TruyenHHH.com

[YoonYul] [Cổ Trang] Nghịch Thiên Hạ Yêu Nàng!

2. Ta ban tên họ cho ngươi...

CasauYoong

Quyền Du Lợi chấn định lại tâm trạng, nàng cười nhạt thưởng thức một ngụm trà. Nàng là nhi nữ được phụ hoàng cưng chiều, là tiểu công chúa thông minh lanh lợi, 10 tuổi đã rất am hiểu chính trị. Biết đâu là thế lực đáng gờm cần để mắt, cần nhường nhịn, cần mua vui.

Nàng nhìn người quỳ trước mặt, tia ngạc nhiên lúc nãy bay biến đâu mất, gương mặt xinh đẹp của nàng ánh lên một tia tà độc. Không ngại tay mình bị dính bẩn, nàng nâng chiếc càm nhỏ nhắn kia lên, nở một nụ cười điềm nhiên dọa nạt.

"Bắc Bình Vương Lâm Hạo là công thần trấn quốc của họ Quyền ta, ngươi dám trước mặt ta nói sẽ giết hắn, là đang trêu chọc lỗ tai của ta hử. Nếu ngươi muốn chết mà không thể chết, nói. Ta ban chết"

Duẫn Nhi nheo mắt nai của nàng, chính là thể hiện một sự không phục trước vị công chúa cao cao tại thượng. Công thần trấn quốc, thì có thể cưỡng hiếp dân lành, hạ nhục mẹ nàng, xem mẹ nàng như vật phát tiết đêm đêm hành hạ. Cùng lắm mẹ nàng chỉ đâm hắn ta một nhát lấy đi vài giọt máu ít ỏi như dao cắt, hắn liền quẳng mẹ nàng cho hàng chục gia nhân cưỡng cầu. Nàng vốn từ nhỏ đã trở thành 'món đồ chơi' của Lâm Mộc Y, chứng kiến mẹ nàng điên điên khùng khùng bị nhốt vào địa lao đã ghi thù đến tận xương cốt.

Ai? Là ai có thể nói cho nàng không thể hận, không thể thù, nàng không thể chết như thế này, tuyệt đối không thể chết. Còn có mẹ nàng trong lao ngục kia, nàng còn nhỏ không thể cứu bà, nhưng sau này sẽ có thể. Hai mẹ con nàng không đáng phải chết.

Thấy thái độ lạnh nhạt kia trở nên câm phẫn trong mắt nàng ta, tiểu điện hạ hất tay ra phủi phủi, cười rộ lên thích thú. Có lẻ nàng đã chọc được vào nổi đau của nàng ta.

"Bất quá ta quên mất, ngươi có bản lĩnh đó sao? Cũng chỉ là con chó của Lâm Mộc Y"

Nàng vỗ tay 3 cái, một nhân ảnh áo đen xuất hiện cung kính trước mặt, phục lệnh.

"Thất điện hạ có gì sai bảo"

Quyền Du Lợi mặt mày lạnh nhạt nói "Đồ chơi của ta cần sạch sẽ, ta muốn cùng nàng dạo phố"

Nàng khẻ cười khi lướt qua nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Duẫn Nhi, Quyền Du Lợi chính là không tin người này làm ra trò trống gì. Cũng chỉ là nữ nhân trong tay không có quyền lực, sợ rằng lớn lên một chút, sẽ bị Lâm Mộc Y đem đi ban thưởng cho nam nhân thú lạc. Dù sao tâm trạng tiểu điện hạ cũng khá tốt, xem như ban chút ơn huệ cho kẻ bất hạnh này.

Nhâm nhi cái bánh gạo cùng tách trà uống dở dang, Quyền Du Lợi không đợi lâu đã thấy Hắc Thi mang Duẫn Nhi ra trình diện. Nàng ta như một cục bột trắng trẻo dễ thương, tâm trạng không dấu được sự kinh diễm trong mắt, quả nhiên là tiểu khả ái, xinh đẹp, quả nhiên xinh đẹp. Lâm Mộc Y đúng là không biết thưởng thức.

Giây phút tiếp theo Quyền Du Lợi liền chau mày, những thứ kia sao vẫn trên người tiểu khả ái, thật là chói mắt. Thấy chủ tử của mình bỗng nhiên không vui, Hắc Thi nhìn sang tiện nô bên cạnh, phát hiện ra mấy sợi xích trên người đứa nhỏ, nàng ta lúc thanh tẩy cũng có nhìn qua, xích này phi thường chắc chắn, nếu không phải người có võ công cao cường, vốn với một nam nhân trưởng thành cũng khó có thể chặt đứt. Thiết nghĩ, Duẫn Nhi này cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, Lâm Mộc Y có cần đối xử dè chừng như vậy. Lại sợ nàng chạy mất sao, thật sự khinh thường.

Hắc Thi đưa tay đặt lên cùm cổ trên người Duẫn Nhi thanh âm bảy phần nhỏ nhẹ.

"Ngươi nhắm mắt lại một chút"

Rắc...nàng ta dùng nội công phá nát cùm cổ, sau đó làm tương tự với mấy sợi xích trên tay và chân. Chỉ phút chóc đã mang cái kia Duẫn Nhi giải thoát hoàn toàn.

Duẫn Nhi đưa tay sờ soạn cái cổ, nàng chưa từng được tháo bỏ cùm sắt, hôm nay chính là cảm thấy rất thoải mái. Không dấu được sự vui vẻ hướng Hắc Thi hành lễ.

"Đa tạ ngươi"

Ách...Hắc Thi chôn chân tại chỗ. Không nên, không nên ah, đây chính là ân huệ của chủ tử ta, ngươi cảm ơn ta chính là vừa làm bẻ mặt nàng.

Mặt mũi Quyền Du Lợi đã đen lại, đa tạ người của nàng là ý tứ gì, đúng là một đứa tiện nô ngu ngốc. Nhưng nàng cũng không mấy tức giận, xoay người hướng ra ngoài phủ mà đi. Đến Bắc thành này, nàng vẫn chưa đi dạo thử, nhìn xem độ phồn thịnh nổi tiếng trong lời đồn kia đúng được mấy phần.

---

"Duẫn Nhi, ngươi xem"

Quyền Du Lợi cầm lên chiếc mặt nạ tinh xảo cửu vỹ hồ, xem ra nàng rất thích nó, ngắm nghía đã rất lâu.

"Có phải rất đẹp không?"

Mãi không thấy người kia trả lời, nàng xoay lại có chút không vui, đừng để nàng mất hứng, sẽ không tốt cho một tiện nô như ngươi.

Mà cái người kia ngây ra như phỏng, lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn chăm chăm Quyền Du Lợi. Nàng là công chúa trên vạn người, mấy ai có thể nhìn thẳng mặt nàng. Bất quá ở trên phố, chính là hóa thành một tiểu nha đầu.

"Tiểu thư, người gọi tên nô tài"

Huh? Quyền Du Lợi thầm khen đối phương nhận thức rõ ràng sửa đổi xưng hô, nhưng vẻ mặt không dấu được sự vui vẻ kia là ý gì. Dù nàng ta vốn lần đầu được đi chơi, cũng không cảm động đến mức chân tay đứng không vững đấy chứ.

Thật không đúng, dạo quanh qua nhiều con phố như vậy, cái người kia vẫn chỉ mang vẻ mặt lạnh nhạt ngắm nhìn, tự nhiên lại trở nên kích động.

"Bộ ta nhớ sai tên ngươi"

Cái kia Duẫn Nhi chỉ lắc đầu, xấu hổ nói.

"Đã nhiều năm không ai gọi tên nô tài. Dù chỉ là cái danh tự, bọn họ cũng không có gọi"

Quyền Du Lợi cứng ngắt vài giây, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên nàng gặp người này, Lâm Mộc Y một câu súc sinh, hai câu súc sinh. Chính là như vậy.

"Ta còn nhớ ra ngươi không có họ"

Duẫn Nhi không lấy gì làm tiếc nuối khi không được hắn ta đặt tên cả, nàng vẫn được mẫu thân cho một cái tên rất hay. Nhưng cũng chỉ có mẫu thân nàng gọi tên nàng. Cũng lâu rồi chẳng còn ai gọi nữa.

Quyền Du Lợi nghĩ ngợi một chút mới hỏi "Mẫu thân ngươi mang họ gì?"

"Mẫu thân nô tài họ Lâm"

Tiểu công chúa cau mày, bỗng nhiên nàng thấy có sự mờ ám kì quặc trong chuyện này nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua. Vẫn là muốn đi dạo phố vui vẻ.

"Vậy ngươi bây giờ chính là Lâm Duẫn Nhi đi"

Gương mặt trẻ con của Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên sáng lên rực rỡ, đây là tên của nàng, không phải là một cái nhũ danh, mà chính là tên được thất điện hạ đương triều ban tặng. Là danh chính ngôn thuận.

"Đa tạ tiểu thư ban tên"

Lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi trong mắt của Quyền Du Lợi trở nên trong sáng không vướng sầu bi như vậy. Nàng bỗng nhiên cũng vui vui vẻ vẻ trong lòng, nàng chỉ buộc miệng tặng cho một cái họ tên, lại quan trọng đến sắp khóc của người này. Quyền Du Lợi cầm lên 2 chiếc mặt nạ, đưa mặt nạ con thỏ cho Lâm Duẫn Nhi.

"Đây, cho ngươi"

Chiếc còn lại, chính là cửu vỹ hồ tinh xảo, cáo chín đuôi tâm cơ vượt trội của nàng. Con thỏ nhỏ luôn bị bắt nạt, ngươi chỉ có thể làm.

Bọn họ đi qua một khu phố ẩm thực, sơn hào hải vị Quyền Du Lợi đã ăn đến chán, nhìn thấy những món hảo hảo dân dã kia cuốn hút lấy nàng. Không ngừng cái gì cũng thử, cái gì cũng nếm. Tiểu điện hạ không kén ăn, nàng ăn cũng rất nhiều nhưng nhìn lại Lâm Duẫn Nhi, chính là không bằng một gốc đi. Cái người này bụng không đáy àh?

"Ngươi sẽ chết vì vỡ bụng nếu cứ tiếp tục ăn"

Nhét một cây thịt nướng vào miệng, Lâm Duẫn Nhi hóa đứa trẻ con sợ giành mất đồ ăn lắc lắc đầu. Dù biết thân phận của nàng trong phủ Lâm gia ti tiện đến cỡ nào, nhưng Lâm gia chắc chắn không bỏ đói gia nô phải không.

"Nô tài vẫn còn ăn được"

Hừ, tùy ngươi. Quyền Du Lợi không quản, liền rút thêm hai ba cây que nướng nhét vào tay Lâm Duẫn Nhi giận dỗi đáng yêu.

"Ngươi ăn không hết đừng trách ta"

Quả nhiên làm người ta kinh ngạc, Lâm Duẫn Nhi thật sự không bỏ sót miếng đồ ăn nào. Điều đó lại làm Quyền Du Lợi vô cùng vui vẻ. Ít nhất còn nghe lời nàng để trong mắt.

Trước mặt đông người quay quanh xem một hội xiếc trên phố. Hai cái đứa nhỏ bị người ta đẩy qua đẩy lại, khó khăn lắm mới chen được tới hàng đầu đứng xem. Với Lâm Duẫn Nhi cái gì cũng mới lạ, nên cũng đưa mắt chăm chú nhìn, với Quyền Du Lợi lại trở nên muốn cáu. Quanh năm xem hội triều đình lễ tế, là bật thầy của bật thầy, bọn họ biểu diễn tinh xảo làm người ta thích thú. Nhìn mấy cái người này 'múa lửa' như đồ con nít lên ba.

Chính là diễn không tới, làm thất điện hạ nhìn giống bị lừa gạt muốn khẩu nộ.

"Tiểu thư, người không thích sao?"

Lâm Duẫn Nhi quan sát thái độ không mấy hứng thú của Quyền Du Lợi, đem cái ý trong lòng không vòng vo mà thắc mắc. Thất điện hạ được người khác hỏi thăm, không khỏi tức giận bọc phát. Chỉ tay vào vài cái người đang diễn xiếc kia.

"Bọn họ khinh thường người xem. Như vậy cũng dám mang đi biểu diễn"

Vài lời của bọn con nít vốn không ai để ý tới nhưng ngó tới hai đứa nhỏ ăn mặc bảnh bao, sạch sẽ lại nồng nặc mùi 'tiền bạc', nhìn cũng nhìn ra là quý tộc cao sang, đụng tới cũng không hay lắm. Lầm lầm xua tay.

"Ngươi xem thì xem không xem thì đi chỗ khác. Diễn không tới cũng không tới lượt ngươi phán xét. Cũng không có xin tiền từ mấy đứa con nít vắt mũi chưa sạch"

"Đã đem ra diễn nơi đông người lại không dám để cho người khác phán xét, đúng là những tên người lớn vắt mũi đã sạch rồi vẫn thích bắt nạt con trẻ"

Lúc đầu Quyền Du Lợi không nghĩ đôi co với đám người này, nàng có ý định bỏ đi nhưng lại không ngờ Lâm Duẫn Nhi vốn ở với nàng vài khắc, nhu nhược hèn mọn lại có thể nói ra những lời đanh thép như thế. Nàng đảo mắt một chút, phát hiện Lâm Duẫn Nhi quả nhiên có chút khác lạ, ánh lên một sự cao lãnh. Là nàng nhìn nhầm sao.

"Thứ trẻ ranh" Nam nhân trung niên kia giận đến tím mặt, hung hăng đưa tay muốn nắm cổ áo Lâm Duẫn Nhi quẳng ra ngoài. Cái tay đưa đến trước mặt, liền bị Lâm Duẫn Nhi lướt qua né tránh một cách lanh lợi. Kéo cánh tay Quyền Du Lợi vụt chạy ra khỏi đám đông.

Lâm Duẫn Nhi: "Xem không vui thì không xem nữa. Nô tài dẫn người đến chỗ khác"

Thất điện hạ nheo mắt, nàng rụt tay lại nghe được câu nói dấu đầu lò đuôi của đối phương.

"Ngươi nói còn chỗ nào vui hơn sao, lại muốn dẫn ta đi đâu"

Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên khó hiểu, chau mày hỏi lại.

"Nô tài chưa từng bảo chỗ đó vui hơn, chỉ là điện hạ người tự nói thôi"

Khoé môi Quyền Du Lợi giựt giựt, cái người này...tức chết ta.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com