TruyenHHH.com

You R My Destiny Chung Ta La Dinh Menh Cua Nhau Vkook

9. Có Một Con Quái Vật Tên Là Tuyệt Vọng (2) :

JungKook và JiMin tựa người vào cửa bếp, nghe YoonGi nói. Anh rửa ly xong liền úp lên kệ cho ráo liền nghe thấy giọng JungKook vang lên phía sau.

"Ý anh là em lên phòng của... TaeHyung?" JungKook tựa người vào cạnh cửa, cạ cạ vai trái.

"Vậy em muốn qua phòng anh?" YoonGi đóng cửa tủ ly lại, liền trợn mắt lên. Làm JungKook rụt cổ quay đầu ra sau liền thấy JiMin tóc mái rủ xuống che khuất mắt, hai má ẩn lên một tầng màu hồng hồng.

Hai người này, từ khi nào vậy chứ?

"Như vậy đi, em lên phòng TaeHyung nghỉ ngơi còn JiMin qua phòng anh. Anh có chuyện cần nói với em." YoonGi nói rồi lách người đi mất.

"Cậu với anh ấy..." JungKook chờ người đi rồi mới quay đầu nhìn JiMin vẫn đang làm bạn với sàn nhà.

"Ừ..." JiMin hé miệng, kêu một cái rồi tiếp tục nhìn sàn nhà.

"Này..." JungKook định nói gì đó liền nghe thấy tiếng YoonGi vang lên ở cầu thang. "JungKook, mau lên phòng anh mở cửa rồi đấy."

JungKook nhìn JiMin vẫn nhìn sàn nhà dưới chân, thiếu điều nhìn muốn thủng đến nơi. "Em lên ngay đây." Cậu quay đầu đáp rồi liền đi.

Lúc này JiMin mới ngẩn mặt lên, liền nhìn thấy ở ngay thắt lưng của JungKook phía sau chiếc áo thun cộm lên một thứ gì đó. Trong lòng liền nảy lên nghi hoặc, tay đưa lên mũi gãi gãi.

"Này!"

"Ấy!" JiMin bị giọng của YoonGi làm cho giật cả người. "Sao còn đứng đấy, em không muốn đi ngủ sao?" Anh đứng cuối người, nhìn xuống dưới qua hành lang của tầng trên.

"A, em lên ngay." JiMin phát ra giọng như mũi kêu, chậm chạp đi lên. Trong đầu chưa thôi dứt suy nghĩ, JungKook giấu thứ gì sau lưng ấy nhỉ?

JungKook đứng trong phòng một hồi, trong bóng tối mà quan sát, chính là mùi hương này. Sau đó liền bật đèn lên, ánh sáng trắng chiếu rọi khắp không gian trong phòng. Mọi thứ vẫn như vậy, y như trong trí nhớ của cậu, chỉ có điều không có người cậu tìm ở đây.

Cậu vừa ngồi xuống giường thì YoonGi mở cửa đi vào trong. "Sao em chưa ngủ?"

"Chỗ này vẫn như vậy." JungKook nhìn anh nói nhỏ. "Y như trong giấc mơ của em. Duy chỉ, không có anh ấy ở đây..." JungKook nói giữa chừng rồi im lặng.

"Chuyện đã như vậy rồi,... Không trách ai được. Nên em cũng bớt dằn vặt đi."

"Anh..."

"Thôi, không suy nghĩ gì nữa. Mau, mau đi ngủ đi. Trời cũng khuya rồi." YoonGi chẳng hiểu sao lại chột dạ, kéo JungKook ấn xuống giường rồi đắp chăn cho cậu.

"Anh ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon." YoonGi nói rồi xoa đầu JungKook một cái rồi tắt đèn phòng đi ra ngoài.

JungKook nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà. Không tài nào mà ngủ được, cậu liền trở mình lăn qua lăn lại trên giường. Được một lúc thì gối nằm bị xê dịch rơi xuống đất, đầu của JungKook va phải một vật gì đó cộm lên dưới lớp nệm.

Cậu liền ngồi dậy, trong bóng tối cố gắng lấy thứ kia lên. Rồi mò mẩn mở chiếc đèn ngủ đặt trên tủ ngay cạnh giường.

Đèn vừa được bật thì ánh sáng màu vàng hắt đến, hiện lên vật đang được JungKook cầm. Chính là quyển sổ nhật kí mà cậu và anh dùng để liên lạc với nhau.

Cậu mở quyển sổ ra, mùi giấy và mùi mực thoảng ra khiến cậu nhận ra đây không phải là mơ. Những con chữ dưới ánh đèn hiện lên, chữ của anh sao lại khó nhìn như thế này.

JungKook lật đến đâu nước mắt liền rơi đến đấy. Cậu nhớ anh, cậu rất nhớ anh.

"Cậu là ai thế?"

"Tôi là JungKook, còn anh?"

"Tôi là TaeHyung, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"

"Tôi cũng không biết."

"A, điên mất. Sao tôi lại ở trong thân xác này của cậu chứ hả?!"

"Anh nghĩ tôi vui lắm à?!"

"..."

JungKook gục mặt xuống quyển nhật kí, nước mắt làm thấm ướt cả một trang giấy. "TaeHyung... TaeHyung..."

"Cạch." Do sức nặng bị chênh lệch nên bên trái quyển sổ tuột ra khỏi lòng cậu, rơi xuống kêu một tiếng.

"Khịt..." JungKook giật mình, ngẩn đầu lên nhìn thì thấy cuối quyển sổ nhật kí có chữ. Cậu cũng không hay tò mò nên không dám đụng chạm nhiều nên không biết.

"A..." JungKook cuối xuống nhặt quyển nhật kí lên, bên trong là chữ của TaeHyung, nhưng là những con chữ không ngay ngắn nhìn như chữ của trẻ con.

JungKook vừa cầm lên đọc thì hai mắt chừng lớn, đây là cái gì?

"Hôm nay được anh YoonGi dẫn đi chơi. Nhưng lại bị anh ấy mắng vì làm đổ kem lên áo. TaeTae không biết mà. Sau đó TaeTae gặp được một bé thỏ, bé thỏ có hai cái răng thỏ rất là xinh luôn nha, bé thỏ còn cho mình kẹo nữa nha."

"Hôm nay mình đi học thì gặp lại bé thỏ nha, bé thỏ vẫn cho mình kẹo. Bé thỏ rất là ngoan nữa."

"TaeTae lại gặp thỏ nữa, thỏ học dưới lớp mình hai lớp nha. Thỏ còn rất thích ăn đồ ăn làm từ cà rốt nữa."

"..."

Những dòng chữ dường như được viết từ lâu, mực đã khô cứng trên trang giấy trắng. JungKook liền lật qua trang kế tiếp.

"Em ấy tên là JungKook? Kookie? Bánh? Không phải là thỏ à?"

"Em ấy không nhớ mình."

"Không gặp được."

"Anh phải đi rồi, tạm biệt em."

"Jeon JungKook."

Đọc tới đây JungKook liền không tài nào nén lại được liền khóc oà lên. Anh và cậu vốn dĩ đã biết nhau từ trước, tại sao cậu lại không nhận ra.

Nhưng mà không phải anh ấy ở Seoul sao? Sao lại có thể gặp được mình? Anh YoonGi, anh ấy không thể lập nghiệp ở Busan mà không có người giúp đỡ. Chắn chắc là anh có người thân ở đây, chắc chắn là như vậy rồi.

"'JungKook. Em tên là Jeon JungKook.' Là em đúng không?"

Bỗng nhiên JungKook bỗng quên mất hình dáng của TaeHyung, anh trông ra sao. Cậu hoàn toàn không nhớ được, quyển nhật kí rơi xuống một lần nữa.

Những trang giấy bị bung ra ngoài, các con chữ dần dần mờ đi rồi biến mất chỉ còn lại các tờ giấy trắng cũ kĩ.

"A..." JungKook ôm đầu bò đến tủ, cậu mở ngăn kéo. Vì lực kéo mạnh nên ngăn kéo bị kéo bung ra ngoài. Bên trong có vài quyển Album ảnh cùng khung ảnh, cậu nhanh chóng ôm lấy chúng.

Cậu lật giở từng trang ảnh, chúng cũng như các con chữ kia, mờ dần rồi biến mất.

"TaeHyung, đừng bỏ em mà. TaeHyung!!" JungKook vì đau lòng mà cầm quyển Album trong tay ném đi. Tay vô tình va phải cây đèn ngủ làm nó rơi xuống đất, tắt ngúm. Căn phòng liền chìm vào bóng tối.

JungKook xuống giường đi lại nơi cửa sổ, cậu mở cửa sổ ra. Gió lạnh ùa vào, ánh trăng rọi vào bên trong. Tạo ra khung cảnh thê lương không thể nào quên.

Cậu đưa tay ra thắt lưng, rút con dao mà cậu đã lén lấy lúc ở dưới bếp. "TaeHyung, chờ em với."

"Cạch." YoonGi nắm tay JiMin mở cửa bước vào trong.

"JungKook!"

"JungKook, bỏ con dao xuống!"

"Đừng có ai bước lại đây!"

End 9.

15072018.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com