You Re Never Fade From My Memory
👽: để giải thích cho cái tiêu đề là như thế này... tôi vừa viết bộ này xong. Tôi viết bên ghi chú của IPhone. Rồi cái lúc tôi định đăng cái chương này, tôi vào để sao chép đoạn cần đăng... thì như thế nào đấy nó lag. Tôi trượt tay, xoá mẹ luôn đoạn này. Và nó đéo giống như Word có thể quay lại quá khứ. Nó mất là nó mất luôn, không biết đường làm sao kiếm lại.... Và giờ tôi phải viết lại gấp... chất lượng đương nhiên không bằng với bản gốc lúc đầu tôi viết. Nhưng chỉ đoạn này thôi, anh em thông cảm, đoạn sau ổn ngay ấy mà...
___________________3h Sáng, phòng khách nhà Phan Hoàng. Long giật mình tỉnh giật từ trong cơn ác mộng. Gọi là ác mộng cũng không phải, vì nó chả kinh dị gì cả. Chỉ là sau khi thức dậy, cả người đều mồ hôi lạnh, tim đập rất nhanh, trong lòng rất đau, rất muốn khóc. Chỉ cảm thấy hoang mang, lo sợ. Hiếu sau khi tiệc tàn xong đã vội rời đi vì công việc, Phan Hoàng ngủ chung với Bảo Hoàng trong phòng. Giờ ngoài phòng khách chỉ còn mình anh, phòng được chiếu sáng bởi một cái đèn pha lê nhỏ nhoi, còn lại hoàn toàn là bóng tôi mờ ảo, khiến cho cảm giác bất an trong lòng anh lại càng thêm dâng cao. Thức dạy từ một cơn mộng kì lạ trong một căn phòng vắng hoe, tối thui, cảm giác thật tệ....Anh mơ thấy Bảo Hoàng. Trong giấc mơ, Bảo Hoàng đã khóc rất nhiều, hắn quỳ xuống cầu xin anh đừng bỏ rơi hắn, đừng quên hắn thêm một lần nào nữa. Hắn khóc rất nhiều, anh trong giấc mơ vô số lần muốn đưa tay lên để lau đi những giọt nước mắt, muốn mở miệng ra dỗ dành người con trai ấy nín khóc. Nhưng trong mơ không biết sao anh chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể đứng im bất động nhìn người thân thể đang ngày càng thu nhỏ lại kia run rẩy từng cơn. Không biết sao, nhìn thấy Bảo Hoàng khóc như thế, anh rất đau, rất hoảng... rất... Khó nói. Cảm xúc phức tạp ấy vẫn còn vương vấn trong tâm trí. Anh mở điện thoại lên lướt để vơi đi cái cảm giác tê rần nơi đầu ngón tay kia. Lướt trúng story Phan Hoàng đăng cách đây 2 tiếng. Là một tấm hình được chụp từ góc của Phan Hoàng. Bảo Hoàng trong ảnh đang ôm chặt lấy người và vùi đầu vào ngực Phan Hoàng, chỉ để vòng bạn thân, caption "Lợn nhà bạn nào đến mang về được không ạ? Khóc, quấy đéo chịu được!". Long nhìn thấy buồn cười và thấy có chút dễ thương nên đã thả haha xong rồi cũng chẳng bận tâm nữa mà lướt tiếp.
Hoàng: Sao lại thả Haha?
___________________3h Sáng, phòng khách nhà Phan Hoàng. Long giật mình tỉnh giật từ trong cơn ác mộng. Gọi là ác mộng cũng không phải, vì nó chả kinh dị gì cả. Chỉ là sau khi thức dậy, cả người đều mồ hôi lạnh, tim đập rất nhanh, trong lòng rất đau, rất muốn khóc. Chỉ cảm thấy hoang mang, lo sợ. Hiếu sau khi tiệc tàn xong đã vội rời đi vì công việc, Phan Hoàng ngủ chung với Bảo Hoàng trong phòng. Giờ ngoài phòng khách chỉ còn mình anh, phòng được chiếu sáng bởi một cái đèn pha lê nhỏ nhoi, còn lại hoàn toàn là bóng tôi mờ ảo, khiến cho cảm giác bất an trong lòng anh lại càng thêm dâng cao. Thức dạy từ một cơn mộng kì lạ trong một căn phòng vắng hoe, tối thui, cảm giác thật tệ....Anh mơ thấy Bảo Hoàng. Trong giấc mơ, Bảo Hoàng đã khóc rất nhiều, hắn quỳ xuống cầu xin anh đừng bỏ rơi hắn, đừng quên hắn thêm một lần nào nữa. Hắn khóc rất nhiều, anh trong giấc mơ vô số lần muốn đưa tay lên để lau đi những giọt nước mắt, muốn mở miệng ra dỗ dành người con trai ấy nín khóc. Nhưng trong mơ không biết sao anh chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể đứng im bất động nhìn người thân thể đang ngày càng thu nhỏ lại kia run rẩy từng cơn. Không biết sao, nhìn thấy Bảo Hoàng khóc như thế, anh rất đau, rất hoảng... rất... Khó nói. Cảm xúc phức tạp ấy vẫn còn vương vấn trong tâm trí. Anh mở điện thoại lên lướt để vơi đi cái cảm giác tê rần nơi đầu ngón tay kia. Lướt trúng story Phan Hoàng đăng cách đây 2 tiếng. Là một tấm hình được chụp từ góc của Phan Hoàng. Bảo Hoàng trong ảnh đang ôm chặt lấy người và vùi đầu vào ngực Phan Hoàng, chỉ để vòng bạn thân, caption "Lợn nhà bạn nào đến mang về được không ạ? Khóc, quấy đéo chịu được!". Long nhìn thấy buồn cười và thấy có chút dễ thương nên đã thả haha xong rồi cũng chẳng bận tâm nữa mà lướt tiếp.
Huanglozlon/LonGaoDen:
3:23
Hoàng: Sao lại thả Haha?
Không, giật mình tỉnh dậy:
ủa thích thì thả:
Thôi để đi, tao thấy dth mà:
Hoàng: ... tao ra với mày nhé?chi?:
Hoàng: Tao ra ngủ với mày nhé?không?:
___________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com