mới được, lòng Châu Kha Vũ thêm khó chịu, cái đồ cún con này thật sự là ngoan đến quá mức rồi."Trương Gia Nguyên, căn phòng này quen không ?"Châu Kha Vũ đột nhiên hỏi.Trương Gia Nguyên như bị nghẹn ứ ở cổ họng, em không nói nên lời, đôi mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể rụt rè gật đầu."Phải rồi, đương nhiên phải quen thôi, vì đây là căn phòng lần cuối tôi được nhìn thấy em, lần cuối trước khi em bỏ tôi đi mà..."Châu Kha Vũ như sắp khóc, thốt lên."Trương Gia Nguyên, em lấy quyền gì chứ ?"Châu Kha Vũ lần nữa chất vấn em."Em...""Em lấy quyền gì nói đi là đi, em lấy quyền gì muốn rời khỏi tôi là rời khỏi, em lấy quyền gì đi lâu đến vậy, em lấy quyền gì...lấy quyền gì giày vò tôi...Trương Gia Nguyên rốt cuộc thì tại sao chứ...tại sao em lại nỡ nhẫn tâm bỏ lại một kẻ cô đơn như tôi...tại sao chứ........tôi là không đủ yêu thương em sao.................em chỉ cần nói với tôi thôi.......tôi sẽ sửa mà.......em có biết những ngày không có em....tôi đã phải khổ sở như thế nào không......"Châu Kha Vũ khóc rồi.Những giọt nước mắt ấm ức lăn dài trên má người đàn ông đã quá gầy guộc, Trương Gia Nguyên hốt hoảng định đứng lên tiến lại về phía anh, thì liền bị anh quát."Ai cho em đứng lên, ngồi xuống cho tôi"Trương Gia Nguyên lại như chú cún con cụp đuôi, ngoan ngoãn ngồi xuống."Được rồi đấy, dáng vẻ nào của tôi em cũng thấy rồi đấy, bây giờ thì em có thể nói cho tôi nghe được không, nói tôi nghe vì sao em lại rời tôi có được không, xem như là tôi van em cũng được...Trương Gia Nguyên.."Châu Kha Vũ thảm thiết nhìn vào mắt em."C-châu tổng...em xin lỗi......em xin lỗi....em...em thật sự không phải là muốn rời bỏ anh đâu mà"Trương Gia Nguyên khó khăn trả lời, đôi mắt em đã ngập nước."Em nói dối"Châu Kha Vũ lập tức cắt lời."Nếu em không muốn rời khỏi tôi, tại sao lại không một lý do mà đã rời xa tôi, tại sao lại không chịu trở về, tại sao thấy tôi được người khác cầu hôn...........nhưng em vẫn không đến và giành lấy tôi về phía em....Trương Gia Nguyên hay là em hết thương tôi rồi..."Châu Kha Vũ vừa nói vừa khóc đến thở cũng khó khăn làm Trương Gia Nguyên đau đến nghẹn lòng."Trương Gia Nguyên em thật sự rất tàn nhẫn...vậy mà suốt năm năm qua....lúc nào tôi cũng nhớ em...đến một chút hận em tôi cũng không làm được...."Châu Kha Vũ ôm đầu, cúi mặt xuống, ngăn không cho những dòng lệ tuôn.Trương Gia Nguyên không đáp, cả khuôn mặt em cũng đã đẫm lệ, em tiến lại, mặc kệ Châu Kha Vũ có đồng ý hay không, ôm lấy anh."Buông ra...đừng có ôm tôi....em lại định dỗ dành tôi như thế...rồi sẽ rời đi...em lại định như thế đúng không...tôi không muốn...không muốn đâu"Châu Kha Vũ kháng cự cái ôm này."Em xin lỗi....Kha Vũ...em xin lỗi mà......Kha Vũ....."Trương Gia Nguyên cũng nấc lên rồi, em mặc kệ sự vùng vằng của anh, vẫn ôm chặt anh vào lòng.Khoảnh khắc đó Trương Gia Nguyên đã nghĩ, nếu biết rời xa anh khiến Châu Kha Vũ đau khổ như vậy, ngày đó có lẽ em đã nguyện lấy mạng của mình để đánh đổi, chỉ cần được để bên anh."Em sẽ lại đi thôi..em sẽ lại bỏ rơi tôi...em lúc nào cũng như thế....em biết tôi thương em nên lúc nào em cũng sẽ không quan tâm gì đến tôi cả..em là đồ tàn nhẫn..em chính là tàn nhẫn như vậy đó Trương Gia Nguyên..."Châu Kha Vũ cứ như đứa trẻ vậy, vừa khóc vừa nói."Kha Vũ ngoan...em xin lỗi mà, là Gia Nguyên sai rồi, Gia Nguyên đáng phạt a, Kha Vũ đừng khóc nữa, Gia Nguyên sẽ đau lòng lắm...ngoan nào.....chẳng phải bây giờ em về rồi sao....em về với Kha Vũ rồi mà"Trương Gia Nguyên hết cách, đành dỗ cún bự nhà mình trước đã."K-không tin nữa đâu...em chỉ dỗ ngọt tôi như thế thôi, rồi sẽ bỏ mặc tôi, bỏ mặc tôi....em chính là tuyệt tình lắm Trương Gia Nguyên..."Trương Gia Nguyên thở dài, nhẹ nhàng gỡ anh ra khỏi mình, rồi nâng mặt anh lên."Kha Vũ, em về rồi, đừng giận em nữa có được không...Nguyên nhi biết lỗi rồi mà, Nguyên nhi về với Kha Vũ rồi, Kha Vũ đừng g-giâ.."Trương Gia Nguyên còn chưa kịp nói hết câu đã bị Châu Kha Vũ xiết lại, mà tiến đến hôn em.Năm năm rồi...là nụ hôn sau năm năm chia cách.Vị của nước mắt thật đậm.Châu Kha Vũ chính là muốn hôn em.Nụ hôn kéo dài mãi, cho đến khi anh bế em lên giường, ôm chặt."Chưa hết giận em đâu, nhưng tôi mệt rồi, ngủ thôi""..."Trương Gia Nguyên cạn lời, Châu Kha Vũ học đâu ra cái tính này vậy."Đừng có không ngoan, tôi còn chưa phạt em, nếu muốn không xuống được giường mà về với con trai em, thì em cứ thử kháng cự xem"Thấy Trương Gia Nguyên có vẻ không bằng lòng, Châu Kha Vũ thế mà lại cúi xuống cắn má em, nói khẽ.Trương Gia Nguyên chẳng còn cách nào khác, quay lại đối mặt với anh."Kha Vũ, gọi em là Nguyên nhi..đi mà""Trương Gia Nguyên""...Anh ơi"Trương Gia Nguyên, xin em đừng có như thế mãi anh gồng không có nỗi đâu."Em...lỗi em cũng nhận rồi mà..."Trương Gia Nguyên nũng nịu, mắt long lanh nhìn anh."Thế là xong à?"Châu Kha Vũ vặn vẹo đáp."Năm năm trời tôi sống như thế nào thì em chỉ cần xin lỗi một tiếng là xong đúng không ?"Đẹp trai nhưng cũng thù dai thật sự.Trương Gia Nguyên mắc cọc rồi đó nha."E-em không có mà...""Lúc nãy còn hôn mình, mà giờ đã trở mặt rồi, thối tha""Nói gì đó""E-em không..."Châu Kha Vũ cảm thấy những mảnh vỡ nơi tim đang được khâu lại, khâu lại từng chút một rồi, anh thật sự cảm thấy rất ấm áp, chỉ đơn giản là vì có em."Trương Vĩnh Hy bao nhiêu tuổi rồi ?"Châu Kha Vũ lại hỏi."Tháng 3 này là con tròn sáu tuổi"Châu Kha Vũ thở dài, Trương Gia Nguyên vậy mà lại một mình sinh con."Đau không"Anh ân cần xoa xoa bụng người thương, khẽ khàng hỏi, trong lòng chất chứa quá nhiều nỗi xót xa.Trương Gia Nguyên không đáp, chỉ cười lên rồi khẽ lắc đầu với anh, đây rồi là má sữa anh yêu nhất."Em kể cho con nghe về tôi à ?''Châu Kha Vũ lưỡng lự một hồi, mới lên tiếng nữa."Đương nhiên rồi, Vĩnh Hy có quyền được biết về bố của nó mà"Trương Gia Nguyên nhỏ giọng đáp."Nhưng em tước đi quyền cho con được gặp bố"Châu Kha Vũ lại thế rồi, cái đồ đáng ghét này."E-em làm gì tước, chẳng phải Vĩnh Hy vừa gặp anh còn gì...."Châu Kha Vũ lại hôn em."Còn cãi ?""Em-nào-dám-hì hì"Châu Kha Vũ không diễn tả được cảm giác hiện tại, vui đến quên hết thế sự, có em thật tốt."Cái đó, cô Trịnh...""Hôn thê của tôi đấy, em thấy thế nào ?"Trêu em thêm một chút vậy."Đám cưới nhớ mời em"Trương Gia Nguyên hóa hủ giấm rồi."Không mời, vì tôi chỉ cưới mỗi em thôi"Em nhỏ đỏ ửng cả mặt."Anh đang giận em còn gì ?""Thì sao, giận thì giận, cưới thì vẫn cưới, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, em cấm được tôi chắc ?"Trương Gia Nguyên phụng phịu, thua anh đấy, vừa lòng anh chưa."Kha Vũ, em nhớ anh, rất nhiều""Ừm ngủ ngon, cún con của tôi"Châu Kha Vũ hôn lên tóc mềm của em, an ổn ôm người vào giấc ngủ.---"Bác Chương, xao bác hỏng chở con qua nhà bố Kha Vũ ??"Trương Vĩnh Hy khoanh tay ngồi trên ghế sofa mè nheo."Thôi đi ông tướng ơi, ông qua là hư bột hư đường hếch, an phận ở đây đi"AK buồn cười, cái đứa nhỏ đáng yêu này."Gì chứ, bột bột đường đường, con hông biết nấu ăn""Ý của bác Chương là, bố Kha Vũ với papa Nguyên của con cần thời gian để nói chuyện, vậy nên Vĩnh Hy ngoan, con tạm thời xa bố với papa hai ba hôm đi"Trương Vĩnh Hy hông mún hỉu, nói chiện gì mà nói nhìu quắ zạ ?"Con không bị, bị ra rìa đúng hông bác Mặc"Vĩnh Hy đi sang chỗ Lâm Mặc đòi bế, Lâm Mặc bật cười bế bé con lên."Nếu hai người đó dám bỏ rơi Vĩnh Hy, bác sẽ làm chủ cho con""Yehhhh, bác Mặc tuỵt nhất Vĩnh Hy mún đi ăn kem, Vĩnh Hy thèm, thèm"AK hiểu ý liền mở cửa, một nhà ba người vui vẻ đi ăn kem.///"Bảo bối mừng em về nhà"Châu Kha Vũ tỉnh dậy trước, Trương Gia Nguyên vẫn còn an giấc trong vòng tay anh, sáng nay Châu thị có việc nên anh phải rời nhà sớm, đành ngắm em một lúc, lén hôn trộm lên má em, rồi mới rời đi.Trương Gia Nguyên đến giữa trưa mới tỉnh, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của em suốt năm năm qua chỉ đơn giản là vì có anh, thì mọi đau khổ đều hóa hư vô."Nhớ ăn sáng, bỏ bữa tôi liền tính sổ với em"Châu Kha Vũ trước khi rời đi có để lại một tờ note trên bàn.Trương Gia Nguyên phồng má."Vẫn xưng tôi với mình ?"Trương Gia Nguyên nhìn ngắm xung quanh căn phòng, mọi thứ chẳng có gì là thay đổi, tấm ảnh hai người chụp chung vẫn được anh treo trong phòng, những đồ vật em thích đều được giữ nguyên, Trương Gia Nguyên xót cho anh chết đi được.Thế là cả ngày hôm đấy Trương Gia Nguyên quyết định sẽ thay anh dọn dẹp tổ ấm này đã, dù gì Châu Kha Vũ cúng sắp biến nơi đây thành thánh đường sầu muộn rồi, bia với rượu, ngổn ngang...Bính bong Có tiếng chuông cửa vào lúc hoàng hôn vừa buông, Trương Gia Nguyên chầm chậm tiến ra mở cửa."L-là cô Trịnh sao"Trong đầu Trương Gia Nguyên trống rỗng."Anh rót giùm tôi cốc nước được chứ nhỉ ?"Cô ta ngồi xuống ghế trong phòng khách, dáng ngồi thanh tao, nhưng giọng nói thì khác hẳn ngày hôm qua Trương Gia Nguyên được nghe, hình như trong tông giọng có chút không vui vẻ."À dạ vâng, tôi xin lỗi, cô đợi một chút"Trương Gia Nguyên đi vào bếp, rót hai cốc nước ấm sau đó mới trở ra."Cô tìm Kha Vũ sao...anh ấy có vẻ là lên công ty từ sớm rồi"Trương Gia Nguyên gãi gãi đầu, thiệt tình đối mặt với Châu Kha Vũ là đã mệt lắm rồi, giờ còn thêm một Trịnh Hạ Thảo, chết mất."Tôi không tìm Kha Vũ, tôi tìm anh"Trịnh Hạ Thảo rất ngắn gọn đã vào thẳng vấn đề.Trương Gia Nguyên trong lòng thật sự ước gì có thể hô biến ra Trương Vĩnh Hy xuất hiện ngay lập tức."T-tìm tôi..tìm tôi á""Ừ tìm anh để hỏi, anh bỏ Kha Vũ đi năm năm rồi, bây giờ quay về làm gì vậy ?"Trương Gia Nguyên như bị ai đó nhéo một cái vào tim.Trịnh Hạ Thảo khẽ nhếch môi, tốt nhất anh nên biết điều một chút."Con tôi đòi bố rồi, cô nói xem, tôi về làm gì nhỉ ?"Trương Gia Nguyên cũng đáp lại nụ cười đó bằng một cái nhướng mày, nhấp nhẹ một ngụm nước."Đừng có gắng sức diễn nữa, anh tìm đâu ra một đứa nhỏ rồi bảo nó diễn vở kịch đó vậy, Trương Gia Nguyên anh thì làm sao có thể sinh con chứ, Trương Vĩnh Hy theo họ anh cơ mà, làm sao có thể là con trai của Kha Vũ được, nhảm nhí thật sự"Trương Gia Nguyên bực mình rồi, em không cho phép ai động vào con trai em."Thế thì Hoài Tâm, công chúa nhỏ nhà cô, chắc là con của Châu Kha Vũ sao, đương nhiên không phải rồi, nhỉ cô Hạ Thảo ?"Trương Gia Nguyên gãy gọn đáp."Anh..."Trịnh Hạ Thảo cứng miệng."Tôi rất tôn trọng cô, đương nhiên tôi cũng tôn trọng quyết định của Kha Vũ, tôi trở về không phải để tranh giành bất cứ thứ gì, chỉ là con trai tôi muốn gặp bố của nó, Trương Vĩnh Hy là đứa nhỏ mà tôi dùng mạng để sinh ra, cho nên tôi không cho phép ai động vào con trai tôi, vậy nên mong cô Trịnh đây đừng lôi trẻ con vào chuyện của người lớn""Phải tôi đương nhiên không có tư cách yêu cầu Châu Kha Vũ trở về bên cạnh tôi, cô yên tâm tôi luôn biết thân phận của mình, nhưng cô hiện tại cũng không có tư cách để chất vấn tôi, trừ khi Châu Kha Vũ nhận lời kết hôn với cô đi đã, lúc đấy tôi mới là người quá phận, cô Trịnh tôi nói đúng chứ ?"Trương Gia Nguyên nói đến đây bỗng có chút ngập ngừng."Còn nếu anh ấy thật sự nhận lời cầu hôn của cô, cô yên tâm, tôi sẽ lập tức rời đi, như cách mà tôi đã làm năm năm trước""Ai cho phép em ?"Châu Kha Vũ về nhà được một lúc, nhưng chưa vào vội mà chỉ ở ngoài nghe câu chuyện này."Kha Vũ...."Trương Gia Nguyên nuốt nước mắt chảy ngược, tiêu rồi, có khi lại làm anh hiểu lầm rồi."Hạ Thảo, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện"Châu Kha Vũ chỉ nói như thế rồi đợi Trịnh Hạ Thảo ngoài xe, trước khi đi còn nói thêm với Trương Gia Nguyên một câu."Trương Gia Nguyên, ngoan ngoãn đợi tôi về nhà"---"Kha Vũ..."Trịnh Hạ Thảo tỏ vẻ vô tội, bắt đầu nỉ non."Tại sao em lại xúc phạm con trai anh ?"Châu Kha Vũ mặt không cảm xúc, hỏi ngược lại."E-em không....""Trương Vĩnh Hy là con trai anh, mong em nhớ cho"Châu Kha Vũ chỉ nói có vậy, rồi gọi một ly cà phê đen đặc."Châu Kha Vũ anh đừng mù quáng nữa, anh ta làm sao có thể sinh con cho anh, em biết có trường hợp nam nhân sinh con, nhưng anh ta thì không đâu, anh ta gạt anh đấy, đứa bé đấy rõ ràng mang họ Trương mà""Họ Trương thì sao chứ ?"Châu Kha Vũ cau mày, lại vặn lại Trịnh Hạ Thảo."Thì...""Hạ Thảo à dù Gia Nguyên có sinh thêm cho anh bao nhiêu đứa con đi nữa, anh đều sẽ để con anh theo họ Trương, bởi vì Trương Gia Nguyên là vì anh mà dùng mạng sinh ra chúng, vậy nên anh mong em cư xử đúng mực là một tiểu thư học cao hiểu rộng""Anh..."Châu Kha Vũ thẳng thắng nói."Còn nữa Hạ Thảo, anh nghĩ em phải thừa sức biết câu trả lời của anh chứ, em rõ ràng biết đời này anh chỉ yêu một người, là Trương Gia Nguyên mà ""Nếu trong suốt năm năm qua, anh đã từng khiến em hiểu lầm về mối quan hệ này của chúng ta thì cho anh xin lỗi, anh vốn dĩ chỉ xem em là em gái, cũng như xem Hoài Tâm như một cháu gái thôi""Anh yêu thương Hoài Tâm là vì con bé còn quá nhỏ, anh không muốn con bé bị tổn thương""Bởi vậy, anh mong em sẽ hiểu"Châu Kha Vũ nói dứt câu liền đứng lên."Còn nữa, nếu em còn động đến người của anh, thì anh sợ rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ không giữ được đâu"---"Papapaaa, bố, bố Kha Vũ hết giận papa chưa, bố Kha Vũ có làm papa bùn hong, nếu cúa papa méc Vĩnh Hy i, Vĩnh Hy sẽ xử bố Kha Vũ"Trương Vĩnh Hy bibabibo qua cuộc gọi."Bố Kha Vũ tốt lắm, chỉ là bố vẫn chưa hết giận papa đâu HyHy"Trương Vĩnh Hy xụ mặt, đáp lại."Đẹp trai mà giận dai"Trương Gia Nguyên bật cười."Níu mà papa khum thích, ngày mai con sang rước papa mình về Đức nhó"Trương Gia Nguyên có chút bất ngờ trước thái độ của con trai."Không phải con muốn gặp bố sao, hai bố con còn chưa đi chơi cùng nhau mà, sao lại đòi về Đức rồi""Hông, hông phải, Vĩnh Hy đi kím bố cho papaa hoi, chứ Vĩnh Hy chỉ cần papa là đủ ròi, Vĩnh Hy yêu bố, nhưng Vĩnh Hy thương papa nhất, papa sinh ra Vĩnh Hy, papa chăm sóc Vĩnh Hy, Vĩnh Hy chỉ cần papa zui, zui là đủ ùi"Trương Gia Nguyên nghe đến đây không hiểu sao mắt đã ngấn nước.Lâm Mặc ngồi sau lưng bé con, nghe tiểu tử thúi bộc bạch mà cũng xót cháu."Ơ papa sao papa lại khóc rồi, Vĩnh Hy sin lũi, Vĩnh Hy nói gì sai dồi sao, papa đừng khóc nha, khóc xấu nám"Trương Gia Nguyên cố nén lại cảm xúc."Hông có, papa pị bụi bay vào mắt thui, con trai ngoan, chỉ cần con mún papa đều chiều theo con a""Vâng ạ, nhưng Vĩnh Hy buồn ngủ ròi, paipai babaa nhen, hun papa"Bạn nhỏ nói xong liền vẫy tay nhiệt tình."HyHy ngủ ngoan a"Sau khi cúp máy, Trương Gia Nguyên lại bắt đầu suy nghĩ không biết tại sao Châu Kha Vũ giờ này chưa về, nói cái gì lâu vậy nhỉ ? Mà không biết có người từ nãy đến giờ đã nghe hết câu chuyện này rồi."Đã ăn chưa ?"Đột nhiên có người ôm em từ phía sau, Trương Gia Nguyên cảm nhận hơi ấm của anh, thoải mái ngả hẳn về người về sau."Em ăn rồi, em ngoan mò"Làm nũng một chút vậy."Tôi đói rồi ~"Vẫn tôi ? Chán cái tên này thật sự.Tối nay mà anh không chịu đổi xưng hô, tôi cho anh làm ba ngày ba đêm."E-em có nấu cơm rồi, để em lấy cho anh"Châu Kha Vũ ngoan ngoãn ngồi vào bàn, đợi được ăn cơmLà hai mặn một canh thân thuộc, bữa cơm ngon nhất trong suốt năm năm qua."K-Kha Vũ, em nấu khó ăn lắm sao, em xin lỗi anh đừng khóc mà........Kha Vũ anh đừng khóc mà em xin lỗi là lỗi của em..."Trương Gia Nguyên cuống quýt khi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh lần nữa lăn dài, xót chết mất thôi."Em có biết...tôi nhớ cơm em nấu tới mức độ nào không.....em có biết tôi bị ám ảnh lần cuối cùng em nấu cho tôi ăn như thế nào không....em có biết là năm năm rồi...năm năm rồi tôi mới nuốt trôi một chén cơm không..."Trương Gia Nguyên cũng khóc rồi."Kha Vũ........sao lại phải vì em mà giày vò bản thân như vậy chứ, Kha Vũ của em...."Trương Gia Nguyên ôm lấy anh vào lòng."Vì em đang mang theo cả linh hồn của tôi rồi...tôi không còn cách nào khác cả...tôi nhớ em...đến phát điên lên được""Em về rồi đây...em không đi nữa, không bao giờ rời xa anh nữa, có được không, Kha Vũ ngoan đừng khóc nữa, em đau lòng"Châu Kha Vũ lau nước mắt, ngước lên nhìn em."Nguyên nhi, em hứa nhé"Chịu gọi Nguyên nhi rồi đó hả."Em hứa, em hứa với anh""Nếu em còn rời đi một lần nữa...anh không dám tưởng tượng đâu....""Anh...anh không giận em đâu....anh chỉ muốn em quan tâm anh....nên anh mới như thế...Nguyên nhi anh xin lỗi...anh không tốt ở đâu em cứ nói...anh sẽ sửa...chỉ xin em...sau này đừng bao giờ rời đi......."Trương Gia Nguyên không biết phải nói gì nữa, em run run nâng mặt anh lên đối diện mình."Không bao giờ đi đâu nữa cả, sẽ mãi bên cạnh anh"Nói rồi liền đáp nhẹ cánh môi lên khuôn môi khô khốc của Châu Kha Vũ.Vốn chỉ định hôn nhẹ, nhưng cuối cùng...lại bị người ta hôn đến mụ mị, bị bế vào phòng lúc nào cũng không hay, rồi thì...đã đến lúc Trương Gia Nguyên chịu phạt rồi.Trong căn phòng quen thuộc, rất lâu rồi Châu Kha Vũ mới cảm nhận được, cả thể xác lẫn linh hồn của anh đều đã được chữa lành rồi."Kha Vũ của em, em yêu anh"Cún con sau khi chịu phạt liền rúc vào lòng người ta thỏ thẻ, Châu Kha Vũ vuốt lại mái tóc hơi ươn ướt của em, hôn nhẹ lên chóp mũi""Cún con, có em thật tốt"Đêm dài đằng đẵngThật may mắn là từ nay say giấc nồng lại có nhau.---Vừa hít ke vừa viết viết vờn nhau nổ não thật sự.Tặng cả nhà một chap nước trước khi sủi một thời gian để lo thi học kì và lo cho event nhỏ của bé.Vẫn là câu nói cũ, cứ càng nhìu cmt thì ngày trở lại càng sớm.À mà đừng tưởng vậy là hết bi ai nha ~ hông có đâu =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))Chúc mng đọc truyện vui vẻ.—-
Outfit chuẩn vibe bạn trai đĩnh đạc bảo vệ cún con
Outfit chuẩn vibe bạn trai đĩnh đạc bảo vệ cún con
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com