33. Ra Khỏi Nhà
Ông Tống khuôn mặt hầm hầm, một tay lôi Vũ Kỳ lên phòng, quăng vào đó rồi tịch thu hết điện thoại, khóa cửa phòng lại.- Ba, thả con ra, ba........!!! - Vũ Kỳ đập mạnh vào cánh cửa, nước mắt bắt đầu lưng tròng.Nhìn ra bên ngoài ban công, một màu đen. Đen như chính hoàn cảnh hiện thời của cô vậy.Tại sao ba luôn nghĩ tình cảm này là sai. Con cũng có cha mẹ , cũng có trái tim giống những người bình thường, nên vì thế con có quyền được hạnh phúc mà.Con đã từng hứa sẽ trở thành người con ngoan ngoãn của ba mẹ, ba mẹ cũng đã nói khi lớn lên con phải tìm cho mình 1 người mang cho con hạnh phúc, một người khiến con thật lòng thật dạ yêu thương. Vậy tại sao bây giờ con tìm thấy rồi, ba mẹ lại ngăn cản ?Nước mắt 1 giọt, 2 giọt rồi rất nhiều sau đó tuôn ra khỏi khóe mi của Vũ Kỳ .**********Ông Tống sau ngày hôm đó, tận tay xin phép cho Vũ Kỳ nghỉ học, 1 ngày 3 bữa cơm, ông nhất quyết không thả cô ra, ông muốn cô tự nhận thấy cái sai của mình.Đã 3 ngày rồi, không liên lạc được với em, chắc em lo cho mình lắm. Quệt quệt đôi mắt đỏ ửng vì khóc mỗi đêm, cô lồm cồm bò dậy ngồi ở mép giường. Cơ thể mệt mỏi.* Cạch * - Cửa phòng mở ra, mẹ cô bước vào đem cơm trưa cho cô.- Con, mau ăn một chút đi. Con ốm lắm rồi. - Bà Tống đặt cơm ở trên bàn, sờ sờ gò má của cô, người làm mẹ như bà, bây giờ như bị ai lấy dao đâm vào.- Mẹ, ba không thương con đúng không ? Tại sao ba không nghĩ cho con ?- Con ngoan, cho ba con thời gian. À, đây, điện thoại đây, điện cho con bé đi. - Bà Tống đưa điện thoại cho con, ngầm ủng hộ. Làm mẹ ai chẳng muốn con mình hạnh phúc, dù ra sao vẫn là con mình đứt ruột sinh ra mà.Vũ Kỳ nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bấm vào số nàng.Chưa đầy 3s sau, nàng đã bắt máy, bên đầu dây bên kia có tiếng khóc ấm ức.- Kỳ.....Hức hức....Kỳ........chị không sao đúng không ?- Ngoan, nín nín, chị không sao. Đừng khóc.- Chị bị ngốc hả ? Hức.....huhuhu....... Tại sao lại nói với thầy, để thầy nhốt chị vậy hả ? - Tiểu Quyên hôm trước liều mạng đến hỏi ông Tống về chuyện Vũ Kỳ nghỉ học, và câu trả lời là vì cô cãi lời ông, yêu đương bậy bạ nên bị nhốt rồi, ông còn nói nàng tránh xa con gái ông một chút.- Ngoan, chị muốn cho em một danh phận đàng hoàng. - Vũ Kỳ mỉm cười nhìn mẹ mình, hôm nay nghe được tiếng nàng, lòng cũng dễ chịu hẳn.- Ai cần, em không cần, em chỉ cần ở bên cạnh chị thôi......hức hức....... chị có ăn uống không ? Có ngủ không ? Hức.....chắc chắn là ốm lắm rồi.....hức......- Tiểu Quyên càng nói càng tức, khóc lớn hơn.- Thôi đừng khóc, chị không sao, vài ngày nữa sẽ nói chuyện lại với ba lần nữa. Em học chăm nhé ! - Vũ Kỳ tắt máy, sợ rằng còn nói nữa, chính bản thân mình sẽ bật khóc.Vũ Kỳ nhìn mẹ mình, cười gượng gạo :- Em ấy đã vì con mà cố gắng rất nhiều.- Haizz, mẹ hiểu, nhưng mà ba con, để mẹ nói chuyện với ông ấy. Con ngoan ngoãn ở trong phòng này đi. - Bà Tống sau khi nghe Tiểu Quyên kia lo lắng cho con mình như vậy, thấy có chút hài lòng.Bà bước ra khỏi phòng. Để lại một thân ảnh co ro trên giường..........Buổi tối, Tiểu Quyên nằm trên giường. Hai dòng nước mắt chảy xuôi theo gò má cao. Là mình hại chị ấy ra như vậy có phải không ? Tự dưng đang yên đang lành, lại khiến người ta yêu mình, bây giờ hại người ta không được đến trường, còn bị nhốt như vậy. Đáng trách mà !Vũ Kỳ , uớc gì đc ôm chị ngủ, được chị xoay lại kéo vào lòng xoa đầu, bảo rằng : " Ngủ đi chị thương ". Bao lâu nữa đây thì mình mới được về với nhau ? .............- Ba ơi, con đã giải thích đến như vậy, sao ba còn không hiểu ? - Sáng hôm nay là đúng một tuần lễ bị ba nhốt, cô liều mạng xuống nhà dưới, cô biết hôm nay là thứ 7, ba mình chắc chắn không đến trường.- Muốn ở chung với nhau lắm đúng không ? Được. - Ông Tống nãy giờ ngồi đó nghe Vũ Kỳ năn nỉ khóc lóc đã hơn nửa tiếng, vẫn không đáp lại, cuối cùng phun ra mấy chữ.Vũ Kỳ còn ngờ ngợ chưa biết ba mình định làm gì, cô vẫn ngồi đó nhìn bóng lưng ông đi lên. Nhìn sang mẹ mình, bà lắc đầu.Gần 10p sau, quả như Vũ Kỳ đoán, ông cầm một ba lô lớn, đồ mặc và sách vở của cô. Quăng trước mặt Vũ Kỳ , ông run run nói :- Đi, đi liền đi.Bà Tống hoảng hốt chạy đến chỗ chồng mình ngăn cản nhưng bị ông giữ lại.- Để cho nó đi, coi con nhỏ đó có chứa nó không ?Vũ Kỳ nhặt lấy balô, rấm rứt nhìn ba mình, ông là muốn đuổi cô đi thật ? Được. Đi thì đi.Nghĩ là làm, cô bước ra khỏi nhà. Lau vội dòng nước trong suốt trên mi.- Ông, tại sao lại đuổi nó ? Con bé Tiểu Quyên kia đã vì con mình mà cố gắng rất nhiều rồi. Ông có nhớ hồi đó ba mẹ ngăn cấm chuyện tụi mình không ? Sao ông không nghĩ đến con mình ? Năm bao nhiêu rồi mà còn kì thị chuyện nữ với nữ, nó sống với đàn ông mà không hạnh phúc thì có ý nghĩa gì ? Dư luận nuôi sống ông hả ? - Bà Tống thật sự nóng giận nhìn chồng mình, rồi hầm hầm đi vào phòng.Ông Tống ung dung ngồi ngoài ghế dựa, cầm tờ báo đọc, khuôn miệng kéo thành vòng cung.Ngồi ngoài bờ sông, Vũ Kỳ chẳng biết đi đâu, không dám mặt dày đến xin nàng cho ở nhờ. Còn ra cái thể thống gì nữa chứ ?Nhìn đám bèo trôi dưới nước, mình thật chung số phận, muốn trôi đi đâu cũng không biết trước được, thảm thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com