TruyenHHH.com

Yzl Hom Nay Chau Thieu Cuoi Em Chua

Châu Kha Vũ nằm yên trong tay Trương Gia Nguyên, ánh mắt lờ đờ không rõ tiêu cự, các vết thương to nhỏ trên cơ thể không ngừng rỉ máu, thấm lên triều phục màu đen ướt đẫm. Đột nhiên phải đỡ lấy Châu Kha Vũ, còn là Châu Kha Vũ mặt mũi nhợt nhạt chẳng còn giọt máu, Trương Gia Nguyên vừa sợ vừa cuống, vội vã đưa tay ôm lấy sườn mặt người kia, thấy hắn chảy máu mà chẳng biết làm gì, sợ hắn vì quá đau mà ngủ mất, cuối cùng chỉ đành ra sức lay thật mạnh, vừa lay vừa cuống quýt gọi.

"Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ, t-ta đây. Ngươi không được nhắm mắt, tuyệt đối không được nhắm mắt. Nhìn ta."

"Nguyên nhi." Châu Kha Vũ mấp máy môi gọi, chậm rãi nắm lấy bàn tay Trương Gia Nguyên đang đặt trên má mình. "Sao ngươi không chạy ra ngoài? Lỡ như bị thương thì sao? Sao lại trốn ở đây? Nếu ta không tìm thấy ngươi..."

"Ngươi còn ở lại làm sao ta có thể... có thể bỏ đi được? Nếu ta chạy đi thì hiện tại ngươi làm thế nào?"

"Châu Kha Vũ, ngươi đừng nhắm mắt, nói chuyện với ta đi. Nhìn ta được không?"

"Không nhìn được..."

Đằng sau tiếng chém giết vẫn vang lên không ngừng. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng tới cánh mũi, quả thực không rõ cảnh tượng dã man đến mức nào, chỉ biết tấm bình phong sau lưng Trương Gia Nguyên cứ một chốc lại rung lên.

"L-làm thế nào? Hay ngươi cố gắng gượng một chút, ta dìu ngươi ra ngoài, được không? Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ?"

Máu trên vai Châu Kha Vũ không ngừng túa ra, thấm qua triều phục chảy xuống bàn tay đang ôm lấy hắn của Trương Gia Nguyên, còn Trương Gia Nguyên đã cuống đến sắp nấc lên, không ngừng lay người Châu Kha Vũ thật mạnh, hẳn không biết làm thế sẽ khiến vết thương trên vai Châu Kha Vũ càng nặng hơn.

"Ng-ngươi đừng lay ta nữa. Và cả, không được khóc."

"Ta khóc lúc nào? Là máu ngươi tanh khiến ta cay mắt."

Vành mắt Trương Gia Nguyên đỏ lên, bị Châu Kha Vũ nói như vậy lại không dám khóc nữa, bĩu môi đáp lại.

"Mà ta không lay nhỡ ngươi chết thì sao? Ta không muốn vác cái xác đầy máu của ngươi đâu, cho nên ngươi không được ngủ, không được nhắm mắt. Mở mắt ra bồi chuyện ta đi. Mắng ta cũng được, nói ghét ta cũng được. Được không?"

"Châu Kha Vũ?"

Đáp lại Trương Gia Nguyên chỉ còn lại tiếng binh khí sắc lẹm cứa vào tai thật ngọt. Tấm bình phong bên cạnh đổ rạp xuống nền đất, tay Châu Kha Vũ cũng từ từ trượt xuống.

"Châu Kha Vũ.."

"Ngươi mau tỉnh lại cho ta. Ngươi là tướng quân mà, tại sao mới bị thương một chút đã không chịu được rồi? Mở mắt ra nhìn ta được không?"

"Châu Kha Vũ ngươi là tên thất hứa. Là ai nói sẽ gả cho ta, là ai bắt ta chờ ngần ấy năm hả? Rõ ràng ta đã đợi ngươi lâu đến vậy... Ngươi là đang tìm cách trả thù ta đúng không? Ta hỏi có đúng không?"

Trương Gia Nguyên mặt mũi trắng bệch, xung quanh có hỗn độn mấy cũng chẳng màng, càng chẳng màng ngoài kia có đánh đến mình hay không, chỉ biết cắn môi lí nhí hỏi, vừa nói vừa oán trách đấm vào ngực Châu Kha Vũ.

"Đ-đấm nhẹ một chút..."

"Nhẹ? Ngươi còn ở đó phân nặng nhẹ với ta. Ta còn... Châu Kha Vũ?"

Mi tâm Châu Kha Vũ vô thức cau lại, hẳn đã bị Trương Gia Nguyên đấm cho tỉnh rồi.

"Kha Vũ, ngươi đừng doạ ta... Mở mắt ra nhìn ta được không? Đừng nói một câu rồi lại im lặng với ta mà..."

"Ngươi không trả lời ta sẽ đấm ngươi tiếp, đến khi nào ngươi chịu mở miệng ra đáp lời ta mới thôi."

Trương Gia Nguyên giơ nắm đấm lên cao doạ dẫm, cuối cùng đương nhiên thủ hạ lưu tình, không còn nỡ đánh xuống nữa. Tiểu nhạc sư cúi thấp đầu, ghé mặt sát tới Châu Kha Vũ vẫn đang nhắm mắt, đau lòng nói.

"Lão tử đây thích ngươi muốn chết, thế quái nào ngươi lại dám chết trước ta?"

"Châu Kha Vũ, ta phải làm thế nào với ngươi bây giờ?"

Châu Kha Vũ nghe vậy ngay lập tức mở to mắt, đủ để người kia thấy rõ khuôn mặt mình trong đồng tử hắn, cảm thấy đùa giỡn như vậy đã đủ rồi, liền lưu manh cười một tiếng, nhỏ giọng đáp.

"Làm thế nào à? Vậy..."

"Vậy ngươi mau hôn ta đi."

"...."

"Hôn ở đây."

Còn bình thản nhắm mắt, đưa ngón trỏ lên chỉ vào môi mình.

Trương Gia Nguyên không nghĩ ngợi thụp một cái đấm thẳng xuống, lực đủ mạnh làm Châu Kha Vũ ngồi bật dậy ôm ngực.

"Sao ngươi làm vậy với ta? Thích ta muốn chết mà nỡ đấm ta như vậy?"

"Trương Gia Nguyên, ngươi làm sao?"

Châu Kha Vũ rướn qua, hai ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm Trương Gia Nguyên dỗ dành, sau đó không phòng bị bị Trương Gia Nguyên giữ gáy hôn xuống. Hắn giật mình mở lớn mắt, rất nhanh sau đã giành lại thế chủ động ghì người kia vào lòng, bất chợt thấy gò má đọng một hạt nước.

"Aiya, được ta hôn liền cảm động vậy sao?"

Trương Gia Nguyên đưa tay dụi khoé mắt, dứt khỏi nụ hôn ngay lập tức liền nói, lại thấy vết thương trên chân Châu Kha Vũ vừa rồi bị tên hoàng tử Mã Lai dùng kiếm đâm vào.

Tên này biết làm người khác lòng quá, đau lòng chết mất.

"Đúng rồi, là ta khóc. Ta thấy ngươi như vậy liền khóc." Châu Kha Vũ cười, khuôn mặt hiền hoà đến mức làm tim Trương Gia Nguyên ngứa ngáy khó chịu.

"Coi như hôm trước ở đồi hoa ta chưa nói gì. Ngươi quên đi."

"Vậy..."

Đằng sau tấm bình phong vang lên tiếng "keng" chói tai, Trương Gia Nguyên liền cảm thấy buồn cười. Bên kia chém giết chưa xong mà mình lại ở đây diễn trò với Châu tướng quân, quả là chưa thấy đao kiếm chưa biết rơi lệ mà.

"Trương nhạc sư?"

"Gả cho Châu tướng quân ta được không?"

Châu Kha Vũ kiên trì hỏi lại, tay to nắm nắm lấy tay nhỏ. Mà chẳng để cho Trương Gia Nguyên kịp đáp lời, hắn vội vàng sửa lại.

"Không đúng. Là Trương nhị công tử."

"Gả cho Châu đại thiếu ta được không?"

"Kiếm đã kề bên cổ rồi mà Châu tướng quân vẫn ngồi đây nói mấy chuyện này được sao?" Trương Gia Nguyên ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười, hiện tại thấy Châu Kha Vũ tươi tỉnh như vậy đã đủ yên tâm rồi. Trong lòng thầm nghĩ ngươi đừng diễn tuồng với ta nữa mau ra ngoài đánh nhau rồi cùng chạy khỏi đây được không, ta không muốn chúng ta thành thân dưới âm phủ đâu...

"Ngươi đáp lời ta trước!"

"...."

Châu Kha Vũ có chút khẩn trương, gấp gáp nhắc lại.

"Hôm nay..."

- em đã nguyện ý gả cho Châu thiếu chưa?

"Nguyện ý."

Trương Gia Nguyên vội vàng gật đầu, xong liền vội vàng nói sang chuyện khác.

"Hiện tại... Hiện tại bên ngoài có chút lộn xộn, ngươi đang bị thương như vậy làm sao..."

Châu Kha Vũ không chờ Trương Gia Nguyên nói hết câu đã đứng dậy, dùng lực đẩy bốn tấm bình phong đang vây xung quanh thật mạnh làm chúng đổ rạp xuống đất. Hắn cúi xuống kéo Trương Gia Nguyên đứng lên cùng mình, còn chủ động nắm lấy tay cậu, tay còn lại siết chặt kiếm. Tiếng động lớn vang lên làm mọi ánh mắt trong đại điện đổ dồn về một phía, Châu tướng quân thấy vậy liền khoa trương giương kiếm lên xoay vài vòng, sau đó vẫn đứng yên.

Trương Gia Nguyên: ............

Quả thực được xuống âm phủ thành thân rồi, đa tạ Châu Kha Vũ, biết vậy vừa nãy bỏ ngươi lại đây một mình.

Số người còn sót lại trong đại điện không nhiều. Kẻ cần chạy đã chạy, kẻ cần chết đã chết, dù sao cũng chỉ là một cuộc nổi dậy, Châu tướng quân chờ đến hiện tại ra tay vẫn chưa muộn.

"Ta... ta có thể cầm cái này xử người."

Ghế gỗ xoan được Trương Gia Nguyên nhấc bổng lên, thấy có người lao đến phía Châu Kha Vũ liền gọn gàng ra một chưởng ngay trước mặt hắn, doạ hắn một phen giật mình.

"Đ-được. Ngươi... cẩn thận..."

"Sắp trở thành phu quân của ngươi rồi, ta biết thêm mấy thứ này cũng tốt."

"..."

Châu Kha Vũ im lặng, nghe được hai tiếng phu quân bất chợt trong lòng như có ngàn đoá hoa nở rộ, chỉ muốn nhanh chóng dẹp gọn đám người trước mặt rồi mang Trương Gia Nguyên về phủ giấu thật kĩ cho hả dạ.

Hôm nay người ở phe Châu tướng quân tới dự yến tiệc không nhiều, binh lính của hắn lại đóng quân không quá xa kinh thành, ngay khi đại điện náo loạn Châu Kha Vũ đã ra lệnh cho người đem quân đến, đành bất đắc dĩ biến đại điện thành chiến trường, trong lúc chờ chi viện nhìn quân triều đình thật giả lẫn lộn tự chém giết nhau chỉ biết vừa đỡ đòn vừa ngao ngán bật cười.

Trương Gia Nguyên vung ghế được năm lần thì gặp một toán lính xông vào Càn Thanh cung, thấy bọn họ chạy tới phía Châu Kha Vũ nghe lệnh rồi chuẩn bị diễn tiếp một màn chém giết trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Cậu yên tâm buông lỏng phòng ngự hạ ghế xuống, trong lòng háo hức rốt cuộc cũng được xem Châu tướng quân ngoài sa trường là kẻ như thế nào. Tiếc là...

"Trương Gia Nguyên, đi theo ta." Châu Kha Vũ lết đến bên cạnh nhị thiếu gia của hắn, bám vào tay áo cậu nhẹ nhàng kéo kéo.

"Đi đâu? Không phải ngươi còn ở lại dọn mấy thứ này sao?"

"Ta?" Châu Kha Vũ trợn mắt nhìn Trương Gia Nguyên, tự chỉ vào mình. "Đã có người của ta ở đây lo liệu, ta còn ở lại làm gì?"

"Aiya... ngày mai ta sẽ đi loan tin Châu tướng quân nhận bổng lộc triều đình mà không tận lực vì bách tính, khắp tửu lâu chắc chắn đều sẽ có tên ng-..."

"Ta... chỉ muốn được cùng ngươi về..."

"..."

"Ta còn đang bị thương..."

"Nguyên Nguyên Nguyên nhi Nguyên nhi ngươi nhìn xem trên đầu ta mới có thêm một vệt máu."

Châu Kha Vũ tên này nhất định không chịu đánh người cho cậu xem, tốn sức mong chờ rồi. Trương Gia Nguyên thở dài, vòng tay qua ôm người bên cạnh, nhẹ nhàng nói.

"Lại đây, ta dìu ngươi."

Giữa thì xuân về trời trong gió mát, chạy tới bên tai là tiếng chim hót, đi vào tầm mắt là cảnh mây trôi. Trên trời cao là ánh dương ấm áp, dưới mặt đất là hai nam nhân đang cưỡi chung con tuấn mã đi về Châu phủ. Người lớn hơn mệt mỏi gục đầu lên vai người phía trước, mắt nhắm nghiền như đang nghỉ ngơi, vậy nhưng miệng vẫn không ngừng nói.

"Sau hôm nay chắc chắn Hoàng thượng sẽ ban thêm bổng lộc, ta dùng chỗ đó thành thân với ngươi liệu có đủ không? Hay ngươi cần thêm nữa?"

"Cần thêm nữa hả? Ngươi muốn bao nhiêu? Hay ta để ngươi giữ hết? Ở Châu phủ có nhiều ngân phiếu lắm, ngươi muốn mua gì đều có thể mua."

"..."

"Ta biết một tiệm vải rất đẹp, sớm mai sẽ đưa ngươi tới may hỉ phục. Ngươi biết tiệm vải đó của ai không?"

"Ngươi không cần trả lời, đương nhiên là của nhạc phụ ta. Ta đã từng mặc hỉ phục ở đó một lần rồi, muốn chê cũng không thể chê."

"Ng-ngươi mặc rồi?"

"Đương nhiên. Ngươi cũng mặc rồi đó, hay ngươi không nhớ gì cả?"

"Aiya ngươi thật sự không nhớ." Châu Kha Vũ ngồi phía sau, hai tay ôm chặt eo Trương Gia Nguyên trách móc. "Ta biết mà, ngày đó ta sợ khi trở về ngươi có năm thê bảy thiếp, lẽ nào..."

"Châu Kha Vũ ngươi đừng nói nữa..."

"Được được không nói nữa, không nói nữa. Châu Kha Vũ ta nguyện ý làm thiếp thứ tám của Trương công tử, miễn là ngươi không vứt bỏ ta."

"Châu Kha Vũ!"

Châu đại thiếu cúi xuống chạm môi lên má nhị thiếu gia của hắn, trong cổ họng vang lên tiếng cười.

"Ta thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi."

"Ngày mai thành thân với ta luôn được không? Ta sợ Trương công tử của ta trốn mất."

"Ta mới là người phải nói câu đó đấy, Châu tướng quân."

"Ta từ quan rồi. Phu nhân gọi ta là tướng công đi. Lão công cũng được, ta đều thích."

Trương Gia Nguyên yếu ớt phản kháng không được, chỉ biết bực bội giật mạnh dây cương làm tuấn mã phi nước đại, cố ý để Châu Kha Vũ phía sau phải giật mình.

Vó ngựa giẫm mạnh lên tầng sỏi đá, nhẹ rảo bước qua từng bụi hoa. Trước cổng Châu phủ từ sớm đã treo hai câu đối đỏ đón Nguyên đán, hôm nay lại mua thêm hai tấm vải đỏ đón Nguyên nhi.

Trương Gia Nguyên chùm chăn khoanh chân ngồi trên giường nghiêm túc nhìn chồng vải trên bàn, chăm chú tới mức Châu Kha Vũ thay xong bạch y khập khễnh vào phòng lúc nào còn không biết.

"Bảo bối bần thần chuyện gì vậy?" Hắn đi qua chạm nhẹ lên đầu cậu. "Nếu là vì chỗ vải kia thì, là do Trương lão gia, không, là nhạc phụ của ta gửi sang, dùng để may hỉ phục."

"Phụ thân ta chưa thành nhạc phụ ngươi." Trương Gia Nguyên nói xong liền bị người kia dùng chăn bọc kín người lại, chỉ còn khuôn mặt trắng trẻo lộ ra, hai má bị chăn bó lại thành hai cái màn thầu, bĩu môi kháng cự. "Ngươi đừng nháo, cẩn thận đụng vào vết thương."

"Ta đang tập gọi trước cho quen miệng đó. Ngươi cũng gọi phụ mẫu ta là phụ mẫu ngươi đi."

Châu Kha Vũ vòng tay ôm cả người cả chăn vào lòng, kéo Trương Gia Nguyên nằm xuống giường với mình.

"Còn phải tập gọi ta là lão công nữa."

"Ta cũng là lão công." Trương Gia Nguyên nằm trong lòng Châu Kha Vũ tiếp tục kháng cự. "Ngươi gọi ta là lão công đi."

"Ngươi gọi ta là lão công trước, đổi lại ta gọi ngươi là phu quân, thế nào?"

"..."

Mặc dù rất muốn được Châu Kha Vũ gọi là phu quân, nhưng Trương Gia Nguyên làm không được, lời tới cổ họng rồi còn bị nghẹn lại.

"Ngươi không gọi ta là lão công cũng không sao, chờ động phòng ta bắt ngươi gọi cũng chưa muộn."

"..........."

"Ngươi chưa gọi ta là lão công nên ta không gọi ngươi là phu quân được. Vậy thì lão bà được kh- A Trương Gia Nguyên ngươi đừng cắn, động vào vết thương của ta..."

Chờ tới khi căn phòng im lặng trở lại đã là một lúc lâu sau. Trương Gia Nguyên nằm yên để đầu Châu Kha Vũ gối lên tay mình, để tay hắn vắt qua eo mình, để hắn nằm trong lòng mình.

"Bao giờ ta mới được nằm lại như cũ..."

"Gọi phu quân đi!"

Châu Kha Vũ giơ cánh tay toàn những dấu răng lên nhìn, ngoan ngoãn chịu phạt đóng vai tiểu kiều thê thứ tám của Trương nhị công tử, trước khi nói thở ra một hơi.

"Phu quân."

"Gọi lại lần nữa."

"Phu quân..."

"Làm sao?"

"Thiếp nằm thế này hơi khó chịu." Châu Kha Vũ dùng giọng mũi nói, môi cũng cong ra, đấm vào vai Trương Gia Nguyên một cái làm cậu bật cười.

"Được rồi. Đầu ngươi đè lên tay ta mỏi quá, chứa gì trong đó mà nặng vậy chứ?"

"Ngươi. Chứa ngươi đó."

Châu Kha Vũ cười, lại ôm lấy Trương Gia Nguyên, những ngón tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt cậu.

"Thật ra, ngồi nhìn chỗ vải kia lâu như vậy, là vì không nghĩ... không nghĩ chuyện thành thân với ngươi tới sớm thế này." Trương Gia Nguyên xoay người, nhìn thấy chồng vải liền thủ thỉ nói.

"Kh-không phải là ta không muốn. Nhưng mà, ta sợ sẽ giống như lần trước, tự mình đa tình, tự mình hão huyền rồi gây chuyện, sợ sẽ nói với ngươi những điều không hay, sợ làm ngươi đau lòng."

"Những chuyện tốt đẹp xảy đến đường đột đều như một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy sẽ chỉ còn mình ta."

"Sẽ không." Châu Kha Vũ vươn người thổi tắt đèn, trong bóng tối vô thức siết người trong lòng chặt hơn. "Ta luôn nghĩ ngươi vốn biết tình ý của ta từ sớm, cuối cùng phát hiện đến bây giờ ngươi vẫn không biết, còn biết được mãi đến ngày thành thân năm đó, trước lúc ta ra trận, ngươi mới thích ta."

"..."

"Ta không thích cùng người khác nói chuyện, không thích thoả hiệp, càng không thích người ồn ào. Ngày đó ngươi nghịch muốn chết ta."

"Ta cũng thấy mình rất ham chơi." Trương Gia Nguyên gật gật đầu đồng tình, sau đó lại nhanh chóng kháng cự. "Nhưng không phải hồi đó ta rất hoạt bát sao, còn thông minh nữa."

"Cho nên ta đã thầm gọi ngươi là tiểu khả ái trong lòng cả trăm lần, may chưa từng lỡ miệng lần nào."

"Nhưng mà, những gì ta không thích, khi đó đều cùng lúc xuất hiện cạnh ngươi."

"Nhưng ngươi không hề không ưa ta." Trương Gia Nguyên cười hì hì, gò má vô thức nâng lên.

"Lạ là không."

"Là ta tự thoả hiệp muốn mua cho ngươi xiên hồ lô ấy trước, là ta muốn cho ngươi chiếc đèn lồng mạ ngọc trong Châu phủ, muốn có nhiều đêm nằm dưới trăng nghe ngươi nói chuyện, cũng là ta nguyện ý thành thân với ngươi."

"Là ta thoả hiệp đổi việc từ hôn tiểu công chúa thành năm năm ra trận, trốn khỏi nơi đóng quân đi tìm cho ngươi một chiếc đàn thập lục, muốn tự mình tới tửu lâu đón ngươi về."

"Ta còn muốn tự mình đưa thư tay cho ngươi, muốn tự mắt thấy ngươi ngắm anh đào, trồng cho ngươi một đồi hoa, muốn cùng ngươi mặc hỉ phục, trở thành người của ngươi."

"Trương Gia Nguyên, là ta tự mình để tâm đến ngươi, là ta nguyện ý."

"Tất cả đều là ta nguyện ý."

Trương Gia Nguyên xoay người, trong bóng tối mò mẫm dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Châu Kha Vũ, sau đó như tiểu miêu dụi mình vào hõm cổ hắn, cẩn thận tránh khỏi vết thương trên vai, ôm hắn thật lâu.

"Thích ta nhiều đến vậy sao?"

Rất thích ngươi, muốn hôn ngươi, yêu thương ngươi, chiều chuộng ngươi, đổi lại cho ngươi nhiều năm chờ đợi là ta của cả kiếp này.

"Ta cũng nguyện ý, Châu Kha Vũ. Tất cả đều là ta nguyện ý."

Châu Kha Vũ gật đầu, ôm Trương Gia Nguyên chìm vào mộng đẹp. Giấc mộng lần này có chút đường đột, nhưng khi tỉnh dậy hẳn sẽ chẳng còn một mình ai nữa.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com