TruyenHHH.com

Yuanqing Trien

Tác giả: 书舟
(https://shuzhou-ljy-19.lofter.com)

Link fic: https://shuzhou-ljy-19.lofter.com/post/30c987dc_2b8e1c14e
___________________________________________

Cảm giác buốt giá khiến Ngạn Khanh tỉnh dậy, mở mắt lại thấy ngục tù lạnh lẽo. Nơi này là ngục tối của La Phù, cậu không lạ gì nữa vì cậu từng đến đây để làm việc cho tướng quân.

Thế mà sao... Ngạn Khanh thử cử động cổ tay, kéo theo xích sắt đang trói mình. Cậu bị xiềng xích, phải quỳ trên mặt đất.

Cổ họng Ngạn Khanh khô khốc, đầu đau như sắp nứt ra. Dù lấy lại được ý thức, nhưng cũng kéo theo cảm giác đau đớn, ngứa ngáy khắp thân thể.

Ngạn Khanh đờ đẫn tự hỏi chuyện quái gì xảy ra vậy?

"Tỉnh rồi?" Và chợt có giọng của đàn ông vang bên tai cậu.

Ngạn Khanh sợ hãi, tuy nhiên cậu nhanh chóng nhận ra người vừa lên tiếng chính là tướng quân của mình. Còn chưa kịp xem xét tình hình, cậu đã vội mừng hướng về phía hắn.

"Tướng quân! Ngài..." Thiếu niên im bặt.

Cảnh Nguyên từ trên cao nhìn xuống cậu bằng đôi mắt lạnh lùng, không hề có chút dịu dàng nào, giống hệt nhìn một tên tội phạm đang chờ phán quyết.

Chuyện gì... Đây chứ? Ngạn Khanh chưa bao giờ thấy tướng quân nhìn mình như thế. Cậu run rẩy, lo lắng hỏi Cảnh Nguyên: "Tướng quân? Ngạn Khanh đã làm chuyện gì sai khiến ngài không hài lòng ạ?"

"Người mà cũng sẽ diễn trò cầu xin như một con chó con đáng thương này?" Cảnh Nguyên cau mày, đưa tay nắm chặt cằm cậu. "Xem ra... Vẫn chỉ là đứa trẻ con còn biết sợ nhỉ?"

Ngạn Khanh bị bóp phát đau, nước mắt dần nhòe nhoẹt.

"Ý ngài là sao?"

"Diễn xuất vô cùng chân thành, tình cảm, quả thật làm người ta phải thán phục." Cảnh Nguyên cười khẽ. "Nhưng thật đáng tiếc, chỉ có vẻ ngoài của ngươi là giống một đứa trẻ thôi."

.
.
.
.
.
.
.
.
.

Ai đó hôn lên miệng nhỏ, thấm ướt bờ môi khô nứt của thiếu niên.

Khoang miệng bị xâm chiếm từ lâu khiến Ngạn Khanh mở to mắt, hô hấp trở nên hỗn loạn.

Tướng quân đang hôn cậu đầy mãnh liệt...

Ngạn Khanh bắt đầu khóc, cậu mê man cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ.

Làm gì có chuyện tướng quân hôn mình?

Thế nhưng cảm giác môi lưỡi quấn quýt, tê dại gọi cậu hoàn hồn. Vị máu nhàn nhạt tỏa ra, Ngạn Khanh rên rỉ, né tránh.

Cảnh Nguyên nắm cằm Ngạn Khanh, kéo cậu lại. Hắn hung ác gặm hôn, liếm cắn bờ môi sưng nát của đối phương một lúc mới buông tha.

Trông thấy thiếu niên rưng rưng nước mắt, Cảnh Nguyên hơi kinh ngạc hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

"Tướng quân... Đau quá."

Đôi mắt Ngạn Khanh đỏ hoe, tràn ngập sự uất ức.

"Em còn biết làm nũng với ta à?" Cảnh Nguyên đáp. "Có lẽ những gì ta dạy em cũng có tác dụng đấy chứ."

_______

Còn tiếp?

À, tui có ra tướng quân ùi nên chúng ta sẽ có fic đạo tàn bụ-😭😭 nhưng chưa ra trấn nữa aaaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com