Yyj Bfzy Quang
Lưu Vũ ngồi bên cửa sổ, ngoài kia hôm nay đột nhiên có nắng, làm em lười biếng không muốn động đậy. Lưu Vũ đưa tay sờ trán, đã hết sốt rồi. Tuy rằng trước kia đã bao lần đổ bệnh trong im lặng, nhưng dường như việc Lưu Chương xuất hiện khiến em yếu đuối hẳn đi.
Em khóc trước mặt anh, cầu xin anh đừng lừa dối mình.
Lưu Vũ khẽ nhắm mắt tựa đầu lên khung cửa sổ gỗ sẫm màu. Tâm can em chẳng thể ngủ yên kể từ ngày hôm ấy, cái ngày Châu Kha Vũ tỏ rõ lòng mình với em. Lưu Vũ giống như thể biết trước được tương lai đang đón chờ mình, một tương lai mà em phải nhận lấy sự trừng phạt khi làm tổn thương người khác.
Giá như có thể chết đi.
Em đã dại dột nghĩ như thế đấy. Nhưng rồi Lưu Vũ minh bạch rằng em không thể làm vậy.
Em còn có Lưu Chương, em không thể để anh ấy chật vật chống chọi một mình. Cho dù em chẳng có sức lực đủ to lớn để bảo vệ bất cứ ai, nhưng em sẽ cố gắng khiến bản thân không trở thành gánh nặng của người khác.
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Lưu Vũ đưa mắt nhìn, sau đó em lại càng thêm day dứt. Châu Kha Vũ gọi tới.
“Vâng?”
Lưu Vũ bắt máy nghe, em chờ đợi Châu Kha Vũ mở lời. Có lẽ anh đã biết, hoặc có lẽ không. Nhưng cho dù kết quả có ra sao, nó cũng chỉ khiến em càng thêm phần đau lòng.
“Tôi đang tới công ty, người của tôi đã đến phía dưới khu nhà em rồi. Em qua Châu thị rồi chúng ta gặp nhau nhé.”
Lưu Vũ nghe vậy, em đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ, bên dưới đã có xe đợi sẵn. Lưu Vũ cụp mắt, em hiểu rõ, có lẽ Châu Kha Vũ đã giải quyết mọi việc xong xuôi, đồng nghĩa với việc anh sẽ bày tỏ lòng mình một lần nữa.
Em đáp lại một tiếng, sau đó cúp máy. Khoác lên mình chiếc áo phao to sụ, Lưu Vũ bước xuống từng bậc thang. Thời điểm ngồi trên xe ấm áp, em không nhịn được mà khẽ rơi nước mắt, sau đó nhẹ nói một câu xin lỗi.
Bởi vì Lưu Thành vừa nhắn tới.
“Chuẩn bị đi, sắp xong cả rồi.”
Vỏn vẹn vài chữ, nhưng Lưu Vũ đủ hiểu được, thế cờ này đã sắp tàn rồi. Khoảnh khắc Châu Kha Vũ biết rõ sự thật, cũng giống như pháo hoa đẹp đẽ nổ lớn trong đêm giao thừa, chẳng còn gì cả.
Đột nhiên Lưu Vũ nghĩ đến, nếu mọi chuyện xong xuôi rồi thì sẽ như thế nào? Lưu Thành nắm được nhược điểm của Châu Kha Vũ, mà anh cũng biết được sự thật. Vậy thì tiếp theo sẽ như thế nào?
Lưu Vũ hoảng loạn, cho dù đến lúc ấy em có được tự do, nhưng bản thân lại chẳng thể nào vui vẻ khoái hoạt như trước nữa. Bởi vì xiềng xích tội lỗi vẫn luôn cuốn chặt lấy thân em.
Một khi quân cờ đã di chuyển, thì bàn cờ sẽ không thể dừng lại được nữa. Lưu Vũ hiểu, thời điểm em bước chân vào Lưu gia, thì thế trận cũng đã bày sẵn, mà bản thân lại giống như quân tốt thí mạng đi nước đầu.
Thật sự muốn khóc quá. Tại sao người khác vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, tới lượt em lại chật vật khó nhọc đến như thế.
Lưu Vũ đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc, em do dự một hồi, thẳng đến khi muốn đẩy cửa bước vào, lại có người nhanh tay hơn em mở cửa từ phía trong bước ra.
Lưu Vũ ngơ người, em nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, sau đó không nhịn được mà bật tiếng gọi khe khẽ.
“Tán Đa?”
Mối tình đầu năm mười bảy tuổi, đang đứng trước mắt em.
Lưu Vũ thấy người kia đột nhiên nhướn mày mỉm cười nhìn mình, em bối rối cụp mắt lùi về sau. Thẳng đến khi người nọ cứ thế lướt qua em, Lưu Vũ mới ngẩng đầu bước vào nhìn về phía Châu Kha Vũ.
“Em sao thế?”
Châu Kha Vũ bước tới nắm lấy tay em kéo em ngồi xuống bên cạnh mình, lo lắng hỏi. Lại chỉ thấy Lưu Vũ lắc đầu.
“Không có. Lần đầu nhìn thấy người có khí tràng như vậy, có hơi giật mình.”
Châu Kha Vũ nghe xong cũng không nói gì, anh xoa xoa mái tóc em, sau đó mở lời.
“Có muốn đi ngắm tuyết cùng tôi không?”
“Nhưng hôm nay nắng mà, tuyết sẽ không rơi đâu.”
“Vậy đi nghịch tuyết.”
Chẳng để Lưu Vũ trả lời, Châu Kha Vũ đã đứng dậy khoác thêm áo khoác, sau đó nắm lấy tay em kéo đi.
.
Ngọn đồi phủ đầy tuyết trắng, ánh nắng phía trên cao nhẹ nhàng chiếu xuống. Từng dải nắng đan xen lẫn nhau, những hạt bụi li ti không ngừng sáng lấp lánh.
Châu Kha Vũ cứ thế nắm tay em đi từng bước nhỏ. Lưu Vũ nhìn tấm lưng trước mắt mình, em khẽ mấp máy môi như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng cổ họng lại chẳng thể thốt lên một lời nào.
Lưu Vũ buông nhẹ đôi tay, rời xa hơi ấm, đột nhiên em cảm thấy lạnh lẽo vạn phần. Châu Kha Vũ cũng sững người quay lại nhìn em, cuối cùng chỉ nghe thấy em khẽ nói.
“Anh mặc ít áo quá rồi.”
Châu Kha Vũ bật cười, anh đưa hai tay chạm vào má em. Lưu Vũ thoáng giật mình cụp mắt, em nhìn xuống nền tuyết trắng mịn dưới chân.
“Nhưng hôm nay nắng mà em.”
Lưu Vũ im lặng, thật lâu sau mới nhỏ giọng đáp lại, giữa không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
“Đừng để ánh nắng đánh lừa anh. Trời vẫn còn lạnh lắm mà.”
Châu Kha Vũ có chút hốt hoảng. Giọng em đượm buồn, chính là kiểu thấm nhuần sự khắc khoải chẳng thể thốt lên bằng lời. Lưu Vũ vẫn đứng trước mắt anh, tay anh thậm chí còn đang chạm lên gò má đỏ ửng vì lạnh của em. Thế nhưng Châu Kha Vũ cảm giác dường như em sắp rời xa mình.
Lưu Vũ mặc áo phao trắng tinh, xung quanh em tuyết phủ kín đến từng nhành cây khẳng khiu. Em đứng đó, giống như sắp bị những hạt tuyết xinh đẹp mang đi mất.
“Em sao thế?”
Châu Kha Vũ run giọng hỏi em. Lại chỉ thấy em lắc đầu mỉm cười nhìn mình.
“Không có. Anh đi trước đi, em sẽ theo sau.”
Châu Kha Vũ đột nhiên đặt lên trán Lưu Vũ một nụ hôn, nhẹ nhàng như thể thời điểm mặt nước khẽ lay động khi đón nhận hạt mưa đầu tiên. Nhưng đối với Lưu Vũ, ấy là một hồi sóng cuộn biển gào.
Nụ hôn ấy khiến em hiểu người trước mặt đã yêu em đến nhường nào, cũng khiến em hiểu bản thân mình xấu xa ra sao.
Châu Kha Vũ xoay người bước lên trước một bước, sau đó lại quay đầu nhìn em. Chẳng biết Lưu Vũ đang nghĩ đến chuyện gì, em đặt chân mình lên dấu chân kia của anh.
Hai người cứ như vậy từng bước từng bước, cả một đoạn đường dài chỉ đọng lại dấu chân của một mình Châu Kha Vũ. Đến khi hoàng hôn buông xuống, Lưu Vũ dường như đã thấm mệt, em gọi một tiếng.
“Kha Vũ.”
Châu Kha Vũ xoay người lại nhìn em, dang rộng vòng tay. Lưu Vũ thấy vậy liền nhanh chân bước đến, ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi kia.
“Mình về nhà nhé? Tôi đưa em về.”
Châu Kha Vũ hỏi, thì thầm thật khẽ bên tai em. Lưu Vũ chôn mặt nơi lồng ngực anh, mãi sau mới khẽ gật đầu. Rồi tay lớn lại nắm lấy tay nhỏ, cẩn thận từng bước trở về với phố thị ồn ào ngoài kia.
Thời điểm ngồi trên xe ấm áp, Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ lại nắm lấy tay em. Nhẹ nhàng và dịu dàng giống như sóng biển khẽ vỗ vào bờ cát từng đợt thơ mộng.
Nếu như em không phải người của Lưu gia, nếu như anh không phải họ Châu, nếu như chúng ta tình cờ theo số mệnh mà gặp nhau, hẳn sẽ tốt đẹp biết bao.
Chỉ là em là Lưu Vũ, chỉ là anh thuộc về Châu gia, chỉ là em cố ý tiếp cận, cho nên tương lai có lẽ sẽ ngập tràn đớn đau.
Lưu Vũ đưa mắt nhìn bầu trời u ám ngoài cửa xe, sau đó em nhìn đến đôi tay đang nắm lấy tay mình.
Em hiểu, anh sắp tỏ rõ lòng mình. Một lần nữa.
Vừa khéo xe đỗ lại dưới khu nhà em. Lưu Vũ lên tiếng, ngăn việc anh bày tỏ, cũng ngăn anh đừng thêm tổn thương.
“Chừng nào xuân sang, anh đưa em đi ngắm hoa lê được không?”
Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn em. Lưu Vũ cong cong ý cười, khóe môi cũng đong đầy vui vẻ.
“Được.”
Anh đáp lại. Chỉ thấy Lưu Vũ cười đến rạng rỡ nhìn mình, sau đó nói câu tạm biệt, rồi xuống xe rời đi.
.
Lưu Vũ đứng sau ô cửa sổ nhìn xuống dưới, đợi đến khi chiếc xe quen thuộc ấy đánh tay lái rời đi, giống như thể bị hút cạn sức lực, em khuỵu ngã.
Từng tiếng nấc nghẹn đầy thống khổ vang lên trong căn phòng không có lấy một ánh đèn. Lưu Vũ khóc đến chẳng thể thở nổi, em chật vật ôm lấy ngực hô hấp một cách khó khăn.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Lưu Vũ luống cuống cầm lấy, thấy người gọi đến là Lưu Chương. Em như nhẹ nhõm thở ra một hơi, cố lấy lại bình tĩnh mà bắt máy.
“Vâng?”
“Tối mai anh phải qua Mỹ một chuyến.”
Lưu Chương giống như vô cùng gấp gáp, chỉ đợi Lưu Vũ nhấc máy liền lập tức thông báo.
“Có chuyện gì vậy anh?”
Lưu Vũ lo lắng mở miệng hỏi. Gấp như vậy chắc chắn là có chuyện rồi. Lưu Chương hình như đang vừa gọi điện vừa soạn hành lý, anh đóng lại vali rồi đáp lời.
“Không có. Chỉ là anh cần đến gặp luật sư để xác định lại giá trị phần tài sản ở New York khi anh sinh sống ở đó. Là một số tiền khá lớn nên cần trực tiếp làm việc. Cũng tiện để anh hợp pháp hóa di chúc. ”
Lưu Vũ khẽ nhăn mày, em im lặng một lúc mới cất lời.
“Có gấp gáp không anh? Em có dự cảm chẳng lành.”
“Không đâu, anh ổn mà. Đối với anh mà nói, càng nhanh càng tốt.”
“Là vì em sao anh?”
“Là anh tự nguyện. Nhanh hơn một ngày, anh bảo vệ em sớm một ngày.”
“Em xin lỗi.”
Lưu Vũ nghẹn giọng nói ra một câu, sau đó em chẳng thể thốt nên một lời nào nữa. Một khoảng im lặng thật dài, nếu như không phải vì số giây vẫn đang chạy từng nhịp nơi thời lượng cuộc gọi, Lưu Chương thật sự nghĩ rằng em đã cúp máy.
Anh mỉm cười, đem cơ thể thả trên giường lớn, ánh mắt cũng dịu đi vài phần. Lưu Chương phá tan sự im lặng.
“Đừng như thế. Anh tự nguyện cơ mà. Thời gian qua em đã vất vả rồi.”
Lưu Chương nói vậy, và anh nghe thấy đầu dây bên kia nấc lên từng tiếng kìm chặt nơi cổ họng.
Em khóc trước mặt anh, cầu xin anh đừng lừa dối mình.
Lưu Vũ khẽ nhắm mắt tựa đầu lên khung cửa sổ gỗ sẫm màu. Tâm can em chẳng thể ngủ yên kể từ ngày hôm ấy, cái ngày Châu Kha Vũ tỏ rõ lòng mình với em. Lưu Vũ giống như thể biết trước được tương lai đang đón chờ mình, một tương lai mà em phải nhận lấy sự trừng phạt khi làm tổn thương người khác.
Giá như có thể chết đi.
Em đã dại dột nghĩ như thế đấy. Nhưng rồi Lưu Vũ minh bạch rằng em không thể làm vậy.
Em còn có Lưu Chương, em không thể để anh ấy chật vật chống chọi một mình. Cho dù em chẳng có sức lực đủ to lớn để bảo vệ bất cứ ai, nhưng em sẽ cố gắng khiến bản thân không trở thành gánh nặng của người khác.
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Lưu Vũ đưa mắt nhìn, sau đó em lại càng thêm day dứt. Châu Kha Vũ gọi tới.
“Vâng?”
Lưu Vũ bắt máy nghe, em chờ đợi Châu Kha Vũ mở lời. Có lẽ anh đã biết, hoặc có lẽ không. Nhưng cho dù kết quả có ra sao, nó cũng chỉ khiến em càng thêm phần đau lòng.
“Tôi đang tới công ty, người của tôi đã đến phía dưới khu nhà em rồi. Em qua Châu thị rồi chúng ta gặp nhau nhé.”
Lưu Vũ nghe vậy, em đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ, bên dưới đã có xe đợi sẵn. Lưu Vũ cụp mắt, em hiểu rõ, có lẽ Châu Kha Vũ đã giải quyết mọi việc xong xuôi, đồng nghĩa với việc anh sẽ bày tỏ lòng mình một lần nữa.
Em đáp lại một tiếng, sau đó cúp máy. Khoác lên mình chiếc áo phao to sụ, Lưu Vũ bước xuống từng bậc thang. Thời điểm ngồi trên xe ấm áp, em không nhịn được mà khẽ rơi nước mắt, sau đó nhẹ nói một câu xin lỗi.
Bởi vì Lưu Thành vừa nhắn tới.
“Chuẩn bị đi, sắp xong cả rồi.”
Vỏn vẹn vài chữ, nhưng Lưu Vũ đủ hiểu được, thế cờ này đã sắp tàn rồi. Khoảnh khắc Châu Kha Vũ biết rõ sự thật, cũng giống như pháo hoa đẹp đẽ nổ lớn trong đêm giao thừa, chẳng còn gì cả.
Đột nhiên Lưu Vũ nghĩ đến, nếu mọi chuyện xong xuôi rồi thì sẽ như thế nào? Lưu Thành nắm được nhược điểm của Châu Kha Vũ, mà anh cũng biết được sự thật. Vậy thì tiếp theo sẽ như thế nào?
Lưu Vũ hoảng loạn, cho dù đến lúc ấy em có được tự do, nhưng bản thân lại chẳng thể nào vui vẻ khoái hoạt như trước nữa. Bởi vì xiềng xích tội lỗi vẫn luôn cuốn chặt lấy thân em.
Một khi quân cờ đã di chuyển, thì bàn cờ sẽ không thể dừng lại được nữa. Lưu Vũ hiểu, thời điểm em bước chân vào Lưu gia, thì thế trận cũng đã bày sẵn, mà bản thân lại giống như quân tốt thí mạng đi nước đầu.
Thật sự muốn khóc quá. Tại sao người khác vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, tới lượt em lại chật vật khó nhọc đến như thế.
Lưu Vũ đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc, em do dự một hồi, thẳng đến khi muốn đẩy cửa bước vào, lại có người nhanh tay hơn em mở cửa từ phía trong bước ra.
Lưu Vũ ngơ người, em nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, sau đó không nhịn được mà bật tiếng gọi khe khẽ.
“Tán Đa?”
Mối tình đầu năm mười bảy tuổi, đang đứng trước mắt em.
Lưu Vũ thấy người kia đột nhiên nhướn mày mỉm cười nhìn mình, em bối rối cụp mắt lùi về sau. Thẳng đến khi người nọ cứ thế lướt qua em, Lưu Vũ mới ngẩng đầu bước vào nhìn về phía Châu Kha Vũ.
“Em sao thế?”
Châu Kha Vũ bước tới nắm lấy tay em kéo em ngồi xuống bên cạnh mình, lo lắng hỏi. Lại chỉ thấy Lưu Vũ lắc đầu.
“Không có. Lần đầu nhìn thấy người có khí tràng như vậy, có hơi giật mình.”
Châu Kha Vũ nghe xong cũng không nói gì, anh xoa xoa mái tóc em, sau đó mở lời.
“Có muốn đi ngắm tuyết cùng tôi không?”
“Nhưng hôm nay nắng mà, tuyết sẽ không rơi đâu.”
“Vậy đi nghịch tuyết.”
Chẳng để Lưu Vũ trả lời, Châu Kha Vũ đã đứng dậy khoác thêm áo khoác, sau đó nắm lấy tay em kéo đi.
.
Ngọn đồi phủ đầy tuyết trắng, ánh nắng phía trên cao nhẹ nhàng chiếu xuống. Từng dải nắng đan xen lẫn nhau, những hạt bụi li ti không ngừng sáng lấp lánh.
Châu Kha Vũ cứ thế nắm tay em đi từng bước nhỏ. Lưu Vũ nhìn tấm lưng trước mắt mình, em khẽ mấp máy môi như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng cổ họng lại chẳng thể thốt lên một lời nào.
Lưu Vũ buông nhẹ đôi tay, rời xa hơi ấm, đột nhiên em cảm thấy lạnh lẽo vạn phần. Châu Kha Vũ cũng sững người quay lại nhìn em, cuối cùng chỉ nghe thấy em khẽ nói.
“Anh mặc ít áo quá rồi.”
Châu Kha Vũ bật cười, anh đưa hai tay chạm vào má em. Lưu Vũ thoáng giật mình cụp mắt, em nhìn xuống nền tuyết trắng mịn dưới chân.
“Nhưng hôm nay nắng mà em.”
Lưu Vũ im lặng, thật lâu sau mới nhỏ giọng đáp lại, giữa không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
“Đừng để ánh nắng đánh lừa anh. Trời vẫn còn lạnh lắm mà.”
Châu Kha Vũ có chút hốt hoảng. Giọng em đượm buồn, chính là kiểu thấm nhuần sự khắc khoải chẳng thể thốt lên bằng lời. Lưu Vũ vẫn đứng trước mắt anh, tay anh thậm chí còn đang chạm lên gò má đỏ ửng vì lạnh của em. Thế nhưng Châu Kha Vũ cảm giác dường như em sắp rời xa mình.
Lưu Vũ mặc áo phao trắng tinh, xung quanh em tuyết phủ kín đến từng nhành cây khẳng khiu. Em đứng đó, giống như sắp bị những hạt tuyết xinh đẹp mang đi mất.
“Em sao thế?”
Châu Kha Vũ run giọng hỏi em. Lại chỉ thấy em lắc đầu mỉm cười nhìn mình.
“Không có. Anh đi trước đi, em sẽ theo sau.”
Châu Kha Vũ đột nhiên đặt lên trán Lưu Vũ một nụ hôn, nhẹ nhàng như thể thời điểm mặt nước khẽ lay động khi đón nhận hạt mưa đầu tiên. Nhưng đối với Lưu Vũ, ấy là một hồi sóng cuộn biển gào.
Nụ hôn ấy khiến em hiểu người trước mặt đã yêu em đến nhường nào, cũng khiến em hiểu bản thân mình xấu xa ra sao.
Châu Kha Vũ xoay người bước lên trước một bước, sau đó lại quay đầu nhìn em. Chẳng biết Lưu Vũ đang nghĩ đến chuyện gì, em đặt chân mình lên dấu chân kia của anh.
Hai người cứ như vậy từng bước từng bước, cả một đoạn đường dài chỉ đọng lại dấu chân của một mình Châu Kha Vũ. Đến khi hoàng hôn buông xuống, Lưu Vũ dường như đã thấm mệt, em gọi một tiếng.
“Kha Vũ.”
Châu Kha Vũ xoay người lại nhìn em, dang rộng vòng tay. Lưu Vũ thấy vậy liền nhanh chân bước đến, ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi kia.
“Mình về nhà nhé? Tôi đưa em về.”
Châu Kha Vũ hỏi, thì thầm thật khẽ bên tai em. Lưu Vũ chôn mặt nơi lồng ngực anh, mãi sau mới khẽ gật đầu. Rồi tay lớn lại nắm lấy tay nhỏ, cẩn thận từng bước trở về với phố thị ồn ào ngoài kia.
Thời điểm ngồi trên xe ấm áp, Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ lại nắm lấy tay em. Nhẹ nhàng và dịu dàng giống như sóng biển khẽ vỗ vào bờ cát từng đợt thơ mộng.
Nếu như em không phải người của Lưu gia, nếu như anh không phải họ Châu, nếu như chúng ta tình cờ theo số mệnh mà gặp nhau, hẳn sẽ tốt đẹp biết bao.
Chỉ là em là Lưu Vũ, chỉ là anh thuộc về Châu gia, chỉ là em cố ý tiếp cận, cho nên tương lai có lẽ sẽ ngập tràn đớn đau.
Lưu Vũ đưa mắt nhìn bầu trời u ám ngoài cửa xe, sau đó em nhìn đến đôi tay đang nắm lấy tay mình.
Em hiểu, anh sắp tỏ rõ lòng mình. Một lần nữa.
Vừa khéo xe đỗ lại dưới khu nhà em. Lưu Vũ lên tiếng, ngăn việc anh bày tỏ, cũng ngăn anh đừng thêm tổn thương.
“Chừng nào xuân sang, anh đưa em đi ngắm hoa lê được không?”
Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn em. Lưu Vũ cong cong ý cười, khóe môi cũng đong đầy vui vẻ.
“Được.”
Anh đáp lại. Chỉ thấy Lưu Vũ cười đến rạng rỡ nhìn mình, sau đó nói câu tạm biệt, rồi xuống xe rời đi.
.
Lưu Vũ đứng sau ô cửa sổ nhìn xuống dưới, đợi đến khi chiếc xe quen thuộc ấy đánh tay lái rời đi, giống như thể bị hút cạn sức lực, em khuỵu ngã.
Từng tiếng nấc nghẹn đầy thống khổ vang lên trong căn phòng không có lấy một ánh đèn. Lưu Vũ khóc đến chẳng thể thở nổi, em chật vật ôm lấy ngực hô hấp một cách khó khăn.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Lưu Vũ luống cuống cầm lấy, thấy người gọi đến là Lưu Chương. Em như nhẹ nhõm thở ra một hơi, cố lấy lại bình tĩnh mà bắt máy.
“Vâng?”
“Tối mai anh phải qua Mỹ một chuyến.”
Lưu Chương giống như vô cùng gấp gáp, chỉ đợi Lưu Vũ nhấc máy liền lập tức thông báo.
“Có chuyện gì vậy anh?”
Lưu Vũ lo lắng mở miệng hỏi. Gấp như vậy chắc chắn là có chuyện rồi. Lưu Chương hình như đang vừa gọi điện vừa soạn hành lý, anh đóng lại vali rồi đáp lời.
“Không có. Chỉ là anh cần đến gặp luật sư để xác định lại giá trị phần tài sản ở New York khi anh sinh sống ở đó. Là một số tiền khá lớn nên cần trực tiếp làm việc. Cũng tiện để anh hợp pháp hóa di chúc. ”
Lưu Vũ khẽ nhăn mày, em im lặng một lúc mới cất lời.
“Có gấp gáp không anh? Em có dự cảm chẳng lành.”
“Không đâu, anh ổn mà. Đối với anh mà nói, càng nhanh càng tốt.”
“Là vì em sao anh?”
“Là anh tự nguyện. Nhanh hơn một ngày, anh bảo vệ em sớm một ngày.”
“Em xin lỗi.”
Lưu Vũ nghẹn giọng nói ra một câu, sau đó em chẳng thể thốt nên một lời nào nữa. Một khoảng im lặng thật dài, nếu như không phải vì số giây vẫn đang chạy từng nhịp nơi thời lượng cuộc gọi, Lưu Chương thật sự nghĩ rằng em đã cúp máy.
Anh mỉm cười, đem cơ thể thả trên giường lớn, ánh mắt cũng dịu đi vài phần. Lưu Chương phá tan sự im lặng.
“Đừng như thế. Anh tự nguyện cơ mà. Thời gian qua em đã vất vả rồi.”
Lưu Chương nói vậy, và anh nghe thấy đầu dây bên kia nấc lên từng tiếng kìm chặt nơi cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com