TruyenHHH.com

You Are Mine Symbrock

Nhiều thứ xảy ra cùng một lúc, tâm trí của Eddie dường như tràn ngập nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời.

Nghĩ về mọi thứ anh đã học được, về Riot, về Carnage... mọi thứ đột nhiên trở nên quá nhiều.

Nỗi buồn tràn ngập từ Venom khiến bụng anh đau. Và anh phải thở bằng cơn buồn nôn dường như đang đe dọa anh.

Mọi thứ mà Venom phải làm, mọi thứ gã đã làm để giữ an toàn cho họ... Thật không công bằng.

Venom im lặng, mắt cụp xuống và dán chặt xuống sàn, như thể đang xấu hổ. Nhưng Eddie biết rõ hơn. Gã đang bị tổn thương.

"Tại sao Carnage lại đuổi theo chúng ta?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Venom thở dài, Không giống như Riot, Carnage không ở đây để chiếm lấy Trái đất. Nó ở đây để làm hại chúng ta.

"Nhưng tại sao? Ông... ông là cha của nó, nó muốn hại ông làm gì?"

"Không phải ta," Venom thừa nhận, "Ta. Ta không giữ bất kỳ sự tôn trọng nào cho nó. Ta là một kẻ thua cuộc. Ta chưa bao giờ có khả năng hình thành mối quan hệ cộng sinh trước em. Ta thật yếu. Đáng thương hại. Riot, Carnage và những người khác... xấu hổ khi có một người như ta là cha của nó. Ta là một sự xấu hổ trong khi họ mạnh hơn nhiều. Như ta đã nói khi chúng ta gặp nhau lần đầu, chúng ta là kẻ thua cuộc. Động cơ của Riot rất đơn giản. Để chiếm lấy Trái đất và bữa tiệc, để trở thành tối cao. Đối với Riot, ta là kẻ phản bội, ta thấp kém hơn cả cặn bã. Nhưng may mắn thay, kế hoạch của chúng đã thất bại, vì em. Bởi vì ta đã gặp em và em rất tốt. Carnage... ta không thể tưởng tượng được động cơ của nó. Nhưng có lẽ việc biết về chúng ta, về con chúng ta... Việc đó đã đẩy nó đến bờ vực của sự tức giận. Không ai trong giống loài của ta từng nghe nói về một đứa trẻ được sinh sản hữu tính, về một đứa trẻ được tạo ra từ vật chủ và một symbiote. Chúng ta là một mối đe dọa. Carnage ghét các mối đe dọa."

"Riot... ông đã giết bọn họ để bảo vệ chúng ta," Eddie cau mày.

"Đã làm những gì ta phải làm. Để giữ cho em an toàn. Giữ an toàn cho chúng ta."

Eddie nuốt nước bọt, "Và Carnage... nó biết về đứa con của chúng ta chưa?

Venom gật đầu.

Tất nhiên là hắn biết.

Hắn đang tức giận.

Nhưng Venom sẽ giết bất cứ ai chạm vào Eddie và con của gã. Gã sẽ giết hắn mà không cần suy nghĩ kỹ, ngay cả khi hắn muốn giết gã nhiều hơn một chút.

Không cần suy nghĩ, Eddie khum tay và đợi Venom hóa lỏng, biến thành một vũng chất nhờn nhỏ. Anh ôm quả bóng nhỏ gần ngực cho đến khi Venom chui vào tim anh như gã đã làm vài tháng trước.

"Em xin lỗi," anh nhẹ nhàng thì thầm, "Em xin lỗi về... về mọi thứ. Về việc thua Riot bất chấp sự khác biệt của ông... về tổn thương mà ông đã trải qua và tổn thương đó vẫn ám ảnh ông. Em xin lỗi, V."

Venom ngấm vào người anh và Eddie không thể không cảm thấy ấm áp.

"Em không biết tương lai của chúng ta sẽ ra sao," anh tiếp tục hơi thở hổn hển khi đứa con của họ cựa quậy trong bụng anh, "Nhưng em biết rằng em yêu ông, rằng con của ta-"

"Con của chúng ta," Venom đính chính.

Eddie mỉm cười, "Rằng con của chúng ta yêu ông. Chúng em yêu ông và chúng em sẽ luôn như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com