TruyenHHH.com

Yoontae Khong Tuoc Dong Nam Phi


"Hóa ra, chỉ cần cùng người đó ở chung một chỗ, cho dù có đứng trước sinh tử luân hồi cũng không đáng phải kể đến.

-


Núi Tề Nam, Thượng Sơn phái.

Tin tức Kim gia hắc hóa cùng với sự trợ giúp một thần thú kì dị oanh tạc khắp giang hồ đã lan truyền đi mọi ngóc ngách. Bất kể nơi đâu, hễ chỉ cần nhắc đến một từ 'Kim' đều thấy sống lưng ớn lạnh, cảm tưởng ngay sau đó trong một khoảnh khắc không đề phòng sẽ bị hỏa diễm kinh người kia thiêu rụi chẳng còn mảnh xác...

Nơi mà Kim gia hướng đến lần này, là Thượng Sơn phái.

Nói đến Thượng Sơn phái trên núi Tề Nam, cũng không có gì đáng để kính nể. Võ công tầm thường, đệ tử không quá xuất chúng, điều duy nhất khiến cho những môn phái khác ghen tị chính là ngọn núi nơi mà Thượng Sơn tọa lạc. Núi Tề Nam không giống như những ngọn núi bình thường khác, nói là núi, thực chất là núi nham thạch thì đúng hơn. Nham thạch nóng rực bên trong tòa núi kia, môn phái sở hữu nó không biết tận dụng, nhưng lại là ao ước vô cùng lớn đối với vài kẻ khác.

Kim gia là một ví dụ.

Nham thạch có thể dùng đúc kiếm, có thể dẫn để luyện đan, quan trọng nhất là có thể trở thành nơi khổng tước đắm mình trùng sinh. Kim Vân Điền biết rõ Mẫn Doãn Kỳ, hay hiện tại là con khổng tước bị ông ta khống chế, vào một vài thời điểm nhất định sẽ phải niết bàn trùng sinh một lần. Có lẽ là rất lâu về sau, song phòng ngừa trước vẫn tốt hơn. Kim Vân Điền không muốn thứ thuộc sở hữu của bản thân trong lúc sơ suất lại để vuột mất, con khổng tước đã hắc hóa kia, phải đời đời kiếp kiếp bồi phụng Kim gia, chết lại sống sống lại chết, cùng với núi nham thạch ở nơi này trùng sinh hàng trăm ngàn nghìn lần vẫn nằm trong khống chế của Kim gia. Thế nào cũng không thể thoát.

Vậy nên chiếm núi Tề Nam, là một phần quan trọng của kế hoạch.

Chuyện này đối với Kim gia mà nói thực sự quá dễ dàng. Thượng Sơn so với vài môn phái trước đó còn miễn cưỡng chống cự được vài khắc, thì yếu hèn lại thức thời hơn nhiều. Vào thời điểm Kim gia tiếp cận chân núi, cả môn phái đã đồng loạt đầu hàng đem chính mình bán cho Kim gia, thề sống thề chết trung thành phụng sự, cảnh tượng lúc đó muốn khôi hài bao nhiều liền có bấy nhiêu. Kim gia đương nhiên sẽ không từ chối miệng thịt dâng đến tận miệng, sau khi phong tỏa ngọn núi thì tùy tiện sắp xếp đệ tử Thượng Sơn vào vài vị trí không trọng yếu, không quản gì thêm.

Điều này hiển nhiên... có lợi cho Kim Thái Hanh.

Mặc trên mình y phục đệ tử Thượng Sơn phái, đồng thời cẩn trọng dịch dung trở thành một nam tử tướng mạo bình thường, Kim Thái Hanh vừa loanh quanh ở phía Đông ngọn núi vừa xoắn xuýt mất hồi lâu.

Điền Chính Quốc nói khổng tước và huyết thạch cần phải cùng bị thiêu đốt trong lô hỏa hàng canh giờ mới giúp được Mẫn Doãn Kỳ chân chính thức tỉnh. Hiện tại chỗ này đã có sẵn hỏa, chỉ cần y và Mẫn Doãn Kỳ có thể cùng nhau tiến vào nơi kia, mọi chuyện sau đó đều dễ dàng giải quyết.

Nghĩ đến đây, Kim Thái Hanh ở trong lòng thầm hạ quyết tâm, quan sát xung quanh rồi mới giả bộ ôm bụng 'ai ui' một tiếng. Đứng cạnh y là một thiếu niên trẻ tuổi, thấy y bỗng dưng ôm bụng kêu rên thì hốt hoảng.

"Này... ngươi không sao chứ?"

"Mắc ị." Kim Thái Hanh nhe răng nói dối. "Nhà xí cũng đều bị Kim gia quản chế cả rồi?"

"Ta làm sao biết, ngươi nên đi mau chút đi." 

Biết rằng y là đang muốn làm chuyện kia chứ không phải bệnh tật gì, thiếu niên lộ ra biểu tình ghét bỏ, xua xua tay muốn đuổi y càng nhanh càng tốt. Kim Thái Hanh lúc này chỉ hận không thể chạy đi ngay lập tức, nhưng vẫn cố gắng diễn thật tròn vai.

"Ngươi đến báo với kẻ trên, rằng ta đi nhà xí một chút, tránh cho họ vu oan chúng ta không nghe lời..."

"Biết rồi biết rồi, mau đi đi, còn lại giao cho ta!"

Kim Thái Hanh sau khi vỗ vai dặn dò thiếu niên kia đủ thứ chuyện, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại tiếp cận nơi đang tỏa khí tức nóng rực thân thuộc. Trước khi người của Kim gia đến đây y đã từng đột nhập vào Thượng Sơn phái một lần, ghi nhớ hết thảy đường đi lối lại, bởi thế đóng vai đệ tử bản phái cũng không là vấn đề gì to lớn. Kim Thái Hanh hiểu rõ lúc này mình không thể lập tức đi tìm Mẫn Doãn Kỳ, hắn ở quá xa nguồn lửa, mà với sức mạnh hiện tại thì chẳng nên lấy cứng đối cứng với toàn bộ Kim gia.

Vì thế cho nên, y cần phải có kế hoạch.

Phi thân lên một tòa lâu đủ cao để quan sát mọi cảnh trí, Kim Thái Hanh cẩn trọng cậy mở mái ngói dưới chân, sau đó châm lên mồi lửa, không chút do dự ném xuống. Y biết nơi này không phải chỗ ở của phụ thân mình hay ca ca, Kim Thái Hanh chưa muốn đối địch với bọn họ ngay bây giờ, hiện tại ý đồ của y chỉ là gây nhiễu loạn một chút mà thôi.

Quả nhiên đúng như dự đoán, sau vài giây ngắn ngủi, từ căn phòng đột nhiên vang lên tràng dài tiếng kêu gào, Kim Thái Hanh vừa nhanh nhẹn di chuyển đến nơi khác vừa cười thầm trong bụng. Ai mà biết được, đánh bậy đánh bạ lại trúng nơi đệ tử Kim gia đang nghỉ ngơi, hiệu quả so với tưởng tượng còn lớn hơn gấp mấy lần.

Bởi vì đang là mùa đông nên không khí khô hơn bình thường, những đệ tử đang ngủ chẳng chút phòng bị, có lẽ trong lòng ai lấy đều nghĩ rằng chỉ kẻ ngu mới dám dây dưa với Kim gia tại thời điểm này. Vậy nên thẳng đến khi bọn họ ý thức được chuyện đang xảy ra, ngọn lửa đã bùng lên thành một đám cháy lớn, tuy không làm bất cứ ai bị thương nhưng cũng thành công gây ra náo loạn.

Nhìn từng tốp đệ tử vội vàng chạy đến dập lửa, "kẻ ngu" Kim Thái Hanh nín thở chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được người mà y mong muốn xuất hiện nhất.

Phụ thân.

Khóe môi khẽ nhếch tạo thành một nụ cười khổ, Kim Thái Hanh cũng không rõ cảm xúc tồn tại trong lòng mình lúc này rốt cuộc là gì. Phụ thân của y vẫn thế, có lẽ đã già hơn đôi chút, nhưng tính cách thì giống hệt với thời điểm mười năm về trước. Bản thân là người rất thận trọng, không giống như những chưởng môn khác lúc gặp tình cảnh tương tự chỉ tùy tiện phái người đi xem, Kim Vân Điền sẽ đích thân đến xử lí. Kim Thái Hanh đoán được điều này, và đây chính là thứ mà y đang chờ đợi.

Tính toán phương hướng thật cẩn thận, Kim Thái Hanh hít sâu, đột nhiên phi thân nhảy xuống, bằng tốc độ những kẻ còn lại không kịp định hình mà thẳng tắp hướng về nơi đang hừng hực lửa nóng. Tốc độ này của y, đệ tử Kim gia không tài nào theo kịp, song đối với phụ thân thì tất cả chỉ là trò vặt vãnh.

Đồng thời, người chắc chắn sẽ nhận ra...

Khinh công y đang sử dụng, là võ thuật Kim gia, là thứ mà phụ thân tự mình dạy cho y trong suốt mười ba năm.

Người nhất định phải nhận ra.

Đúng như Kim Thái Hanh dự đoán, Kim Vân Điền sau khi cảm nhận được một trận khí tức thanh thuần hiển nhiên không thuộc về nơi này thì đã ngay lập tức tụ lại ma khí trong lòng bàn tay, nhưng tại một khoảnh khắc đột ngột dừng lại. Không đúng... cảm giác này không đúng! Đó không thể... không thể là... Tiểu Hanh?

Gấp rút thu hồi ma khí đang ngày một dày đặc, Kim Vân Điền kích động ra lệnh cho đệ tử bên cạnh mau triệu Kim Nam Tuấn đến, và phải mang theo cả khổng tước. Sau đó ông ta nhanh chóng di chuyển, dần dần tiếp cận thiếu niên phía trước. Đó nhất định là Tiểu Hanh, hài tử đã mất tích mười năm trước, hài tử thiên phú bẩm sinh của ông, người mà toàn bộ Kim gia cứ ngỡ rằng... đã chết...

"Tiểu Hanh!!!"

Kim Thái Hanh ở phía trước nghe được tiếng gọi của Kim Vân Điền thì chợt khựng lại, nhưng rất nhanh đã bình ổn được tâm tình. Không thể phân tâm, không thể mềm lòng, người kia đã sớm không còn là phụ thân tồn tại trong một mảnh kí ức nhỏ vụn mà Kim Thái Hanh luôn giữ bên mình nữa. Người thay đổi, hoàn toàn khác, hoặc có thể giống như khi còn bé y đôi lúc cảm nhận được, người vẫn vốn là thế, chỉ lúc ở trước mắt y che giấu quá hoàn hảo mà thôi...

Cuối cùng cũng đến được đỉnh của ngọn núi Tề Nam. Kim Thái Hanh đứng trên mỏm đá, ngay dưới chân có thể cảm nhận rõ mồn một sức nóng cực đại đang luân chuyển, từng dòng từng dòng như muốn nuốt trọn bất kì ai xảy chân ngã xuống. Tháo đi dịch dung trên mặt, Kim Thái Hanh xoay người lại đối diện với thân ảnh mang vài phần già nua kia, không nặng không nhẹ buông một câu.

"Phụ thân."

"Con... trở về?"

Kim Vân Điền run rẩy trả lời Kim Thái Hanh, nhìn ngắm gương mặt vừa quen lại vừa lạ ở phía chính diện. Đã không còn ngây ngốc như thuở bé, lúc này đây tựa hồ mang theo vài tia anh khí bức người của một nam nhân trưởng thành, khiến ông cảm thấy đôi phần xa lạ. Cảm giác ấy càng lớn dần hơn khi Kim Thái Hanh sau khi gọi một tiếng 'phụ thân' thì không có lấy bất cứ hành động nào khác, chỉ sừng sững đứng trước ngọn núi nham thạch nhìn về thật xa, tựa như đang chờ đợi điều gì...

"Tiểu Hanh... nơi đó nguy hiểm, con mau lại gần đây..."

Kim Thái Hanh khẽ lắc đầu.

"Tiểu Hanh!!! Con..."

Câu nói của Kim Vân Điền sau đó bị ngắt quãng bởi tràng thanh âm vang dội ngay trên đỉnh trời. Kim Thái Hanh lập tức nhìn lên, đối diện với y là một con kim sắc khổng tước toàn thân hỏa diễm đang tiến đến gần, khí tức thân thuộc tràn ngập khoang mũi, khiến y trong khoảnh khắc ngay đến cả hít thở cũng không xong.

Huynh ấy...

Huynh ấy... thì ra là như vậy...

Kim Nam Tuấn mang theo khổng tước chạy đến, nhìn thấy Kim Thái Hanh ở phía đối diện thì không khỏi sửng sốt, đang định nói một câu với phụ thân thì đã bị ông ta ngăn lại. Ánh mắt Kim Vân Điền từ đầu tới cuối đều chưa từng rời khỏi Kim Thái Hanh.

"Tiểu Hanh con trở về rồi là tốt, nhưng nơi đó nguy hiểm... Được rồi con nói cho ta, con cần gì? Con cần gì phụ thân đều cho con..."

Kim Thái Hanh vờ không để ý đến vẻ sốt sắng của phụ thân cùng với cái nhìn ghen ghét từ Kim Nam Tuấn bên cạnh, chỉ vươn tay chỉ lên con khổng tước đang giương cánh, đàm đạm buông một câu.

"Cứu huynh ấy."

Nói xong cũng không cho những người đối diện có cơ hội phản ứng liền ngay lập tức ngã người ra sau, từ từ rơi xuống dòng dung nham nóng cháy cuồn cuộn. Kim Vân Điền hoảng hốt phát điên, vội vàng niệm một đoạn khẩu quyết ra lệnh cho khổng tước đi theo cứu Kim Thái Hanh lên. Ở phía xa, Kim Thái Hanh vô thức nhếch lên khóe miệng.

Đây là phương pháp duy nhất.

Phụ thân sẽ không để y chết, y biết rõ điều này. Nhưng dòng dung nham bỏng rát là thứ nhân loại chẳng thể tùy tiện đùa nghịch, vậy nên chỉ có một cách duy nhất cứu Kim Thái Hanh, chỉ có một thứ duy nhất cứu được Kim Thái Hanh.

Khổng tước.

Mẫn Doãn Kỳ.

Kim Thái Hanh càng ngàng càng có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng đánh áp lên thân thể từ bên dưới, ngày một gần, thời gian cứ như bị dung nham cắn nuốt, trôi theo gió sượt qua vành tai. Đúng lúc đó, xuất hiện trong tầm mắt y là một thứ vàng rực lấp lánh, nó dùng móng vuốt kẹp chặt lấy y, dần dần bay ngược lên trên.

Đây không phải là điều mà Kim Thái Hanh mong muốn.

Dùng toàn bộ nội lực còn sót huy động một đợt sức mạnh vào lòng bàn tay, Kim Thái Hanh nghiến răng ném về ngay phía đỉnh đầu của Mẫn Doãn Kỳ, nhìn thấy khổng tước kia lĩnh trọn chưởng phong của y, đau đớn gào lên đinh tai, sau đó mất đi trọng lực, không phòng bị cùng Kim Thái Hanh ngã một đường thẳng xuống.

Vào khoảnh khắc sắp chìm ngập trong dòng dung nham nóng bỏng, Kim Thái Hanh đột ngột tung người bám vào thân thể khổng tước của Mẫn Doãn Kỳ, cảm nhận hỏa diễm nóng cháy thiêu đốt từng tấc da thịt, nhưng cũng không quá đau đớn như y vẫn tưởng.

Hóa ra, chỉ cần cùng người đó ở chung một chỗ, cho dù có đứng trước sinh tử luân hồi cũng không đáng phải kể đến. Khí tức thân thuộc tràn ngập mọi ngóc ngách, luồn lách giống như muốn xâm nhập vào cả trái tim, cùng với xung quanh cô quạnh mang theo một luồng lửa nóng dần ăn mòn toàn bộ ý thức.

Thời điểm trước khi bản thân bị hút vào một đường hầm tối tăm sâu không thấy đáy, Kim Thái Hanh dùng sức ôm chặt lấy thân thể nóng cháy của Mẫn Doãn Kỳ, khóe miệng hơi nhếch, bằng giọng mũi khe khẽ nỉ non một câu.

"Sư huynh, nếu sau này ta bị thiêu thành quái vật, huynh nhất định phải chịu trách nhiệm với ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com