TruyenHHH.com

Yzl Kite

Trương Gia Nguyên bị còng vào ghế sau trên chiếc xe đang di chuyển tới khu đông, cậu không biết đây là sắp xếp của Mika hay là của Châu Kha Vũ. Lúc quân đội Liên Minh đến gần khu đông thì chia ra làm hai đội nhỏ, Oscar đi vào trong, những chiếc xe cơ giới màu đen kiểu mới nhất chạy vào đồi núi. Còn bọn họ thì vào một chiến hạm chỉ huy cỡ lớn, Trương Gia Nguyên ngồi ở phía sau được cảnh sát trông chừng, Châu Kha Vũ bước tới ngồi vào khoang điều khiển, lái chiến hạm bay lên không, đây là Châu Kha Vũ mà Trương Gia Nguyên chưa từng thấy qua.

Buổi chiều, Liên Minh và khu đông tự kiểm tra trang bị của riêng mình, Châu Kha Vũ là kiểm soát, lúc ngồi ở khoang điều khiển cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Thỉnh thoảng hắn sẽ xoay người lại nhìn Trương Gia Nguyên một cái, tay cảnh sát còn tưởng hắn chỉ đang đề phòng tên tội phạm truy nã này theo thói quen mà thôi, Trương Gia Nguyên thì ngoan ngoãn ngồi đó nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Châu Kha Vũ, ý tứ khiêu khích rõ ràng.

Mika ngồi ở một bên, chống đầu nhìn bản đồ địa hình của khu đông trên màn hình lớn, "Diễn tập lần này ở khu đông do ai phụ trách?"

"Caelan, con nuôi của thượng tướng khu đông, 22 tuổi, một trong những nhân vật quan trọng của chiến đội khu đông."

"Caelan?" Đây là một cái tên đã có trong ký ức của anh từ lâu, khi còn nhỏ Mika đã từng gặp Caelen, cậu nói cậu còn có một cái tên khác là Khánh Liên, điều này còn khiến anh ấn tượng hơn, "Ồ, trong ấn tượng của tôi thì cậu ta cứ như khỉ ấy, lúc đó còn rất nhỏ." Mika vẫn nhớ, so với người ĩu xìu không có chút hiếu thắng nào như anh thì trên người Caelen giống như có một nguồn năng lượng dùng mãi không hết.

"Ngày mai Oscar sẽ phụ trách cơ giới hạng nhẹ cận chiến ở tiền tuyến, hai trăm người, đều là alpha. Hồ Diệp Thao ở phía sau điều khiển chiến giáp hạng nặng, bên trong chứa đại bác loại mới nhất. Patrick và một đặc công nữa sẽ chỉ huy tiểu đội đột kích hai bên, chờ mệnh lệnh." Châu Kha Vũ phụ trách điều khiển trên không, mỗi lần như vậy, hắn sẽ cảm thấy mình rất tự do, giống như đang chơi một game 3D bản thật.

Gần một trăm chiến hạm không người lái chiếm cứ không phận khu đông, đường bay của những chiến hạm này đều do Châu Kha Vũ điều khiển, Châu Kha Vũ quan sát vô số chấm nhỏ trên màn hình, đột nhiên khẽ nhíu này, tiến tới nói nhỏ bên tai Mika.

Vào lúc chạng vạng, buổi chiều đầu tiên của buổi diễn tập bày trận kết thúc, tất cả đều như thường lệ, có lẽ thực sự là do Bá Viễn và Châu Kha Vũ lo lắng hơi quá rồi.

Mika rời khỏi khoang điều khiển của chiến hạm chỉ huy xuống tầng dưới nghỉ ngơi, những đặc công khác và cảnh sát cũng đi theo, cả khoang điều khiển lớn như vậy đột nhiên chỉ còn hai người Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên.

"Không sợ em bỏ trốn à?" Trương Gia Nguyên huýt sáo, nhướn mi hỏi Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ tháo trang bị an toàn trên người xuống, xoay người nhìn Trương Gia Nguyên, "Nếu em muốn mang còng chân nhảy xuống dưới thì anh có thể tặng kèm một cái dù nhảy, hay là em nghĩ mình có thể bay?"

"Nếu không thì anh cho em cơ hội đi, để em thử xem?" Trương Gia Nguyên chính là đang khiêu khích tên học sinh xuất sắc của Liên Minh, lúc này tay chân cậu không được tự do, vả lại bầu trời này là thế giới của Châu Kha Vũ, ngay cả cửa cậu còn chưa mò tới bao giờ, không đúng chuyên môn.

Ánh mắt Châu Kha Vũ dán chặt lên người Trương Gia Nguyên, "Trương Gia Nguyên, em xoay người."

Trương Gia Nguyên lười biếng cả người như không có khung xương, đoán chừng là tên học sinh xuất sắc này đang muốn lộng quyền đây mà, gật đầu nghe theo.

"Sau đó nhắm mắt lại." Châu Kha Vũ thật sự lải nhải không ngừng.

Lúc Trương Gia Nguyên nhắm mắt, có một đôi tay ôn nhu che mắt cậu lại, Trương Gia Nguyên cảm thấy khoảng cách này quá gần, "Haiz, anh còn sợ em nhìn lén à?"

Bên trong khoang điều khiển rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của nhau, Trương Gia Nguyên không quen với bầu không khí yên tĩnh như vậy, vùng ra khỏi người Châu Kha Vũ rồi mở mắt, trước mặt là ánh nắng chiều đỏ rực, hoàng hôn như đang ở ngang tầm mắt họ, xinh đẹp đến rung động lòng người, và dường như chỉ còn lại hai người họ giữa khoảng trời bao la.

Châu Kha Vũ trong bộ quân phục màu đen thì thầm bên tai Trương Gia Nguyên, "Tặng cho em một món quà rực rỡ, có đẹp không?"

"Ha, nói cứ như bầu trời là của nhà anh vậy." Trương Gia Nguyên mím môi, vò rối tóc mái trước trán, tóc mái che đi ánh mắt ngạc nhiên của cậu.

Châu Kha Vũ lại chỉnh tấm kính trong khoang điều khiển sang chế độ không thể nhìn thấy, trên màn hình lớn là vô số điểm sáng, là hình ảnh quỹ đạo trên không của cuộc diễn tập vừa rồi, Châu Kha Vũ dẫn Trương Gia Nguyên tới trước bàn điều khiển, chỉ vào một đồi núi, "Nếu như anh đoán không sai thì nơi này là đại bản doanh của OCEAN nhỉ?" Châu Kha Vũ tự tin nhìn Trương Gia Nguyên, đợi đối phương trả lời.

Trương Gia Nguyên giật mình, không trả lời.

Châu Kha Vũ đã đoán trước được phản ứng của Trương Gia Nguyên, "Khu đông là một đồi núi, là khu vực lá phổi xanh duy nhất còn sót lại trên mảnh đất này, nhìn từ trên bản đồ vệ tinh có thể thấy đây là một nơi rất thích hợp để ẩn núp. Những điểm sáng này chính là các chiến hạm không người lái do anh điều khiển, mỗi khi đi qua khu vực này, tín hiệu sẽ nhấp nháy hoặc thậm chí là biến mất, chứng tỏ nơi này bị nhiễu sóng rất mạnh, đặc biệt là tín hiệu kết nối với Liên Minh. . ."

Trương Gia Nguyên cắn ngón tay, Châu Kha Vũ nói không sai, căn cứ của OCEAN nằm ngay bên dưới đồi núi, có hàng rào tín hiệu mạnh.

"Bất luận là mê cung ngầm, hay là căn cứ bên dưới đồi núi này, không nơi nào không có camera giám sát của Liên Minh, tại sao OCEAN lại có thể biến mất hoàn toàn khỏi thế gian, anh nghĩ không chỉ có sự hỗ trợ của mình khu đông đâu, trong trung tâm số liệu chắc chắn cũng có người của OCEAN."

"Anh hỏi em, dựa vào đâu mà anh nghĩ em sẽ cho anh biết đáp án?"

"Không có gì cả, chỉ là có hơi thèm canh cá em nấu thôi."

Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ chọc cười, không ngờ người nghiêm túc như Châu Kha Vũ cũng sẽ có lúc hài hước thế này.

"Được thôi, nếu không thì anh thả em lần nữa đi? Em tới hồ cá nhỏ của em, bắt con cá béo nhất cho anh." Trương Gia Nguyên thử hỏi, cậu không biết trong đầu Châu Kha Vũ đang có kế hoạch gì, nhưng lập trường của hắn chưa bao giờ dao động.

Vừa nói xong, còng chân có hơi vướng víu, Trương Gia Nguyên đứng không vững, thiếu chút nữa đã vấp té, miễn cưỡng dựa người lên bàn điều khiển, Châu Kha Vũ kéo người kia tới trước mặt, "Đừng có đụng lung tung, kế bên tay em là bản điều khiển súng laser đó."

Trương Gia Nguyên đương nhiên không phải cố ý, nhưng vẫn cẩn thận tránh khỏi bàn điều khiển, tên học sinh xuất sắc bên cạnh lại nói, "Trương Gia Nguyên, câu hỏi vừa rồi, anh muốn nghiêm túc trả lời em, anh không muốn thả em đi nữa."

Trương Gia Nguyên rũ tóc, vẻ mặt bình tĩnh, giống như không quá để ý, "Không thả thì thôi."

Thật ra thì thả cậu rồi, cậu có thể đi đâu đây?

Cậu thích Hạ Thành hơn, mặc dù ở đó vừa bẩn vừa lộn xộn, nhưng lại rất có sức sống. Căn cứ của OCEAN không khác gì lồng kính này cả, khiến cậu hít thở không thông. Người nào đó ở Liên Minh hình như cũng không có đáng ghét như cậu nghĩ, mà rõ ràng OCEAN và khu đông sớm đã cấu kết với nhau, còn có cả kế hoạch muốn thay thế Liên Minh của bọn họ nữa, Trương Gia Nguyên chưa bao giờ muốn lún sâu vào cái vòng lẩn quẩn này đột nhiên trong đầu có một suy nghĩ điên rồ, suy nghĩ một lúc thì huyết mạch sôi trào.

Nghệ thuật là cái gì? Nghệ thuật chính là theo đuổi sự hoàn mỹ cao nhất trong nội tâm mình.

Khu đông lẽ ra phải có hồ cá nhỏ và hoa cẩm tú cầu, và Liên Minh không nên có lồng kính.

"Châu Kha Vũ, anh có dám mạo hiểm một lần không?" Trương Gia Nguyên không đầu không đuôi nói.

Không đợi Châu Kha Vũ kịp phản ứng, cậu đã cong đầu gối đẩy tên học sinh xuất sắc của Liên Minh này ngã ngồi xuống vị trí lái chính, trên chiến hạm chỉ huy của Liên Minh đương nhiên sẽ không có chỗ ngồi của cậu, cho nên vị tội phạm thân mình còn lo chưa xong này dứt khoát ngồi lên đùi của vị kiểm soát, hai tay cậu vẫn đang mang còng tay vòng qua cổ đối phương, sau đó như ý nguyện thấy ánh mắt Châu Kha Vũ nhìn mình tối sầm đi, từ kinh ngạc chuyển sang trầm luân.

"Em cứ cảm thấy tin tức tố của mình có mùi của anh, lẽ nào là ảo giác của em sao? Hay là anh ngửi thử đi?" Hơi thở alpha luôn rất mạnh mẽ, lôi kéo giữa lúc người tiến ta lui.

Cậu trông lạnh lùng nhưng tính cách lại quá nhiệt tình, hoàn toàn dập tắt một tia lý trí cuối cùng của Châu Kha Vũ.

Ngón tay Châu Kha Vũ vuốt ve trên tuyến thể của Trương Gia Nguyên, từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một viên kiểm soát có thái độ rất đúng mực, nào có thấy qua tên tội phạm nào lớn lối đến vậy, hắn vòng tay quanh hông cậu, kéo người kia lại gần mình hơn, Châu Kha Vũ cũng chẳng rõ đây là mơ hay là thật nữa, thiếu niên người Hạ Thành này từ trước đến này vẫn luôn rất tự do tùy tính, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Bất luận mai này có ra sao, giữa bầu trời này chỉ có bọn họ biết, ít nhất thì giờ khắc này bọn họ bí mật yêu nhau.

—tbc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com