TruyenHHH.com

Yoontae Khong Tuoc Dong Nam Phi


"Nếu là ngươi, ta cam nguyện vì ngươi nhập ma.

-

.

[ thức tỉnh ]

|

Mẫn Doãn Kỳ ngồi lặng người trên ghế gỗ ngay giữa sân tiểu viện, mặc cho những người xung quanh từ đầu tới cuối vẫn luôn chú ý tới mọi động thái của hắn, hắn cũng chẳng mảy may để tâm. Hiện tại đã là cuối năm, gió đêm lạnh thấu xương thổi bay những bông tuyết tán loạn trong không khí, đem mái tóc chạm vào bờ vai, chạm nhẹ lên cả gương mặt mang vài phần hốc hác kia.

Mẫn Doãn Kỳ nặng nề nhắm chặt hai mắt.

Thật lạnh.

Bởi vì không có y ở đây, cho nên thật lạnh...

Quanh thân thể Mẫn Doãn Kỳ tỏa ra hơi thở lãnh khốc khiến người khác không dám lại gần, tựa như vào thời khắc hiện tại, đối với hắn, hết thảy vạn vật đều không còn tồn tại trong mắt. Mẫn Doãn Kỳ trước đó đã gần như chấp nhận hết thảy mọi việc tiếp theo xảy đến, thế nhưng vào khoảnh khắc chân chính đối diện, trong tâm trí hắn lại bỗng dưng xuất hiện quá nhiều thù hận, quá nhiều ghét bỏ, quá nhiều bi quan. Rằng vì sao hắn cùng với Kim Thái Hanh lại phải hứng chịu những thống khổ này, đứng trước lựa chọn duy nhất, một mất một còn. Nguyên do gì khiến những người kia ngay từ đầu đều muốn dồn họ vào chân tường.

Là khổng tước thì sao, là người của Kim gia thì thế nào? Cũng giống như Kim Thái Hanh không thể lựa chọn việc mình sinh ra đã là một phần của Kim gia, thì Mẫn Doãn Kỳ cũng vô phương khước từ dòng máu khổng tước chảy tràn trong huyết quản. Hai người họ, vốn bình bình lặng lặng sống cuộc đời dành cho cả hai, tại Vạn Khởi phong, cùng hương rượu lượn lờ quanh năm bầu bạn. Có điều tất cả, vẫn bị những người kia quấy nhiễu.

Mà Vạn Khởi phong ấy, chính hắn cũng không còn minh bạch đến lúc nào mới có thể quay trở lại.

Mẫn Doãn Kỳ có khoảng thời gian đã từng nghĩ rằng, với khả năng hiện tại của hắn liệu có thể một mình địch lại tất cả những người kia hay không, sau đó chẳng màng hết thảy tìm kiếm Kim Thái Hanh, đem y trở lại với cuộc sống trước kia mà cả hai vẫn luôn tâm niệm. Người ta nói nếm trải được rồi mới thấy lưu luyến, quả thực không sai. Cũng giống như tiểu hài tử bị phụ mẫu cấm cản rồi hoài niệm vị kẹo ngọt bọc đường thơm lừng ngoài đầu ngõ, Mẫn Doãn Kỳ nhớ nhung phát điên nụ cười thuần lương của Kim Thái Hanh, nhớ cái cách người kia từ một thiếu niên ngây ngốc vụt biến nam tử trưởng thành, nhưng vẫn hệt như xưa là một cái đuôi nhỏ ngày ngày theo sau lưng hắn. Nhớ gò má y ửng hồng mỗi lúc uống rượu, hoặc cố tình, hoặc vô ý, đều thập phần ỷ lại vào hắn. Hay là nhớ từng đoạn kí ức vụn vặt kể từ khi y phá vỡ guồng quay máy móc trong cuộc sống của Mẫn Doãn Kỳ, sau đó chân chính thay đổi, chân chính khuấy đảo, chân chính khiến hắn chìm sâu trong từng tư vị nhộn nhạo nơi đáy mắt bất kể khoảnh khắc gì.

Nếu ngày đó Kim Thái Hanh không đến, dưới trời mưa hôm ấy không có một thiếu niên ngây ngô giương ánh mắt kiên định lên nhìn hắn, hẳn là sẽ không có ngày hôm nay đúng chứ?

Mẫn Doãn Kỳ không rõ. Cái gọi là định mệnh, hắn không tin tưởng lắm, nhưng hắn tin vào mình và Kim Thái Hanh. Mẫn Doãn Kỳ không dễ động tâm, nhưng một khi đã động tâm thì trọn đời bất hối. Cho dù hiện tại có đi đến tình cảnh này, nhưng bởi vì thời điểm đó y đã xuất hiện, vậy nên Mẫn Doãn Kỳ cảm thấy mình cũng giống hệt như lời sư phụ xưa kia vẫn hay nói vậy...

Sư phụ hắn thường nghênh ngang trong sân tiểu viện của Vạn Khởi phong, trên tay là một vò hoa quế đã ủ qua quá nhiều năm. Sư phụ nghiện rượu ai cũng biết, vậy nên mỗi lời người nói ra, đều giống như mượn ngôn ngữ của men rượu để giải tỏa. Người hay nói:

"Hương rượu, đã nếm qua thì rất khó buông xuống..." Đã nếm qua, thì bao nhiêu cũng không đủ.

Hệt như hắn đối với Kim Thái Hanh, nhiều đến thế nào cũng không đủ, vĩnh viễn không bao giờ đủ.

Mẫn Doãn Kỳ vô thức cười nhạt.

Hắn từ khi nào thì cố chấp như vậy, từ khi nào thì ấu trĩ nhường ấy? Cũng không rõ nữa. Chỉ là mọi chuyện liên quan đến người kia, hắn đều muốn tận tâm tận lực giải quyết. Kim Nam Tuấn nói đúng, nếu không có hắn, kẻ bị phụ thân gã đem ra ép buộc tu ma chính là Kim Thái Hanh. Nghĩ đến tình cảnh Kim Thái Hanh bị ma tâm quấy phá, ngày ngày trải qua thống khổ bởi cảm giác thứ kia đang ăn mòn từng chút lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, hắn đã không tài nào chấp nhận nổi.

Nhập ma thì thế nào, chính phái thì làm sao, hắn chẳng quan tâm lắm. Đối với hắn, thứ duy nhất hiện hữu trong tâm trí chỉ còn lại mình Kim Thái Hanh. Dương quang bức người như thế, thiên chân vô tà đến vậy, phỏng chừng như mọi thứ liên quan đến Kim Thái Hanh đều giúp cho nơi tối tăm lạnh lẽo nhất trong đáy lòng hắn được sưởi ấm. Nếu đã không muốn y bị vấy bẩn, vậy thì cứ đổ hết mọi toan tính lên người hắn đi. Đứng ở trước mặt thay y gánh chịu hết thảy mọi giông bão, giống như thói quen đem y giấu phía sau lưng mình bất kể hoàn cảnh, cho dù là lúc trước hay hiện tại, vẫn chưa từng thay đổi.

Bởi vì đó là y, Mẫn Doãn Kỳ cam nguyện vì y nhập ma.

.

Đêm mỗi lúc một sâu.

Lặng nhìn từng gợn mây dần tản đi trên đỉnh trời, Mẫn Doãn Kỳ đè nén tiếng thở dài từ sâu nội tâm, lặng lẽ di chuyển một cỗ nội lực áp chế cái lạnh đang dần khuếch đại. Mọi chuyện đã đi xa khỏi tầm kiểm soát mà hắn có thể định liệu, cảm giác này, hàn khí này, tựa hồ muốn trong chớp mắt bao phủ lấy toàn bộ ý thức cùng tâm trí. Hắn không chắc mình có thể chống chọi được bao lâu, thanh tỉnh của đầu óc ngày càng bị rút ngắn, mà bản thân hiện tại thì lại vô phương để khống chế toàn bộ cục diện.

Giữa đêm.

Chỉ một từ duy nhất có thể diễn tả cảm giác lúc này – lạnh.

Khí lạnh giống như một con mãng xà kịch độc cuốn quanh cả người hắn, đem hắn ghìm chặt ở giữa rồi điên cuồng nhả từng đợt nọc độc lên cơ thể. Mẫn Doãn Kỳ loáng thoáng nghe thấy thanh âm những người bên cạnh nói hắn hãy mau vận ma công đi, láo nháo khiến người ta phát bực. Tai đã không còn phân biệt rõ ràng được từng loại âm thanh đang phát ra nữa, tất cả còn lại chỉ là một đống hỗn độn hòa cả vào nhau, đinh tai, khó chịu. Mãng xà lạnh lẽo vẫn như cũ quấn chặt lấy cơ thể không buông, giống như muốn dùng trăm phương ngàn kế không cho hắn có lấy bất cứ một cơ hội nào trốn thoát. Mẫn Doãn Kỳ còn tưởng như đầu lưỡi của con rắn kia đang từng chút xâm nhập vào sâu trong não tủy mình, đem theo hàn khí kinh người, đông đặc mọi giác quan. Thẳng cho đến khi hắn không thể chịu đựng nổi nữa, buông bỏ hết mọi vũ khí đầu hàng, lúc đó mới dừng lại...

Đoạn khẩu quyết ma tu Mẫn Doãn Kỳ đã đọc qua không biết bao nhiêu lần, cho dù trong tâm có bài xích cực điểm như thế nào, nhưng tâm trí vẫn phải tận lực ghi nhớ. Vào thời khắc này đem ra sử dụng, hắn không khỏi cười khổ một phen.

Mẫn Doãn Kỳ hắn, vẫn luôn nực cười như vậy.

Mà đáng cười hơn là, từ khi đoạn khẩu quyết phát ra từ miệng cùng với một cỗ nội lực hắc ám được hắn di chuyển trong đan điền, Mẫn Doãn Kỳ chợt cảm thấy mọi ngóc ngách của cơ thể như đang được rót vào một luồng hơi nóng đối nghịch hoàn toàn với trạng thái hiện tại, nhưng phá lệ vô cùng ngọt dịu, vô cùng trầm ấm, giống như cánh hoa anh đào ngày xuân chạm nhẹ lên từng tấc da thịt buốt lạnh, làm người ta tình nguyện trầm luân.

Cảm giác này, ngoài ý muốn khiến hắn thập phần sợ hãi.

Vốn đã biết tư vị kia không phải dạng tốt lành gì, song lí trí của Mẫn Doãn Kỳ vào thời điểm hiện tại đã quá kiệt quệ để làm chủ hết thảy. Không thể ngăn từng mạch máu khát khao kêu gào như muốn có được nhiều hơn nữa, nhiều hơn cả như vậy nữa. Hơi ấm ít ỏi này vốn không đủ, ngay từ đầu đã không đủ...

Ngay từ đầu, đã quá cám dỗ.

Mẫn Doãn Kỳ cắn chặt khớp hàm, bản thân vốn đã sắp buông bỏ hết mọi phòng bị để chìm sâu vào hố đen ngọt ngào đang bày sẵn, thế nhưng trong một khoảnh khắc hắn đột nhiên nhận ra rằng mình không thể. Cho dù chỉ còn một tia thanh tỉnh duy nhất sót lại, hắn cũng phải gắng gượng đến cùng. Bởi vì hơn ai hết, Mẫn Doãn Kỳ hiểu rõ hành động lần này có bao nhiêu phần may rủi.

Nếu may mắn áp chế được tâm ma chế trụ trong từng mạch máu cùng với trái tim dần hắc hóa, hắn sẽ trở nên như lời Kim Nam Tuấn nói, là một thứ mà có lẽ ngay cả hắn cũng không thể lường trước được rằng sẽ cường đại bao nhiêu. Nhưng ngược lại nếu xui xẻo, thì lúc đó cũng chẳng còn gì đáng để quan tâm nữa. Triệt để trở thành công cụ cho lũ người kia, triệt để u u mê mê trong một vòng tròn không lối thoát dành riêng cho bản thân hắn, giống như từng câu từ của đoạn ma công đang lặp đi lặp lại lúc này, xoay vòng, chìm ngập, khỏa lấp, lại quá đỗi ám ảnh, quá đỗi bức người, quá đỗi tà môn, từng chút từng chút một khống chế...

Bởi thế cho nên, giữ lại một tia thanh tỉnh cuối cùng, cũng giống như sát thủ khi hành động luôn giấu vào trong cơ thể một con dao nhọn sắc bén, không đến thời khắc mấu chốt thì không lấy ra, cho dù trước đó có phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ cùng uất hận, thì cũng đều đã nằm trong định liệu. Mẫn Doãn Kỳ chỉ hi vọng rằng lưỡi dao mà hắn giữ lại kia, đủ cường hãn, đủ cứng cỏi, đủ quyền năng để bằng một nhát chém khi thức tỉnh giúp hắn phá tan mọi gông cùm phong bế tâm trí, để hắn có cơ hội giao cả sinh mệnh của bản thân ra, cùng y đánh cược một phen.

Cùng nhau, chống lại số mệnh một phen...

Mẫn Doãn Kỳ có lẽ đã ở trong tâm trí giãy giụa quá lâu, mà tạm thời không để ý đến đám người từ đầu vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của mình. Hắn không nhìn thấy được tình trạng bản thân hiện giờ, nhưng Kim Nam Tuấn thì có.

Chân mày gã nhíu lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía trước qua từng thời từng khắc đều không ngừng run rẩy, tựa hồ như hết thảy cái lạnh trong không gian đều bị Mẫn Doãn Kỳ hút đi toàn bộ. Nội lực không biết từ bao giờ đã được gã triệu hồi xuống lòng bàn tay, tùy thời đều có thể xuất đi trợ lực người kia, thế nhưng... gã không dám.

Y phục trắng thuần hòa cùng một thể với tuyết lạnh đang không ngừng rơi xuống nơi đầu vai, tóc mai theo gió bay hỗn loạn, cùng đôi mắt hẹp dài nhắm chặt khiến Kim Nam Tuấn không tài nào đoán ra người đó đang suy nghĩ cái gì... Nhìn cảnh tượng này, mong manh đến mức Kim Nam Tuấn bỗng nhiên nghĩ rằng sự hấp tấp của bản thân có khả năng hủy hoại toàn bộ. Gã chỉ cần sơ sảy một chút thôi, chỉ cần lỡ tay chạm đến một tầng không khí của nơi kia, tất thảy đều sẽ ngay lập tức sụp đổ, ngay lập tức vỡ vụn thành từng hạt bụi nhỏ rơi xuống lòng bàn tay gã vô phương vãn hồi...

Song Kim Nam Tuấn vẫn bước lên một bước.

Gã chẳng lí giải được hành động này, chỉ biết là lúc ý thức dần thanh tỉnh trở lại, thì gã chỉ còn cách Mẫn Doãn Kỳ chưa đến một bước chân. Linh khí dần được tụ lại trong lòng bàn tay, nhưng ngay khi gã còn chưa kịp làm gì, thì Mẫn Doãn Kỳ đang nhắm mắt ở kia đột nhiên quay đầu lại nhìn gã, quang mang lóe lên trong đồng tử khiến Kim Nam Tuấn cảm giác như vừa bị một luồng sức mạnh cường đại nào đó khống chế, ép buộc đình chỉ chuyển động...

Cảm giác ấy đi qua rất nhanh, chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi rồi lại tự động phiêu tán vào không trung. Thế nhưng thứ tồn đọng trong trí não Kim Nam Tuấn thì không thể tán đi nhanh như vậy...

Rõ ràng chỉ là một khắc ngắn ngủi, rõ ràng chỉ là một ánh mắt, song luồng sức mạnh ẩn sâu trong đó giống hệt lưỡi dao sắc lạnh từng chút kề vào cổ gã, vô pháp kháng cự, vô pháp li khai. Có lẽ chỉ mình Kim Nam Tuấn ở gần Mẫn Doãn Kỳ nhất mới phát giác ra điều này, tuy ngay sau đó đã ma khí đang hoành hành nuốt chửng kì hết, Kim Nam Tuấn vẫn thấy rõ được quyền năng từ người kia. Cường đại đến như vậy, cao cao tại thượng đến như vậy, ép gã đến không thể thở nổi như vậy, Mẫn Doãn Kỳ... mạnh mẽ đến như vậy...

Chỉ có điều, Kim Nam Tuấn lúc này bỗng nhiên, lại không biết nên làm sao mới tốt...

Gã xoắn xuýt hồi lâu, hiển nhiên không thể nhìn thấy Mẫn Doãn Kỳ vào khoảnh khắc cuối cùng lẳng lặng cúi thấp đầu, đối diện với nền tuyết trắng xóa không nhìn thấy điểm kết thúc ở dưới chân, khóe miệng cực khổ mấp máy tên của một người. Tựa hồ dùng hết thảy sức lực cùng thanh tỉnh còn sót lại để nói ra, thanh âm càng khản đặc đau thương, mang theo một tia khát cầu cùng tình ý không thể nói rõ, trong đêm đông phiêu tán...

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Kim Nam Tuấn vào thời điểm dứt khỏi suy nghĩ ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này gã cũng sẽ không bao giờ quên được. Chỉ thấy trên nền trời từng bông tuyết đang du tẩu, đột nhiên một luồng ánh sáng cực kì chói mắt bằng tốc độ kinh người cấp tốc xé tán bầu trời đêm. Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt một góc khoảng trời, lửa nóng không bao giờ tắt tựa hồ muốn trong khoảnh khắc đốt cháy hết thảy cảnh trí xung quanh. Tuyết lạnh cùng gió đêm hay là bất kể cái gì khác, lúc này đều không đáng tồn tại trong mắt người kia...

Hoặc là nói, con vật kia.

Kim Nam Tuấn cùng những người khác đồng loạt ngây người.

Đã từng chuẩn bị tâm lí, đã từng tự vẽ ra muôn hình vạn trạng, thế nhưng vào thời điểm chân chính đối mặt với thứ được gọi là khổng tước, còn là con khổng tước mà mình có thể nắm trong tay tùy ý điều khiển theo ý muốn, tất cả bọn họ đều có phần không tin vào mắt.

Kim Vân Điền chẳng thèm kìm chế ý cười, khóe môi bắt đầu lẩm bẩm vài đoạn khẩu quyết không hoàn chỉnh, như là kêu gọi, nhưng càng có phần giống với bùa chú chiêu hồn hơn. Khổng tước ở trên cao sau khi nghe được thanh âm của ông ta thì dần bay thấp xuống, song lại tựa hồ không cam lòng, đột nhiên rướn cổ gào lên một tiếng. Thanh âm của thần thú kiêu hùng khản đặc, mang theo hơi thở cổ xưa, đập vào màng nhĩ khiến người ta kinh hồn bạt vía. Kim Vân Điền cả kinh, giật mình tiếp tục lẩm bẩm trong cuống họng, lần này không chỉ là khẩu quyết mà còn cộng thêm cả nội lực áp chế vật đang ngự tại bầu trời. Giằng co một hồi, rốt cuộc cũng miễn cưỡng coi như đàn áp được cơn thịnh nộ từ khổng tước.

Kim Nam Tuấn ở một bên từ đầu tới cuối thu gọn mọi diễn biến vào trong tầm mắt, nhìn lên khổng tước một thân lửa nóng sáng rực kia, lại nhìn vào ghế gỗ mà không lâu trước đó Mẫn Doãn Kỳ còn ngồi ở trên nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng vẫn chẳng xua tan được nỗi lo sợ xa lạ đang ngày một khuếch đại tại tâm trí gã.

Kim Nam Tuấn thực sự không rõ, cảm giác này nên được gọi là gì...

-

.

[ sâu đậm ]

|

Kim Thái Hanh vào thời điểm tỉnh lại, ý nghĩa đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là 'Mình còn sống sao?'

Còn sống...

Vậy Mẫn Doãn Kỳ?

Ngay lập tức bật dậy khỏi nơi đang nằm, Kim Thái Hanh cũng chẳng để tâm đến khung cảnh xung quanh có bao nhiêu quen thuộc, từ đầu tới cuối chỉ tâm niệm duy nhất Mẫn Doãn Kỳ, về an nguy của hắn, cùng những lời bản thân đã hứa. Tận cho đến khi cửa phòng có người mở ra rồi lại đóng vào, y vẫn chưa phát hiện ra.

Người đối diện hơi nhíu mày trước tình trạng của y, nhưng cũng không ngăn cản. Qua thêm một lúc, hắn mới lẳng lặng cất tiếng.

"Tỉnh?"

Kim Thái Hanh đang loay hoay trong phòng tìm kiếm đồ đạc bởi vì một câu nói của người kia mà bất chợt giật mình, vội vã quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mặt thâm trầm nhưng cũng quá đỗi thân thuộc đang quan sát mình.

Y có chút ngạc nhiên.

"Điền Chính Quốc? Ngươi làm gì ở đây?"

"Cứu ngươi."

Kim Thái Hanh phát hiện, từ sau lần chia tách trước đến hiện giờ gặp lại, Điền Chính Quốc tựa hồ đã thay đổi rất nhiều. Trầm lặng hơn, bình tĩnh hơn, ánh mắt nhìn Kim Thái Hanh, cũng có thêm nhiều phần ẩn nhẫn hơn. Có thể còn xuất hiện thêm vài tia tình tự khác, nhưng nó chính xác là gì Kim Thái Hanh không muốn dụng tâm tìm hiểu. Đối với một số chuyện y nghĩ rằng, trốn tránh coi như không nghe không thấy không biết vẫn là phương pháp hoàn hảo nhất.

"Ta vẫn luôn không yên tâm về ngươi." Điền Chính Quốc thở dài. "Xin lỗi vì lại đem ngươi về đây, nhưng tình trạng lúc đó... Ta thực không còn cách nào khác. Khi ta đến, núi Tửu Linh đã bị người ta dùng kết giới chặn hết mọi lối vào..."

"Ta hôn mê bao lâu rồi?"

"Ba tháng."

"Cái gì???"

Kim Thái Hanh triệt để ngây người.

Quả thực, tại khoảnh khắc y thức dậy vẫn luôn có một loại cảm giác rằng trong khi hôn mê thời gian đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi. Ngủ một giấc, đau đớn trước kia hoàn toàn hồi phục, ý thức thanh tỉnh, y phục sạch sẽ, tưởng chừng giống như mình đã trải qua cả một đời. Y cố gắng dối gạt bản thân, lo sợ rằng mình đã muộn mất, tâm niệm mọi cố gắng cuối cùng vẫn có thể giúp ích được cho người kia.

Thế nhưng... đã ba tháng trôi qua rồi sao?

"Ta..." Kim Thái Hanh cật lực bình ổn hơi thở. "Cái kia... Ở ngoài hiện tại thế nào rồi?"

"Rất loạn."

Đối diện với vẻ sốt sắng cùng hoảng loạn từ Kim Thái Hanh sau câu nói vừa rồi, Điền Chính Quốc cũng chỉ vô lực lắc đầu. Đặt những thứ đang cầm trên tay xuống bàn, lại tiếp tục bưng một chén cháo nhỏ từ trong lồng ra đưa đến trước mặt Kim Thái Hanh, xong xuôi hết thảy mới lên tiếng.

"Ngươi trước ăn chút cháo tẩm bổ đi đã, hôn mê đã ba tháng rồi, sức khỏe cũng cần..."

"Ta phải đi tìm huynh ấy."

"Ta nói..."

"Ta bắt buộc phải tìm huynh ấy."

Kim Thái Hanh gần như là gằn lên ngắt lời Điền Chính Quốc. Ở phía kia, Điền Chính Quốc tựa hồ đã đoán trước được phản ứng của y, hắn chẳng nói thêm lời dư thừa nào, chỉ bằng hành động ép buộc Kim Thái Hanh ngồi xuống ghế rồi cùng y đấu mắt trong giây lát. Đến cuối cùng, hắn khó khăn di rời tầm nhìn, không nặng không nhẹ buông một câu.

"Thái Hanh."

Thái Hanh so với Kim Thái Hanh, nhiều ít chỉ hơn nhau một từ, nhưng Điền Chính Quốc đối với một từ bị khuyết đi đó bỏ ra bao nhiêu tâm ý, một từ như là còn ẩn chứa cả quyết định dùng chính sinh mệnh để đánh đổi khó khăn cỡ nào, ngoài hắn ra có lẽ cũng chẳng còn ai đong đoán được.

Bao gồm cả Kim Thái Hanh.

"Người ngươi muốn tìm, hiện tại không thể gặp được nữa."

"..."

"Mẫn Doãn Kỳ nhập ma rồi."

Thanh âm của Điền Chính Quốc vẫn đều đều như trước, giống như chỉ đang nói đến việc chén trà ngày hôm nay không đậm vị như mọi khi khiến hắn vô cùng phật ý chứ không phải là vấn đề của người kia, ngoài vẻ thong thả thường lệ còn ẩn chứa thêm vài phần chán ghét. Song Kim Thái Hanh chẳng còn tâm trí đâu để chú ý đến sự thay đổi trong biểu tình của Điền Chính Quốc nữa, y ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không biết lấy đâu ra khí lực mà có thể thoát khỏi chế trụ của người đối diện, đoạn phi nhanh ra khỏi căn phòng. Điền Chính Quốc ở phía sau giận dữ gào lên.

"Kim Thái Hanh."

Y mặc kệ hắn, vẫn tiếp tục phi thân về phía trước. Có điều y không ngờ rằng muốn thoát khỏi Điền Chính Quốc lại khó khăn đến vậy, sau một hồi giằng co y vẫn bị Điền Chính Quốc khống chế trở lại, cùng với một tầng kết giới nữa được hắn bổ sung bao quanh nơi họ đang đứng. Trong tròng mắt của Điền Chính Quốc ngập tràn tơ máu.

"Thái Hanh, nghe ta nói."

"Ngươi đừng ép người quá đáng. Bắt ta lại, còn tạo kết giới, ngươi đang muốn bức ta đến đường cùng sao?"

"Ta chỉ..."

"Điền Chính Quốc, đừng để chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không thể tiếp tục làm."

Kim Thái Hanh nói xong những lời này thì ngay lập tức xoay người, hướng về một bên bắt đầu phá kết giới. Có lẽ khi đó y quay đi quá nhanh, vậy nên cũng không nhìn thấy biểu tình trên mặt Điền Chính Quốc sau câu nói kia có bao nhiêu vặn vẹo. Qua một lúc, hắn đột nhiên bật cười.

Khi trước hắn thả Kim Thái Hanh đi tìm Mẫn Doãn Kỳ, y nói rằng hi vọng họ vẫn còn có thể làm bằng hữu. Hiện tại vẫn là hắn, ngăn cản không cho y gặp mặt kẻ kia, không cho y tự đâm đầu vào nguy hiểm cùng mù quáng đau khổ, mà Kim Thái Hanh lại lập tức muốn phá bỏ lời hứa khi trước?

Chỉ duy nhất Mẫn Doãn Kỳ mới đủ sức làm cho Kim Thái Hanh dao động hay sao? Chỉ khi gặp những chuyện liên quan đến Mẫn Doãn Kỳ, Kim Thái Hanh mới rủ lòng ban phát cho hắn vài phần tình cảm vụn vặt?

Trong mắt Kim Thái Hanh... chỉ có mình Mẫn Doãn Kỳ thôi à?

Từ khi nào thì Điền Chính Quốc hắn lại nực cười như vậy?

Tiếng cười gằn của hắn truyền đến tai Kim Thái Hanh, y vô thức quay đầu lại, song ở phía đối diện không phải là ánh mắt mang quá nhiều tình cảm của Điền Chính Quốc như mọi khi nữa, mà lúc này chỉ còn thân ảnh tịch mịch cô đơn. Đầu hắn cúi gằm, tóc mai che đi vài phần góc cạnh khiến gương mặt trở nên nhu hòa đến cực điểm, tưởng chừng như thời khắc này hắn vẫn còn là một Điền Chính Quốc của thuở thiếu niên, là sự ngây ngốc khờ dại đã từng cùng Kim Thái Hanh trải qua mười ba năm không đáng quên cũng chẳng đáng nhớ.

Kim Thái Hanh không biết mình đã từng động tâm với Điền Chính Quốc hay chưa. Dường như những năm tháng khi xưa mờ nhạt quá, hoặc có thể sự hiện hữu của Mẫn Doãn Kỳ trong y lớn đến mức Kim Thái Hanh không tài nào ghi nhớ thêm bất cứ bóng hình một ai khác. Hay đơn giản là do, thời điểm Điền Chính Quốc ở cạnh y bọn họ vừa vặn chỉ có thể trở thành bằng hữu, không hơn.

Ít nhất đối với Kim Thái Hanh thì là như thế.

Điền Chính Quốc đột nhiên xuất hiện rồi bảo hộ y hết lần này đến lần khác, Kim Thái Hanh có chút không thể thích ứng được. Mười ba năm kia tuy dài, nhưng trong lòng Kim Thái Hanh biết rõ mười năm về sau mới chân chính là cuộc sống của y. Đã quen cùng với người kia vượt qua năm dài tháng rộng, đã quen số mệnh này bắt buộc phải gắn liền với người kia, hiện tại cho dù có đâm đầu vào nguy hiểm thì sao, có tự hủy hoại đi bản thân mình thì thế nào, cũng không còn đáng quan tâm nữa. Bởi vậy Kim Thái Hanh chỉ mong Điền Chính Quốc không còn đặt quá nhiều tâm tư lên bản thân mình, y từ nhỏ chán ghét bị trói buộc cỡ nào hắn là người hiểu rõ nhất, tại sao cứ luôn ép y phải đi đến giới hạn?

"Huyết Thạch đã bị hủy rồi."

Điền Chính Quốc không nặng không nhẹ nói một câu, cũng đồng thời kéo Kim Thái Hanh ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man. Y khẽ thở dài, không trốn tránh ánh mắt của Điền Chính Quốc nữa mà đều đều lên tiếng.

"Hiện tại ta chính là huyết thạch của huynh ấy."

Điền Chính Quốc một lần nữa biểu hiện như đã biết được hết thảy sự tình diễn ra. Hắn bước lên hai bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, khóe miệng mang một nụ cười khổ sở, lắc đầu.

"Ngươi suy nghĩ quá đơn giản, ngươi... Ta nói ngươi đi tìm Huyết Thạch ngươi liền đi, có bao giờ suy nghĩ đến việc ta có khả năng đang lừa ngươi chưa? Ngươi nghe nói Mẫn Doãn Kỳ nhập ma liền muốn ngay lập tức chạy theo hắn, đã từng nghĩ đến bản thân ngươi hiện giờ mang huyết thạch trong người cũng không biết cách làm sao vực dậy hắn ta chưa? Ngươi đã từng nghĩ đến mình ấu trĩ cỡ nào chưa?"

Đã từng nghĩ đến ta chưa?

Những lời này, Điền Chính Quốc lựa chọn nuốt xuống khỏi cổ họng, bởi Kim Thái Hanh ngay cả bản thân cũng không để ý đến thì liệu còn có tâm trí quan tâm đến một ngoại nhân như hắn sao? Hắn không cần thiết phải rước lấy nực cười, tuy rằng, cũng thực đau lòng...

"Ta biết mình mù quáng..." Kim Thái Hanh hít sâu một hơi. "Nhưng... thì sao? Ta không tin lời ngươi liệu có còn lựa chọn nào khác? Ta không biết cách giúp huynh ấy thức tỉnh, chẳng lẽ cứ ở nơi này ngây ngây ngốc ngốc đợi hắn ngày một bị ăn mòn? Ngươi nói xem có thể không, Điền Chính Quốc?"

Điền Chính Quốc cứng ngắc lắc đầu.

Bởi vì ta không thể, cho nên mới không cam nguyện để người mà ta mù quáng bảo vệ, lại ở ngay trước mắt vì một nam nhân khác đồng ý đánh đổi hết thảy, mang một biểu tình ấu trĩ tương đồng với ta, xả thân vì kẻ khác. Kim Thái Hanh ngươi biết ta không thể, cũng hiểu rõ tình cảm của ta đối với ngươi đồng dạng như ngươi đối với Mẫn Doãn Kỳ, chấp niệm như vậy, ăn sâu bén rễ như vậy, không thể thoát ra như vậy, hà cớ gì không cho ta lấy một tia đồng tình, lại cứ hết lần này đến lần khác bức ta tới tuyệt lộ?

"Khổng tước tính hỏa, muốn chân chính thức tỉnh cần phải cùng với Huyết Thạch ở trong lô hỏa thiêu đốt bảy canh giờ, để cho Huyết Thạch cùng với máu thuần trong người khổng tước hòa quyện tuyệt đối. Khổng tước và Huyết Thạch phá tan vỏ ngoài dung nhập lẫn nhau, tạo thành một thể thống nhất, trùng sinh trong biển lửa hóa thành thần điểu chân chính. Đến lúc đó mới có thể tự do điều khiển thần lực..."

"Ngươi sao biết được những chuyện này?"

Điền Chính Quốc không nhìn Kim Thái Hanh, thuật pháp trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ rồi lại phân tách, vào khoảnh khắc cuối cùng cũng đồng thời kéo theo mọi kết giới sụp đổ. Một màn nay quá quen thuộc, quen thuộc đến mức Điền Chính Quốc bỗng dưng muốn ngửa đầu cười thật to. Hắn không nặng không nhẹ tiếp tục.

"Trên lí thuyết là vậy, nhưng Mẫn Doãn Kỳ thức tỉnh thần lực bằng ma pháp, dơ bẩn vốn là điều thần thú cực độ bài xích. Huyết Thạch trong người ngươi cũng không thuần khiết, tuy nói đã được ngươi hấp thụ, đã hòa quyện cùng với máu của ngươi, song so với một viên Huyết Thạch chân chính ngươi vẫn không thể so bì được..."

"Ta..."

Kim Thái Hanh lúc này có chút không biết dùng lời gì để ứng đối, y bị Điền Chính Quốc dẫn dắt vào một mê cung kì dị mà mình chưa từng thấy qua, cho dù có cật lực tìm hiểu cũng không tài nào thấu triệt được hết mọi huyền cơ ẩn giấu bên trong.

"Vậy nên điều ta muốn nói với ngươi... Là ngươi, có thể lựa chọn."

Điền Chính Quốc ngập ngừng lên tiếng, hắn nhắm mắt bịt tai vẫn biết rõ người kia sẽ lựa chọn thế nào, tuy nhiên vẫn muốn thử một lần, thử dùng hết thảy mọi điều mình am hiểu cùng cả bản thân đánh cược một lần, để xem Kim Thái Hanh rốt cuộc đặt hắn ở đâu trong trái tim mà hắn không bao giờ chạm đến nổi kia.

Cuối cùng, hắn vẫn thua.

"Ta sẽ... đi tìm huynh ấy..."

Điền Chính Quốc nghe được câu nói của Kim Thái Hanh, chỉ đơn giản buông nhẹ một tiếng cười khổ.

Kim Thái Hanh ngươi hãy nhớ, ngày hôm nay hết thảy đều là do ngươi lựa chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com