Yosahi Trans Cigarette With You
"Em thích anh Yoshi-kun, em thích anh với tư cách một người bạn trai không phải là một người anh."Anh không biết phải nói gì, thật ra anh luôn cảm nhận được cảm xúc của cậu, anh ích kỉ hi vọng cậu sẽ giữa nó trong lòng và không nói ra. Anh lại càng không nghĩ ra mình sẽ đối mặt với cậu như thế nào trong hoàn cảnh này."Yoshi-kun""Yoshi-kun, anh có nghe em nói gì không ?""Ơ...sao ?"Tiếng gọi của Asahi kéo anh ra khỏi vòng suy nghĩ."Em không biết anh nghĩ thế nào, Yoshi-kun. Những em phải nói ra tiếng lòng mình thôi. Thời gian qua...ở cùng anh...em đã rất cố gắng kìm chế...nhưng em không thể, anh à.""Được rồi Hi-kun, anh...""Anh lại nghĩ em nói đùa nữa phải không, lần này là thật đó anh.""Em có điên không, sao lại nói chuyện tình cảm như trò đùa vậy chứ ?""Phải, em là người yêu đến điên cuồng...như một đứa ngốc yêu anh.""Em có thể yêu bất kì ai, nhưng em không thể yêu anh, Hi-kun à.""Tại sao chứ ? Tại sao chúng ta không thể đến với nhau chứ ? Em và anh đâu phải anh em ruột thịt, anh cũng biết điều này mà.""Tại sao không thử....b-biết đâu một ngày nào đó anh cũng yêu em thì sao...""Đừng nói như thế, Hi-kun. Anh yêu em như một đứa em trai, đứa em trai duy nhất. Em có nghĩ cha sẽ vui khi nghe những gì em nói không ?""ANH THẬT NGỐC !"Asahi gôm đủ nước mắt, hét thật lớn vào anh.Asahi có phải đã rất tức giận không ? Nhưng cậu lấy tư cách gì tức giận đây.Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu tức giận như vậy. Gương mặt vốn dĩ lạnh lùng lại tức giận thêm khí thế không thể không áp đảo người đối diện được.Anh muốn đuổi theo nhưng lại không thể, điều đó sẽ làm cậu nhầm lẫn...Anh không tức giận bởi lời nói của cậu, anh chỉ cảm thấy khó chịu. Vì đó là Hi-kun của anh sao ?Anh bắt đầu nghi ngờ về bản thân, liệu anh có thật sự có cảm xúc như cậu nói. Anh muốn kiểm tra xem bản thân anh như thế nào với cậu, nhưng nếu là sự thật thì nên làm thế nào đây ?Đã hơn 10 tiếng kể từ lúc Asahi chạy ra khỏi nhà anh, cậu vẫn chưa về. Anh bắt đầu lo lắng, dù cậu đã học đại học nhưng với tính cách nghĩ gì làm đó của cậu không thể không lo đượcNếu có chuyện gì xảy ra, anh chắc chắn sẽ ôm hận cả đời.Lo lắng cũng chẳng giúp được gì, anh với lấy áo khoác treo trên tường và ra ngoài.Nơi đầu tiên anh nghĩ đến là dòng sông nơi anh và cậu gặp nhau sau bao năm xa cách. Anh nghĩ cậu sẽ đến đó, nhưng anh sai rồi, không có ai ở đó cả.Anh tìm quanh thành phố, anh như muốn lật ngược thành phố lại để tìm cậu vì anh chẳng biết cậu hay đến nơi nào.Bây giờ anh mới nhận ra, từ lúc chuyển đến cậu như cái đuôi nhỏ theo sao anh, không bạn bè và anh cũng không biết nơi nào cậu hay tớiĐôi chân anh mệt mỏi khi phải chạy đi chạy lại suốt 2 tiếng. Anh ngồi xuống bên đường, hút thuốc từ trong túi lúc nào cũng có sẵn.Anh hay hút thuốc để thả lòng người nhưng hôm nay thứ đó lại không có chút tác dụng nào, càng hút càng khó chịu hơn.Anh đi bộ về nhà sau nữa tiếng ngồi rít thuốc lá, giờ đã 2:10 . Anh vứt phăng cái áo khoát trên ghế. Vài lon bia và thêm vài điếu thuốc. Đêm đó anh làm một kẻ tệ hại trốn tránh trên giường.Trong suốt đêm anh chỉ ngồi im đó, hút thuốc rất nhiều, bằng cả số thuốc 2 ngày bình thường anh hút. Đầu anh suy nghĩ lung tung không biết phải làm sao, anh chỉ biết anh không thể để mất cậu được.Cơn buồn ngủ thêm bia và thuốc lá cuối cùng đã hạ gục anh nằm xuống. Mặt trời ló dạng, cơ thể chẳng còn một chút sức lực nào.Anh không biết vì lí do gì mà hi vọng cậu trở về trong đêm để nói chuyện ngay nhưng cho tới khi không còn sức mà lăng ra ngủ rồi tĩnh dậy cậu vẫn chưa về, cậu sẽ ở đâu cả đêm khi không quen người bạn nào chứ."Cạch..."Asahi mở cửa bước vào nhà trên tay còn có 1 chai bia không nhan nhưng không có vẻ là say ngược lại còn rất tỉnh.Tưởng rằng anh vẫn ngủ, cậu bình tĩnh trong chốc lát rồi tiến đến giường, anh vừa tỉnh dậy ngồi đó như đã mất ngủ cả đêm."Hi-kun, anh có chuyện muốn nói với em.""Còn em thì không.""Thật là, em vẫn sẽ tiếp tục như thế này mãi sao.""Anh đừng để ý đến em là được.""Anh phải chăm sóc em thay cha mà.""Nếu là vì cha thì không cần đâu, anh không thấy mệt sao, em đã mệt rồi, em cũng tự chăm sóc bản thân mình được rồi.""Không em hiểu lầm rồi....anh cũng yêu em mà.""Yêu em ? Như thế nào? Một đứa em trai?"Anh im bặt."Ha...buồn cười thật."Anh thấy khó chịu cực kì sau những lời nói của cậu và chính anh."Anh đừng lo nữa, Yoshi-kun. Anh sẽ tìm được người anh muốn ở bên thôi. Nhìn ra ngoài đi, có rất nhiều người trên thế giới này. Còn em, ha... em cũng sẽ chọn đại một người để kết hôn...hay 419 rồi vứt."Cậu vừa nói vừa cười khổ."Hi-kunnn !" Lần đầu, lần đầu tiên anh hét lớn với cậu như thế như cái cách cậu hét với anh hôm qua nhưng sự tức giận có phần hơn chứ không kém.Lòng anh như bị xé toạt ra thầm nghĩ sao em ấy lại có thể nói ngủ cùng người khác một cách nhàn nhã vậy chứ."Sao em lại có thể nói vậy chứ ?""Anh muốn em làm sao đây, Yoshi-kun. Nếu không muốn em bám riết lấy anh thế này thì cứ dứt khoác đá em ra khỏi đời anh thôi. Xin anh đó, em mệt...mệt lắm rồi."Anh trơ mắt nhìn cậu dọn đồ đi mà chẳng thể làm gì được. Để cậu đi đồng nghĩ với việc sẽ không gặp cậu nữa, không còn bất cứ quan hệ nào.Để cậu ở lại đồng nghĩa với việc cho cậu thêm hi vọng về mối quan hệ dây nhợ này, trong khi anh còn chẳng biết mình suy nghĩ gì về cậu.Asahi đã dọn về nhà cũ.Yoshi trốn tránh tất cả mọi người ngày hôm nay. Anh đã nhìn thấy cảnh tượng làm mình không mấy vui vẻ sáng nay. Asahi đang đứng nói chuyện với một cô gái. Toàn cảnh thu vào mắt nhà văn trẻ, tình cảnh vui vẻ với người trong cuộc nhưng qua mắt nhà văn nó lại đau khổ hơn bao giờ hết.Cô gái trẻ vô danh trông xinh xắn lắm...lại nhìn đẹp đôi khi cạnh Asahi.Những lời nói của cậu hôm qua hiện lên trong đầu anh "....em sẽ kết hôn....ngủ một đêm..." làm lòng anh đau đớn.Thật ra Asahi biết anh nhìn thấy, vì cậu cố tình...Bên bờ sông Yodo, anh lại hút thuốc rít lấy điếu thuốc.Thân hình nhỏ nhắn từng bước lại gần rất quen thuộc."Anh muốn hút hết số thuốc đó để chết nhanh hả ? Có chuyện gì với anh vậy Yoshi-kun, anh đang hút như một kẻ điên nghiện thuốc vây.""Không có." Anh nhàn nhạt đáp."Hmm...vậy được."Anh im lặng đến khi cậu định bỏ đi."C-cô gái mà em nói chuyện ở góc cửa hàng hôm trước là ai vậy ? Em với cô ấy là thế nào ?"Cậu đang giấu nụ cười của mình khi anh bắt đầu nghi ngờ về cậu và cô gái đó."Ồ Yoshi-kun. Anh nghĩ thế nào về em và cô gái đó. Anh thật sự không thể buôn em ra mà phải không ? Hãy nói những lời thật lòng đi Yoshi, rằng anh thích em mà...""K-không, anh không nói về điều đó, anh chỉ đang quan tâm em như nhiệm vụ của anh trai thôi.""Anh lại thế, nói dối với em và bản thân cho đến cùng. Đã đến lúc anh sống vì anh rồi Yoshi-kun, không phải vì cha và em nữa. Hãy nghĩ cho anh đi. Em đã làm rõ là em yêu anh như thế nào mà. Có thể cha sẽ không thích điều này, nhưng em nghĩ cha sẽ hiểu thôi.""Anh quan tâm em mà Yoshi-kun. Quan tâm một cách đặc biệt, không giống anh em trai chút nào. Em cảm nhận được rõ nhưng sao anh lại vờ như không biết vậy. Nó là tình là tình đó Yoshi-kun của em !"Những lời cậu nói rồi rời đi khiến anh đi vào cõi suy nghĩ của chính bản thân. Nếu những gì Hi-kun nói đúng thì anh cũng yêu cậu rồi.Tình cảm anh dành cho cậu có khi còn sớm hơn cậu phát hiện ra mình thích anh và có khi còn nhiều hơn thế. Tình cảm đã sớm có từ thời còn thiếu niên rồi mà anh vẫn một mực nhận rằng tình yêu này không đúng đắn.Kéo theo những suy nghĩ đi về nhà. Nỗi nhớ cậu ngày một tăng lên theo từng ngày. Từ lần cuối gặp ở bờ sông cậu đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh như một làn khói bóc hơi mãi mãi. Khát khao được nhìn thấy cậu mãnh liệt hơn bao giờ hết.Con cá mập bông thứ duy nhất cậu để lại trong nhà anh bây giờ được anh ôm một cách trọn vẹn. Anh nhớ cậu đến phát điên đi được. Hàng chục vỏ thuốc hàng chọc lon bia mãi mãi không thể xoa dịu anhĐiên cuồng qua từng ngày đến độ không thể chịu đựng được nữa.Anh không muốn hối tiếc lần nữa. Anh đã mất gia đình một lần rồi. Và nếu Hi-kun của anh ném anh ra khỏi cuộc đời cậu nữa thì anh sẽ chết mất."Cha xin hãy chúc phúc cho con nhé, làm ơn hãy để con dũng cảm lần này."Anh quyết định đi tìm người thương tưởng chừng như chẳng thể gặp lại nhau.Không để mình nhút nhát thêm lần nào nữa, vậy là gia đình anh cũng chúc phúc cho anh, để anh tìm thấy tình yêu của mình đang hút thuốc dưới gốc cây bên đồi gió."Hi-kunnn !""Sao mặt anh lo lắng vậy ?" Câu hơi ngơ ra "sao anh lại ở đây""Anh yêu em.""Huh !?" Asahi hoang mang lẫn vui mừng, cậu chờ câu này không biết đã bao lâu. Nhiều cảm xúc lẫn lộn trên khuôn mặt cậu: hạnh phúc và bối rối là rõ nhất."Anh đã nghĩ rất nhiều về lời của em và à...em nói đúng rồi anh cũng yêu em thật nhiều.""Y-Yoshi-kun...hức...hức"Anh chủ động ôm cậu vào lòng, người đang gọi tên anh và nức nở như 1 đứa trẻ.Một lúc lâu rồi cả hai mặt đối nhau, hành động của cậu làm anh dễ dàng đoán cậu muốn hôn nhưng anh đã tránh bằng cách lấy tay chặn môi cậu."Em có chắc đôi môi màu đỏ dâu này của em có thể hôn đôi môi phì phèo thuốc lá của anh không ?""Anh điên à, em cũng vừa hút thuốc."Lần nữa cậu chủ động và anh đáp lại bằng một nụ hôn ngọt ngào.Góc cây bên đồi gió-nơi chứng kiến tình yêu đôi trẻ bắt đầu.
_______________Còn Extra nhỏ nhỏ nữa á :33
_______________Còn Extra nhỏ nhỏ nữa á :33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com