TruyenHHH.com

Yyj Bfzy Quang

Lưu Vũ cầm bó hoa cát cánh đưa lên mũi ngửi, ánh mắt cong cong rất đỗi vui vẻ. Mùa thu làm dòng sông Seine thơ mộng thêm phần đẹp đẽ, em đưa mắt về phía phố xá nhộn nhịp, trong lòng có dự cảm, hôm nay hẳn sẽ là một ngày thú vị lắm đây.

Lưu Vũ ngồi bên cửa kính lớn, phía ngoài vỉa hè trưng bày đầy những giỏ hoa thơm màu sắc rực rỡ, ánh nắng chiếu tới, từng giọt nước đọng lại tỏa sáng lung linh.

Paris đã là cuối thu, nhưng dường như thời tiết đặc biệt chiếu cố nơi đây, cho nên chẳng có lấy một cơn gió se se lạnh nào thổi tới, khắp nơi đều là ấm áp. Lưu Vũ pha một bình trà hoa cúc, ở bên cửa kính nhâm nhi chờ đợi từng vị khách ghé thăm.

Tiếng chuông cửa ding dong vang lên, Lưu Vũ đưa mắt nhìn, mở miệng chào hỏi.

"Lại một bó lưu ly đúng không?"

Vị khách bước vào tự nhiên ngồi xuống bàn trà, thậm chí còn cầm lấy chiếc tách đang uống dở của Lưu Vũ, đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó đáp lời.

"Không. Hôm nay tôi muốn một đóa nguyệt quý. Chỉ một đóa thôi."

Lưu Vũ khựng lại đôi tay đang bận rộn sắp xếp từng đóa lưu ly, em đưa mắt nhìn người đàn ông với mái tóc vàng óng kia, bật cười lắc đầu.

"Nguyệt quý ở đây chỉ dùng để tặng thôi. Tôi không bán. Nếu anh muốn, chi bằng mua một loại hoa khác, sau đó tôi sẽ gói tặng kèm một đóa nguyệt quý."

Lelush đứng dậy bước tới gần, dáng người anh cao lớn, mái tóc vàng óng phản chiếu ánh nắng, hệt như một vị thần Hy Lạp mạnh mẽ nhất. Lelush đưa tay cầm lấy một đóa lưu ly, ánh mắt xoáy sâu về phía Lưu Vũ.

"Tôi tỏ ý lâu đến như vậy. Là em không hiểu hay giả bộ không hiểu? Một đóa nguyệt quý cũng không được sao?"

Lưu Vũ lấy lại đóa lưu ly kia, cắm xuống lọ thủy tinh nho nhỏ bên cạnh quầy, khẽ đáp lời.

"Nếu không hôm nay anh lấy hoa cát cánh nhé? Ý nghĩa cũng tương đương."

Lelush bật cười, anh đưa mắt nhìn quanh cửa hàng.

"Em thà bán cát cánh, cũng không chịu bán một đóa nguyệt quý. Lưu Vũ, quả thật nhiều lúc tôi không thể hiểu nổi em. Em dịu dàng nhưng lại xa cách. Và khi tôi hỏi tại sao em lại rời bỏ quê hương để đến đây, em lại không muốn trả lời."

"Chuyện đó có quan trọng không?"

"Quan trọng. Bởi vì tôi đã định sẵn em sẽ là đóa nguyệt quý của tôi."

"Anh thẳng thắn thật đấy. Nhưng tôi nhớ rằng bản thân đã từng nói, rồi sẽ có một ngày tôi rời đi."

"Em nói vậy, từ một năm trước. Và hiện tại em vẫn ở đây."

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Sự quả quyết và bộc trực rõ đến mức khiến em có chút không hiểu. Lelush là vị khách mua hoa đầu tiên của Lưu Vũ, và đến tận bây giờ, em đối với người nọ chỉ là mối quan hệ khách hàng bình thường, nhưng dường như người này lại cho là không phải như vậy.

"Lelush, đừng tự làm mình bị thương nữa. Tôi biết rõ là chúng ta không có cơ hội đâu."

Lelush không đáp, anh đưa mắt nhìn Lưu Vũ thật lâu, cũng chẳng đếm nổi này là lần thứ mấy em nhẹ nhàng gạt đi cuộc trò chuyện của bọn họ khi cảm thấy nó dần vượt quá tầm kiểm soát của em.

Em xinh đẹp và mâu thuẫn. Giây trước có thể dịu dàng, giây sau liền quyết liệt và thẳng thừng chọc thẳng vào sự thật.

"Nếu chẳng còn đóa nguyệt quý nào cho tôi nữa, vậy có thể thay thế bằng một bó hồng tím được không?"

Đồng nghĩa với việc, dù rằng tôi không có được tâm can của em, nhưng tôi cũng muốn nói với em, rằng tôi si mê em.

"Được."

Lưu Vũ khẽ cười đáp lại, em gói một bó hoa hồng tím lớn đang độ bung nở, còn kèm theo một đóa nguyệt quý như em đã bảo. Nhưng Lelush chặn lại những ngón tay của em, mân mê rồi nhỏ giọng nói.

"Đừng Lưu Vũ, nếu em đã nói chúng ta không thể, vậy đừng khiến tôi luyến tiếc sự dịu dàng nơi em."

Sau đó liền xoay người rời đi, còn không quên nói câu tạm biệt như mọi lần bằng thứ tiếng Lưu Vũ nghe không hiểu. Em khẽ mỉm cười, cắm đóa nguyệt quý trong bình nhỏ cùng với nhành lưu ly trước đó.

Tiếng chuông cửa lại ding dong vang lên. Lưu Vũ đưa mắt nhìn, em chẳng có chút nào ngạc nhiên, đưa tay mời người nọ ngồi xuống bàn trà.

Một khoảng im lặng thật dài, Lưu Vũ đang chờ người kia mở lời, em cứ thế ung dung nhấp từng ngụm trà ngọt thanh.

"Em... tại sao lại sang Pháp?"

Lưu Vũ bật cười, người này vẫn thường không biết mở đầu câu chuyện như thế. Em đặt tách trà xuống bàn, nhìn người nọ đáp lời.

"Bởi vì Gia Nguyên từng ở đây."

Santa đáy mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng. Anh nhìn dòng người tấp nập lướt qua, sau đó nhỏ giọng.

"Xin lỗi em."

Lưu Vũ hứng thú nhướn mày.

"Về chuyện gì cơ?"

"Vì năm đó tôi đã rời đi."

Lưu Vũ không đáp, em đưa mắt nhìn đóa cát cánh phía bên kia, sau đó đứng dậy, cầm lấy đóa cát cánh đặt lên bàn trà.

"Nhiều năm như vậy rồi, cảm xúc cũng đã phai nhạt hết. Anh cần gì phải xin lỗi."

"Năm đó tôi rời đi, hoàn toàn là vì bất đắc dĩ. Tôi muốn bảo vệ em, chỉ là khi ấy chẳng thể nào đủ sức lực chống chọi lại cha mình."

"Cho nên anh nói với tôi rằng, anh có người trong lòng, một người không phải tôi. Tán Đa, đâu là thật, đâu là giả vậy?"

Santa đưa mắt nhìn Lưu Vũ, ánh nắng chiếu tới mái tóc nâu nhạt bồng bềnh của em, tựa như năm đó vào một ngày hoàng hôn, bọn họ rời xa nhau.

"Tôi có người trong lòng là thật. Người đó không phải em là giả. Tôi nghĩ rằng em hiểu lòng tôi, vốn dĩ muốn nhanh chóng quay trở lại, chỉ là đến khi vững chân rồi, lại chẳng thể tìm thấy em nữa."

Lưu Vũ cười cười, em nhìn người trước mặt với ánh mắt dịu dàng, dịu dàng như thái độ đối với một người bạn cũ lâu ngày không gặp. Em nghiền ngẫm bộ vest tỉ mỉ trên cơ thể người nọ, rồi lại nhớ đến một Tán Đa năm ấy mộc mạc giản dị bảo vệ mình khỏi mấy tên côn đồ nơi hẻm nhỏ, cho dù bị thương, cũng gắng gượng an ủi một câu "Đừng sợ".

Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.

"Cũng đã mười năm rồi, Tán Đa. Mối tình thuở mười bảy giống như hoa đào mau nở chóng tàn."

"Mười năm thì sao chứ? Tôi cũng đã yêu em mười năm..."

Santa giọng nói có chút run rẩy, như thể đang hoài niệm về vô vàn kỷ niệm của quá khứ. Nhớ năm đó tuyết phủ trắng ngọn đồi, anh nhìn thấy Lưu Vũ giữa trời tuyết rơi vận lên người y phục trắng muốt, múa một bài kinh diễm. Mà cho đến tận bây giờ, Santa cũng không biết điệu múa kia tên là gì, mỗi lần hỏi, Lưu Vũ đều lắc đầu nói rằng bản thân chưa nghĩ ra tên.

Lưu Vũ rướn người, cầm lấy đóa cát cánh cài lên âu phục của Santa, nhìn ngắm một hồi rồi mở miệng.

"Chúng ta không thể đâu."

"Tại sao chứ? Tôi yêu em, mà em cũng đã động lòng. Hà cớ gì chúng ta chẳng thể đến với nhau?"

Lưu Vũ buông tiếng thở dài khe khẽ.

"Tán Đa, dừng lại thôi, đừng tự dây dưa nữa. Thứ tôi khao khát, là tự do, là ngày qua ngày bình yên chầm chậm trôi, là thứ tình cảm ấm nồng khiến tôi an tâm vạn phần. Nhưng đoạn tình này của anh, nặng nề quá. Trong hai chúng ta chẳng ai có lỗi, chỉ là thứ anh gánh vác là gia tộc, thứ tôi khao khát là tự do. Cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi buông một câu, đều là số mệnh cả rồi."

Santa khẽ sững người, thật lâu sau anh mới nặng nhọc đáp lại.

"Thì ra năm ấy, cái lắc đầu của em, là muốn tôi buông tay, chứ không phải em cảm thấy thất vọng vì một Tán Đa như vậy."

"Tôi chưa từng thất vọng về anh. Cũng chưa từng cảm thấy hối hận vì đã rung động. Hơn ai hết, tôi thậm chí còn muốn cảm ơn, vì năm đó anh đã rời đi, khiến tôi nhận ra trên đời này tình cảm đều là phải tùy duyên."

Santa dường như vẫn không thể buông tay, anh khẩn thiết nhìn về phía Lưu Vũ, giống như tìm kiếm chút tia sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời này.

"Vậy có phải nếu như tôi gặp gỡ em muộn hơn một chút, thì chúng ta sẽ có sau này đúng không?"

Lưu Vũ im lặng thật lâu, cuối cùng em mỉm cười, ánh mắt hướng về đóa nguyệt quý bên kia.

"Chúng ta... làm gì có cái gọi là sau này. Năm ấy có lẽ cũng chẳng phải yêu, chỉ là vừa khéo, anh một mình, tôi cũng một mình, liền lâu ngày rung động. Vậy thôi."

Giọng điệu bình thản, thậm chí còn có chút ung dung tự tại, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn vô cùng.

Santa triệt để tuyệt vọng, sự cố gắng níu giữ đoạn tình cảm thuở thanh xuân giờ phút này bỗng chốc vỡ tan. Mọi thứ giống như từng bước sắp xếp lại rõ ràng trước mắt. Bản thân vẫn luôn chấp niệm với thứ gọi là "mối tình mười năm", nhưng sự thật, rằng anh chỉ ở bên Lưu Vũ một đoạn tuổi mười bảy, sau đó liền rời đi.

Bọn họ, quả thực không có gì để minh chứng cho việc thứ tình cảm này tồn tại mười năm, ngoại trừ Santa tự mình ôm nỗi khắc khoải.

Lưu Vũ đứng dậy tiến về phía quầy, tay cầm lấy bó lưu ly gói lại thật đẹp đẽ, trong miệng còn ngâm nga một bản tình ca.

Santa nhìn em thật lâu, như thể muốn khắc ghi hình ảnh trước mắt. Lưu Vũ đứng giữa vô vàn loài hoa xinh đẹp, môi em mỉm cười, đuôi mắt dường như có chút phiếm hồng, lan sang cả nốt lệ chí xinh đẹp.

Tiếng ding dong vang lên, Santa đẩy cửa bước ra, trước khi rời đi, anh quay đầu lại hỏi một câu cuối cùng.

"Vậy là chúng ta bỏ lỡ nhau, hay là tôi không xứng với em?"

Lưu Vũ chẳng ngẩng đầu, tay em thoăn thoắt gấp từng lớp giấy gói đẹp đẽ, nhỏ giọng đáp lại.

"Làm gì có chuyện xứng hay không xứng. Trên đời này có vô số chuyện giống như thế. Tỷ như cho dù cố gắng đến đâu vẫn có những việc cảm thấy bất lực. Tỷ như có việc biết rõ là không thể nhưng vẫn tranh đấu đến cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com