TruyenHHH.com

Yzl Lzmq Thap Nga

Lâm Mặc

Lần đầu tiên sau một tuần được ngủ đủ tám tiếng, một khi giấc ngủ được nạp đầy, tốc độ khởi động máy của người cũng nhanh hơn hẳn. Lâm Mặc rời giường đúng bảy giờ rưỡi, tám giờ rưỡi có một cuộc họp trực tuyến với bên đầu tư, chủ yếu là chuyện đàm phán của mấy sếp, Lâm Mặc chỉ cần phụ trách ngồi nghe và viết biên bản họp là được.

Lúc cuộc họp bắt đầu, mấy vị LP[1] lần lượt xuất hiện trên màn hình, Lâm Mặc mở máy tính, đeo tai nghe bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị, đúng lúc này, cậu nhìn thấy trong màn hình ở góc dưới bên trái có một cái đầu tóc vàng quen thuộc.

Người nọ rõ ràng cũng chú ý tới cậu, nhân lúc mọi người còn đang cúi đầu xem tài liệu, kín đáo ném cho cậu một cái wink, Lâm Mặc liếc mắt nhìn anh ra vẻ đã biết, sau đó cả hai đều cúi đầu, trở lại trạng thái làm việc.

Đợt đầu tư lần này sẽ rất phức tạp và rườm rà, đến giai đoạn vòng gọi vốn series A[2], mức độ mạo hiểm vẫn sẽ cao như trước, Lâm Mặc nghe boss nhà mình thao thao bất tuyệt, nói chuyện cũng ra dáng lắm ——  dân đầu tư sẽ không đem tiền của mình đặt hết vào một nơi, trứng phải chia ra bỏ vào nhiều giỏ, nhưng Lâm Mặc biết sếp cậu lần này nghẹn đủ rồi muốn chơi một trận lớn, vậy nên mới sốt sắng như thế.

Mấy năm này nguồn vốn bị đóng băng, bất luận là VC hay PE[3] đều không dễ làm, tỷ lệ đầu tư tiểu ngạch giảm xuống, trái lại các khoản đầu tư kim ngạch gấp mấy ngàn lần lại đồng loạt tăng trưởng. Nói cách khác, chỉ tung lưới chờ bắt cá cũng không phải biện pháp hay, hiện tại chú trọng đánh úp chuẩn xác, hạng mục tốt cũng chỉ tính trên đầu ngón tay, người tranh ta đoạt, giành giật tới đỏ cả mắt.

Lấy tư lịch của Lâm Mặc, vốn dĩ chưa đủ trình độ để tham gia cuộc họp lần này, cũng nhờ vận khí cậu tốt, năm đầu tiên vào công ty đã chịu bỏ ra hạng mục của mình, được sếp thưởng thức, nên hiện tại mới được ưu ái hơn, ngẫu nhiên sẽ có vài sự chiếu cố đặc biệt. Loại chiếu cố này chính là lúc chia carry[4] số tiền Lâm Mặc nhận được sẽ luôn nhiều hơn người khác một chút, hay khi có dự án lớn, cơ hội cậu giành được cũng sẽ cao hơn vài phần.

Lâm Mặc trời sinh đã rất phù hợp với cái ngành này, những lời này không chỉ mình Lưu Chương từng nói, Châu Kha Vũ, thầy giáo đại học, thậm chí quản lý thực tập phụ trách của cậu hồi còn ở B&L đều từng khen cậu như vậy, rất thông minh, rất nhạy bén, trực giác chuẩn xác, lại giỏi giao tiếp.

Tỷ như hiện tại, Lâm Mặc ngoan ngoãn làm trọn bổn phận của một tiểu lâu la, lúc không cần nói chuyện sẽ không nói, suốt buổi họp cũng chỉ mỉm cười —— boss thích người thông minh, nhưng sẽ không thích người thông minh hơn mình, chơi nổi không đúng chỗ chẳng khác gì đi tìm chết.

Cuộc họp nửa tiếng sau kết thúc, mấy vị sếp lớn một giây cũng không nán lại, lần lượt offline, lưu lại đến cuối cũng chỉ còn mình Lâm Mặc và một quả kiwi tóc vàng.

Biểu tình trên mặt quả kiwi lúc này mới buông lỏng, mỉm cười chào cậu, "Hi, Mặc! Good to see you!"

"Hi Mika!" Lâm Mặc cũng phất tay, cười nói, "Haven't seen you in a while."

"Ugh, bloody busy these days." Mika nhún vai, giây tiếp theo bắt đầu thăm dò tin tức từ cậu, "Oh wait, I heard Daniel went to B&L, is that true?"

"Didn't Kaz tell you?" Lâm Mặc độp lại, "I'm not the best person to ask."

"So that is true." Mika vốn còn đang nửa tin nửa ngờ, gặp thái độ này của Lâm Mặc, lập tức tin chắc, "He is really crazy this time, I didn't believe he will leave Morgan initially. . . (cậu ta lần này cũng điên thật, anh vốn còn không tin cậu ấy sẽ từ chức. . .)"

Lâm Mặc bĩu môi, bỏ lại một câu được rồi lần sau nói tiếp, lưu loát rời khỏi màn hình trò chuyện.

Đầu tư mạo hiểm là một ngành, global village[5] cũng là một mảng, quen biết Mika là trong một dịp Lâm Mặc trùng hợp gặp được người của mảng này. Hai người quen nhau trong một buổi tiệc rượu, Mika là nhân viên hợp tác được cử từ headquarter ở Mỹ sang. Khác với mấy lần gặp dân tài chính trước đây, phản ứng đầu tiên của Lâm Mặc lúc gặp Mika là: cái tên anti-social cỡ này, sao trà trộn vô được cái ngành này của bọn họ vậy?

Tiệc rượu tiệc rượu, nghĩa cũng như tên, phải vừa uống rượu vừa mở tiệc, sống hơn hai mươi năm, Lâm Mặc chưa thấy qua vị tinh anh nào trong buổi tiệc còn trốn ở một góc đọc báo, đọc thì đọc thôi, còn không cầm cho chắc, làm rơi một quyển xuống bên chân cậu.

. . . . . . . . . . . . Lâm Mặc nhích qua, muốn làm như không thấy tờ Financial Times đang nằm trên đất kia, cuối cùng vẫn là lương tâm không cho phép, ngồi xuống cầm tờ báo lên, bước nhanh qua đưa cho người nọ đang đứng ở góc tường, "Hey, your newspaper."

Lúc nói mấy lời này cậu vẫn còn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, nhưng khi tiêu đề trên mục tin tức của tờ báo kia đập vào mắt, cậu bỗng khựng lại.

"Oh, thank you! I didn't even notice!" Một quả kiwi lông vàng lộ ra sau tờ báo, thấy Lâm Mặc nhìn chằm chẳm bức hình trên tạp chí không động đậy, có ý tốt hỏi một câu, "Emmm. . . you know Leo Chow? Well you definitely know him. . . He became the youngest MD in Morgan yesterday, did you hear the news? (ừm, cậu cũng quen Leo Châu à? À chắc chắn là cậu có biết anh ta, hôm qua anh ta vừa được bổ nhiệm làm MD trẻ nhất của Morgan, cậu đã nghe tin chưa)"

"No." Lâm Mặc lắc đầu, cậu đưa tờ báo qua, "I know it now."

"Actually, my boyfriend works with his brother. (Bạn trai tôi là đồng nghiệp với em trai anh ấy)" Mika cười rộ lên, anh để ý thấy sắc mặt của Lâm Mặc không tốt lắm, rất chân thành nói, "If you need help, I think I have network. . . Oh I'm Mika, nice to meet you. (nếu cậu cần giúp đỡ gì đó, tôi nghĩ mình cũng có một ít nhân mạch. . . . . . À tôi là Mika, rất vui được biết cậu)"

"Lâm Mặc." Lâm Mặc bắt tay với anh, do dự một chút, vẫn là hỏi, "You said your boyfriend works with Leo's brother. . . ."

"Yeah. . . . oh he is calling me right now." Di động trong túi Mika rung lên, vì thế Lâm Mặc lại trơ mắt nhìn anh nhận một cuộc gọi video ngay trong buổi tiệc.

Nếu những sự trùng hợp trong cuộc đời của một người đều có định mức, như vậy chỉ trong vài phút ngắn ngủi lúc này đây, Lâm Mặc tự nhận phỏng chừng mình đã dùng hết toàn bộ trùng hợp tích góp từ giờ đến mười năm sau.

"Hi Mika!" Trên màn hình điện thoại xuất hiện một chàng trai tóc xoăn khôi ngô, khi cậu cười lên để lộ ra hàm răng trắng bóng, "We're going to have a meeting. . . Wanna see my team members?"

Tiếp theo, camera quay đi, hướng về phía mọi người trong phòng họp, giữa những gương mặt âu mĩ xa lạ, một người đàn ông tóc đen mắt đen, dáng người cao ráo có vẻ đặc biệt hút mắt.

Châu Kha Vũ ngẩng đầu khỏi máy tính, liền thấy Kaz giơ camera lên trước mặt hắn, "Daniel, say hello to Mika!"

"Kaz. . . don't do that." Châu Kha Vũ dở khóc dở cười, vẫn lịch sự chào người ở bên kia màn hình, giây phút ánh mắt chạm phải người đối diện, hắn sửng sốt đến ngây người.

Lâm Mặc bình tĩnh quay đầu sang chỗ khác, chỉ vào cái người còn chưa kịp hoàn hồn, hỏi Mika bên cạnh, "Leo's brother? Daniel? Are u sure?"

"How do you know is him?" Mika còn ngạc nhiên hơn cả cậu, bốn người cách hai cái di động tám mắt nhìn nhau, Lâm Mặc giả vờ mỉm cười, quay đầu nhìn Châu Kha Vũ đã bình tĩnh lại, "I don't know. I'm just. . . guessing."

"Lâm Mặc." Cậu nghe Châu Kha Vũ gọi tên mình, "Bọn tôi sắp phải họp rồi, lát nữa tôi tìm cậu."

"Không cần tìm." Lâm Mặc nói, "Tôi không xứng."

. . . . . . Châu Kha Vũ bị cậu làm cho nghẹn tới nói không nên lời, Lâm Mặc phi thường hài lòng nhìn bộ dạng há miệng mắc quai này của hắn, cười lạnh một tiếng, cầm lấy ly rượu tự nhiên xoay người rời đi.

Bạn vĩnh viễn sẽ không biết người từng ngủ cùng phòng ngủ với mình là những dạng người nào, có lẽ có con trai của chủ tich ngân hàng, có lẽ có em trai của tổng giám đốc. Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Mặc vội vàng chạy về nhà, cậu cảm thấy việc này phải nói cho Trương Gia Nguyên biết, về phần Trương Gia Nguyên vì sao phải biết. . . . . . Mẹ nó quản làm gì, dù sao Trương Gia Nguyên cũng phải biết.

Nhưng khi cậu đẩy cửa ra, xông vào phòng ngủ bên cạnh phòng mình, trông thấy Trương Gia Nguyên mệt tới mức ngủ gục trên bàn, Lâm Mặc há miệng thở dốc, bỗng nhận ra bản thân nói không nên lời.

Cậu thật sự nói không nên lời. Cậu nên nói gì đây? Nói rằng cái người bạn học đại học của mày, chính là cái người ngủ đối giường với mày, bộ dạng rất đẹp trai nhưng cũng rất ấu trĩ ấy, thực sự là một vị thái tử gia, cao quý đến không tưởng tượng được. Chúng ta và cậu ta không phải là người cùng một thế giới, Trương Gia Nguyên mày phải tỉnh táo lại, cậu ta không phải Châu Kha Vũ, cậu ta là Daniel, người này lừa mày suốt bốn năm, mày thật sự không nên có bất kỳ suy nghĩ không an phận gì với cậu ta nữa, không cần lại trở thành. . . . . .

Một cái "tao" khác.

Đêm đó Lâm Mặc hút điếu thuốc đầu tiên trong cuộc đời. Cậu ghét mùi thuốc lá, ngửi thấy đã buồn nôn, bản thân tìm ngược thuần túy chỉ để giải sầu. Giữa cơn chuếnh choáng đến mơ hồ, tự nhiên cậu lại nhớ tới rất nhiều chuyện phát sinh trước đây, hiện tại mới nhận ra hết thảy đều có dấu vết để lại.

Châu Kha Vũ đang không ngừng gọi điện thoại tới oanh tạc di động của cậu, tiếng tin nhắn cũng vang lên không dứt. Lâm Mặc mặc kệ hắn, giờ phút này cậu cần tự mình suy nghĩ thật rõ ràng.

Kỳ thực lúc Lâm Mặc nhìn thấy bức ảnh tây trang giày da trên cuốn tạp chí Financial Times kia, đã ý thức được không đúng. Cậu cũng không phải lần đầu tiên gặp Leo, vẫn luôn biết Leo là anh trai của Châu Kha Vũ, điều cậu không nghĩ tới chính là, Leo mà cậu biết lại chính là vị chiến thần Leo Chow tiếng tăm lẫy lừng kia.

Đó là khi nào nhỉ, hình như là năm ba? Lâm Mặc còn nhớ rõ đó là một buổi chiều hết sức bình thường, Châu Kha Vũ không ở, buổi tối Lưu Chương giống như phải tham dự một buổi tiệc, vò đầu bứt tai tìm đồ để mặc, cuối cùng cư nhiên còn tìm cậu, có bệnh vái tứ phương.

Tủ quần áo của Lưu Chương thực sự chẳng có gì đáng nói, hắn mắc bệnh chung của đám con nhà giàu —— mua một đống hàng hiệu, đắt thì đắt đấy, nhưng xấu thì cũng xấu dã man, so ra thẩm mỹ của Châu Kha Vũ còn tốt hơn nhiều.

Cuối cùng Lâm Mặc buông tha trị liệu, bảo hắn tin tưởng bản thân, chỉ cần cậu thích là được, phối đồ mấy thứ này, chỉ cần thắng ở tinh thần, cậu chính là top model.

Lưu Chương khả năng thật sự rất bận, không nghĩ ngợi gì đã nghe theo, sau khi đeo cà vạt liền vội vội vàng vàng chạy đi. Sau khi hắn đi, Lâm Mặc lại cảm thấy có chút nhàm chán, sắp đến giờ ăn tối, cậu hỏi Trương Gia Nguyên có muốn mua gì về cho không, rồi chuẩn bị tới căn tin.

Vừa xuống tầng một, đi ngang qua đại sảnh, cậu đã nghe tiếng cô quản lý ký túc xá gọi lại, Lâm Mặc không hiểu chuyện gì, còn đang nghĩ có khi nào dạo này tăng ca hay về trễ quá, nên sắp phải nghe phê bình rồi không? Cậu vừa đi qua đã bị bác ấy bắt lấy tay, "Đây là bạn cùng phòng với em trai cậu, có chuyện gì có thể hỏi cậu ấy, cô cũng không biết."

Lâm Mặc vừa ngẩng đầu, lúc trông thấy người đối diện liền giật mình, thiếu chút nữa gọi tên Châu Kha Vũ, một giây sau đã kịp kìm lại —— người này không phải là Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng ánh mắt của tên đó không sắc bén như vậy.

"Chào cậu, anh là Leo, là anh trai của Daniel." Người đàn ông trước mắt mang theo khuôn mặt sao y Châu thiếu gia, gật đầu với cậu, "Anh tới đây đón nó, hiện tại nó có ở trên phòng không?"

". . . . . . Daniel?" Lâm Mặc chớp chớp mắt, sau đó mới ý thức được cái gì, a một tiếng dài, "Anh nói Châu Kha Vũ? Không, cậu ấy không có ở đây, giờ này. . . . . . chắc là cậu ấy vẫn còn ở công ty thì phải?"

"Công ty?" Người đàn ông cười như không cười, Lâm Mặc cũng không đoán được suy nghĩ của anh, lại nghe anh nói, "Anh biết rồi, nếu nó về, phiền em nói với nó, anh chờ nó ở đây."

Nói xong, anh đưa cho Lâm Mặc một tờ giấy, quay đầu nói cảm ơn với cô quản lý, vội vàng đi xuống cầu thang hướng ra cổng ký túc xá.

Lâm Mặc cúi đầu nhìn địa chỉ ghi trong tờ giấy, thoáng chút ngạc nhiên, lập tức nhíu mày.

Tối nay tôi không đi chung với mấy cậu được rồi, có hẹn, phải tới khách sạn xxx ăn cơm. Trước khi ra cửa Lưu Chương nói với cậu, "Nghe nói bánh bao ở chỗ đó không tệ, lát nữa gói hai cái mang về cho cậu nhé?"

"Mày đi mấy chỗ đó ăn cơm mà chỉ mang bánh bao về thôi à?" Trương Gia Nguyên ngạc nhiên ló đầu ra khỏi giường, "Tốt xấu cũng mang một phần bào ngư về chớ anh hai?"

Nghỉ, không có phần của mày. Lưu Chương ném lại câu này liền ra cửa, trước khi đi vẫn không quên nhắc Lâm Mặc, "Tôi đi đây, chắc về trễ chút, nhớ để cửa đấy nhé."

Cậu trả lời thế nào ấy nhỉ? Lâm Mặc nhớ lại, cậu bảo được.

Địa chỉ Leo nhờ cậu đưa cho Châu Kha Vũ, cùng với nơi Lưu Chương nói ban nãy, giống nhau như đúc.

Cậu nắm lấy tờ giấy mạ vàng mỏng manh kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất an. Loại cảm giác bất an này giống như từng đợt sóng ngầm giữa đêm đen, bất tri bất giác, có thể nhấn chìm lấy cậu.

Cậu bưng ly cà phê ngồi bên cửa sổ, nhớ đến cái gọi là buổi liên hoan công ty năm giờ chiều nay, rũ mắt cười khẽ.

Chỉ có đứa ngốc như Trương Gia Nguyên mới có thể vô điều kiện tin tưởng mọi lời Lâm Mặc nói, cũng chỉ có tên ngốc này, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Lâm Mặc lại nhớ tới buổi tối hôm đó, cậu vừa ôm lấy toilet nôn vừa hút hết điều thuốc đầu tiên trong đời. Đến lúc di động sắp bị gọi đến cháy máy, cậu mới nghe điện thoại của Châu Kha Vũ, thậm chí chưa kịp chất vấn, Châu Kha Vũ đã vội ngắt lời, "Đừng nói cho cậu ấy, Lâm Mặc. Chuyện này xem như tao xin mày."

"AK đã sớm biết rồi phải không?" Gió đêm ngoài cửa thổi qua, Lâm Mặc nhớ tới khuôn mặt đầy mệt mỏi đang say ngủ của Trương Gia Nguyên ở phòng bên, tâm tình cậu trong nháy mắt bỗng trở nên rất chua chát, "Quên đi, tên đó khẳng định đã sớm biết. Hai đứa tụi mày trước giờ vốn là cùng một loại người."

Châu Kha Vũ không nói chuyện, Lâm Mặc miễn cưỡng chống tường đứng dậy, thanh âm lạnh lùng, "Tao sẽ không nói với nó, nhưng không phải là vì mày. Nếu mày còn chút lương tâm, chuyện này tự mày nói với nó đi."

"Tao biết." Châu Kha Vũ nói, "Tao biết, tao sẽ nói. Nhưng bây giờ còn không phải lúc."

"Vậy bao giờ mới là lúc của mày?" Lâm Mặc tức giận, "Mày còn định bắt chước giống Lưu Chương, kéo tới khi không giấu được nữa mới chịu mở miệng à?"

Đối diện nửa ngày không lên tiếng, hồi lâu, cậu nghe thấy tiếng cười ẩn nhẫn của Châu Kha Vũ, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn. Lâm Mặc hiếm khi cảm thấy bực bội không biết làm sao, cậu gọi này hai tiếng, đang nhịn không nổi muốn chửi ầm thì Châu Kha Vũ đã la lên, "Trời ạ, Lâm Mặc. Mày mà cũng có ngày hôm nay."

Có ý gì? Cậu ngạc nhiên, người đầu dây bên kia lại quan tâm bỏ thêm một câu, "Nói sao đây. . . . . . Thật đúng là không nghĩ tới, năm đó AK lừa mày thảm như vậy, thế mà mày vẫn không quên được nó."

Kaz là đồng nghiệp của tao, cũng là bạn học MBA của AK. Châu Kha Vũ nói, nếu mày cần, tao có thể cho mày thông tin liên lạc của cậu ấy.

Cút. Lâm Mặc trả lời.

Mười phút sau, cậu thêm instagram của Kazuma. Khác với cái tài khoản nhàm chán cả năm chỉ đăng một hai bức ảnh của Lưu Chương, Kaz nhìn qua có vẻ là một chàng trai thích ghi lại những khoảnh khắc trong cuộc sống, tốt nghiệp đại học, kỷ niệm một năm yêu đương với Mika, ảnh chụp chung cả nhóm khi hoàn thành project đầu tiên. . . . . . Mỗi một khoảnh khắc đáng ghi nhớ đều được cậu lưu giữ lại trong tập ảnh.

Lâm Mặc rất nhiều lần nhìn thấy Lưu Chương trong những bức ảnh ấy. Giống như một du học sinh bình thường, ôm vai bạn học, thoải mái cười lớn giữa đám người.

Cuộc sống của hắn đúng như những gì Lâm Mặc đã nghĩ, đây mới là cuộc sống mà hắn nên có. Lâm Mặc bình tĩnh tắt di động, đỡ lấy trán, không biết vì sao, cậu căn bản khóc không được.

Có lẽ cậu chỉ là, có chút mệt mỏi mà thôi.

Lúc Lâm Mặc đến nhà hàng Châu Kha Vũ đặt trước, đã muộn gần mười lăm phút, tình trạng kẹt xe ở Thượng Hải dù sao cũng rất nghiêm trọng, cậu cảm thấy việc này có thể lượng thứ được. Nhân viên phục vụ dẫn cậu đến bàn cuối cùng trong góc, nói là ngài Châu đã đặt bàn bốn người, ban nãy đã có người tới.

Bàn bốn người. Lâm Mặc nghe vậy nhịn không được cười lạnh, rất nhanh đã điều chỉnh lại bình thường, lịch sự nói cảm ơn với nhân viên phục vụ đi bên cạnh. Cậu đi thẳng vào bên trong, trông thấy Trương Gia Nguyên đang ngồi ở góc cửa sổ.

Trương Gia Nguyên cũng nhìn thấy cậu, nhưng trong nháy mắt sắc mặt cậu ta trở nên rất hoảng, không ngừng nháy mắt với cậu, ám chỉ —— chạy mau!

Lâm Mặc ngoảnh mặt làm ngơ, ngay từ giây phút bước vào cậu đã nhận ra nơi này sẽ có những ai, nhưng cậu vẫn tới đây. Đối với Lâm Mặc mà nói, trong từ điển của cậu vốn không có cái từ lâm trận bỏ trốn này, huống chi người nên cảm thấy áy náy căn bản cũng không phải cậu.

Cái người nên áy náy ấy, là kẻ thực sự đã rời đi năm đó.

Người ngồi đối diện Trương Gia Nguyên ngẩng đầu —— vẫn là cặp kính đen đó, khi nhìn người khác luôn thích dùng ánh mắt tìm tòi, lại mang theo sự khôn khéo làm người ta không thể chán ghét, như thể muốn nhìn thấu tim gan của bạn.

Lưu Chương lẳng lặng nhìn cậu, hắn đứng lên, chừa ra một chỗ trống. Lâm Mặc rất tự nhiên ngồi xuống, sau đó cởi áo khoác, bỏ vào chiếc rổ chuyên dụng nhà hàng đã chuẩn bị.

"Đã lâu không gặp." Lưu Chương nói, "Xem ra VC so ra vẫn thoải mái hơn hẳn ngân hàng đầu tư nhỉ, cậu béo ra không ít ha."

"Xem ra ngân hàng đầu tư dạo này vẫn hút súc sinh như vậy, cái thói độc miệng của cậu thật là trước sau như một." Lâm Mặc nói xong, thấy Trương Gia Nguyên ngồi đối diện che mặt, bộ dạng xấu hổ chỉ hận không chui ngay xuống gầm bàn.

"Tôi đang khen cậu đấy chứ." Lưu Chương cười cười, "Trước kia gầy quá."

"Để dành mà khen mình ấy." Lâm Mặc căn bản không hề dao động, cậu cúi đầu, lật thực đơn, "Tôi không cần."

Lưu Chương cũng không nói nữa, hắn thở dài, muốn giải thích, "Có người bảo tôi tới. Tên đó nói là liên hoan với đồng nghiệp, tôi không nghĩ cậu cũng. . . . . ."

"Không nghĩ tôi cũng ở đây sao." Lâm Mặc cười, cậu bỏ thực đơn xuống, nghiêm túc nói với Lưu Chương, "Cậu hiện tại muốn đi cũng không muộn nha."

"Thật là không muộn à? Xem ra tôi đã chọc cậu tức giận rồi." Lưu Chương cười nhìn cậu, "Tôi đây hình như cũng không có gì phải băn khoăn."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lâm Mặc một lần nữa cúi đầu xem thực đơn. Trương Gia Nguyên rõ ràng đã nhập định, bắt đầu nhìn trời ngẩn người, sau đó cậu thở dài một hơi, ". . . . . . Châu Kha Vũ khi nào mới đến vậy?"

"Mày biết nó cũng tới à?" Lưu Chương kinh ngạc.

"Thế cục đều đã như vậy rồi, tao có thể không biết được à." Trương Gia Nguyên cười ha ha, "Tao cũng đâu phải đứa ngốc."

Lâm Mặc mím môi, có chút dở khóc dở cười, "Không phải mày toàn tránh nó suốt sao?"

"Nhờ hai đứa bây đó." Trương Gia Nguyên nói, "Hiện tại tao bắt đầu thấy nhớ nó rồi. Cục diện xấu hổ thế này, không thể để mình tao gánh vác chớ."

"Phải không vậy?"

Giọng nói mang theo ý cười vang lên trên đầu ba người, Lâm Mặc ngẩn ra, Trương Gia Nguyên lại bị doạ sợ, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm.

"Thế nào, ai vừa thấy nhớ tôi thế?"

Châu Kha Vũ một tay kéo áo vest, lộ ra chiếc gile phẳng phiu bên trong, hắn đứng trước bàn ăn, khoé miệng cong cong, phong lưu lẫn khôi ngô, làm đám nhân viên phục vụ đi ngang qua và mấy cô bé đang ngồi ăn ở bàn khác đều nhìn về phía này.

Yêu nghiệt. Lâm Mặc trong lòng nhảy ra hai chữ.

Cậu lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Trương Gia Nguyên ngồi đối diện mặt mày đã xám như tro, không tiếng động thở dài.

Đường Tăng ở đây rồi.

------------

[1]Limited Partner - người góp vốn vào quỹ và không chịu trách nhiệm quản lý đầu tư, LP chỉ chịu rủi ro đối với phần vốn họ đầu tư vào quỹ

[2]Vòng gọi vốn series A/Series A Financing - khoản đầu tư vào một công ty khởi nghiệp tư nhân, sau khi nó đã thể hiện được tiến triển trong việc xây dựng  và chứng minh tiềm năng phát triển và tạo doanh thu, vốn tài trợ trong series A thường lên đến hàng triệu USD

[3]Quỹ đầu tư tư nhân Private Equity (PE) - một loại hình quỹ chuyên đầu tư vốn vào các DN tư nhân, hoặc các công ty đại chúng và biến chúng trở thành công ty tư nhân, thời gian đầu tư thường dao động từ 3-7 năm, sau đó quỹ PE sẽ thoái vốn và thu lợi nhuận

[4]Carry/Carried interest - phần lợi nhuận được chia cho thành viên điều hành (GP - General Partner) khi quỹ hoạt động có hiệu quả

[5]Global village - thuật ngữ chỉ hiện tượng toàn bộ thế giới kết nối với nhau do kết quả của việc truyền bá công nghệ truyền thông trên toàn thế giới, ở đây chỉ sự toàn cầu hoá của các công ty đa quốc gia trên thế giới

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com