TruyenHHH.com

Yoowook Ruou Mua Thuoc La Va Em






Đó là mùa hè đầu tiên, là tháng 7, là ngày sinh nhật hắn thường căm ghét. Gần một năm, kể từ lần cuối hắn nhìn thấy người. Không liên lạc, không mạng xã hội, không hợp tác một lần nào, tất cả mọi khả năng khiến hắn phải vô tình chạm mặt em, đều bị hắn tự tay cắt bỏ. Thứ quá khứ đã chôn vùi, không một ai được phép đào bới chúng lên, ngang nhiên dẫm vào bằng những định kiến đã bị vấy bẩn.

Gong yoo ăn mặc gọn gàng đứng trước gương, áo sơ mi xắn tay, tóc vuốt cẩn thận. Một Gong Ji Cheol rạng rỡ, từng trên tay ôm bó hoa, đứng dưới nhà đợi em. Bây giờ, cũng là Gong Ji Cheol, phong cách ăn mặc vẫn vậy, nhưng ánh mắt và gương mặt dường như chẳng còn chút ánh dương, toát ra vẻ tăm tối mà u ám. Cũng lâu rồi, kể từ lần cuối hắn tự nguyện ra khỏi nhà mà không vì công việc. Những người bạn lâu năm đã rất cố gắng kéo hắn ra khỏi vũng lầy này, nhưng mây đen của mùa hạ năm ấy, giống như vẫn chưa từng rời khỏi bầu trời của hắn.

Bên trong quán rượu, Gong Ji Cheol giữ bộ dạng bình thản như thường ngày, nâng chén không ngừng. Bánh kem đã cắt, nến đã thổi, đã hát mừng sinh nhật, điều ước cũng đã ước rồi. Bên ngoài, trời mưa tí tách, vừa đủ ướt mặt đường.

Điều ước của hắn, không biết có được thần linh nghe thấy không?

Trên bàn nhậu, họ, cái gì cũng đã nói, nhưng chắc chắn chưa từng một ai nhắc về chuyện năm đó của Gong Ji Cheol. Buổi tiệc trông có vẻ rất vui vẻ, cũng trông có vẻ không được vui vẻ. Gong Ji Cheol hôm nay, ít nói hơn mọi ngày rất nhiều, chỉ ngồi yên lặng và uống rượu. Người ta tưởng hắn sẽ uống đến chết mất thôi, tiếng bật nắp chai rượu cứ không ngừng vang lên, ai cản cũng không được.

Hôm nay hắn không lái xe.

Bầu trời đêm ảm đạm, mưa tạnh, mây đen che hết những vì sao trên trời. Đã là chai thứ bao nhiêu không biết, mắt Gong Yoo mờ đi, lý trí vụn vỡ, đầu óc choáng váng, hoàn toàn chẳng còn kiểm soát được cơ thể mình. Lần đầu tiên trong đời hắn uống nhiều đến như vậy, uống đến không thể đứng vững, mí mắt cũng không mở nổi. Nằm dọc trên bàn rượu, cả ngày hôm nay người ta chưa nghe hắn nói được mấy câu, vậy mà câu đầu tiên hắn thốt lên sau khi say mất dạng, lại là tên của người đó. Lặp đi lặp lại không ngừng, như một bản tình ca từng phát giữa đêm hè, tông giọng còn có thể nghe cả tiếng nức nở.

"Dong Wookie... Dong Wook à... Dong Wook..."

Những người bạn của hắn chỉ còn biết nhìn nhau, ánh mắt trĩu nặng.

- Gọi taxi đưa nó về thôi.

Một người cầm lấy cánh tay người còn lại, vừa nhìn Gong Ji Cheol vừa bảo:

- Để tao gọi.


Chiếc xe đen láy lướt qua, dừng lại bên đường, cả 6 mặt kính đều lắp kính chống nhìn trộm, tối đen một mảng. Hai người bạn của Gong yoo đỡ thân thể to xác của hắn lên xe, trước khi rời đi còn cẩn thận nói với người lái:

- Xin lỗi, giờ này còn làm phiền...

Một người bạn đỡ phần đầu hắn để không đập vào cửa xe, định chòm sang thắt dây an toàn cho Gong yoo nhưng bị cản lại, người lái xe im lặng vươn mình khoá chặt dây an toàn cho hắn.

Trên xe chỉ còn lại hai người, Gong Yoo hoàn toàn yên lặng, không ngẩng đầu lên, cũng không nhìn lấy người bên ghế lái một lần. Mắt hắn mở hờ, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng lại chẳng thấy gì ngoài bóng đêm và vài hạt tròn lấp lánh của đèn đường.

Đến trước cửa nhà Gong yoo, người nọ dừng xe, rất lâu cũng không cử động. Một lát sau, nhìn qua mới biết, Gong yoo đã chìm vào giấc ngủ, mắt nhắm nghiền, bất động, lay thế nào cũng không dậy. Hết cách, người nọ đưa tay với vào túi áo của hắn, không có chìa khoá. Nếu không có trong túi áo, thì chỉ còn một nơi. Đảo mắt, nhìn dọc từ đầu đến chân hắn một lượt, chẳng còn nơi nào hợp lý để giữ chìa khoá hơn túi quần. Ống quần màu đen, sơ mi phẳng phiu, mùi nước hoa nhẹ nhàng, và gương mặt say rượu hơi đỏ.

Bàn tay của người nọ tựa hồ run rẩy, thoáng thấy còn có mấy sợi mồ hôi đang chảy trên trán, bên trong chiếc xe với điều hoà lạnh ngắt. Lấy hết can đảm, người kia thử sờ vào phần túi quần bên trái, chỉ có điện thoại. Một lần nữa, cố với qua, sờ vào túi quần bên phải. Đột nhiên, bàn tay to lớn của Gong Yoo nắm phắt cổ tay người kia. Người nọ giật mình rút tay lại rất nhanh, Gong yoo cũng chưa kịp nhìn thấy tay người đó.

Hắn khó khăn mở mắt, tự thò tay vào túi quần lấy ra chùm chìa khoá, mò mẫm rất lâu nhưng có vẻ không còn phân biệt được đâu là chìa khoá nhà. Người kia nhìn một lúc không chịu nổi, khẽ đưa tay bấm giúp hắn nút mở cửa garage, sau đó nhanh chóng quay mặt tránh đi. Bên ngoài gió lộng, người nọ chuyển tay qua vô lăng, bắt đầu đánh lái.

Góc đường nhỏ trong khu biệt thự, tuy vắng vẻ, an ninh cũng nghiêm ngặt, nhưng lại rất dễ bị theo dõi.

Đỗ xe vào garage, bên ghế kia, Gong yoo lại bất động, thế nhưng vừa nãy hắn nghịch làm sao khiến cửa garage bên ngoài đóng lại, bên trong thì đen kịch một màu. Người kia lúc này mới lắc đầu bước khỏi xe, đi đến bên chỗ hắn mở cửa, cúi người rất gần, tháo dây an toàn giúp hắn.

Giây phút này, đột ngột bàn tay của Gong yoo từ đâu kéo người nọ rất mạnh, toàn bộ cơ thể người kia đều vô lực ngã lên người hắn. Tay hắn còn tính trước, từ sớm đã đặt bên hông người kia, thuận lợi một phát kéo cả người vào trong. Hai bóng người khó khăn chen chúc trên chiếc xe, Gong yoo ngả ghế ra sau, kéo cửa xe đóng chặt. Đôi mắt vô thần của hắn giờ đây mới nhìn lên, khí sắc lạnh lùng, thoáng trông vô cùng đáng sợ.

Người kia chống tay lên ghế, nhìn chằm chằm vào hắn.

Là gương mặt mà hắn hằng mong nhớ?

Bên trong tối đến đen đặc, mọi hình ảnh đều trở nên không rõ ràng, có trời mới biết hắn đã thấy gì.

Trong cơn say, hắn chẳng còn cảm nhận được gì, toàn thân nóng bức, mí mắt nặng trĩu, và nhịp thở nặng nề. Từ đâu đó trong bóng tối, hắn vô thức cảm nhận được những giọt ấm nóng vừa chảy xuống mặt mình, là nước mắt, hay là nước mưa từng giọt rớt xuống giữa những ảo mộng của hắn đây?

Có lẽ là nước mắt. Vì giờ đây, khoé mắt trĩu nặng của hắn cay xè, hai má nóng hổi, môi lưỡi đắng chát. Hắn cũng đã bất giác rơi nước mắt, tự lúc nào.

Trong bóng tối, hắn cố gắng tìm kiếm gương mặt người kia, cánh tay loạng choạng di chuyển khắp nơi. Giây phút chạm được vào gương mặt ấy, hắn đã vội vã kéo người đó vào nụ hôn. Là một nụ hôn rất thô bạo, chưa từng dịu dàng, cũng chưa từng gửi tâm tư mình vào. Tay hắn ghì chặt cổ không cho người đó tránh khỏi, chiếc lưỡi không ngừng tấn công như muốn cướp đoạt hơi thở đối phương. Hắn càng hôn càng điên dại, lại càng nhấn mạnh phần gáy người kia vào nụ hôn sâu, khoá chặt những ái ân.

Chẳng biết vì sao, người còn lại cũng ôm lấy cổ hắn, tự nguyện đáp lại sự yêu chiều mạnh bạo này. Âm thanh môi lưỡi vội vã cuốn lấy nhau, chẳng chừa lấy một khoảng trống để thứ gì chen vào.

Không có ánh sáng, lòng hắn cũng thật tăm tối. Xuân, thu, đông,... chỉ có mùa hạ là không thể nào quên được. Rượu, mưa, thuốc lá, và em. Là tất cả những gì quây quẩn trong tâm trí hắn. Khi mà thời gian bắt đầu bỏ lại ký ức, còn hắn chỉ có thể chắp nhặt quá khứ thành từng mảnh vỡ. Hắn sợ mình sẽ quên mất em, hắn sợ nhân gian bạc bẽo này không cho hắn thêm một cơ hội được ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp ấy, trước khi trí nhớ của hắn trở nên mụ mị. Hắn rất sợ, nên đã ngày nào cũng mang hình ảnh của người hắn thương ra ngắm, ví tiền, tủ lạnh, điện thoại,... nơi nào hắn cũng cất giữ hình dáng em.

Hắn đã rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ... Cứ như cuộc đời này chẳng còn lại gì, mọi thứ hoá vô vị và hắn chỉ còn biết lặng nhìn thời gian trôi. Thiếu em, hắn chẳng còn gì cả. Năm tháng qua đi, hắn đã dần quen với cuộc sống không có em bên cạnh. Thật ra, không có thứ đau khổ gì mà con người không thể vượt qua được, vết thương rỉ máu đến đâu rồi cũng chỉ để lại những vết sẹo mà thôi. Chỉ là, giữa năm tháng dài rộng, vì không thể lựa chọn dừng lại, nên con người bắt buộc phải ôm nỗi đau của mình, bước tiếp. Dù rằng vết thương vẫn nằm mãi ở đấy, nhưng ngoại trừ giả vờ bình thản tiến về phía trước, thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Vòng eo mảnh khảnh, thứ chất độc luôn giết chết hắn mỗi lần làm tình. Một tay thôi, chỉ cần một cánh tay là hắn đã có thể ôm trọn vùng thắt lưng xinh đẹp ấy trong những cuộc ái ân.

Gong yoo ướm tay qua eo đối phương, khoá chặt người nọ trên thân mình, siết vừa đủ một vòng tay. Cứ tưởng hắn sẽ giết người trong vòng tay mình mất, cả cái ôm kịch liệt dâng trào, và cả nụ hôn như xé hết tim phổi, tâm tình hắn giờ đây kích động không thôi. Như một con thú dữ đang chìm đắm vào con mồi, Gong yoo chuyển từ đôi môi mềm mại sang chiếc cổ thơm ngọt, hôn đến đỏ ửng. Tiếng hôn rênh rả bên tai, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người khác đỏ mặt. Người kia bị hôn đến ngứa ngáy da thịt, tấm lưng còn đang bị hắn sờ loạn khắp nơi, nhưng chỉ cắn chặt răng không phát ra tiếng động. Bỗng từ đâu, hơi ấm bí bách ở phần dưới chạm lên đáy quần, khiến người nọ giật mình cong người. Gong yoo kéo khoá quần, mang vật mạnh mẽ cương cứng của hắn cọ xát qua lớp quần người kia, tự dùng tay thoả mãn.

Chỉ mới một lúc mà vật trong tay hắn đã trướng hơn nhiều phần, qua những mấy lớp vải quần vẫn cảm nhận được. Tay trái của Gong Yoo luồn vào trong, tìm đến chiếc mông của người kia, thô bạo bóp mạnh, để lại những dấu tay kệch cỡm. Hắn dừng hành động tự thân khi tính khí đã cương đến cực hạn, giây sau liền kéo mạnh lớp vải quần của người nọ xuống, lộ ra hạ thân ướt đẫm. Nhờ vào dâm thuỷ có sẵn của người kia, hắn thuận lợi cho ngón tay mình vào mà không cần chuẩn bị. Bàn tay thô kệch của hắn liên tục hành hạ chiếc lỗ nhỏ, chỉ có gấp gáp cùng thô bạo, nới lỏng một cách hời hợt. Gong yoo đầu óc mơ màng, trán hắn đau nhức, mà hạ bộ cũng căng đến đau, vội vã tách hai cánh mông mềm ra, mạnh mẽ đâm lút cán. Người phía trên hốt hoảng vặn vẹo, sau đó liền sợ hãi, liên tục vùng vẫy hòng thoát khỏi vòng tay hắn. Thế nhưng có cố thế nào cũng chẳng nhích nổi dù chỉ một chút, cánh tay hắn ghì chặt người kia, càng chống chế chỉ càng thêm đau đớn. Người nọ cắn răng, nước mắt vốn chảy dài trên mặt lại càng thêm đầm đìa, cứ thế nấc nghẹn trên người hắn. Mỗi cái thúc từ hắn như muốn xé toạc cơ thể người kia ra, Gong yoo trong cơn men chỉ biết điên cuồng đâm đến không thể thở nổi, giống như một kẻ rồ mất kiểm soát. Tiếng nấc của người nọ cứ dần tăng lên theo sự lấn át của nhục dục, giữa đêm đặc, người đó oà khóc, tay đánh mạnh vào vai hắn. Gong yoo nắm bặt cổ tay trắng nõn mềm mịn kia lại, trói ra phía sau, lại càng phát tiết hơn, da thịt đập mạnh vào nhau bên dưới đến mức đỏ rát.

Từ ngoài nhìn vào, chiếc xe hơi đen bóng cứ không ngừng rung lắc mạnh mẽ, phát ra tiếng cót két. Gong yoo ngồi thẳng dậy, ép người kia về phía đầu xe, nắm lấy phần eo nhỏ, liên tục ra vào.

Gong yoo lúc say rượu đến mất tỉnh táo, lại rất hung hăng. Mặc cho người kia có khóc nấc trên người mình, hắn chưa từng chậm đi chuyển động dù chỉ một chút, mạnh bạo đến mức thắt lưng hắn cũng truyền tới những cơn đau nhức. Không có những cái vuốt ve yêu chiều, cũng không có nụ hôn nâng niu, ngoại trừ hứng tình và khao khát chiếm hữu, hắn chỉ để lại những vết bầm đỏ thẫm trên thân thể xinh đẹp ấy.




Buổi sáng, Gong yoo thức dậy, khó khăn mở mắt. Đầu như búa bổ, toàn thân đau nhức, quần áo hơi xộc xệch, nút áo còn cài chưa đủ, trên người đầy mùi rượu. Hắn nằm trên sofa phòng khách, chiếc chăn đắp vội trên người, chìa khoá và điện thoại nằm yên trên bàn. Hắn vội chợp lấy điện thoại, mở danh bạ ra, lòng thầm mong mình vẫn chưa làm điều gì ngu ngốc vào tối qua. Cái thời điểm mà hắn say bí tỉ, tay cứ khư khư chiếc điện thoại, ấn đi ấn lại số máy của "người đó" rồi nhìn chằm chằm, dù đã không còn lưu tên, mà cũng chẳng biết họ đã đổi số mới hay chưa. Cũng may, lịch sử cuộc gọi, không có thực hiện cuộc gọi nào.

"Tối hôm qua..."

"Chỉ là mơ thôi sao..."

Hắn đã từng nghĩ, ngày hôm ấy, ôm lấy em trong vòng tay, sau này vĩnh viễn không cần vương vấn dáng dấp người trong giấc mộng nữa. Thế nhưng giờ đây, chưa ngày nào hắn không mơ thấy dáng vẻ xinh đẹp của người. Nỗi nhớ khiến hắn phát cuồng lên, chẳng còn phân biệt nổi mơ và thực, cứ loạng choạng bước đi trong nỗi đau. Hắn nhung nhớ hơi ấm và nụ cười ấy đến mai một cả hình hài, hao mòn thể xác, cùng một trái tim không thể lành.

Nếu em đã có một lúc nào đó thực sự ghé qua cuộc đời hắn, trong lúc hắn không còn tỉnh táo...

Em có lần nữa, ngỏ lời yêu với hắn không?

Hay em sẽ hận, hận hắn đến tận xương tuỷ, hận không thể mang thứ tình yêu ngắn ngủi rẻ mạt của hắn ra trừng phạt.

Hận kẻ hèn nhát đã trốn chạy tình yêu, là hắn.

Chẳng biết vì sao, hắn cứ tin, rằng em sẽ nói những câu yêu thương.

Vì mùa hè năm ấy, giữa cơn mưa vang dội ngoài hiên cửa, trên chiếc giường ngủ trắng tinh, nơi em và hắn ôm lấy nhau trong men rượu...

Em vẫn còn nợ hắn, một câu tỏ tình.



Mùa hè năm thứ hai, thứ ba, rồi lại thứ tư trôi qua.

Nhiều năm sau, khi sắp chạm ngưỡng 50 tuổi, Gong Yoo tuyên bố rời ngành giải trí, để lại bao tiếc nuối còn đang dang dở bên sự nghiệp thành công của hắn.

Hắn cũng tuyên bố, mùa hè này, hắn sẽ kết hôn. Hắn đã tìm được, một người "bình thường", thoả mãn thứ kỳ vọng mà cái xã hội này đặt lên đầu hắn.

Đã qua rất nhiều mùa hạ, kể từ cái mùa hạ đẹp nhất.

Lễ đường ngày hôm ấy, bên dưới khán đài, khách mời sẽ là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com