Yoonmin Man Cong Tu Va Phac Thieu Gia
Sau một hồi nghe con mèo kia la lối om xòm trên đường thì Doãn Kì, Trí Mân và mấy tên thuộc hạ kia cũng đã về đến phủ của hắn.Cậu há hốc mồm vì cái phủ này to gấp mấy lần cái Phác phủ nhà cậu. Đối với một tiểu tử mới tròn 18 như Trí Mân thì căn bản không biết chức quan Tri Châu to cỡ nào, chỉ biết nơi này quá rộng lớn lại nguy nga. Tên này thật ra là ai, quả thật có lẽ không dễ đụng vào. Lúc nãy còn hùng hổ đòi đánh hắn không biết hắn có ghi nợ không. Đang đứng ngẫm nghĩ viễn vong thì hắn ta đã sai người mang cả chủ lẫn chó vào trong. Phía trong phủ thật sự rất tráng lệ, nguy nga, nô tỳ có y phục cũng rất tươm tất, đều giống nhau. Gia nô ăn mặc gọn gàng, cư xử phép tắc. Quân lính nghiêm nghị mỗi chỗ một tên. Thật sự không thể đùa. "Nhìn đủ chưa?"Doãn Kì nãy giờ quan sát nét mặt của Trí Mân đến giờ mới lên tiếng. Cái mặt vừa ngạc nhiên vừa thích thú ngó đông ngó tây, trông thật sự rất ngố."À..ha, xin lỗi, tôi hơi bất ngờ tí thôi. Mà..phủ của đại ca đây giàu thật đấy"Hắn khẽ nhếch mép nhẹ một cái rồi phẩy tà áo đi mất. Cậu đang ngơ ngác nhìn theo thì đã nghe tiếng hắn vọng lại"Đem người về Thanh Hoa biệt viện của ta, còn con chó đưa cho Thái Hanh chữa trị""Vâng" Quân lính nghe lời hắn răm rắp. Con chó được chuyển tới biệt viện bên trái. Cậu bị áp giải đến viện bên phải. Ôi trời ơi, chẳng phải cậu đi tìm chó sao, tại sao đến lúc tìm được rồi lại bị rơi vào tình huống như bắt cóc này vậy. Chỉ tức hắn ta chắc chắn thân phận không tầm thường, động vào lại hại thân, đành ngậm ngùi nghe lời."Huynh đệ à, cậu đưa tôi đi đâu vậy?"Đang đi thì cậu lên tiếng. Mấy tên thuộc hạ kia cũng đánh mắt nhìn cậu mấy giây rồi đáp"Ngươi không nghe rõ những gì Nhị công tử nói sao. Chúng ta đưa ngươi đến biệt viện của người"Không phải chứ. Hắn định nhốt cậu trong phủ rồi dụng hình, bắt trói, tra tấn để trả thù đó sao. Quả thật độc ác, Phác Trí Mân đây chỉ mới 18 tuổi. Chuyện đời chưa hiểu hết, còn chưa thành thân, phụ thân phụ mẫu và muội muội vẫn chưa chăm lo được ngày nào. Lẽ nào lại phải chết thảm dưới tay một người không quen biết. "Tại..tại sao vậy, các huynh đệ có thể thả ta ra không? Đợi khi về đến Phác phủ ta sẽ hậu tạ đầy đủ"Cậu nghĩ đến viễn cảnh bị hắn tra tấn đã thấy đổ mồ hôi lạnh. Liền tìm cách hối lộ để trốn thoát, sau khi về đến phủ rồi sẽ cho người đến đây đòi chó sau. Quả là thông minh. Trí Mẫn bái phục chính mình.Nhưng câu nói sau đó của đám thuộc hạ làm cậu chết đứng. Những tưởng sắp khóc đến nơi luôn rồi. Quả là độc ác cả chủ lẫn tớ."Chúng tôi không cần cậu hậu tạ. Tiền Tri Châu đại nhân trả cho chúng tôi đủ để sống rồi. Cậu còn nói nữa tôi sẽ báo lại với nhị công tử, lúc đó không biết số phận của cậu sẽ ra sao đâu""....."Cậu liền im bặt. Người trong phủ này đều hung dữ như nhau. Đúng là vào nhầm hang cọp rồi. Đi một lúc cũng đã đến nơi. Để cậu đứng đó rồi họ bỏ đi mất. Trí Mân ngơ ngác nhìn xung quanh. Nơi này có hơi khác biệt với những nơi còn lại trong cái Tri Châu phủ lớn này. Có hơi vắng lặng hơn một tí, người hầu cũng ít, tiếng nói tiếng cười cũng không nhiều. Phía điện chính còn có một cái chuông gió leng keng. Ở giữa hoa viên có một cái đình không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, phỏng đoán chắc để uống trà, nói chuyện phiếm. Đang lang thang một lúc thì ánh mắt cậu va phải một thứ vô cùng tinh xảo. "quaooooo"Một kệ gỗ được chạm khắc tinh tế. Bên trên gác tầm bốn năm cây kiếm tinh xảo. Vỏ kiếm có hoạ tiết được điêu khắc tỉ mỉ, có chỗ còn được đính ngọc, đính đá. Chỉ là vỏ kiếm thôi mà, có cần phô trương vậy không. Cậu há hốc mồm vì độ chịu chi và xa hoa của nơi này, khẽ chạm thử vào một cây thì từ đâu có một cô nương hướng cậu mở giọng tức giận."Nè tên kia, ai cho ngươi tự tiện vào đây hả, biết đây là đâu không?"Cậu giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn vị cô nương đó. Nhan sắc cũng không phải tuyệt thế nhưng chí ít cũng rất dễ nhìn. Ăn mặc có hơi khác những nô tỳ ngoài kia. Không lẽ, là vợ của tên Mẫn Doãn Kì đáng ghét kia. Chồng là hổ đực thì vợ cũng là hổ cái. Đều hung dữ như nhau."Ta bị bắt cóc đến đây"Cậu ái ngại nhìn cô nương trước mặt rồi mở giọng lo lắng đáp"Bị bắt cóc? Ai lại đi bắt cóc nhà ngươi làm gì? Bắt về làm người hầu sao, ở phủ này không thiếu. Bắt về đòi tiền chuộc sao? Phủ này cũng rất dư tiền. Bắt về làm quân lính sao? Không, công tử bột như ngươi thì quân với chả lính cái gì. Nói, thật ra ngươi là ai, từ đâu đến"Cô ta quăng cho cậu một lèo như sớ rồi lớn giọng tra hỏi. Trí Mân bối rối, thật sự không biết nói sao cho cô ta tin, chẳng lẽ nói mình bị bắt đến để tra tấn. Nói vậy thì còn đâu mặt mũi Phác thiếu gia của Phác phủ. Cậu mím môi, mắt hạ xuống nhìn dưới đất, tay nắm chặt vạt áo. Thôi đường cùng rồi, liều ăn nhiều."TA KHÔNG BIẾT"Vứt cho cô nương đó ba chữ rồi đẩy người ta ra định chạy trốn. Cô nương đó quả không tầm thường. Bị đẩy ngã liền chóng tay xuống đất, lộn nhào đứng dậy được ngay tức khắc đuổi theo cậu.
Trí Mân cứ cắm đầu chạy. Trong phủ này cậu đặt chân đến chưa được bao lâu đã gặp rắc rối. Địa hình ở đây còn chưa kịp quan sát hết nói chi là thông thạo. Biết chạy đi đâu. Cứ thấy đường trống là băng qua như gió, không lại bị con cọp cái bắt lấy thì toi.
Cậu đang cố gắng chạy thì bất ngờ va phải một bờ ngực lớn. Tay người kia còn đặt ở lưng cậu giữ cậu lại. Tay cầm kiếm vòng ra sau. Phong thái rất chuẩn mực, rất oai nghiêm.
"Tráng sĩ, tráng sĩ xin cứu tiểu nhân. Cứu tiểu nhân"
Trí Mẫn vừa nói vừa ghì chặt mép áo người kia.
"Ai trong phủ của ta dám hại ngươi"
"...."
Khoan, dừng cở chừng là hai giây. Để Trí Mân biết người đang đứng là ai đây. Nghe giọng rất quen. Đúng như cậu nghĩ. Chính là con cọp đực chứ còn ai vô đây nữa. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Ông bà tổ tiên gánh còng lưng.
"Sao..sao..sao lại là ngươi"
"Trong phủ nhà ta, không phải ta thì là ai"
"Thôi rồi, thôi rồi, cuộc đời Phác Trí Mân đến đây là kết thúc rồi"
Cậu ngã khuỵ xuống. Gương mặt tuyệt vọng như học sinh thế kỉ 21 biết tin ngày mai kiểm tra và vẫn chưa học bài kịp. Đau khổ tột cùng.
Hắn khó hiểu nửa ngồi nửa quỳ cúi xuống nhìn cậu.
"Ngươi nói gì vậy, sao lại kết thúc cuộc đời gì ở đây?"
Chưa kịp để Trí Mân trăn trối lần cuối thì cô nương kia đã đuổi đến
"Sư huynh, hắn ta ngang nhiên tự ý đột nhập biệt viện của huynh còn tự tiện chạm vào bảo kiếm. Huynh xem, phải trị"
Nói rồi định lao đến Trí Mân thì bị hắn ta giữ tay lại.
"Tú Ninh à, muội bình tĩnh, đây là người huynh đưa về, không phải thích khách tự tiện xâm nhập đâu. Còn bảo kiếm, chưa sức mẻ gì là được rồi"
Nói rồi buông tay cô nương đó ra, đi đến đỡ cậu dậy.
"Cậu là nam nhi, sợ cái gì"
Doãn Kì nói xéo cậu một câu.
"Đương nhiên sợ, vợ chồng hai người hung dữ như nhau. Ta còn không biết võ công. Đứng im cho cô nương này đánh thì có nước đi chầu ông bà sớm"
"...."
"...."
Lại là dấu ba chấm đến từ hai người kia. Nghe lời cậu nói mà suýt sặc nước miếng. Đúng là hàm hồ đồ mà.
"Cậu ăn nói kiểu gì vậy, vợ chồng gì ở đây. Bọn ta là huynh muội đồng môn. Nói năn xằn bậy"
Hắn quả quyết xen lẫn ý cười mà đáp lời cậu
"Phải đó. Đã vậy, ngươi thật sự không có võ công sao? Vậy còn vô ý đụng chạm bảo kiếm làm gì? Không phải có ý trộm đó chứ?"
Tú Ninh nói một câu thì tiếng gần lại cậu một bước. Đến khi cậu suýt ngã được Doãn Kì đỡ lấy thì mới thôi.
"Ta thật sự không có võ công gì đó đâu. Từ nhỏ đã là đích tử được cưng như trứng hứng như hoa. Thế tục còn chưa rành nói chi mấy cái cao siêu như võ công. Còn mấy thanh kiếm, ta chỉ thấy đẹp nên mới chạm thử thôi. Có cần nghiêm trọng vậy không. Doạ chết ta rồi"
Thấy tình huống có vẻ căng thẳng nên Doãn Kì nhanh chóng lên tiếng
"Thôi được rồi Tú Ninh, bỏ đi, chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc nãy Giang đại nhân có đến đây đón muội về. Đang ở đại điện trò chuyện với phụ thân ta. Mau chuẩn bị rồi theo ông ấy về đi"
"Muội biết rồi"
Tú Ninh khẽ thở dài. Gương mặt hậm hực nhìn Trí Mân rồi lại luyến tiếc nhìn Doãn Kì
"Được rồi huynh đã nói thì muội sẽ về. Tháng sau muội lại đến cùng huynh luyện võ"
Khẽ đánh mắt sang Trí Mân cô ta nói
"Còn ngươi, ta ghim ngươi rồi đấy. Cẩn thận"
Nói rồi lấy hai ngón tay chỉ vào mắt Trí Mẫn rồi chỉ vào mắt mình đe doạ. Sau đó cầm theo cây kiếm của cô ta đi khỏi biệt viện Thanh Hoa.
Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm và quay sang hắn
"Cảm ơn ngươi"
Hắn cũng nhìn cậu rồi lấn tới cho đến khi cậu bị ép vào cái cột to phía sau. Tình huống này có chút khó xử và ngại ngùng.
"Sao lại kêu ngươi. Ta nhắc lại, ta là nhị công tử của Mẫn Tri Châu đại nhân tại thành Huyền Châu này - Mẫn Doãn Kì, đã nghe rõ chưa"
"Rõ"
Cậu đáp thật to, quay đầu sang một bên, mắt nhắm chặt khi hắn cúi xuống quá gần cậu. Từ hơi thở phả ra nơi đỉnh đầu, thật sự rất khó chịu, rất kì lạ.
"Gọi lại ta nghe"
"Nh..Nhị..Nhị công tử"
"Còn gì nữa"
"Nhị công tử Mẫn Doãn Kì"
"Tốt"
Nói rồi hắn mới thả cậu ra. Kéo tay cậu vào lại chính điện.
"Ngồi xuống"
Cậu ngoan ngoãn nghe theo
"Ngươ..à không Nhị công tử đưa ta đến đây làm gì, không phải là để hành hạ ta trả thù đó chứ. Ta nói người biết. Ta rất sợ đau, chỉ cần ngài dụng hình ta liền ngất xỉu đó. Thật sự phiền phức lắm. Đừng, đừng có tra tấn ta"
Hắn nghe cậu nói một hơi liền nhịn không được phụt cười, rồi lại cười lớn hơn. Sau đó lấy tay khẽ kí đầu cậu nhẹ một cái
"Đồ ngốc, ta nói tra tấn trả thù ngươi khi nào"
"Chứ người bắt ta về đây làm gì"
"Không làm gì cả"
"Là...là sao?"
"Không là sao cả"
Aishhh, cái tên này. Chắc Trí Mân kí đầu hắn quá. Thật là đáng ghét mà. Trả lời như vậy thà ta đi nói chuyện với đầu gối còn hơn. Nó không biết trả lời, còn khiến cậu đỡ tức. Mặt cậu bây giờ rất khó coi. Tay còn định nhá nhá vài cái đòi đánh hắn. Hắn khẽ quan sát, đều thấy cả. Chẳng hiểu sao bộ dạng này vô mắt hắn lại rất dễ thương.
Thật ra là Mẫn Doãn Kì phải nói vậy để lấp liếm cho bản thân thôi. Chả nhẽ lại nói vì ta thấy có cảm tình với ngươi từ lần gặp đầu tiên mà đem ngươi về tìm hiểu thêm ?
"Đợi con chó của ngươi lành thương đôi chút rồi thì tự khắc ta sẽ thả ngươi về"
"Nói thật chứ?"
Cuối cùng hắn cũng trả lời đàng hoàng tử tế
"Thật"
"Thế thì ta yên tâm rồi"
"Vả lại..ta cũng muốn tìm hiểu một chút về ngươi" hắn khẽ nhướng mày liếc nhìn cậu.
"T-taa?" Trí Mẫn ngạc nhiên dơ ngón trỏ chỉ vào bản thân mình.
Hắn nhúng vai lại tiếp tục làm việc của hắn không đáp lời cậu.
Cậu khẽ thở dài. Tay chóng một bên má hướng mắt ra ngoài sân.
"Không biết bây giờ người nhà của ta ở Phác gia trang thế nào rồi"
Hắn nhìn cậu hồi lâu rồi đứng dậy đi vào trong thư phòng của hắn. Cậu vội vả đi theo sau như cái đuôi tò tò theo hắn. Đi theo hắn để được bảo kê, không thì lại gặp phiền phức như lúc nãy thì chắc tim ta sẽ nhảy tọt ra ngoài mất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com