Yunjae Oneshots
Like waterTitle: Like waterAuthor: Nguyệt Tử Disclaimer: Tôi không có quyền gì mà sở hữu họ, SM cũng không, DBSK sở hữu nhau và thuộc về nhau, mãi mãi.Rating:T (Không dành cho trẻ em dưới 13 tuổi)Pairings: YunJae Catelogy: Au, fluff.Warning: Lan man, lẩn thẩn, lảm nhảm, nhạt thếch, không có tẹo kịch tính nào.Status: oneshot completedSumary:Cuộc sống sẽ nhẹ dần trôiHạnh phúc sẽ mãi mát lànhEm vẫn ở đó đợi chờ tôi...Như nước đầu nguồn luôn chảy.“Jaejoong is like water.” - U know Yunho ---------------Flashback----------------“Omo ~ ~”“Omo ~ ~ ~”“Omo ~ ~ ~ ~”“Yunnie ah, đừng nhảy chồm lên nữa, chúng ta đang đi cáp treo mà con.”“Nhưng omma, con thấy một cây nấm đang bò lên núi.”----------------End Flashback--------------Mùa hè năm ấy tôi 7 tuổi, lần đầu tiên được trông thấy em.oOoLoi choi trong khoang cáp treo dẫn lên đỉnh núi, Yunnie bé vô cùng phấn khởi. Lúc ấy tôi không nói dối! Quả thật đã nhìn thấy một cây nấm leo thang.Tôi đoan chắc đó là một cây nấm - đỏ chấm cam lòe loẹt. Nhìn từ khoang cáp treo, thỉnh thoảng còn thấy được phần cuống trắng thò ra thụt vào trong quá trình cặm cụi leo của nó. Tôi thấy nấm có cả chân tay nữa, cái gì cũng trắng tròn ung ủng, giống hệt bộ phim hoạt hình vừa xem hôm qua. Tự nhiên muốn nhảy xuống, cấu thử mấy ngón tròn của nó xem có êm hay không.Đi chung với nấm là một dì kia, tôi đoán thế vì dì mặc váy. Dì bước rất chậm như muốn chờ nấm đi cùng. Có lúc dì dừng lại, giúp nấm qua những đoạn khó. Cây nấm mập ú thì vẫn hì hục leo thang.Tôi còn muốn quan sát nữa nhưng khoang cáp treo đi nhanh quá chừng. Thoắt cái dì mặc váy và cây nấm cuống trắng đã khuất hẳn sau lưng…oOoBa dẫn mẹ đi lễ chùa. Nghe bảo ngôi chùa trên đỉnh núi Mờ Sương này rất linh thiêng. Cả hai cầu cho em Changmin sắp ra đời của tôi thông minh khỏe mạnh, công việc của ba gặp nhiều thuận lợi. Níu chặt mấy ngón tay tôi, mẹ ngóng theo dáng ba đang len vào dòng người, ai nấy đều cầm trên tay mấy mẫu que tre có khắc chữ.“Ba đi giải xăm, Yunnie ah.” – Mẹ bảo và mỉm cười. Tôi luôn thích nụ cười ấy - rất trong sáng và rất dịu dàng. Có lần tôi bảo với mẹ: Yunnie lớn lên nhất định sẽ cưới một người giống bà. Mãi ngóng theo ba, bà để tuột bàn tay tôi khi một nhóm người ồn ào không biết từ đâu bỗng chen lên xô lấn.Thế là Yunnie bé được tự do.Tôi chạy vòng qua mấy ngọn cây cao thật cao, cao đến mức chắc chúng đâm thủng tất cả mây trên trời rồi. Hèn gì mà dạo này cứ hay mưa. Mọi thứ ở đây đều vui chỉ là... ngôi chùa rộng quá, chạy mãi mà vẫn chưa quay lại chỗ mẹ. Yunnie chắc không bị lạc đâu, tôi nghĩ thế. Tự nhủ thêm vài lần nữa thì tôi trông thấy cái hồ nhỏ gần cổng chùa. Lúc nãy hình như ba mẹ có dẫn đi ngang đây. Thế là yên tâm không lạc. Rồi… tôi toe toét cười khi nhìn thấy nó – cây nấm leo thang.Ngồi bó gối trên tảng đá lớn gần hồ, cây nấm mập im lìm như chuẩn bị ngủ. Mấy hạt nắng nhè nhẹ đổ thành đốm trên gương mặt hồng hào phúng phính của nó. Bị nắng chiếu như thế chắc khó chịu lắm nên tôi thấy nấm nhắm mắt mà mặt mũi cứ nhăn nhăn. Bực thật, nó chẳng thèm thấy tôi.“Này.” – Tôi gọi, hài lòng vì đã phá được giấc ngủ của nấm. Nó giật mình mở mắt, dáo dác nhìn quanh. “Cậu là ai?” – Nó hỏi.“Yunnie.” – Tôi đáp.“Jaejoongie.” – Nó phùng má để phát âm chữ “joong”.“Gì thế?” “Tên tớ.”“Chứ không phải tên Nấm sao?”“Huh? Nấm?” – Mắt nó mở to, tròn xoe như hai viên bi, trông có vẻ ngạc nhiên lắm.“Mà làm gì ngồi ở đây vậy?”“Mẹ vào chùa, bảo ngồi chờ… Nhưng sao lâu quá không thấy quay lại.”“Nấm Mẹ bảo à?”“Nấm Mẹ là gì?”“Ngu quá, thì là mẹ của Nấm. Vậy cũng không biết.”“Không – ngu.” – Cây nấm Jaejoongie bực bội chu mỏ. Rồi nó lại im lìm như đang giận.“Này.”“~ ~”“Này.”“~ ~”“Giận hả?”“Ừ.”“Giận thiệt hả?”“Ừ.”“Cho giận.”“…”“Này.”“Huh?”“Giận thì giận. Nhưng… ngồi đây nắng lắm, sẽ bị nướng chín đấy.”“Nướng chín sao?” – Cây nấm mập lặp lại lời tôi, sợ hãi nhìn lên những vạt nắng trên trời, có vẻ càng lúc càng gay gắt.“Chín giòn luôn đó. Xuống đi, xuống đi!” – Tôi phẩy tay lia lịa.“Nhưng mẹ bảo ngồi… với lại… cũng không biết leo xuống ra sao…”“Dễ ợt.” – Tôi hứng khởi khua khoắn tay chân. – “Nhảy đại xuống đi, đây đỡ cho.”Nấm chần chừ mất một chốc nhưng rồi cũng không đợi đến lần giục thứ hai, nó nhảy xuống. Giữ đúng lời hứa, tôi dang tay ra đỡ.ẦM.Tôi quên là cục nấm dù trắng trẻo dễ thương nhưng rất mập. Cứ thế nó đè tôi bẹp lép, không thể cục cựa.“Yunnie ah.” – Nó gọi, dùng mấy ngón tay mũm mỉm chọc vào má tôi. –“Cậu không sao chứ?”Hay giả chết hù nó một tí xem sao. Tôi cười thầm trong bụng. Và thế là nhắm mắt.“Yunnie ah.” – Nấm dùng cả hai bàn tay áp vào mặt tôi.“Yunnie ah.” – Nó lay tôi thật mạnh.“Yunnie ah ~ ~” – Giọng nó bắt đầu nhão ra.Và…“Yunnie ah… OA OA OA OA…” – Cây nấm òa khóc. – “Đừng chết. OA OA OA OA OA…”Mãi sau nay mới có thể khẳng định… cả đời tôi sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng khóc nào dữ dội hơn thế. Năm ấy em 6 tuổi, bị bỏ rơi trên chùa.oOoTôi gặp lại em vào một dịp tình cờ 7 năm sau đó. Ba mẹ lại dẫn tôi, lần này có cả Changmin, đến đỉnh núi Mờ Sương. Lúc ấy, em đã không còn là cây nấm mập ú tôi biết. Gầy khẳng khiu trong bộ quần áo chú tiểu xám đen, em đang lấy nước ở hồ. Và rồi… Jaejoong nhìn thấy tôi.“Này.” – Tôi gọi. Vì dù đã trông thấy tôi nhưng em vẫn bình thản bước đi.Nấm ốm nhíu mày.“Này, Jaejoongie!”“Có… quen à? Sao biết tên tôi?”“Không nhớ tớ thật sao?” – Tôi nheo nheo mắt.Em chậm chạp lắc đầu.“Nấm Mập vẫn ngu như ngày nào.” – Tôi dài giọng và toét cười khi thấy em chu mỏ chuẩn bị nói: “Không – ngu.” Có vẻ như ngoài chuyện gầy đi, quả thật Nấm mập của tôi không hề thay đổi. Và rồi em ngừng ngang câu nói ấy. Thay vào đó, Jaejoong mở mắt to thật to. Gương mặt gầy của em làm đôi mắt đen ấy trông còn to hơn cả ngày còn bé.“Yun… Yunnie.” – Bỏ cả gánh nước đang múc dở, em ôm lấy tôi.7 năm trước... Màn giả chết của tôi chính thức chấm dứt khi tiếng gọi tìm của ba mẹ ầm ĩ bên tai. Họ mắng tôi một trận thảm thiết và cũng tốn ngần ấy thời gian vào việc dỗ dành Jaejoong. Rồi cả hai dẫn em đi tìm nấm mẹ… Nhưng tìm mãi, tìm mãi mà vẫn chẳng thấy đâu. Cả đám người đi lễ chùa chép miệng nhìn em. Ai nấy đều hiểu… có lẽ em đã bị bỏ rơi rồi. Năm nào, ngôi chùa này cũng nhận nuôi ít nhất ba cậu bé bị bỏ rơi như thế.Chỉ là khi ấy... bàn tay tròn ủm của em cứ níu lấy tay mẹ tôi, thật chặt. Mẹ nhìn ba rồi cả hai cùng đi nói với sư trụ trì. Rằng có lẽ gia đình tôi sẽ chăm sóc em trong một thời gian. Nhỡ đâu em không bị bỏ rơi mà chỉ là bị lạc. Nếu mẹ em tìm đến, sẽ cho bà địa chỉ để nhận lại em.Đó là lần đầu tiên tôi ước rằng… giá mà… gia đình mình thật giàu có.oOoGia đình tôi không quá nghèo nhưng cũng chẳng dư dả để có thể nuôi thêm một đứa con. Nhất là khi Changmin sắp chào đời như thế. Vậy mà vì thương em, mẹ đã giữ em ở lại gần 6 tháng… cho đến khi việc làm ăn của ba gặp rắc rối to. Thậm chí, chúng tôi còn phải chuyển nhà.“Anh, chúng ta không thể đem Jaejoong quay lại chùa. Thằng bé đã bị bỏ rơi một lần rồi. Nếu lần này chúng ta lại bỏ rơi nó, e là…”“Nhưng ở với chúng ta thì thằng bé cũng chẳng sung sướng gì… Hơn nữa Jihye ah, chúng ta còn phải nuôi Yunnie và Minnie.”Tôi tỉnh dậy khi tiếng ba mẹ cãi nhau loáng thoáng bên tai. Căn nhà mới quá chật chội để có thể giữ bí mật điều gì. Nhìn sang cạnh bên, em vẫn đang say ngủ. Rồi tôi nghe tiếng mẹ mở cửa phòng chúng tôi, thật nhẹ.“Yunnie ah.” – Mẹ gọi. Rồi ôm lấy tôi, bà thổn thức. – “Chúng ta đều yêu Jaejoongie, thật nhiều… nhưng… con hãy hiểu… Chúng ta không thể… không đủ khả năng…”Tôi biết mẹ sắp làm gì. Sáng hôm sau, tôi dẫn em đi trốn. Tôi không muốn Nấm Mập về chùa. Tôi không muốn em hì hục leo thang rồi lại ngồi bó gối trên tảng đá, ngủ với những đốm nắng trên mặt. Tôi không muốn thấy Jaejoongie khóc. Tôi không muốn mất em. Ừ… thế, giá mà gia đình tôi thật giàu.oOoDĩ nhiên ba mẹ vẫn tìm ra hai đứa tôi và Jaejoong vẫn phải về chùa. Suốt mấy ngày sau đó, mẹ cứ khóc. Bà khóc khi lau chùi rồi cất đi khay cơm hình voi dành riêng cho em. Bà khóc khi nhớ đến dáng mũm mỉm của em chạy qua chạy lại phụ dọn chén bát. Tôi chẳng nói câu nào cũng chẳng rơi nước mắt. Tôi ngờ rằng trên đỉnh núi Mờ Sương ấy, em đã khóc đến héo quắt lại rồi. Mong rằng… những tàng cây cao cứ chọc thủng hết mây để mưa xuống, trả lại nước cho em.Lúc ấy tôi biết… mình đã rất nhớ, rất nhớ Jaejoong.Năm tháng dần trôi, tôi không hẳn quên Jaejoong nhưng cũng không còn khắc khoải nhung nhớ. Tựa như nỗi nhớ là dòng nước lũ, dâng rồi lại hạ. Chỉ là hôm nay, khi gặp lại em trên ngôi chùa này, tôi không biết vì sao mình lại nhận ra em ngay lập tức và cũng không biết vì sao em lại ôm lấy tôi.“Tớ nhớ cậu, Yunnie.”Có vẻ cơn lũ lại dâng lên rồi.oOoCuộc gặp gỡ lần ấy không phải tình cờ như tôi nghĩ. Ba mẹ dẫn tôi và Changmin lên chùa đón em. Tôi đã ước gia đình mình giàu thật giàu. Và một nửa điều ước của tôi trở thành hiện thực. Gia đình tôi đủ giàu… để có thể nhận em về nuôi.Jaejoong vui đến mức mắt chẳng còn to được nữa. Suốt cả ngày dài, lúc nó cong tít lại vì cười, lúc lại sưng húp vì khóc. Nắm lấy cẳng tay gầy khẳng của em, tôi bảo: tôi sẽ nuôi em béo lại thành Nấm Mập năm xưa. Và Jaejoong toét cười.Em vui như thế. Tôi không biết liệu Jaejoong có còn nhớ đến Nấm mẹ hay không - người phụ nữ mặc chiếc váy xanh đã nhẫn tâm bỏ em lại chùa năm ấy. Tôi cũng dhẳng biết liệu em có hận gia đình tôi hay không khi mà cũng là chúng tôi – những kẻ đã gieo cho em hy vọng rồi lại tước nó khỏi em. Tôi không biết và tôi đã hỏi.“Tớ ghét chứ.” – Jaejoong bảo khi em nhét nốt bộ quần áo cuối cùng vào túi. – “Tớ ghét mẹ tớ như đã từng ghét cô chú và cậu.”“Đã từng?” “Ừ, cho đến khi mọi người quay lại đón tớ.” – Nhìn từ sau lưng, tôi thấy gò má em hơi nhích lên, có lẽ đang mỉm cười.“Thế nếu Nấm mẹ quay lại đón cậu…”“Thì tớ sẽ không ghét nữa.”“Và sẽ lại yêu?”“Ừ, sẽ lại yêu.”Jaejoong lớn lên ở chùa, em chẳng bao giờ nói dối. Nhưng dù không như thế, tôi vẫn tin em đang thành thật. Rằng em sẽ tha thứ và sẽ vẫn yêu… chỉ cần người đó quay trở lại. Chỉ cần quay trở lại… dù là sau bao lâu đi nữa. Tôi biết... dù là bao lâu, em cũng sẽ đợi.oOoNhững năm tháng sau này của gia đình tôi, nay có thêm Jaejoong, là những chuỗi ngày hạnh phúc dạt dài - một loại hạnh phúc nhạt thếch nếu bạn chỉ nghe kể qua nhưng lại vô cùng ngọt ngào khi được trực tiếp nếm trải.Ba đi làm, mẹ bán quán, Changmin, tôi và em đi học. Em thích qua phụ quán, kéo theo tôi cũng siêng năng theo. Thế là lâu lắm rồi, mới thấy lại nụ cười dịu dàng của mẹ - thứ tôi vẫn hằng yêu. Và cũng nhờ vậy, tôi để ý một điều: Jaejoong lớn lên có nụ cười giống hệt thế, mát và dịu như mưa. Rồi một ngày kia, thấy Changmin nằm bò ra sàn làm bài tập vẽ, tôi cúi xuống, quẹt quẹt mấy đường rồi nói bâng quơ.“Changmin ah, hyung đang thích một người.”“Ồ.” – Miệng thằng nhóc chu thành một chữ O vừa tròn vừa to. “Nhưng nếu hyung thích một thằng con trai... thì có gì sai không em?”“Miễn không phải thích em thì chẳng có gì sai cả.” “Thế... nếu hyung thích một người trong gia đình... thì cũng vẫn không sai chứ, phải không?”“À há. Biết rồi nhé. Lấy truyện tranh của em mà đọc này.”Changmin 11 tuổi đưa tôi xấp truyện tranh rồi chạy biến. Nó đến chỗ Jaejoong, mè nheo, năn nỉ em làm giúp bài tập vẽ. Rồi nhìn về phía tôi, nó nháy mắt lia lịa. Có lẽ tôi đã đánh giá thấp thằng nhóc này rồi.Xấp truyện của Changmin chẳng có quyển nào hợp với tuổi của nó. Tôi lướt qua một vài cuốn nói về tình yêu giữa hai anh em nuôi sống cùng nhau từ nhỏ rồi khi lớn lên thành hai phe đối nghịch, yêu hận bi đát. Tôi khẽ cười khi nhận ra... tình cảm của mình dành cho Jaejoong chẳng giống những gì được miêu tả trong truyện. Có lẽ đó vẫn chưa phải là yêu... Hoặc vẫn là yêu nhưng là một dạng tình yêu rất khác. Xấp truyện kia lại dấy lên trong tôi một nỗi lo lắng mơ hồ... rằng biết đâu một ngày kia, mẹ ruột em sẽ về, đón em đi mất. Dù thế nào đi nữa, một phần rất lớn trong em thuộc về bà. Và em đã bảo đấy thôi: em sẽ tha thứ rồi sẽ lại yêu... Chỉ cần người ấy quay trở lại.Nhưng dù có bận tâm vì những nỗi lo lắng và thứ tình cảm không thể gọi tên kia nhiều đến đâu, với tôi, đó vẫn là chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc. Nó trôi qua như nước rỉ từ khe núi, trong vắt, chậm chạp và chẳng bao giờ ngừng. Người ta vẫn thường chê nước nhạt. Như Changmin của tôi là một trong những người như thế. Nó chỉ thích Coke hay nước trái cây. Còn tôi, tôi thích nước. Như những ngày xưa khi còn bé, vẫn thường đi đá banh đến mệt rũ cùng lũ Yoochun. Thắng hay thua cũng chạy ào về nhà và được em đưa cho một cốc nước mát lạnh. Rồi khi em đi, mỗi lần mưa, tôi lại chạy ra tắm, bật cười khi nghĩ đến cây nấm mập giờ đã héo quắt trên đỉnh núi Mờ Sương. Hoặc khi quay lại ngôi chùa ấy, đi gánh nước cùng em. Tôi cúi xuống, vốc nước lên tay định uống. Nhưng cứ thế nước tuột hết qua kẽ tay, trôi lại xuống mặt hồ ngay lúc tôi còn chưa kịp hay biết.“Tớ không uống được.”“Nhưng nước vẫn ở đó.”“Ở đó thì sao, tớ không uống được.”“Vốc bằng tay thì sao mà uống được. Cậu dùng gàu của tớ nè.”Ra thế Nấm à! Sau hôm đó tôi học được một điều. Cả hai bàn tay cẩn thận chụm lại cũng chưa hẳn chắc chắn. Cảm giác nước tuột hết qua tay khi chưa kịp uống… vừa hụt hẫng, vừa bực mình. Cũng may là, nước vẫn ở đó.oOoTôi đến Seoul học đại học còn em ở nhà phụ mẹ bán quán. Cuộc sống Seoul như một thế giới khác đối với tôi. Thời gian đầu, không quen được chuyện rời xa tổ hạnh phúc đang có, tôi gọi về nhà hằng ngày. Em, Changmin và mẹ thay nhau kể chuyện cho tôi nghe. Riết rồi Changmin đâm chán, chỉ còn có em và mẹ. Mẹ thường nói về em – rằng cứ mỗi lần tôi gọi là em lại chăm chỉ làm việc gấp bội. Bà khúc khích cười khi bật mí việc: em đang dành dụm tiền để lên Seoul ở hẳn một tháng với tôi. Cảm giác hẫng tim này... tôi vốn thường gặp khi thấy em cười. Nay nó lại đến. Tôi vẫn tự hỏi... liệu đó có phải là yêu?Có lẽ không...Vì ngày tháng trôi và như vẫn thường phải thế, những nỗi nhớ nhạt dần. Tôi dần quen với việc tụ tập bạn bè vui vẻ. Bạn ở thành phố rất hợp với bản tính sôi nổi của tôi – nhất là lũ quỷ cùng phòng: Heechul hyung, Kangin và Donghae.Thỉnh thoảng gọi về nhà, tôi toét cười khi nghe em bảo rằng: dạo này giọng tôi đã đổi khác, giống người thành phố hơn rồi. Và chắc chẳng lần nào em không nghe thấy tiếng cười giòn giã của tôi cùng lũ bạn cùng phòng.“Ít nhất mình yên tâm rằng cậu vẫn đang vui vẻ.”Em vẫn thường nói thế. Và chẳng bao giờ Jaejoong bảo rằng... em nhớ tôi.oOoĐắm mình vào học hành, làm thêm, kết bạn, tôi dần quên nhiều chuyện… Trong đó có việc em sẽ lên thành phố. Để rồi vào một tối mùa đông, khi tôi lết về nhà trọ cùng lũ bạn trong tình trạng ngà ngà say, bác chủ nhà nói với chúng tôi:“Có một cậu nào chờ cậu Yunho suốt từ chiều. Thấy lạnh cóng rồi nên bác cho vào phòng luôn đấy.”Khi bốn chúng tôi lên đến đến phòng, tôi thấy em đang nằm co ro ở một góc, tròn như cục bông trong bộ quần áo ấm trắng tinh. Thế là… cứ như mọi nỗi nhớ của tôi từ cả năm qua không hẳn nhạt dần mà đã dồn vào một góc sâu thẳm trong lòng, chỉ chờ được gặp em để có dịp bùng cháy. Nhảy chồm đến, đè lên cục bông tròn ụ kia, tôi cảm thấy thỏa mãn như được quay lại năm 7 tuổi, nhảy xuống từ cáp treo và cấu cho cây nấm mập đang leo thang vài phát.Em giật mình la hét inh tai rồi khi nhận ra đó là tôi, em ôm tôi suýt ngạt thở. Jaejoong của tôi là thế, khỏe mạnh hơn vẻ bề ngoài rất nhiều lần. Và cũng là em, Jaejoong của tôi, người chẳng bao giờ nói tiếng nhớ... chỉ trừ khi đã gặp lại nhau.“Yunnie ah, tớ nhớ cậu.”Khi giọng nói vốn thường thánh thót ngân cao của em vang lên, tôi biết mình đã sai rồi. Không phải tôi nhạt đi thương nhớ. Mà là... giống như kẻ sống trong bóng tối đã thành quen... đến một lúc đó nào đó sẽ quên đi sự kỳ diệu của ánh sáng. Đó là một cuộc sống tạm bợ với những niềm vui ảo tưởng. Nhưng chỉ cần một lần thôi, một lần lại được ánh sáng chiếu rọi, tôi ngay lập tức nhận ra... cuộc sống đang có là tăm tối, mịt mù, đau đớn và khổ sở xiết bao. Không có em...“Xin lỗi, Jaejoong ah.”Siết chặt em trong tay, tôi nói. Tôi biết em cũng đã nhớ, đã thương rất nhiều. Là lỗi của tôi – kẻ một lần nữa đã vô tình bỏ em ở lại. Nhưng tôi vẫn tin... Em đã bảo, em sẽ tha thứ, em sẽ lại yêu, chỉ cần người em chờ đợi quay trở lại. Tôi đang quay lại đây, Jaejoong.oOoJaejoong hình như mập hơn hồi còn ở quê. Em bảo em cần làm nhiều nên phải ăn nhiều cho khỏe. Mà tôi thì dĩ nhiên thích Nấm Mập. Rất ấm, đó là cảm giác được ôm em trong những ngày đông. Tôi thích cả những ngón tay ngắn tròn của em khi em dùng nó chọc chọc vào má tôi gọi dậy. Dạo này tôi thường ngủ muộn vì thức đêm làm bài. Mỗi tối, em đều bảo sẽ thức cùng tôi nhưng nửa chừng lại ngủ quên mất. Thỉnh thoảng buông bút, tôi nhìn sang và bật cười khi thấy bàn chân em thò khỏi mép chăn. Giống hệt ngày còn bé, những ngón chân của Nấm Mập vẫn mũm mĩm và dễ thương như thế.Rồi một ngày kia, Heechul hyung gọi tôi ra ngoài và nghiêm giọng:“Yunho!”“Em đang nghe đây hyung.”“Cậu bảo Jaejoong là gì của cậu?”“Sao vậy hyung?” – Tôi gượng cười. – “Em đã nói rồi mà, cậu ấy... là em của em, em nuôi ạ.”“Chỉ vậy thôi sao?”“…”“Yunho ah, tối hôm qua hyung thấy cậu hôn những ngón chân của Jaejoong... Đó không phải cách anh trai đối xử với em mình khi cả hai đều lớn như thế.”“...”“Yunho ah, em yêu Jaejoong phải không?”Tôi chẳng còn nhớ lúc đó đã trả lời Heechul hyung những gì. Tôi cũng chẳng nhớ mình có trả lời anh không… hay đang dứt khoát một lần đối diện với trái tim tôi – nơi từ lúc nào đã ngập tràn hình ảnh em. Tôi nghĩ... không phải tôi cần nhận ra... mà là cần thừa nhận. Rằng chữ yêu đó đã giữ trong lòng đủ lâu, đủ chín rồi.Tôi yêu em.oOoTôi dẫn em đi dạo quanh Seoul, vào những quán nhỏ - nơi thường đi cùng lũ bạn. Khi có ai quen biết hỏi về em, tôi lại hỉnh mũi trả lời:“Dạ, Jaejoong là người yêu của cháu.”Lần đầu tiên nghe câu nói ấy, em cười ngượng rồi bảo tôi đùa rất hay. Còn tôi thì đánh lên đầu em và nói: “Ngu! Mấy chuyện này ai lại đùa.” “Không ngu!!” – Em lập tức đáp. - “Mà... Mà... Cậu vừa bảo gì thế???” Nói đến đây, gương mặt tròn của em chợt phừng đỏ còn tôi thì ôm bụng nắc nẻ cười. “Nấm mập sắp bị nướng giòn rồi. Đỏ bừng này.” – Tôi nói và hôn lên gò má em. – “Tớ sẽ ăn đấy.”Đôi mày em xoắn tít vào nhau. Rồi bất chợt, ghì lấy tôi, em hôn đáp – lần này là ở môi. Ai mà biết Jaejoong của tôi từ bao giờ đã trở nên bạo dạn như vậy.Dám ở riêng với Changmin, em bị nó đầu độc mất rồi.oOoCòn chừng 1 tuần nữa là đến kỳ nghỉ, tôi định sẽ cùng Jaejoong về quê thăm gia đình. Có em ở đây nhắc cho tôi nhớ... tôi thật sự đã thèm một bữa ăn cùng cha, mẹ, Changmin và em biết bao.Nhưng rồi một trưa nọ, em hốt hoảng bảo tôi. Rằng không hiểu có chuyện gì mẹ gọi em về gấp. Tôi và em cùng hỏi nhưng mẹ không trả lời, chỉ một mực bảo em phải về. Cũng chẳng hiểu sao ngay lúc ấy, tôi lại không nhận ra điều gì và cũng không có… dù chỉ là một chút cảm giác bất an. Tôi nói em về trước, hai ngày sau, ngay khi thu dọn xong mọi thứ, tôi sẽ về. Hôn nhẹ lên trán em, tôi hứa mọi chuyện sẽ ổn. Một lời hứa không thể giữ. Một quyết định ngu ngốc nhất đời. Tối hôm ấy, khi tiễn em lên tàu về quê, tôi không bao giờ biết rằng, chuyến tàu ấy đã đem em đi khỏi đời tôi... oOoMẹ ruột đến tìm em. Bấy giờ bà ta có một cuộc sống khá sung túc với một người đàn ông - không - phải - cha - Jaejoong ở Nhật. Bà tìm đến em vì Junsu, đứa con trai của bà và người đàn ông ấy, đang ốm rất nặng. Cậu bé cần… Jaejoong.Trước khi đi theo bà, em đã gọi điện thoại cho tôi.“Tớ sẽ quay lại.”Lời em chỉ vỏn vẹn có thế… Và 4 chữ ấy đã bóp nghẹn trái tim tôi. Bỏ hết công việc, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất về nhà… nhưng đã không còn kịp nữa.Chờ tôi ở cổng là Changmin – với mái tóc rối bù và đôi mắt sưng đỏ.“Họ là lũ khốn.” – Nó quát. - “Họ tìm đến Jaejoong hyung vì cái gì chứ??”“Anh cũng là thằng khốn.” – Có vẻ như Changmin đã nổi điên thật sự. – “Làm cái quái gì mà anh lại không về cùng anh ấy?”Làm cái quái gì mà tôi lại không về cùng em?Nếu về, liệu tôi có thể bảo em đừng đi được chăng? Khi người phụ nữ kia cùng chồng bà đã quỳ xuống chân em, ràn rụa nước mắt cầu xin em giúp đỡ. Liệu tôi có thể ngăn cản em được chăng khi hơn ai hết tôi biết, Jaejoong sẽ quyết định thế nào.Em bảo em sẽ tha thứ và sẽ lại yêu. Người phụ nữ ích kỷ đó không xứng đáng với tình yêu ấy nhưng… đứa em trai cùng mẹ khác cha chưa từng gặp của em thì có. Việc hiến tủy rất gấp. Với sự giúp đỡ từ bệnh viện Nhật và đồng tiền của người cha đáng thương kia, em xuất ngoại dễ dàng. Đây là lần thứ ba tôi để em vuột khỏi cuộc đời. Nếu hôm ấy tôi về cùng em, mọi chuyện hẳn đã khác. Tôi sẽ không khuyên em ở lại. Nếu em đi, tôi sẽ đi cùng. Nhưng đó chỉ là nếu như… Sự thật là tôi đã không về cùng Jaejoong ngày hôm ấy. Có vẻ như em là người rời bỏ nhưng không! Lại là tôi, một lần nữa tôi đã bỏ rơi em, Nấm Mập.Em và tình yêu của chúng tôi vẫn thường giống nhau như thế…Là vốc nước trong vắt mát lạnh dần trôi hết qua những kẽ tay.Đã tự nhủ phải chụm những ngón tay thật chặt nhưng nước cứ trôi ra ngoài từ lúc nào chẳng hay chẳng biết.Jaejoong của tôi đã đi rồi. Dù là trong tận thâm tâm, tôi biết ở nơi xa đó, em cũng đang đợi. Và tôi sẽ không thay đổi.oOoNhiều tháng trôi qua… ba mẹ và Changmin tắt dần hy vọng.“Jaejoong bảo sẽ quay về.”“Nhưng cặp vợ chồng ấy đã hứa… họ sẽ lo cho Jaejoong mọi điều sau chuyện này. Ở với họ, tương lai của nó sẽ được bảo đảm hơn.”“…”“Và… mẹ không nghĩ rằng… có ai ở cạnh Jaejoong lâu đến ngần ấy mà không yêu thương nó, Yunho ah.”Em không liên lạc về nhà, không thư tín, không điện thoại. Gia đình tôi cũng không thể sang Nhật tìm em khi chẳng biết điều gì về nơi em đã đến. Tìm Jaejoong ở nước Nhật như tìm một chiếc lá lạc vào rừng cây. Nhưng… dù là thế đi chăng nữa, tôi biết, nếu muốn, mình cũng sẽ làm điều đó vì em.Chỉ là… tôi không muốn. Tôi chưa vội tìm. Em bảo sẽ quay về nên tôi vẫn đợi.1 năm tròn trôi qua, tôi sắp tốt nghiệp đại học.Gia đình tôi lại đi đến đỉnh núi Mờ Sương để cầu an. Lần này tôi không ngồi cáp treo nữa. Khi Changmin ngạc nhiên trố mắt nhìn, tôi bình thản nhún vai: thử đi thang bộ một lần xem sao.Những bậc thang trông thế mà thật cao, thật dài… Sao ngày xưa Nấm Mập của tôi có thể đi hết? Tự nhiên cảm thấy nhớ em đến quay quắt. Mỗi bước cầu thang tôi đều thầm gọi:Jaejoong.Mỗi bước chân là một lời khấn nguyện. Nghe bảo làm thế thì sẽ rất linh thiêng.Jaejoong ah, hãy về đi.oOoVà em đã về.Vào một ngày bình thường như bao ngày khác.Không là dịp lễ cũng không nhân kỷ niệm đặc biệt nào. Cứ thế em về mà thôi. Jaejoong đứng ở cửa, bấm chuông, thả đống hành lý xuống chân và ôm chầm lấy mẹ. Người tiếp theo là ba. Rồi Changmin... Cuối cùng, dừng lại ở tôi, em lặng lẽ rơi nước mắt.“Tớ nhớ cậu, Yunnie ah.”Lần này là lần thứ ba tôi được nghe câu nói ấy, cảm xúc vẫn nguyên vẹn như xưa. Em lại còn rơi nước mắt. Nhìn em, nghe em, chỉ thấy yêu thương và nhớ nhung da diết. Sao có em trước mắt lại còn nhớ hơn, nhiều và nhiều hơn thế này?Jaejoong ah...Siết chặt em trong vòng tay, tôi khóc.Lần đầu tiên sau cả chục năm qua, kể từ khi lên 7, tôi lại rơi nước mắt, vì em.oOoEm sang Nhật, làm phẫu thuật hiến tủy và cứu được đứa em trai. Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến một ngày kia... em gặp tai nạn giữa đường. Không hẳn em không thể liên lạc về nhà... chỉ là em muốn đợi vết thương lành hẳn. Và em đã quay về bên tôi, bên gia đình chúng tôi, nguyên vẹn, cả thể xác, cả tâm hồn.Em bảo em sẽ tha thứ và sẽ lại yêu. Em đã hoàn toàn tha thứ cho người đàn bà ấy. Nhưng trái tim em vĩnh viễn không còn hướng về bà. Trái tim người ta không thể chia năm xẻ bảy. Nhất là khi... em đã dành trọn nó cho gia đình tôi.Và cứ thế, ngày tháng lại trôi.Những năm tháng sau này của gia đình tôi là những chuỗi ngày hạnh phúc dạt dài - một loại hạnh phúc nhạt thếch nếu bạn chỉ nghe kể qua nhưng lại vô cùng ngọt ngào khi được trực tiếp nếm trải.Và Tôi biết, em biết, đó là luôn một nỗi hạnh phúc ngọt ngào.The end.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com