Yssy Lights Out
Phó Tư Siêu đứng cạnh cánh cửa khép hờ, trong lòng hoảng sợ. Âm thanh trong phòng tối không lớn lắm nhưng giữa khung cảnh tĩnh lặng này thì rõ mồn một. Toàn bộ da mặt Phó Tư Siêu nóng đến mức như có một lớp dây điện hở ở bên dưới, chạm tay vào sẽ kêu lên lách tách lách tách.Thị giác cậu bị kích thích dữ dội bởi hình ảnh trước mắt, một đôi chân dài mảnh khảnh lộ ra dưới vạt áo sơ mi ngoại cỡ, tất bông trắng cổ ngắn dường như đã bị mồ hôi hay thứ nước mờ ám nào đó làm ướt. Đôi chân ấy run rẩy không có quy luật vì hành động quá mức của người đối diện. Phó Tư Siêu tính mở cửa phòng tập để lấy đồ bỏ quên. Nếp sinh hoạt ngày ngủ đêm làm việc đã khiến cậu trở nên lú lẫn nhớ nhớ quên quên, mang máy tính nhưng không cầm dây sạc về. Các phòng tập đều không còn một bóng người. Nhiệm vụ cải biên bài hát chủ đề đã rút đi hết sức lực của họ. Bây giờ, Phó Tư Siêu đứng chôn chân trước cửa phòng, như kiểu bị đóng đinh ở đó mà không thể di chuyển được. Hai thực tập sinh nào đó đang… đang… đang làm chuyện yêu đương trong phòng tập kia.Phó Tư Siêu nhắm nghiền mắt nhưng cũng không thể ngăn bản thân tiếp nhận chuỗi âm thanh tiếng thở than kích tình kia chui vào đại não. Tiếng thân thể va chạm ồn ào không kể xiết. Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai cậu, Phó Tư Siêu giật mình, chưa kịp hét ầm lên thì đã có một bàn tay khác bịt chặt miệng. Cái tay đang ở trên vai kia cũng trượt xuống, vòng chéo qua người, ôm trọn Phó Tư Siêu vào trong ngực. Sự quen thuộc khiến Phó Tư Siêu nhẹ thở phào nhẹ nhõm.“Đừng có kêu chứ!” - Trương Gia Nguyên vẫn giữ chặt miệng Phó Tư Siêu làm cậu phải đưa cả hai tay kéo nó xuống.“Hai người họ máu lửa thật sự đó, ngay ở chỗ này mà cũng có thể…”“Làm như có mình anh biết yêu đương không bằng ấy.”“Em đoán xem hai người họ là ai.”Trương Gia Nguyên đứng đối diện nhìn Phó Tư Siêu dựa tường, cúi đầu, ý vị thâm sâu khó lường:“Em đoán được rồi, nhưng không nói anh đâu. Có người trong hội thân thiết với anh á. Còn nữa, nghe trộm mà cũng hứng được à?”Tay Trương Gia Nguyên mò xuống nơi nóng bừng bên dưới lớp vải của Phó Tư Siêu, làm cậu phát run. Phó Tư Siêu thở dốc, đu lên người Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên đỡ được cậu, kéo tay Phó Tư Siêu vòng qua cổ mình, cùng lúc lách sang chỗ khuất bên cạnh khi tiếng kéo cửa phát ra. Chờ cho hai người kia đi mất, Trương Gia Nguyên mới bỏ cái tay đang giữ cứng đầu Phó Tư Siêu ra.“Sao em không cho anh quay lại xem họ là ai.”“Không cần thiết. Tránh được phiền toái thì nên tránh.”Trương Gia Nguyên vác Phó Tư Siêu vào căn phòng mà hai thực tập sinh kia vừa rời đi, đoạn hỏi:“Dây sạc máy tính anh vứt đâu?”Phó Tư Siêu treo trên người Trương Gia Nguyên, vừa ngáp vừa nói:“Ở trên cái loa góc phòng á.”Trương Gia Nguyên cắn tai Phó Tư Siêu, đề nghị thẳng thắn:“Hay là mình cũng…?”Gáy Phó Tư Siêu đỏ bừng một mảng, vội vàng từ chối, tay thì cố giữ lại lưng quần đang bị Trương Gia Nguyên bặm môi kéo xuống nhưng không được.“Quần cũng cởi rồi còn nghĩ gì nữa.”Phó Tư Siêu nhảy xuống khỏi người Trương Gia Nguyên, xách quần lên:“Thì mặc lại. Không thể như vậy được, đây là nơi công cộng nhé, camera giám sát đen ngòm kia em không thấy à? Còn em, chắc qua tuổi trưởng thành được hơn tháng, suốt ngày nghĩ cái gì?”“Camera không có bật vào đêm đâu anh. Vậy mình đi chỗ khác nha~ Chỗ này đúng là toàn mùi, gớm chết.”Trương Gia Nguyên vác ngang Phó Tư Siêu ra ngoài mặc cậu la oai oái. Nó một tay giữ mông Phó Tư Siêu, một tay túm lấy dây sạc máy tính bước ra ngoài.Ngày hôm sau, trong lúc Phó Tư Siêu còn đang bận bôi thuốc mỡ và cầu mong mấy vết đỏ trên người mình chóng tan, Trương Gia Nguyên từ đâu đi tới hôn trán cậu, như kiểu mọc thêm đuôi cún lớn, dụi dụi vào người đối diện, thì thầm:“Ôi bậc hiền triết anh minh, Siêu Siêu, hai người hôm qua trong phòng tập ấy, bị phát hiện xong đang chịu khiển trách ghê lắm luôn. Bây giờ trong doanh ai cũng biết.”Phó Tư Siêu nhếch môi, nghiêng đầu, biểu tình "đó, bảo mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com