Yoowook Ruou Mua Thuoc La Va Em
Chuyện tình của họ cho đến sinh nhật lần thứ 46 của Gong Yoo, vẫn chưa có ai bới ra được. Dong Wook chẳng còn nhớ nổi ngày hôm ấy mình đã khóc đến thiếp đi như thế nào trong vòng tay hắn. Chỉ là vào cái khoảnh khắc mà Gong Ji Cheol chấp nhận cùng em bỏ hết tất cả mà đặt cược vào tình yêu, hai từ "đổ vỡ" là không đủ để miêu tả. Lớn hơn cả tiếng vỏ chai nện xuống sàn nhà, trái tim Lee Dong Wook lúc đó đã gào thét đến khô khốc, chỉ để thoả đi cái nỗi nhớ tràn ngập cõi lòng. Buổi sáng ngày hạ, Dong Wook đội mũ màu xám, khẩu trang và kính râm màu đen, trên người là mấy lớp áo với phong cách kỳ lạ mà vẫn phải trông "bình thường" nhất có thể. Lén lút ra khỏi khu biệt thự giàu có, Dong Wook lom khom nép mình ở một con hẻm nhỏ, bên cạnh cây cột điện cũ kĩ. Chiếc xe hơi đời cũ màu lam nhạt, trên vỏ xe còn in hằn mấy vết móp do va chạm, mỗi lần nổ máy đều thả ra làn khói đen, từ từ dừng lại bên vệ đường. Gong Yoo vừa thấy Dong Wook rón rén bước vào bằng cửa sau, quần áo trông vô cùng khó coi, ngay lập tức phá lên cười.- Tháo bớt kính ra đi, người ta tưởng em đi làm chuyện xấu bây giờ!Dong Wook tháo chiếc kính dày cộm xuống, khó khăn bỏ hình ảnh của người trước mặt vào mắt.- Anh nhìn lại anh đi, trét tro trét trấu gì lên người, bộ tưởng làm như vậy là người ta sẽ nghĩ anh làm công nhân thật sao? Tháo khẩu trang xuống một cái thôi, cả cái phố rần rần lên còn được~Hắn cười:- Chịu thôi, với chiều cao và dáng người của hai đứa mình, không đẹp trai người ta cũng ngoái lại nhìn.- Không đâu, là tại diễn viên Gong Yoo thật là nổi tiếng quá đi nha~ Ra đường hẹn hò chỉ cần nhìn thấy bóng lưng thôi liền bị bắt quả tang!- Nhưng hẹn hò ở nhà thì em đâu có chịu?- Anh ở nhà nhiều như vậy, chẳng phải tới mức bốn bức tường có bao nhiêu vết bẩn cũng đều thuộc lòng hết rồi sao? Ra ngoài một chút, sẵn tiện nhìn xem xung quanh treo bao nhiêu bảng quảng cáo của anh!- Phải! Ra ngoài! Nhưng cũng đâu cần chuẩn bị tới mức này? Sáng nay đi mượn xe, còn tưởng chú anh đã nhìn anh đến mức thủng một lỗ trên người.Dong Wook bụm miệng cười ngặt nghẽo:- Bí mật hẹn hò, là bí mật hẹn hò đấy chú yêu tinh à~ Giờ mà lái mấy chiếc Maserati ra đường chẳng khác nào bảo thiên hạ đồn ầm lên đi?- Phải phải! Vẫn là Dong Wook chu đáo nhất!
•
Thời tiết nóng bức, các khu vui chơi giải trí ở Seoul đông đúc, tấp nập khách du lịch. Những công trình giải trí đồ sộ, uốn lượn giữa khoảng không, hàng loạt người xếp hàng chờ đến lượt để trải nghiệm những trò chơi cảm giác mạnh. Nắng gắt xuyên qua kẽ lá, vậy mà trên mặt ai nấy đều vẽ lên những nụ cười háo hức, mãn nguyện.Dong Wook ngồi trong quán coffee, món Bingsu ở đây rất nổi tiếng, bình thường muốn ăn đều phải xếp hàng một lúc. Thế mà chẳng biết Gong Ji Cheol làm cách nào mà vừa tới cả hai đã được mời vào một bàn riêng, không gian kín, được ngăn bằng một chiếc rèm kiểu Nhật, không có bàn khác ở cạnh. Tiếng chuông gió liên tục vang lên mỗi khi có khách bước vào, còn bên trong góc bàn tối, Dong Wook cứ sợ hãi quay đầu ra chiếc cửa sổ bằng kính lớn. Gong Yoo tự mang đồ uống đến bàn, hắn ngồi xuống chiếc đệm kiểu Nhật, lúc này mới cởi bỏ mũ và khẩu trang, nói với cái người vẫn đang trùm kín mít.- Em cởi khẩu trang ra đi, không ai thấy đâu.Dong Wook tháo khẩu trang xuống, nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng lại để ý đến hình ảnh phản chiếu qua tấm cửa kính. Dong Wook và hắn, mặc những bộ đồ trông vô cùng 'tả tơi', tóc tai không chải chuốt lại còn bị ép xuống do đội mũ quá lâu, trên mặt in hẳn mấy đường khẩu trang, cả người toát ra một khí chất "bần hèn", người khác bắt gặp chắc chắn chỉ có thể dở khóc dở cười. Quay đầu nhìn thấy cốc bingsu cỡ lớn trên bàn, là vị mà em yêu thích, Dong Wook ngay lập tức bỏ một muỗng vào miệng, bỗng dưng không nhịn được mà bật cười.- Hẹn hò trong bóng tối kiểu này, kích thích quá anh ha?Gong Yoo nhướn mày:- Kích thích cái gì?- Không biết nữa, kiểu như đã làm tới mức này rồi mà ngày mai vẫn bị cho lên báo, chắc sẽ trông buồn cười lắm~- Àaa~ Anh còn tưởng em nói mấy việc làm trong bóng tối rất là kích thích.Dong Wook sững sờ nhìn hắn, bắt đầu đoán đoán ra được những gì hắn sắp nói. Gong Yoo lại chầm chậm liệt kê mấy thứ hắn nghĩ:- Ví dụ như... đi chơi trong bóng tối này... nắm tay trong bóng tối này... hôn trong bóng tối này... làm tì-- ĐƯỢC ĐƯỢC ĐƯỢC RỒI!!!Dong Wook giận dỗi đánh vào vai hắn, ngại đến mức thẹn thùng:- Cái đồ người già đầu óc đen tối!Hắn chỉ cười ranh mãnh. Dong Wook thật sự không biết, cái dáng vẻ ngại ngùng của Gong Ji Cheol khi hắn đứng trước máy quay và trước mặt người khác đã bay đi đâu mất rồi. Cớ gì mà mỗi lần ở bên Lee Dong Wook, Gong Ji Cheol đều trở nên rất xấu xa, rất thích chọc ghẹo!Hết sức xấu hổ, Dong Wook lấy điện thoại ra giả vờ xem gì đó, cuối cùng lại dừng mắt ở chiếc ứng dụng "lịch đi chơi" dày đặc trên màn hình.- Anh ơi, tháng này đã đi chơi đến lần thứ 16 rồi~Dong Wook giơ điện thoại lên trước mặt hắn, các ngày được đánh dấu màu đỏ là ngày họ gặp nhau.- Anh đoán xem, mình cứ lén lút hẹn hò thế này, duy trì được khoảng bao lâu nữa thì lại bị khui?- Sẽ không! Trừ khi một ngày đẹp trời, chúng ta cứ thế tuyên bố kết hôn trước mặt cả thế giới, còn lại thì rất lâu cũng sẽ không ai biết.- Ô, tự tin vậy sao? Diễn viên Gong Yoo quyền lực đây, đã và đang dùng áp lực nào lên cánh truyền thông vậy?~Hắn cười khan, lắc đầu:- Nếu quyền lực đến thế thì đã không phải ăn mặc như này đi hẹn hò.Dong Wook hạ mắt, quay đầu nhìn ra cửa sổ:- Rồi sẽ có một ngày, mình quang minh chính đại, nắm tay nhau bước ra đường.Bên ngoài, các cặp tình nhân dắt tay nhau tản bộ, những gia đình nhỏ có bố, mẹ, dắt theo những đứa trẻ kháu khỉnh, cười nói đến mức rộn rã. Công viên giải trí rộng lớn, đằng xa là đu quay đầy sắc màu, cá là mỗi một khoang trên chiếc đu quay ấy, đều đang có một cặp tình nhân hoặc gia đình nhỏ nào đó ngồi cùng nhau, vui vẻ chụp ảnh. Làm 'người bình thường', hóa ra lại có nhiều đặc quyền đến như vậy. Chính là yên bình mà dắt tay nhau giữa phố đông, không phân biệt là nam hay nữ. Chính là mỗi khi ra đường đều không cần dòm ngó xung quanh, ăn mặc cẩn thận, né tránh máy quay. Chính là mỗi lời nói ra, mỗi một quyết định, đều không cần xét nét tỉ mẫn, vì biết rằng những người yêu thương bên cạnh sẽ luôn tự nguyện chấp nhận một phiên bản bình thường với đầy khiếm khuyết của mình. Chúng ta, tất thảy đều là người bình thường, nhưng chỉ vì không thể chấp nhận một bản thể 'tầm thường' của bản thân mà ngày ngày tranh đấu, cố gắng giành được sự công nhận từ người khác để xoa dịu chính mình.Khi không có được sự chú ý, người ta cố gắng thu hút nó, đến khi có được rồi, con người lại tự hỏi mình cần nó để làm gì?Dong Wook lau lau vết bẩn trên mặt kính, tay chỉ về phía công viên giải trí ngoài kia.- Anh à, sau này khi không còn nổi tiếng nữa, mình cùng nắm tay nhau đi công viên giải trí nhé?Hắn bất ngờ nhìn theo hướng Dong Wook chỉ, bắt gặp những cặp đôi đang hạnh phúc tay trong tay, hắn bỗng cảm thấy bối rối, sau đó lại cười trừ:- Được! Quán coffee, công viên giải trí, nhà hàng, rạp phim, bãi biển, sân vận động, các buổi hòa nhạc,... chỉ cần em muốn, dù là đến đâu anh cũng không buông tay.- Hứa rồi đấy! Em tính trước hết rồi đó nha~Dong Wook đưa mắt nhìn lên trời, đôi mắt lấp lánh, bắt đầu luyên thuyên:- Em muốn, mùa hạ mình đến Florida! Ở Orlando có một công viên Disney lớn nhất thế giới, mỗi đêm đều bắn pháo hoa phía trên lâu đài, rất đẹp! Mình có thể cùng nhau ngồi đu quay, chơi hết tất cả trò chơi trong công viên giải trí, nắm tay đi dạo và cùng nhau ngắm pháo hoa.- Mùa xuân, đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào đi~ Mình sẽ lên chuyến tàu điện trên cao, xuyên qua mấy ngôi nhà cao tầng, thức dậy có thể ngắm mặt trời mọc trên núi Phú Sĩ. Buổi tối tham gia các lễ hội Matsuri, ngồi trong quán rượu uống sake và ngắm thành phố về đêm.- Mùa thu, mình đến đất nước lá phong, Canada, nhỉ? Ngắm một vùng trời đỏ rực mùa lá rụng, trời mát sẽ đi ngắm thác Niagara hùng vĩ, tối đến sẽ ăn tối ở CN Tower.- Mùa đông mình đến các nước châu Âu như Thuỵ Sĩ. Mình vùi đầu trong chăn ấm, ngoài cửa sổ là núi tuyết và thảo nguyên rộng lớn. Buổi tối, tuyết phủ đầy trên những mái nhà lấp lánh đèn vàng, mình cũng có thể ngồi trên ghế đá ngắm hồ Blausee màu xanh ngọc bích.Gong Yoo chăm chú dõi theo từng câu chữ của người kia, mỗi một ước mộng vẽ trên gương mặt em đều khiến em trẻ đi nhiều phần, giống như đang quay về tuổi đôi mươi mà chìm đắm trong tình yêu.- Muốn đi nhiều như vậy, Dong Wook không còn cần công việc nữa sao?- Công việc của em, bao gồm cả việc ở bên Gong Ji Cheol~- Này, anh nhìn xem, khuôn miệng anh đẹp như vậy, ngày nào em cũng tấm tắc ngồi ngắm cả buổi. Nhỡ mà không lâu nữa anh già đi, rãnh cười thì sâu, khoé miệng xệ xuống, mỗi lần cười lại nhăn nheo cả lên, lúc đó đi chơi chụp ảnh sẽ không còn đẹp nữa, em lại chẳng nên tranh thủ một chút?Gong Yoo chết lặng, lông mày giật giật:- Em có vẻ quan ngại về tuổi tác của anh quá nhỉ?Dong Wook cúi xuống khuấy khuấy ly nước trong tay:- Tuổi tác thì cũng không quan trọng... Chỉ là ngày xưa lúc gặp nhau, vừa nhìn trúng anh, chẳng hiểu tại sao đang yên đang lành tim lại đập mạnh. Sau này mới nhận ra, thì ra khi gặp đàn ông vừa có tuổi vừa đẹp trai, dù em có là nam hay nữ, cong hay thẳng, cũng đều bị quyến rũ~Dong Wook đưa tay qua ướm lên mặt hắn:- Già đi một chút, vẫn là Gong Ji Cheol mà em yêu. Nhưng nếu anh bớt đẹp trai đi, chắc tình cảm sẽ giảm sút khoảng 20 phần trăm đấy~ Bởi vậy, nhân lúc anh còn đẹp, đi đủ mọi nơi, chụp ảnh để dành. Hay là ngày mai, mình ra studio chụp ảnh cưới luôn cũng được, sau này dùng cũng đỡ bỡ ngỡ~Gong Yoo bắt lấy bàn tay trên mặt mình, hắn vòng qua chỗ em, kề sát bên tai người kia, thì thầm:- Bỏ qua việc em thích anh vì đẹp trai... Sao anh cứ cảm thấy... Dong Wookie đây, đang muốn nhắc khéo anh chuyện kết hôn vậy?Dong Wook lảng tránh ánh mắt của hắn, bắt đầu diễn:- Có sao? Em quên béng mất là em từng bảo muốn kết hôn đấy? Mình yêu nhau còn chưa tròn 1 năm mà nhỉ? Chỉ là em tự dưng nhớ, ai đó từng bảo với truyền thông, trước 50 tuổi sẽ kết hôn đó nha? Thật tò mò xem vị quý nhân nào có được phước phần đó đây~Gong Yoo nắm lấy cằm em quay về phía mình, dõng dạc:- Được, ngày mai đi chụp hình cưới!
•
Ngồi trên mũi du thuyền giữa biển, Dong Wook nhâm nhi ly Champagne trong tay, khoé miệng cứ giật giật cười tủm tỉm. Gong Yoo bước ra từ khoang thuyền, mang đĩa trái cây đặt lên bàn, sẵn tiện bóc một miếng táo đút cho Dong Wook. Thấy biểu cảm kì lạ khi xem điện thoại của người kia, hắn khó hiểu nghiêng đầu hỏi:- Có chuyện gì vui sao?Dong Wook cắn một nửa miếng táo, để cho Gong Yoo ung dung vừa cười vừa cắn nửa miếng táo còn lại.- Anh à, sao hồi đó mình gấp gáp vậy? Mới yêu nhau được vài tháng đã đi chụp hình cưới, anh xem, trông chả giống gì với tụi mình bây giờ cả haha!Hắn nhìn xuống, album đặt tên "ảnh cưới" trong điện thoại Dong Wook đã dài được mấy trang, bao gồm cả hình mới chụp gần đây và hình từ vài năm trước. Ngày ấy, họ đã cùng nhau đến Bắc Ý, mùa hè lãng mạn cùng nắng vàng chiếu trên phong cảnh thơ mộng của nước Ý, là nơi họ bắt đầu những hẹn ước. Gong Yoo ngồi lên bàn, đối mặt với Dong Wook, cùng lúc nhấn nút play bài hát đang phát dở trong điện thoại, "Mystery of Love".- Vậy mùa hè này, mình quay lại nước Ý đi. Đến Venice chèo thuyền trên những con kênh đào, bao quanh là kiến trúc cổ kính của nước Ý. Thả mình trên những thảo nguyên xanh ngát ở Seiser Alm, dưới bầu trời rộng lớn ấy, anh sẽ lần nữa cầu hôn và trao em nhẫn cưới, ảnh chụp sẽ không phải chỉ có những cái nắm tay nữa...Hắn cúi người đặt một nụ hôn lên môi em.- Anh sẽ hôn em, trước mặt cả thế giới, anh sẽ hôn người bạn đời duy nhất và cuối cùng của mình. Chẳng còn gắn lên người một vai diễn nào nữa, vậy nên từ nay về sau, trên đôi môi Gong Ji Cheol này, sẽ chỉ lưu lại hơi ấm của một mình em, Lee Dong Wook.Dong Wook choáng ngợp lặng nhìn ánh dương toả ra từ phía sau lưng Gong Yoo. Bộ dạng dịu dàng của hắn và ánh mắt nuông chiều, ánh lên những tia sáng êm dịu dưới sắc hoàng hôn đỏ rực.Mặt trời lại một lần nữa buông xuống ở nơi nào đó trên thế giới. Khoảnh khắc mà ánh dương bỏ cuộc, để lại những vệt sáng mờ ảo rồi dần hòa vào đêm đen, thì ra lại là thời khắc lãng mạn nhất của một ngày.Gong Ji Cheol đã nói sẽ không nhận thêm bất cứ một vai diễn nào nữa, nghĩa là hắn thực sự sẽ không bao giờ xuất hiện trên màn ảnh thêm một lần nào. Lee Dong Wook chưa từng nghi ngờ hắn, bởi vì Gong Ji Cheol một khi đã hứa hẹn, sẽ luôn tìm mọi cách để thực hiện nó cho được, bằng không hắn sẽ chẳng bao giờ thốt ra những lời hoa mỹ ấy. Dong Wook cúi mặt che đi biểu cảm rung động, hệt như ngày đầu em mang lòng cảm mến hắn.- Tìm đâu ra một người dung túng em như anh đây~- Hư mất thôi, được anh cưng chiều thế này~Dong Wook vẫn nhớ, ngày ấy mang lên mình danh nghĩa "đồng nghiệp" đơn thuần với Gong Ji Cheol, em đã ước gì đôi môi mềm mại của hắn chỉ thuộc về riêng mình em. Chẳng biết Gong Ji Cheol có làm cách nào mà vô tình nghe thấy ước mơ đó của em hay không. Để mà giờ đây, mỗi một lần tiếng hôn tìm đến bên tai, Lee Dong Wook đều biết, đây là nụ hôn độc nhất từ đây đến hết cuộc đời. Là nụ hôn mà Gong Ji Cheol đã âm thầm để dành, thứ mà nửa đời về sau hắn chỉ dành trọn cho một người. Có một loại ngoại lệ tồn tại trên đời. Loại ngoại lệ đó, ẩn chứa nơi ánh mắt, lời nói, và những cử chỉ ân cần. Đôi khi chẳng cần nhìn vào, chẳng cần tường tận, cũng chẳng cần mang ra trưng bày trước mặt người khác. Từ một lúc nào đó, rất lâu, trước khi cả hai người chính thức ở bên nhau, Gong Ji Cheol đã lặng lẽ khẳng định bằng đôi mắt rằng, Lee Dong Wook chính là ngoại lệ duy nhất trong lòng hắn. Là người mà hắn luôn đối xử bằng những cử chỉ dịu dàng, người mà hắn luôn dành những lời ngọt ngào nâng niu, người mà hắn luôn dõi theo với ánh mắt say mê.Và khi cả hai đều trở thành ngoại lệ trong mắt nhau, chuyện tình của họ sẽ còn kéo dài đến một miền vô cực miên man nào đó, nơi mà cả đất trời cùng vạn vật đều không thể chia cắt.Có một loại tình yêu, âm thầm...Già đi cùng nhau, khóc cười cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com