Yoonsic Cover Cong Chua Ai Nu Dong
Chuyện xảy ra khi trời sắp sang thu. Cây anh đào xanh tươi thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc lá vàng lặng lẽ rơi xuống.Trường MAX ở khu vực khác gửi lời mời giao lưu học tập đến Học Viện Anh Đào. Họ mong rằng trường có thể gửi vài học sinh ưu tú đến đó để giao lưu học tập và về các phương diện khác.Thời gian giao lưu học sinh là một tuần, cũng chẳng lâu lắm.Học Viện Anh Đào đồng ý nên cử ba học sinh đi giao lưu. Trong đó có hai nữ một nam, theo thứ tự là phó chủ tịch hội học sinh Kim Thái Nghiên, bí thư hội học sinh Hoàng Mỹ Anh và hội trưởng hội thể dục Cố Mạc Hiên.Một chuyện không lớn, Học Viện Anh Đào cũng được mời giao lưu rất nhiều lần rồi.Chỉ là khi ba học sinh kia gần xuất phát thì trường MAX lại gửi thư yêu cầu, hy vọng có thêm chủ tịch hội học sinh. Thế nên Trịnh Tú Nghiên cũng phải đi.Hiệu trưởng suy nghĩ rồi cũng đồng ý. Trịnh Tú Nghiên cũng không tiện từ chối.Vậy là một chuyện không to tát trở thành chuyện đáng suy nghĩ. Lâm Duẫn Nhi không thể đi theo.Tuy rằng công chúa rất muốn đem Lâm Duẫn Nhi theo nhưng lại sợ Lâm Duẫn Nhi không thể thích ứng với sinh hoạt của trường MAX. Hoặc là khi đến đó, cậu ấy sẽ bị học sinh ở đó đồn đại nhảm nhí, không được thoải mái.Thế nên cho dù không muốn nghĩ nhưng công chúa không thể không lo lắng. Công chúa và Lâm Duẫn Nhi sắp xa nhau một tuần."Hả? Nghiên phải đi qua trường MAX?" Buổi tối công chúa kéo Lâm Duẫn Nhi nói chuyện này, hai hàng lông mày của Lâm Duẫn Nhi nhíu lại thành chữ bát. Nàng cố gắng phớt lờ nhưng lại không thể giấu đi vẻ thất lạc, nhẹ nhàng hỏi công chúa."Ừm." Công chúa so với Lâm Duẫn Nhi hiểu rõ hoàn cảnh hơn nhiều. Vừa 'ăn đậu hủ' của Lâm Duẫn Nhi, vừa trả lời."Này... này.... khoan... này..." Lâm Duẫn Nhi khổ sở chịu đựng nhìn công chúa 'ăn đậu hủ', hỏi: "Này... này... Nghiên phải đi trong bao lâu?""Một tuần.""Một tuần?" Lâu vậy sao?Trong lòng Lâm Duẫn Nhi cằn nhằn nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Thật ra... thật ra... cũng không lâu lắm... Chỉ có bảy ngày... ah~ ... 168 giờ... 10.080 phút... 604.800 giây thôi... mà... Khi Nghiên đi rồi, mình chỉ cần đếm đủ 604.800 giây là có thể gặp nhau."(Lau mồ hôi... Duẫn Nhi à... miệng nói thì rất mau... mà lại tính rõ đến vậy à?)Công chúa thấy Lâm Duẫn Nhi như vậy đột nhiên muốn bắt nạt. Dù trong lúc này làm thế không tốt cho lắm."Này Duẫn Nhi." Mỉm cười: "Hôm nay cậu để mình hôn 604.800 cái được không?""Hể?... Chuyện này..." Thật ra Lâm Duẫn Nhi muốn hỏi, có thể đi theo hay không? Nhưng cả buổi vẫn không hỏi được.Nghiên.... Mình rất muốn đi cùng với cậu.Ngày công chúa phải đi cũng đã đến.Ngày hôm sau công chúa phải đi cùng ba học sinh ưu tú kia rời khỏi Học Viện Anh Đào đi đến trường MAX. Trước lúc đi, công chúa còn đặc biệt thao thao bất tuyệt dặn dò Lâm Duẫn Nhi.Không cho Lâm Duẫn Nhi đến gần nam sinh càng không thể đến quá gần nữ sinh. Mỗi ngày Lâm Duẫn Nhi phải chờ nàng gọi điện thoại, mỗi ngày phải viết nhật ký chờ công chúa trở về xem.Nghe thế Lâm Duẫn Nhi sững sờ.Thật ra công chúa lúc nào cũng lải nhải, đến cùng vẫn là lải nhải... Tại sao từ trước đến nay Lâm Duẫn Nhi không phát hiện ra?Nhưng mà khi công chúa lải nhải vẫn rất đẹp, thế là được rồi.Sau đó công chúa rời đi. Lâm Duẫn Nhi bắt đầu một tuần không có công chúa bên cạnh.Một tuần? Phải, phải, không lâu! Thật sự không dài, chỉ cần đếm ngược 604.800 giây là đủ.* * * * * * * * * * * * * * *Lâm Duẫn Nhi bắt đầu về nhà một mình, ăn cơm một mình, đi dạo phố một mình.Thật ra không có công chúa, Lâm Duẫn Nhi cũng chẳng có tâm trạng dạo phố, trước giờ nàng vốn không thích mua sắm. Bây giờ muốn nàng một mình đi mua sắm, thật cô đơn.Lâm Duẫn Nhi đột nhiên phát hiện. Thì ra chỉ có một người, cô đơn đến vậy.Qua một lúc, Lâm Duẫn Nhi về nhà. Sau đó cứ ở trong phòng lên mạng, mỗi ngày chờ điện thoại của công chúa là được rồi.Lâm Duẫn Nhi thích lên mạng, tìm kiếm thông tin về công chúa. Dù những thông tin đó nàng đã xem rất nhiều lần nhưng vẫn thích xem.Ngày đầu tiên công chúa rất nhanh đã điện thoại cho Lâm Duẫn Nhi."Duẫn Nhi, cậu có nhớ mình không?""Nhớ.""Thật sao?""Thật.""Nhớ làm sao?""Rất nhớ, rất nhớ."E hèm, ngày đầu tiên đã trôi qua, còn lại 518.400 giây là có thể gặp lại công chúa.-------------------"Buổi gặp mặt?" Giờ nghỉ trưa, Lâm Duẫn Nhi mở to hai mắt nhìn nữ sinh trước mặt. Nàng không thể tin được điều vừa nghe thấy."Phải phải, làm ơn... Lâm Duẫn Nhi. Mình biết cậu không thích nhưng vì còn thiếu một người.""Dù vậy cũng không được." Nếu để công chúa biết chuyện này cậu ấy nhất định sẽ tức giận. Hơn nữa Lâm Duẫn Nhi luôn cảm thấy, công chúa nhất định sẽ biết."Van xin cậu mà, Duẫn Nhi ~~~~""Xin lỗi nhưng thật sự không được.""..." Khóc thét."..." Làm ơn, đừng có khóc... Cho dù cậu khóc mình cũng không thể đồng ý."Duẫn Nhi! Chân thành, chân thành van xin cậu... Cậu chỉ cần ở đó làm bộ một chút, bổ sung cho đủ số là được rồi. Làm ơn, làm ơn đi mà!" Vẫn tiếp tục khóc: "Hơn nữa, dù nói là buổi gặp mặt nhưng đâu nhất định phải ghép đôi.""Mình...""Duẫn Nhi... oa oa~~~""..." Ai lại dùng cái dáng vẻ khóc lóc đó ép buộc người ta đi gặp mặt chứ, nếu Nghiên biết, cậu ấy sẽ giận."Duẫn Nhi... chỉ cần cậu đồng ý, mình biết ơn cậu cả đời!""Thế... mình đến một chút rồi về.""Được, được, không thành vấn đề. Cám ơn cậu nhiều lắm, Duẫn Nhi."Công chúa nhất định sẽ giận, thật sự sẽ giận.* * * * * * * * * * * * * * * * * * * *Ngày thứ hai lúc công chúa điện thoại, thật hiếm thấy Lâm Duẫn Nhi nói nhiều như vậy, chủ yếu là nàng muốn kể cho công chúa nghe về 'buổi gặp mặt'. Thế nhưng vòng tới vòng lui, nàng vẫn không dám nói... Công chúa sẽ giận, nhất định sẽ giận mất.Nhưng mà biết công chúa sẽ giận, còn đồng ý! Người không tốt là nàng... oa oa oa~~! Lâm Duẫn Nhi phải làm gì đây? Nên làm sao đây? Nếu như công chúa ở đây nhất định sẽ không để xảy ra chuyện đó."Duẫn Nhi... hôm nay cậu có chuyện gì cần nói với mình không?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của công chúa."Không... không có... Nghiên, ngủ ngon!""Ngủ ngon.""..." Á a, quả nhiên là không dám nói.Kết quả là ngày hôm sau Lâm Duẫn Nhi bị kéo đến buổi gặp mặt.Trong phòng ăn có cả đám người, nam nữ đều có, vô cùng náo nhiệt.Lâm Duẫn Nhi vào chỗ ngồi, từ khi bước vào phòng ăn, đầu óc của nàng liền lập tức bay vào 'không gian'.Bốn ngày... bốn ngày nữa là công chúa về. Bốn ngày... bốn ngày dài bao nhiêu đây?Tiếp tục nghĩ, liên tục nghĩ... Bỏ đi, lúc này cũng rảnh, chỉ ngồi đây thôi, tính xem còn bao nhiêu giây... (Duẫn Nhi thật sự thích cái việc này nhỉ?)Để xem, 4x24x60x60=...Bất ngờ, lỗ tai của Lâm Duẫn Nhi nghe thấy một đoạn nhạc hết sức quen thuộc. Bởi vì đó là tiếng chuông điện thoại của nàng và công chúa.Lâm Duẫn Nhi nghe thấy tiếng chuông điện thoại giống mình liền bay từ hành tinh nào đó về lại Trái Đất. Nhìn nơi phát ra đoạn nhạc."..." Đó là tiếng chuông điện thoại của một người con trai, rất đẹp trai.Thì ra... không phải công chúa.Thì ra không chỉ có Lâm Duẫn Nhi và công chúa dùng bài nhạc này làm nhạc chuông.Đột nhiên Lâm Duẫn Nhi có chút khó chịu.Thì ra hai nàng không phải là độc nhất vô nhị."..." Thất thần, cụp mắt."Sao nhìn cậu khổ sở vậy?" Người con trai kia bất ngờ quay sang phía Lâm Duẫn Nhi, hỏi."Hả?" Lâm Duẫn Nhi giật mình, ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn người con trai. Thì ra từ khi ngồi xuống đến giờ, nàng bị người ta xem là không khí. Hắn là người đầu tiên nói chuyện với Lâm Duẫn Nhi.Người con trai nhìn Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt mạnh mẽ làm Lâm Duẫn Nhi không rét mà run: "Từ lúc bắt đầu đến giờ, cậu không có tập trung.""Xin lỗi..." Lâm Duẫn Nhi cúi đầu."..." Người con trai nhìn Lâm Duẫn Nhi một chút. Có vẻ rất chán ghét hành vi của Lâm Duẫn Nhi nên liền xoay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn cô ấy nữa.Trong lúc đang lúng túng, đám con trai có người đề nghị cùng đi ra ngoài.Các cô gái cũng có vẻ đang chán nên vui vẻ đồng ý.Lâm Duẫn Nhi vẫn không tập trung. Thật ra lúc nào cũng thất thần là một hành vi không lịch sự nên người con trai kia giận cũng dễ hiểu."Woa! Mấy cậu xem, cặp chó mèo kia dễ thương quá." Đi ngang qua một cửa hàng phụ kiện, một cô gái đột nhiên nhìn vào bên trong, vui vẻ hô lên.Lâm Duẫn Nhi hoàn hồn cũng tò mò xoay đầu nhìn vào trong tiệm. Là một phụ kiện nhỏ, có một chú mèo và một chú cún.Một chú mèo trắng nằm nhoài ngủ ngon, có một chú cún nhỏ nằm trên người, híp mắt cười thật hạnh phúc. Móng vuốt chú mèo vô tình cào vào cổ chú cún, chú cún toàn thân xù lông nhưng không đành lòng phá giấc mộng đẹp của chú mèo, chú cún rưng rưng nước mắt nhưng không dám kêu một tiếng.Phụ kiện đó thật đáng yêu!Lâm Duẫn Nhi đột nhiên thấy chú mèo kia rất giống công chúa. Nàng rất muốn mua nó."Đáng tiếc thật, hôm nay tiệm đóng cửa.""Đúng là tiếc thật, mình cũng rất thích nó.""Không sao, thứ này lúc nào cũng có thể đến mua mà.""Cũng phải ha."Lâm Duẫn Nhi trước sau không mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trang sức nhỏ đó.'Tình cờ yêu', nhất định phải nhớ kỹ tên của tiệm này.Nhất định phải mua được nó.Công chúa đi được ba ngày, Lâm Duẫn Nhi vẫn ở trong phòng chờ điện thoại của công chúa.Hôm nay không biết tại sao tinh thần của Lâm Duẫn Nhi rất sảng khoái. Công chúa ở bên đầu kia đã muốn ngủ mà Lâm Duẫn Nhi vẫn còn rất tỉnh táo."..." Đầu dây bên kia lúc ẩn lúc hiện tiếng hít thở đều đều của công chúa. Lâm Duẫn Nhi hạnh phúc, nở nụ cười, nói nhỏ vào trong điện thoại: "Nghiên.... hôm nay cậu có nhớ mình không?"Còn bốn ngày, không phải, chỉ còn ba ngày thôi.------------------------------Công chúa đi được bốn ngày. Buổi trưa Lâm Duẫn Nhi ngẩn ngơ, ngồi ngay cửa sổ phòng hội học sinh, ngây người ăn bữa trưa.Tiếp theo là lên lớp rồi tan học. Tan học rồi phải nhanh chạy đến cửa hàng 'Tình cờ yêu' đó.Đáng tiếc cửa hàng phụ kiện đó vẫn đóng kín cửa. Có chút buồn bã, Lâm Duẫn Nhi đứng trước cửa, nhìn thời gian mở cửa. Sáng 8:00 đến 3:00 trưa.Lần trước đâu có thấy cái này? Ba giờ chiều, tại sao lại đóng cửa sớm vậy? Ba giờ chiều, sáng tám giờ là giờ học của Lâm Duẫn Nhi.Không lẽ đành đợi đến cuối tuần sao?Về nhà, ở trong phòng, Lâm Duẫn Nhi bắt đầu lên mạng xem tất cả những tin tức về công chúa. Lâm Duẫn Nhi ngồi trước máy tính, đột nhiên thấy có một tin nhắn.Tin nhắn vừa gửi đến hôm nay.Là tin nhắn liên quan đến việc công chúa đi giao lưu ở trường MAX.Là hình của công chúa. Chắc là chụp lén vì công chúa không nhìn vào ống kính.Trong hình công chúa đang nói chuyện với một nhóm người, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc. Nhưng nụ cười đó và nụ cười Lâm Duẫn Nhi thường thấy không giống nhau.Bởi vì chỉ khi ở cạnh Duẫn Nhi, mình mới có thể cười.Không biết tại sao Lâm Duẫn Nhi lại nhớ đến những lời nói đó của công chúa.Nó không phải là lời nói ngọt ngào gì nhưng bây giờ nhớ lại, Lâm Duẫn Nhi thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc.Lâm Duẫn Nhi rất muốn gặp công chúa, rất rất muốn gặp công chúa.Từ đây đến chỗ công chúa, nếu không dừng giữa đường thì cũng chỉ có mấy tiếng chạy xe thôi nhỉ?Mình nhớ cậu, rất nhớ cậu!Lâm Duẫn Nhi lập tức đứng dậy, mặc áo khoác, đeo balo, chạy ra khỏi phòng. Rất nhớ, rất nhớ..."Duẫn Nhi? Trễ rồi con còn muốn đi đâu?"Lâm Duẫn Nhi vội vàng chạy đi, bất ngờ bị mẹ gọi lại, lúc này mới phát hiện chuyện nàng vừa làm. Nàng hoàn hồn, có chút lúng túng, nhìn mẹ cười: "Không có ạ, con đột nhiên muốn ra ngoài hóng mát.""Hóng mát? Thế tại sao còn đeo balo?" Mẹ Lâm nghi ngờ hỏi."Dạ thì... cái này... Tại quen mang theo nên con thuận tay lấy." Nói xong, hình như Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến cái gì đó, vội vàng chạy trở vào phòng. Nàng yên lặng ngồi đó, chờ đợi điện thoại của công chúa.Nhưng... Sao hôm nay điện thoại lại muộn vậy?Lâm Duẫn Nhi cắn môi, không thể chịu nổi, chủ động cầm lấy điện thoại gọi cho công chúa.Tiếng chuông vừa reo không lâu đã nghe được giọng nói của công chúa."Duẫn Nhi?""...""Duẫn Nhi? Sao vậy Duẫn Nhi? Sao hôm nay lại chủ động điện thoại cho mình?" Vẫn là giọng nói tràn đầy sự quan tâm của công chúa."..." Lúc này Lâm Duẫn Nhi đột nhiên rất muốn khóc."Duẫn Nhi? Sao vậy Duẫn Nhi? Sao cậu không nói?""Nghiên... mình... rất nhớ cậu." Tương tư? Là cảm giác muốn nói với ai đó rất nhiều thứ. Rõ ràng trước khi điện thoại, Lâm Duẫn Nhi đã nghĩ đầu tiên nói gì, sau đó nói gì, rõ ràng đã nghĩ rất nhiều. Vậy mà khi mở miệng, nàng chỉ có thể nói được vài chữ như thế.Mình nhớ cậu! Nghiên, mình rất nhớ cậu.Công chúa ở đầu dây bên kia nghe Lâm Duẫn Nhi nói thế, lập tức sững sờ cả người, sẵn tiện cười khúc khích.Lâm Duẫn Nhi là người rất dễ xấu hổ, là người lúc nào cũng ở thế bị động. Thế mà lúc này lại nói được những từ đó.Muốn về, thật muốn nhanh chóng trở về.Thế là ngày hôm sau, lúc công chúa đang giao lưu học tập. Hoàng Mỹ Anh, Kim Thái Nghiên và Cố Mạc Hiên thấy có gì đó không đúng.Mọi người thấy công chúa hôm nay rất khác.Công chúa, người luôn luôn thích lạm dụng quyền lực, vì muốn lười biếng nên sai chết người khác. Hôm nay lại hết lòng làm việc?Hoàng Mỹ Anh còn cảm thấy công chúa uống lộn thuốc.Này này, chuyện gì đã xảy ra? Dù hơi buồn bực nhưng trong lòng Hoàng Mỹ Anh vẫn không tránh được suy nghĩ gian ác. Nếu như ngày nào công chúa cũng uống lộn thuốc thì tốt rồi. Như vậy nàng sẽ có thể thoải mái, có nhiều thời gian rảnh hơn. Nếu có nhiều thời gian rảnh, nàng có thể cùng Kim Thái Nghiên... vân vân và vân vân...Hoàng Mỹ Anh lập tức lắc đầu loại bỏ suy nghĩ không tốt. Kim Thái Nghiên? Không lẽ nàng muốn đi ra ngoài với Kim Thái Nghiên sao? Không phải, không đúng... Tuyệt đối không có!Hoàng Mỹ Anh không thích Kim Thái Nghiên... tuyệt đối không thích cô ấy... tuyệt đối không. Được rồi... có thích một chút, nhưng không phải yêu... Haiz, được rồi, đúng là có yêu một chút... Nhưng...Hoàng Mỹ Anh càng lúc càng không thể thuyết phục bản thân nữa a a~~! Bá Vương Long ở trong lòng tự biện hộ cho mình, đột nhiên thấy thất vọng. Bậy... là chán nản mới đúng. Nàng đang suy nghĩ cái gì đây a a a~~~!Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa! Tuyệt đối không được nghĩ nữa a a ~~~! Chuyện bản thân hiểu rõ, muốn bỏ cũng thật khó.-------------------------Công chúa đã rời đi sáu ngày. Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc nhịn không nổi, quyết định trốn tiết.Trốn tiết để làm gì? Tất nhiên không phải đi đến chỗ công chúa đâu.Lâm Duẫn Nhi trốn tiết vì muốn đến cửa hàng đó. Thật ra chỉ cần chờ qua ngày thứ bảy là có thể đi đến cửa tiệm đó mua rồi... nhưng phải chờ thêm hai ngày nữa.Lâm Duẫn Nhi sợ, đợi đến lúc nàng có thời gian chạy ra mua thì phụ kiện nhỏ đó đã bị người khác mua mất rồi.Vì lẽ đó một học sinh luôn ngoan ngoãn, luôn luôn có mặt trong tất cả môn học chưa bao giờ về sớm, cũng chưa từng đến muộn, cho dù có bệnh cũng phải lết đến trường. Bây giờ đã quyết định trốn tiết.Chẹp...Lần đầu tiên trốn tiết, tất nhiên rất lo lắng.Lâm Duẫn Nhi lén lút, chạy ra khỏi trường từ cổng sau. Dù biết rằng bảo vệ không nhìn thấy nhưng lòng bàn tay nàng đã đầm đìa mồ hôi.Dù đã trốn ra được bằng cửa sau nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn lo lắng, không biết trong lớp có ai phát hiện nàng trốn tiết hay không?Dù trong lòng rất muốn quay lại lớp nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn từng bước, từng bước đi đến cửa tiệm đó.Hôm nay Lâm Duẫn Nhi đến vào lúc cửa hàng mở cửa.Lâm Duẫn Nhi lo lắng, chạy đến tấm kính trước tiệm, nhìn vào trong, xác định xem phụ kiện nhỏ đó còn hay đã bán rồi.Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy cặp đôi nhỏ bé ấy vẫn còn treo ở đấy, liền âm thầm vui mừng. Thật may, may là hôm nay nàng đã quyết định trốn tiết.Đẩy cửa đi vào tiệm.Trên cửa treo một chuông gió của Nhật, phát ra âm thanh 'leng keng' rất êm tai.Trong cửa hàng, một cô gái đang đọc sách ngẩng đầu lên. Một chị gái rất đẹp, mái tóc quăn vừa vặn ôm lấy gương mặt trái xoan trắng nõn, nở nụ cười nhạt."Xin chào, chào mừng quý khách." Thật là có khí chất thục nữ... Ách... khí chất mỹ nữ mới đúng.Lâm Duẫn Nhi nở nụ cười ngượng ngùng, chỉ vào phụ kiện nhỏ treo gần cửa sổ nói: "Em muốn mua cặp mèo chó kia, mua hai cái ạ."Nụ cười trên mặt chị xinh đẹp càng mở rộng.Đứng đậy: "Được, tổng cộng là năm mươi tệ.""Hả? Năm mươi tệ?" Chỉ là một phụ kiện nhỏ mà giá cao vậy sao?Chị gái xinh đẹp vẫn nở nụ cười: "Bởi vì được làm thủ công cho nên giá hơi cao.""Dạ... em mua." Lâm Duẫn Nhi lấy ra một túi tiền lẻ."Em có cần gói lại không?"Lắc đầu: "Không ạ, em cứ thế mang đi cũng được.""Em là học sinh?" Chị xinh đẹp nhìn Lâm Duẫn Nhi đang tìm ví tiền."Dạ!" Trả tiền."Gửi lại em năm mươi tệ." Chị xinh đẹp lấy tiền: "Hôm nay em không lên lớp sao?""..." Lâm Duẫn Nhi hơi ngượng ngùng: "Thật ra em trốn tiết đến đây. Bởi vì chỗ này mở cửa trùng giờ học của em." Cầm tiền thối lại."À... thì ra thế. Thật xin lỗi, vì lúc đó bạn của chị tan trường. Vì chị muốn ở bên người đó nên giờ đó chị không kinh doanh." Cất tiền."A dạ?""Bởi vì chị muốn cố gắng hết sức để ở bên cạnh người đó.""A, thì ra thế ạ!" Tuy không biết chị xinh đẹp đang nói về ai nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn có chút hâm mộ. Công chúa mỗi ngày đều rất bận."Thật ra trước đây do chị từng làm người đó tổn thương, không thể ở lâu bên cạnh người đó, nên bây giờ chị muốn bù đắp lại." Khi chị xinh đẹp nói ra câu này, nụ cười trở nên dịu dàng, làm Lâm Duẫn Nhi nhớ đến công chúa."Em trước đây cũng làm Nghiên buồn, em cũng muốn ở mãi bên cạnh Nghiên." Lâm Duẫn Nhi nở nụ cười ấm áp."Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé. Xem ra chúng nó đã tìm thấy chủ nhân rồi." Chị xinh đẹp chỉ vào đôi chó mèo trong tay Lâm Duẫn Nhi."Hả? Chúng nó?" Lâm Duẫn Nhi không hiểu."Cái đó chỉ có hai cái thôi, là do người đó làm. Người đó luôn dặn chị phải bán chúng cho người thích hợp.""Ơ?" Lâm Duẫn Nhi đột nhiên thấy mình rất may mắn. Thì ra thật sự có thứ độc nhất vô nhị: "Thế... em cảm ơn chị!"Chị xinh đẹp cười: "Em không cần cảm ơn, bởi vì em giống với Hiểu Hiểu nên chị mới bán cho em.""?" Thì ra 'người đó' mà chị ấy nói là con gái sao?Lâm Duẫn Nhi cẩn thận cất phụ kiện vào balo, nhìn chị xinh đẹp nở nụ cười nói: "Cảm ơn chị. Với lại nhìn chị cũng rất giống Nghiên." Cúi đầu, nghiêng mình, vội vàng rời khỏi tiệm.* * * * * * * * * * * * * * *Trốn tiết, ừ nếu đã trốn thì cứ đi dạo một chút. Ngày mai, ngày mai Nghiên sẽ về.Trong lúc đi đạo Lâm Duẫn Nhi lại muốn mua thứ gì đó.Nàng sợ không đủ tiền mua, lấy ví tiền ra bắt đầu đếm. Còn bao nhiêu nhỉ? Ừm... thêm vào tiền lúc trước nàng vẽ tranh bán kiếm tiền, tổng cộng mới có ba trăm tệ, thêm vào tiền để dành hai trăm tệ. Lâm Duẫn Nhi thấy rất ít tiền, buồn rầu tính toán. Có lẽ sau này nàng nên đi làm thêm, chỉ vẽ tranh bán không kiếm được bao nhiêu.Năm trăm tệ a~~ Không biết có mua được thứ mình thích hay không đây?Có nên keo kiệt một chút không?----------------------------Những ngày công chúa liều mạng làm việc quả nhiên không uổng phí.Hoàng Mỹ Anh ngồi trên xe liền nghĩ như thế. Có thể về sớm một ngày.Chỉ là Hoàng Mỹ Anh không hiểu tại sao công chúa lại liều mạng như vậy, vội vàng trở về. Đúng ra thì ngày mai mới về... Này, thế không phải sẽ có một ngày rảnh rỗi sao? Bá Vương Long đã phát hiện ra trọng điểm.Nè nè nè... Hoàng Mỹ Anh nhìn phó chủ tịch học sinh ngồi bên cạnh. Cậu ấy... cậu ấy... khốn nạn mà! Tại sao cậu ấy không biểu lộ cái gì vậy? Khốn nạn, chúng ta có một ngày rảnh đó... Một ngày lận đấy... Cậu ấy thật sự không nghĩ đến chuyện gì sao?Khó chịu, khó chịu ~~! Bá Vương Long lửa giận bùng lên.Nè nè nè! Đừng có làm cái bộ mặt cá chết đó! A a ~~~! Nhanh nói cái gì đi!* * * * * * * * * * * * * * *Công chúa muốn nhanh chóng trở về, dọc đường cứ hối thúc tài xế lái nhanh một chút. Vừa về đến nhà nàng lập tức xuống xe."Công chúa!""Công chúa?""Trời! Công chúa? Không phải ngày mai người mới về sao? Tại sao lại về sớm vậy?"Người hầu trong nhà đều giật mình, bắt đầu nói liên miên.Công chúa vội vàng chạy thẳng đến phòng Lâm Duẫn Nhi."Duẫn Nhi! Duẫn Nhi!" Công chúa đẩy cửa ra, gọi lớn tên Lâm Duẫn Nhi.Trong phòng trống trơn, không có ai. Công chúa rất muốn nhìn thấy ai đó nhưng người đó không có trong phòng.Người đẹp vội vàng đóng cửa phòng, chạy đến một nơi khác."Dì Lâm! Dì Lâm! Sao hôm nay Duẫn Nhi không có ở nhà?""Công chúa?" Lần đầu tiên dì Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của công chúa, hơi giật mình, hơi sững sờ một chút rồi cười nói với công chúa: "Thiệt là, công chúa. Hôm nay mới thứ sáu, Duẫn Nhi vẫn phải đi học, lúc này đang học trong trường mà." Nhìn đồng hồ 3:50, cũng gần tan học rồi."Vâng, con lập tức đi tìm Duẫn Nhi." Công chúa lại vội vàng chạy đi."Công chúa?" Dì Lâm thấy công chúa vội vàng rời đi, liền lập tức đuổi theo. Vừa đuổi theo vừa gọi: "Công chúa, cũng sắp tan học rồi, người ở nhà chờ chút là được mà.""Không sao, con đi đón Duẫn Nhi."Đột nhiên công chúa rất muốn gặp Lâm Duẫn Nhi, dù một phút một giây cũng không thể chờ. Nàng chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy cậu ấy.Công chúa lái xe chạy đến trường.Vừa tan học, học sinh trong trường ào ào đi ra. Đa số đều biết đó là xe của công chúa. Khi đi ngang sẽ dừng bước, mỉm cười, gật đầu chào công chúa.Công chúa vội vàng xuống xe, chạy thẳng đến lớp Lâm Duẫn Nhi.Cậu ấy còn trong lớp không? Chắc là còn phải không? Vẫn chưa về phải không?Công chúa nhớ đến lời Lâm Duẫn Nhi nói tối hôm đó.'Nghiên... mình... rất nhớ cậu.' Công chúa khẩn trương, khẩn trương đến mức muốn khóc.Xưa nay, đúng hơn là từ trước đến nay nàng chưa từng mong muốn nhìn thấy người ấy như vậy, muốn lập tức nhìn thấy cậu ấy."Duẫn Nhi?" Công chúa đẩy cửa phòng học. Trong phòng học vẫn còn vài học sinh chưa về, công chúa khẩn trương tìm kiếm xung quanh."Công chúa? Hôm nay người về rồi sao?" Học sinh trong phòng nghi ngờ hỏi."Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi đã về rồi sao?"Tại sao khi mình nhớ cậu, lại không thể nhìn thấy cậu?"Lâm Duẫn Nhi?""Hôm nay Lâm Duẫn Nhi không có đi học.""Không đi học? Duẫn Nhi sao có thể nghỉ học?""Đúng vậy ạ! Cậu ấy cũng không có xin nghỉ.""...""Công chúa? Công chúa?"Công chúa lại vội vàng chạy ra khỏi trường, lên xe, lái đi tìm kiếm ở từng nơi mà Lâm Duẫn Nhi thích. Nàng liên tục gọi điện thoại cho Lâm Duẫn Nhi nhưng chỉ nhận được: "Xin lỗi, thuê bao tạm thời không thể liên lạc."Chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì? Duẫn Nhi... Cậu ở đâu?* * * * * * * * * * * * * * *Cũng đã muộn, Lâm Duẫn Nhi trong khu thương mại nhìn sắc trời, bây giờ mấy giờ rồi? Nàng lấy di động ra, muốn xem giờ."?" Chết rồi! Điện thoại hết pin nên tự động tắt máy rồi.Nếu công chúa gọi điện thoại thì phải làm sao đây?Nhanh, mau về nhà, lập tức sạc pin.Lâm Duẫn Nhi đeo balo, vội vàng chạy về nhà.Kết quả, vừa mở điện thoại di động lên thì phát hiện công chúa gọi. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn.Duẫn Nhi, mình về rồi.Duẫn Nhi, cậu ở đâu?Duẫn Nhi, nếu cậu nhận được tin nhắn thì lập tức gọi cho mình. Mình không tìm thấy cậu.Duẫn Nhi, không phải cậu xảy ra chuyện rồi chứ?Duẫn Nhi, có chuyện gì vậy? Sao cậu không mở máy?A a~ ! Công chúa nhất định đang rất lo lắng. Lâm Duẫn Nhi cầm điện thoại, lập tức gọi.Vừa đổ chuông, lập tức nghe máy."Alo? Duẫn Nhi? Cậu ở đâu? Tại sao hôm nay cậu không đi học? Cậu có chuyện gì không? Mình đã tìm cậu rất lâu nhưng không tìm được.""Nghiên, mình đang ở nhà. Nghiên, cậu đang ở đâu?""Ở nhà? Duẫn Nhi, cậu không cần đi đâu, mình lập tức về!"Lâm Duẫn Nhi vội vàng chạy ra ngoài, không cần đợi lâu, nàng đã nhìn thấy xe công chúa về đến.Người đẹp từ trong xe lo lắng xông ra."Duẫn Nhi!" Công chúa vẫn mặc đồng phục của trường. Bởi vì vừa mới về đến nàng đã chạy đi tìm Lâm Duẫn Nhi, nên quần áo vẫn chưa thay."Nghiên!" Lâm Duẫn Nhi chạy đến, lục lọi trong balo muốn tặng công chúa phụ kiện vừa mua."..." Lâm Duẫn Nhi đang tìm đồ, không biết xảy ra chuyện gì, công chúa đã ôm chặt nàng vào lòng: "Duẫn Nhi!" Người đẹp như nhấc bổng Lâm Duẫn Nhi, ôm chặt cậu ấy vào lòng."Công chúa?" Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên nhìn công chúa không chớp mắt. Tay nàng vẫn đang tìm kiếm trong balo, tùy ý để công chúa ôm."Duẫn Nhi! Cậu đã đi đâu vậy? Tại sao không ở trường học?"Rút bàn tay trong balo ra, Lâm Duẫn Nhi ôm eo công chúa: "Nghiên... Xin lỗi, bởi vì mình rất muốn làm một việc nên hôm nay trốn tiết.""Duẫn Nhi..." Công chúa tìm không thấy Lâm Duẫn Nhi nên rất lo lắng. Hiện tại vẫn chưa thể bình tĩnh, vẫn siết chặt Lâm Duẫn Nhi vào lòng, nói nhỏ: "Mình rất nhớ cậu.""Nghiên?" Lâm Duẫn Nhi nở nụ cười ấm áp, hôm nay nụ cười của nàng có chút mềm mại: "Mình cũng rất nhớ cậu. Nghiên, mình luôn chờ cậu về."Tương tư? Tương tư là cảm giác thế nào?Tương tư như một cái giếng, miệng giếng rất nhỏ, sức chứa cũng có hạn, không hề đẹp mắt chút nào. Nhưng dù ta có làm thế nào, cái giếng vẫn không chứa đầy nước.Không ai biết cảm giác này có từ lúc nào... Cũng không ai biết được tại sao nó tồn tại lâu như thế.Một phụ kiện thật đáng yêu.Công chúa nhìn phụ kiện: "Cậu là vì cái này?" Một cô gái luôn rất ngoan ngoãn, từ lúc đi nhà trẻ đến giờ chưa từng nghỉ học. Thế mà Lâm Duẫn Nhi lại vì món đồ nhỏ này mà trốn tiết? Công chúa thật không ngờ.Lúc này hai người đang ở trong phòng.Lâm Duẫn Nhi nâng món đồ nhỏ lên, cười gật đầu: "Ừm... thật ra mình mua hai cái." Lại tốn chút thời gian tìm, lấy ra phụ kiện khác.Hai phụ kiện giống nhau như đúc.Đây là đồ tình nhân sao? Thế nói cách khác, Duẫn Nhi trốn tiết là vì mình sao?Công chúa đột nhiên bật cười: "Duẫn Nhi, cậu vì mua cái này tặng mình nên mới trốn tiết sao?"Gật đầu, thật khó mở miệng.Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu: "Bởi vì nhìn nó rất giống công chúa... Thật ra... thì mình muốn dùng giống công chúa..." Câu nói đứt quãng, không đầu không đuôi, mặt cũng đỏ lên.Công chúa cầm phụ kiện nhỏ, hạnh phúc nở nụ cười: "Duẫn Nhi..." Hôn nhẹ.Lâm Duẫn Nhi vẫn không nói gì, gương mặt thì đỏ bừng, lông mày nhíu chặt một chỗ, hình như muốn thử xem có thể kẹp chết được con muỗi không."?" Vẻ mặt này là sao? Trong nhất thời công chúa không hiểu được.Cậu ấy đang vui? Hay là tức giận? Hình như không phải."Duẫn Nhi?" Công chúa hỏi dò."..." Lâm Duẫn Nhi vẫn yên lặng."Duẫn Nhi?" Thử hỏi lại lần nữa."..." Lâm Duẫn Nhi vẫn không thèm trả lời."..." Công chúa cũng bắt đầu xoắn xuýt. Có chuyện gì sao? Lúc nãy còn tốt đẹp, tự nhiên lại... Chẳng lẽ mình hôn cậu ấy làm cậu ấy khó chịu sao? Buồn~~Lâm Duẫn Nhi không nhúc nhích, bất ngờ lại mở balo, tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó."?"Vật này Lâm Duẫn Nhi cất rất cẩn thận nên rất nhanh đã lấy ra.Một cái hộp nhỏ.Là cái gì?Công chúa còn đang nghi hoặc thì Lâm Duẫn Nhi đã nhét cái hộp vào tay công chúa: "Cái này... mặc dù... dù giá rẻ... nhưng... nhưng Nghiên cậu có thể nhìn thử, nó rất đẹp.""..." Bên trong là một chiếc nhẫn.Không phải nhẫn bạch kim cũng không có kim cương. Đấy chỉ là một chiếc nhẫn bạc được làm rất đẹp mà thôi.Công chúa ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, cậu ấy chẳng bao giờ biểu đạt cảm xúc nên nàng không thể tin được. Cậu ấy luôn bị động, bị động đến mức làm công chúa cứ tưởng là nàng đơn phương yêu Lâm Duẫn Nhi. Từ trước đến nay công chúa chưa hề nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này. Ngày mà cậu ấy cầm một chiếc nhẫn đứng trước mặt nàng.Lâm Duẫn Nhi rất hiếm khi làm những chuyện như vậy, dù tình cờ lãng mạn gì đó nàng cũng không làm. Ít đến nỗi ngay cả bản thân nàng cũng nghĩ rằng cả đời này sẽ chẳng xảy ra chuyện như vậy. Nhưng mà...Công chúa cầm chiếc nhẫn chỉ có giá trị mấy trăm tệ, giống như đang nâng niu thứ quý giá nhất trong lòng nàng. Bởi vì đây là của cái người ngốc nghếch ấy, cũng là chuyện lãng mạn duy nhất cậu ấy làm."Duẫn Nhi, cậu đang muốn cầu hôn mình sao?" Người đẹp cười, hai mắt cong lên. Nụ cười này không có gì ngượng ép, nàng đang rất hạnh phúc."..." Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt gật đầu: "Cái này... chuyện này... chúng mình... giống nhau... mình... mình... mình..." Vẫn là một tràng 'mình' không thể nói tiếp được.Công chúa cười nhưng trong đôi mắt đẹp kia đã ngấn lệ.Vậy là cái người luôn khó tính, không quen biểu đạt tình cảm này, tên ngốc này đang cầu hôn mình sao?Lâm Duẫn Nhi thấy công chúa yên lặng, lại còn khóc, liền lo lắng: "Nghiên? Nếu cậu không thích... nếu không thích... mình... mình... Sau này nhất định mình sẽ mua nhẫn thật cho cậu... Cái đó... cái đó... Nghiên? Nghiên?"Công chúa bất ngờ đè Lâm Duẫn Nhi xuống giường."Mình rất thích... rất thích, cực kỳ thích. Thích đến nỗi cả đời sẽ mang nó."Cho dù chỉ là phụ kiện chó mèo hay chiếc nhẫn bạc này.Lâm Duẫn Nhi bị công chúa đè xuống giường, nở nụ cười.Nụ cười rất tươi, sáng rực rỡ.* * * * * * * * * * * * * * *Buổi sáng mặt trời vừa lên cao, Lâm Duẫn Nhi đã thức dậy. Nàng nhìn công chúa nằm bên cạnh, từ từ cúi đầu, đến gần tai công chúa.E hèm... Nghe nói nếu khi người yêu đang ngủ, nói nhỏ vào tai sẽ như thần chú vậy, nên Lâm Duẫn Nhi cũng muốn thử."Nghiên... Sau này mặc kệ cậu đi đến đâu, nhất định phải đem mình theo nha."Làm ơn, làm ơn... Nhất định phải linh nghiệm nha! Nhất định phải linh nghiệm.Người đẹp đang nhắm mắt, nằm trên giường, cong lên nụ cười.Có lẽ thần chú thật sự có tác dụng.Chuyện sau này:Cánh cửa nặng nề của tiệm 'Tình cờ yêu' được mở ra, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa vội vàng chạy vào."Nhạn! Hôm nay trong trường xảy ra chuyện lớn rồi." Cô gái vừa vào tiệm đã hét lên.Một người đẹp đang đọc sách ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô gái vừa bước vào, nở nụ cười yêu thương: "Nhìn em vội vàng như vậy, bộ có chuyện gì quan trọng sao?""Chuyện lớn đó. Công chúa đính hôn rồi! Hôm nay toàn bộ Học Viện Anh Đào đều nhìn thấy tay công chúa đeo một chiếc nhẫn bạc... Ách... Nhạn?"Người đẹp nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, yêu thương cắn lỗ tai cô ấy."Nhạn? Đáng ghét... Em cũng muốn nói chuyện quan trọng với chị đây.""Chị biết.""Gạt ai... Em chưa nói sao chị biết?""Chị đương nhiên là biết...""Chị nói dối! Gạt người...""Chúng ta về nhà nhé... Hiểu Hiểu.""...""Về nhà thôi... Hiểu Hiểu.""Đáng ghét... Chị nghe em nói đã. Em muốn nói..." Lâm Hiểu bị Lạc Nhạc ôm, cũng tùy tiện để chị ấy ôm. Dù ngoài miệng nói là 'đáng ghét' nhưng trên mặt nàng rất hạnh phúc, không thể che giấu.Hạnh phúc? Đúng vậy, là hạnh phúc... Lâm Hiểu vất vả lắm mới có thể ôm chặt cảm giác không chân thật này trong lòng bàn tay. Nàng phải cố gắng quý trọng."Hiểu Hiểu... Hôm nay em có nhớ chị không?""Mới có một ngày không gặp, nhớ cái gì chứ?""Nhưng... chị rất nhớ em.""...""...""À thì... có một chút thôi đó..."Tương tư... giống như một miệng giếng.* * * * * * * * * * * * * * *Lời tác giả:Viết xong... tự nhiên có linh cảm nên viết rất nhanh... thật sự rất nhanh...Tương tư? Thế cuối cùng có ai biết tương tư là gì không? Có ai đã từng tương tư chưa?Nó giống như một hy vọng làm các bạn vui sướng xen lẫn một chút ấm áp.Bên cạnh bạn có ai ngốc nghếch không? Chính là cực kì ngốc.Bên cạnh một người ngốc nghếch lại có một kẻ ngốc hơn. Tên ngốc đó từ nhỏ cùng nàng lớn lên, thật không biết là ai ngốc hơn ai. Bởi vì chính bản thân kẻ ngốc đó cũng không biết mình ngốc thế nào.Nàng là một kẻ ngu si, là một đứa ngu si đến nỗi không thể tự chọn cuộc sống cho mình. Cho nên mọi người đều xem nàng là một kẻ ngu si.Nhưng kẻ ngốc đó không dám nói ra, không dám nói với mọi người rằng thật ra từ trước đến nay kẻ ngốc chưa hề xem nàng là 'kẻ ngu si'. Bởi vì... kẻ ngốc đó được nàng ôm mà lớn lên... Kẻ ngốc nào đó cũng không thấy bị nàng ôm là điều mất mặt. Nàng nói trên đời này chỉ có kẻ ngốc nào đó hiểu nàng.Thật ra kẻ ngốc nào đó thích cùng nàng đánh bài, mặc dù lúc nào cũng thua thê thảm. Thích nhìn nàng làm vài chuyện ngốc nghếch, thích mãi mãi nhìn nàng thong dong như vậy.Lúc nhỏ có thể dễ dàng nói ra, bây giờ đến cả câu 'cùng nhau chơi đi' cũng không thể nói được. Thì ra khi con người càng lớn không phải sẽ càng dũng cảm. Mà khi lớn rồi con người sẽ biết bản thân nhát gan trong một số chuyện.Kẻ ngu si sao? Trong mắt mọi người thế nào mới gọi là kẻ ngu si?Kẻ ngu si cũng sẽ vui vẻ, cũng biết mơ ước, cũng có lúc tức giận... Có rất nhiều người tự cho là mình thông minh nhưng tại sao không nghĩ đến điều này?Nếu như kẻ ngu si đó chết đi, bạn có vì vậy mà đau lòng không?Phần sau: Gửi tặng đứa ngốc bên cạnh tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com