Yyj Bfzy Quang
Có lẽ em sẽ chẳng bao giờ quên được, khoảnh khắc Châu Kha Vũ hướng ánh mắt chết lặng ấy nhìn về phía mình. Là loại ánh mắt đau lòng đến mức tĩnh lặng, là ánh mắt rất rất lâu về sau, vẫn thường ám ảnh Lưu Vũ trong từng cơn mơ mỗi khi em kiệt quệ thiếp đi.
Tình yêu có thể khiến thời gian trở nên vô nghĩa. Nhưng. Thời gian có thể khiến họ quên đi bản thân đã từng yêu nhau cuồng si đến thế nào.
.
Đầu Lưu Vũ ong lên từng tiếng, mắt em hoa đi chẳng rõ phương hướng, và cho dù em có cố gắng gượng dậy, thì toàn thân như thể bị hút cạn sức lực. Giống như một miếng mồi ngon nằm gọn trong tay gã thợ săn, Lưu Vũ chẳng thể nào phản kháng.
Một đám người xông vào căn hộ của em, khi em nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa. Lưu Vũ trách bản thân mình tại sao lại sơ xuất và dễ tin người như vậy. Và giờ chân tay em bị trói chặt cứng, mắt bị che đi bởi tấm vải đen dày không lọt nổi một tia sáng.
Gã bắt cóc chắc mẩm rằng em không thể nào kêu cứu, nên chẳng thèm chặn lấy miệng của em. Quả thật như thế, thời điểm Lưu Vũ mở cửa, một gã cao lớn ập vào bịt mũi em bằng một chiếc khăn lớn tẩm thuốc mê. Cho đến tận bây giờ, khi em xóc nảy trên chiếc xe ô tô cỡ lớn, em cũng chẳng thể lấy lại được giọng nói của mình.
Thật lâu sau, xe dừng lại, Lưu Vũ thấy người mình đột nhiên nhẹ bẫng. Em bị ai đó vác đi, tiếng bước chân vang lên từng nhịp, Lưu Vũ đoán chắc hẳn có đến năm người. Quy củ đến mức tiếng bước chân cũng vang lên đều đặn.
Lưu Vũ suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đã đắc tội với ai. Sau đó không tự chủ mà nghĩ đến Lưu Thành. Em tiếp xúc không nhiều với người cha kia, nhưng chắc chắn rằng đây không phải phong cách làm việc của ông ta.
Lưu Vũ nghe thấy có tiếng mở cửa, sau đó em bị đưa vào một nơi rất lớn, dựa vào âm thanh vang vọng của bước chân, em nghĩ chắc hẳn đây là một nhà kho bỏ hoang. Lưu Vũ bị ai đó ép ngồi xuống ghế gỗ, rồi bọn họ lần lượt rời đi.
Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng, nhưng em chẳng dám cựa quậy tay chân, vì Lưu Vũ biết phía đối diện có ai đó đang chòng chọc nhìn về phía mình.
Cho dù có bị che mắt, em cũng cảm nhận được ánh nhìn kia. Gã nhìn em như thể đang hứng thú nhìn một con mồi bị mình khống chế. Điều này càng khẳng định suy nghĩ của Lưu Vũ, rằng tình hình thật sự không ổn, rằng không chỉ đơn thuần là bắt cóc tống tiền.
“Em bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy.”
Phía đối diện vang lên giọng nói của một gã đàn ông. Lưu Vũ thấy âm điệu này rất đỗi quen tai, nhưng lại chẳng thể xác định được là người nào.
Gã bước tới gần em, đưa tay kéo bịt mắt xuống, thích thú nhìn em nheo mắt thích ứng với ánh sáng đột ngột chiếu tới.
“Lưu Vũ, phải không?”
Giọng điệu ngả ngớn, âm cuối hơi rung, thời điểm nhìn rõ dung mạo của người trước mặt, Lưu Vũ nhận ra, là gã hôm ấy đã đến quán bar cùng Châu Kha Vũ, cũng là ngày lần đầu tiên em tiếp cận người kia.
Nhưng em không biết tên gã, cho nên chỉ có thể khó nhọc hỏi lại.
“Anh biết tôi?”
Vương Lâm xoay người trở về ghế ngồi xuống đối diện, hứng thú nhướn mày mà tay cũng bấm điện thoại gọi cho ai đó.
“Biết rõ là đằng khác.”
Gã bật loa ngoài, tiếng tút tút vang lên từng hồi, sau đó có người nhấc máy.
“Chào Châu đổng, anh rảnh không?”
Là gọi cho Châu Kha Vũ. Lưu Vũ đột nhiên có dự cảm không lành. Và em đã hiểu, bản thân mình bị bắt đến đây là vì lý do gì.
Thật lâu Châu Kha Vũ không có lên tiếng, gã đưa mắt nhìn Lưu Vũ bên kia, sau đó lại cợt nhả mở miệng.
“Nếu không rảnh, vậy hẹn Châu đổng khi khác nói chuyện.”
“Lưu Vũ đâu?”
Giọng Châu Kha Vũ vang lên, qua một đầu dây điện thoại cũng cảm nhận được rằng anh đang kiềm chế tức giận đến mức nào. Vương Lâm nghe xong cũng chẳng phản ứng gì, gã đưa mắt nhìn về phía Lưu Vũ, sau đó lại cười phá lên.
“Anh thua rồi Châu đổng.”
Nói một câu đơn giản như vậy liền cúp máy. Lưu Vũ khó hiểu nhìn gã ta. Và dường như cảm nhận được sự hoài nghi đang không ngừng quanh quẩn trong đầu em, Vương Lâm giống như nổi hứng ban phát lòng tốt, từng lời giải đáp thắc mắc cho em.
“Tôi cảm thấy chúng ta đều tội nghiệp như nhau.”
“Ý anh là sao?”
Lưu Vũ không nhịn được hỏi lại. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức em chẳng thể nào phòng bị. Lưu Chương chắc hẳn hiện tại đã đáp cánh an toàn, người giải nguy cho em bây giờ, có lẽ là chính bản thân em, hoặc có lẽ là Châu Kha Vũ.
“Em là con riêng Lưu gia, đúng chứ?”
Lưu Vũ ngạc nhiên, chẳng để em kịp mở lời, Vương Lâm đã nói tiếp.
“Cũng giống như tôi. Danh phận dơ bẩn.”
Gã vừa nói vừa cười giống như rất đỗi vui vẻ. Nhưng Lưu Vũ nhìn thấy, khóe mắt kia đã gằn đỏ lên rồi. Tiếng cười kia như thể đang nức nở, chẳng biết tại vì sao, Lưu Vũ lại thấy người trước mắt đáng thương đến lạ.
“Nếu thế, anh nghĩ sao nếu bỏ trốn cùng tôi?”
Lưu Vũ nhẹ giọng nói một câu. Vương Lâm thoáng giật mình đưa mắt nhìn em, lại chỉ thấy em cũng đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt âm u một mảnh. Một thoáng im lặng, giống như gã đang cố hiểu người ngồi trước mặt mình hiện tại.
Tay em bị trói chặt về phía sau, em nhìn gã, trên môi thậm chí còn thấp thoáng nụ cười. Vương Lâm đột nhiên thấu tỏ, Lưu Vũ thậm chí còn tội nghiệp hơn cả gã, tội nghiệp hơn cả vạn lần.
“Sao em không hỏi vì sao tôi biết?”
“Biết gì?”
“Chuyện em là con riêng.”
“Vậy vì sao anh biết?”
Lưu Vũ theo lẽ thường tình à lên một tiếng chờ đợi câu trả lời, sau cùng khi nghe thấy Vương Lâm nói một câu “Lưu Thành chính miệng kể”, thì em biết mình đã đoán đúng rồi.
Ván cờ đã đến hồi tàn cuộc, thí một con tốt là em, sau đó bắt lấy quân Vua. Tất cả liền kết thúc.
Lưu Vũ cụp mắt, sau đó em hỏi, thanh âm khe khẽ như thể mèo hoang ướt mưa.
“Cha tôi... đâu?”
Vương Lâm nhăn mày nhìn em, dường như chẳng thể ngờ em lại gọi Lưu Thành một tiếng cha sau từng ấy việc em bị ép buộc.
“Còn ở đâu nữa, phía bên trong phòng kia.”
Gã đưa mắt về cửa phòng cũ kỹ nơi cuối nhà kho. Sau đó lại hứng thú bật cười.
“Châu Kha Vũ đến nằm mơ cũng chẳng thể ngờ. Từ đầu đến cuối đều là sắp xếp. Em biết không, thời điểm em tới đưa rượu cho tôi, là tôi đã cố tình nói mấy lời khiếm nhã kia.”
Lưu Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, lại chỉ thấy Vương Lâm nheo mắt nhìn mình. Em minh bạch, thì ra từ lúc ấy, Lưu Thành đã sắp xếp hết thảy. Sắp xếp đưa em về Lưu gia, sắp xếp trói buộc em, sắp xếp Vương Lâm đi nước cờ trung cuộc.
Ông ta vậy mà tính toán kỹ lường đến mức ấy, lợi dụng vô số người, cũng trói buộc vô số người. Tỉ như lợi dụng Vương Lâm nung nấu ý định trả thù, cũng tỉ như trói buộc Lưu Vũ chẳng thể có được tự do.
Cho đến tận bây giờ, Lưu Vũ mới nhận ra cha mình là một kẻ mưu mô đến mức nào. Em bật cười, tiếng cười ngâm nga trong cổ họng, nức nở và nghẹn ngào chẳng thể nào đong đếm.
“Anh nói đúng. Tôi quả là tội nghiệp.”
Vương Lâm nhìn em, sau đó lại bấm điện thoại, gã gửi tin nhắn định vị tới cho Châu Kha Vũ. Rồi đứng dậy bước đến gần chỗ Lưu Vũ.
“Nhưng có một chuyện, Lưu Thành không biết, em không biết. Chỉ tôi và Châu Kha Vũ biết. Em có tò mò không?”
Vương Lâm thấy em không đáp, gã cười cười.
“Đợi Châu Kha Vũ tới, tôi nói em nghe.”
.
Châu Kha Vũ nhìn bản hợp đồng trước mắt, là chuyển nhượng quyền sở hữu của hai nhà máy phía tây. Đây là điều kiện của Vương Lâm. Gã muốn có hai nhà máy ấy, sau đó sẽ trả lại Lưu Vũ cho anh.
Châu Kha Vũ nhăn mày, anh suy nghĩ gì đó rất lâu, sau cùng lại tặc lưỡi thở hắt ra. Châu Kha Vũ đã có quyết định của riêng mình. Đối với một thương nhân và đứng trên lập trường của người tiếp quản Châu gia mà nói, Châu Kha Vũ biết rõ lựa chọn của bản thân là có bao nhiêu rủi ro.
Xe đen băng qua đường cao tốc nhanh đến chóng mặt, ánh đèn đường vàng cam chiếu rọi vào ô tô từng đợt liên tiếp. Châu Kha Vũ cảm thán, mình vậy mà có ngày này. Trước kia vẫn luôn không hiểu Oscar tại vì sao lại có thể vì một người mà đến chuyện gì cũng dám làm, hiện tại liền hiểu được bởi vì người kia chính là người mà bản thân đã định một đời chẳng thể chia lìa.
Càng về phía ngoại thành xe càng thưa thớt, thẳng đến khi xung quanh chẳng còn đèn đường nữa, Châu Kha Vũ mới tới nơi. Giữa khoảng đất trống có một nhà kho rất lớn, xung quanh cỏ dại mọc um tùm cao đến ngang đầu gối.
Một lối mòn được mở ra dẫn đến cửa sắt gỉ sét, Châu Kha Vũ mang theo một người tiến vào. Thời điểm nhìn đến Lưu Vũ lành lặn ngồi trên ghế bên kia, trong lòng đột nhiên trở nên nhẹ nhõm.
Ra luôn chương mới vì đang có động lực viết á 🥺
Tình yêu có thể khiến thời gian trở nên vô nghĩa. Nhưng. Thời gian có thể khiến họ quên đi bản thân đã từng yêu nhau cuồng si đến thế nào.
.
Đầu Lưu Vũ ong lên từng tiếng, mắt em hoa đi chẳng rõ phương hướng, và cho dù em có cố gắng gượng dậy, thì toàn thân như thể bị hút cạn sức lực. Giống như một miếng mồi ngon nằm gọn trong tay gã thợ săn, Lưu Vũ chẳng thể nào phản kháng.
Một đám người xông vào căn hộ của em, khi em nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa. Lưu Vũ trách bản thân mình tại sao lại sơ xuất và dễ tin người như vậy. Và giờ chân tay em bị trói chặt cứng, mắt bị che đi bởi tấm vải đen dày không lọt nổi một tia sáng.
Gã bắt cóc chắc mẩm rằng em không thể nào kêu cứu, nên chẳng thèm chặn lấy miệng của em. Quả thật như thế, thời điểm Lưu Vũ mở cửa, một gã cao lớn ập vào bịt mũi em bằng một chiếc khăn lớn tẩm thuốc mê. Cho đến tận bây giờ, khi em xóc nảy trên chiếc xe ô tô cỡ lớn, em cũng chẳng thể lấy lại được giọng nói của mình.
Thật lâu sau, xe dừng lại, Lưu Vũ thấy người mình đột nhiên nhẹ bẫng. Em bị ai đó vác đi, tiếng bước chân vang lên từng nhịp, Lưu Vũ đoán chắc hẳn có đến năm người. Quy củ đến mức tiếng bước chân cũng vang lên đều đặn.
Lưu Vũ suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đã đắc tội với ai. Sau đó không tự chủ mà nghĩ đến Lưu Thành. Em tiếp xúc không nhiều với người cha kia, nhưng chắc chắn rằng đây không phải phong cách làm việc của ông ta.
Lưu Vũ nghe thấy có tiếng mở cửa, sau đó em bị đưa vào một nơi rất lớn, dựa vào âm thanh vang vọng của bước chân, em nghĩ chắc hẳn đây là một nhà kho bỏ hoang. Lưu Vũ bị ai đó ép ngồi xuống ghế gỗ, rồi bọn họ lần lượt rời đi.
Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng, nhưng em chẳng dám cựa quậy tay chân, vì Lưu Vũ biết phía đối diện có ai đó đang chòng chọc nhìn về phía mình.
Cho dù có bị che mắt, em cũng cảm nhận được ánh nhìn kia. Gã nhìn em như thể đang hứng thú nhìn một con mồi bị mình khống chế. Điều này càng khẳng định suy nghĩ của Lưu Vũ, rằng tình hình thật sự không ổn, rằng không chỉ đơn thuần là bắt cóc tống tiền.
“Em bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy.”
Phía đối diện vang lên giọng nói của một gã đàn ông. Lưu Vũ thấy âm điệu này rất đỗi quen tai, nhưng lại chẳng thể xác định được là người nào.
Gã bước tới gần em, đưa tay kéo bịt mắt xuống, thích thú nhìn em nheo mắt thích ứng với ánh sáng đột ngột chiếu tới.
“Lưu Vũ, phải không?”
Giọng điệu ngả ngớn, âm cuối hơi rung, thời điểm nhìn rõ dung mạo của người trước mặt, Lưu Vũ nhận ra, là gã hôm ấy đã đến quán bar cùng Châu Kha Vũ, cũng là ngày lần đầu tiên em tiếp cận người kia.
Nhưng em không biết tên gã, cho nên chỉ có thể khó nhọc hỏi lại.
“Anh biết tôi?”
Vương Lâm xoay người trở về ghế ngồi xuống đối diện, hứng thú nhướn mày mà tay cũng bấm điện thoại gọi cho ai đó.
“Biết rõ là đằng khác.”
Gã bật loa ngoài, tiếng tút tút vang lên từng hồi, sau đó có người nhấc máy.
“Chào Châu đổng, anh rảnh không?”
Là gọi cho Châu Kha Vũ. Lưu Vũ đột nhiên có dự cảm không lành. Và em đã hiểu, bản thân mình bị bắt đến đây là vì lý do gì.
Thật lâu Châu Kha Vũ không có lên tiếng, gã đưa mắt nhìn Lưu Vũ bên kia, sau đó lại cợt nhả mở miệng.
“Nếu không rảnh, vậy hẹn Châu đổng khi khác nói chuyện.”
“Lưu Vũ đâu?”
Giọng Châu Kha Vũ vang lên, qua một đầu dây điện thoại cũng cảm nhận được rằng anh đang kiềm chế tức giận đến mức nào. Vương Lâm nghe xong cũng chẳng phản ứng gì, gã đưa mắt nhìn về phía Lưu Vũ, sau đó lại cười phá lên.
“Anh thua rồi Châu đổng.”
Nói một câu đơn giản như vậy liền cúp máy. Lưu Vũ khó hiểu nhìn gã ta. Và dường như cảm nhận được sự hoài nghi đang không ngừng quanh quẩn trong đầu em, Vương Lâm giống như nổi hứng ban phát lòng tốt, từng lời giải đáp thắc mắc cho em.
“Tôi cảm thấy chúng ta đều tội nghiệp như nhau.”
“Ý anh là sao?”
Lưu Vũ không nhịn được hỏi lại. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức em chẳng thể nào phòng bị. Lưu Chương chắc hẳn hiện tại đã đáp cánh an toàn, người giải nguy cho em bây giờ, có lẽ là chính bản thân em, hoặc có lẽ là Châu Kha Vũ.
“Em là con riêng Lưu gia, đúng chứ?”
Lưu Vũ ngạc nhiên, chẳng để em kịp mở lời, Vương Lâm đã nói tiếp.
“Cũng giống như tôi. Danh phận dơ bẩn.”
Gã vừa nói vừa cười giống như rất đỗi vui vẻ. Nhưng Lưu Vũ nhìn thấy, khóe mắt kia đã gằn đỏ lên rồi. Tiếng cười kia như thể đang nức nở, chẳng biết tại vì sao, Lưu Vũ lại thấy người trước mắt đáng thương đến lạ.
“Nếu thế, anh nghĩ sao nếu bỏ trốn cùng tôi?”
Lưu Vũ nhẹ giọng nói một câu. Vương Lâm thoáng giật mình đưa mắt nhìn em, lại chỉ thấy em cũng đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt âm u một mảnh. Một thoáng im lặng, giống như gã đang cố hiểu người ngồi trước mặt mình hiện tại.
Tay em bị trói chặt về phía sau, em nhìn gã, trên môi thậm chí còn thấp thoáng nụ cười. Vương Lâm đột nhiên thấu tỏ, Lưu Vũ thậm chí còn tội nghiệp hơn cả gã, tội nghiệp hơn cả vạn lần.
“Sao em không hỏi vì sao tôi biết?”
“Biết gì?”
“Chuyện em là con riêng.”
“Vậy vì sao anh biết?”
Lưu Vũ theo lẽ thường tình à lên một tiếng chờ đợi câu trả lời, sau cùng khi nghe thấy Vương Lâm nói một câu “Lưu Thành chính miệng kể”, thì em biết mình đã đoán đúng rồi.
Ván cờ đã đến hồi tàn cuộc, thí một con tốt là em, sau đó bắt lấy quân Vua. Tất cả liền kết thúc.
Lưu Vũ cụp mắt, sau đó em hỏi, thanh âm khe khẽ như thể mèo hoang ướt mưa.
“Cha tôi... đâu?”
Vương Lâm nhăn mày nhìn em, dường như chẳng thể ngờ em lại gọi Lưu Thành một tiếng cha sau từng ấy việc em bị ép buộc.
“Còn ở đâu nữa, phía bên trong phòng kia.”
Gã đưa mắt về cửa phòng cũ kỹ nơi cuối nhà kho. Sau đó lại hứng thú bật cười.
“Châu Kha Vũ đến nằm mơ cũng chẳng thể ngờ. Từ đầu đến cuối đều là sắp xếp. Em biết không, thời điểm em tới đưa rượu cho tôi, là tôi đã cố tình nói mấy lời khiếm nhã kia.”
Lưu Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, lại chỉ thấy Vương Lâm nheo mắt nhìn mình. Em minh bạch, thì ra từ lúc ấy, Lưu Thành đã sắp xếp hết thảy. Sắp xếp đưa em về Lưu gia, sắp xếp trói buộc em, sắp xếp Vương Lâm đi nước cờ trung cuộc.
Ông ta vậy mà tính toán kỹ lường đến mức ấy, lợi dụng vô số người, cũng trói buộc vô số người. Tỉ như lợi dụng Vương Lâm nung nấu ý định trả thù, cũng tỉ như trói buộc Lưu Vũ chẳng thể có được tự do.
Cho đến tận bây giờ, Lưu Vũ mới nhận ra cha mình là một kẻ mưu mô đến mức nào. Em bật cười, tiếng cười ngâm nga trong cổ họng, nức nở và nghẹn ngào chẳng thể nào đong đếm.
“Anh nói đúng. Tôi quả là tội nghiệp.”
Vương Lâm nhìn em, sau đó lại bấm điện thoại, gã gửi tin nhắn định vị tới cho Châu Kha Vũ. Rồi đứng dậy bước đến gần chỗ Lưu Vũ.
“Nhưng có một chuyện, Lưu Thành không biết, em không biết. Chỉ tôi và Châu Kha Vũ biết. Em có tò mò không?”
Vương Lâm thấy em không đáp, gã cười cười.
“Đợi Châu Kha Vũ tới, tôi nói em nghe.”
.
Châu Kha Vũ nhìn bản hợp đồng trước mắt, là chuyển nhượng quyền sở hữu của hai nhà máy phía tây. Đây là điều kiện của Vương Lâm. Gã muốn có hai nhà máy ấy, sau đó sẽ trả lại Lưu Vũ cho anh.
Châu Kha Vũ nhăn mày, anh suy nghĩ gì đó rất lâu, sau cùng lại tặc lưỡi thở hắt ra. Châu Kha Vũ đã có quyết định của riêng mình. Đối với một thương nhân và đứng trên lập trường của người tiếp quản Châu gia mà nói, Châu Kha Vũ biết rõ lựa chọn của bản thân là có bao nhiêu rủi ro.
Xe đen băng qua đường cao tốc nhanh đến chóng mặt, ánh đèn đường vàng cam chiếu rọi vào ô tô từng đợt liên tiếp. Châu Kha Vũ cảm thán, mình vậy mà có ngày này. Trước kia vẫn luôn không hiểu Oscar tại vì sao lại có thể vì một người mà đến chuyện gì cũng dám làm, hiện tại liền hiểu được bởi vì người kia chính là người mà bản thân đã định một đời chẳng thể chia lìa.
Càng về phía ngoại thành xe càng thưa thớt, thẳng đến khi xung quanh chẳng còn đèn đường nữa, Châu Kha Vũ mới tới nơi. Giữa khoảng đất trống có một nhà kho rất lớn, xung quanh cỏ dại mọc um tùm cao đến ngang đầu gối.
Một lối mòn được mở ra dẫn đến cửa sắt gỉ sét, Châu Kha Vũ mang theo một người tiến vào. Thời điểm nhìn đến Lưu Vũ lành lặn ngồi trên ghế bên kia, trong lòng đột nhiên trở nên nhẹ nhõm.
Ra luôn chương mới vì đang có động lực viết á 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com