TruyenHHH.com

Yoonmin Fanfic Canh Hoa Tan Tren Vai He

Không khí trong sân trường vẫn náo nhiệt như thường ngày. Giờ ra chơi đã nhanh chóng tới.

Jimin và Taehyung qua khối 10 để tìm Jungkook trước, rồi cả ba mới dạo bước xuống sân trường, hướng thẳng về dãy bàn ghế gần gốc cây anh đào như đã hẹn.

Khác biệt với không khí quá mức náo nhiệt của căn tin mà họ thường chọn đến, ở sân trường có vẻ bình yên hơn nhiều.

Họ cố tình chọn một góc mà có thể tách biệt với những học sinh còn lại. Còn tính cả việc từ chối những câu thắc mắc hoặc sự làm phiền nào từ những học sinh hay những nữ sinh khác. Có lẽ là vì Jimin nói chuyện rất dễ mến, nên cậu có thể nhẹ nhàng và nhanh chóng đưa ra lời đề nghị và được mọi người đồng ý. Và cũng có lẽ là các học sinh đều có ý thức, có chừng mực mà không làm phiền cậu. Đây chính là khả năng, đặc quyền cũng như sự tin tưởng và cảm tình mà Jimin có được từ mọi người, đổi lại là người khác chưa chắc đã được như thế.

"Được rồi, giờ em có thể kể chuyện gì đã xảy ra rồi chứ?"

Yoongi đã nhanh nhẹn mở lời ngay khi tất cả đã tụ họp lại đủ. Anh có lẽ thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Jimin.

Một khoảng im lặng hiện lên, Jimin vẫn chưa nói gì. Cậu đang phân vân và ấp úng, không biết có thể nói ra không. Nhưng suy cho cùng, đây cũng chính là những người duy nhất mà cậu tin tưởng, những người duy nhất có thể luôn ở đây sát cánh cùng cậu.

Jimin hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể ra mọi chuyện. Từ những chuyện đã xảy ra từ trước tới giờ trong gia đình cậu, đến chuyện của buổi tối ngày hôm qua.

Mọi người đều tập trung nghe rất chăm chú, Hoseok và Jungkook còn cảm thấy cảm thán Jimin vì những gì cậu đã trải qua. Ngoài mặt Jimin luôn tươi cười, hoạt bát là thế nhưng mấy ai biết được cuộc sống của Jimin chẳng hề đơn giản.

Jimin vừa dứt lời sau một tràng chuyện cậu vừa kể, Jungkook đã liền lên tiếng.

"Sao trước giờ anh không kể cho tụi em bất cứ thứ gì về gia đình của anh hết vậy? Có quá trời chuyện luôn đó."

"Thì tại...anh nghĩ những chuyện này tốt nhất là không nên nói ra. Lại còn có thể khiến mọi người không thoải mái, cảm thấy không hợp lẽ lắm. Dù gì cũng là chuyện gia đình của anh, không nên phiền đến mọi người."

Hoseok ngay sau đó liền lên tiếng cắt ngang.

"Sao lại khiến mọi người không thoải mái? Sao lại phiền? Jimin à, những chuyện như thế này em đều có thể nói với tụi anh. Có thể tụi anh không giúp được gì nhưng sẽ luôn sẵn sàng ở bên khi em cần. Em không nói mới khiến tụi anh cảm thấy không vui đó, vì em lại chịu đựng một mình."

Hoseok dừng một chút, ánh mắt chứa chan đầy sự ấm áp và đáng tin cậy hướng thẳng về Jimin. Dĩ nhiên, Jimin bắt gặp được ánh mắt đó, cậu liền cảm thấy một luồn cảm xúc đang dâng trào.

"Em cứ tin tưởng tụi anh, chắc chắn tụi anh sẽ không để em một mình."

Thì ra cậu không hề cô đơn, cậu không một mình chịu đựng, những người ở đây đều là những người đã luôn ở bên cạnh cậu rồi. Dù có người đến trước, có người đến sau, nhưng họ đều đến rồi ở cùng cậu chứ không phải đến rồi đi, ít ra là tới tận bây giờ. Vậy hà cớ gì mà cậu lại không bỏ họ vào tầm mắt chứ. Cảm giác tội lỗi bỗng dưng nhen nhóm trong tim.

"Cảm ơn mọi người...mọi người đã lắng nghe em nói."

Jimin nhẹ giọng đáp lại. Namjoon từ tốn, nở nụ cười hòa nhã quen thuộc đó đáp lời.

"Chuyện này cũng không dễ nói gì. Em đã quyết định tin tưởng tụi anh và nói ra thì tụi anh đã vui rồi."

"Từ giờ nhớ đừng lừa dối tụi anh nữa."

Yoongi lên tiếng, mặt không mấy biểu cảm nhưng giọng nói có chút ngọt ngào và trầm ấm hơn. Jungkook là người cuối cùng, vẫn điệu bộ hồn nhiên đó nhưng lại rất đáng tin cậy.

"Anh có thể luôn chia sẻ với mọi người mà. Mọi người luôn ở đây sẵn sàng lắng nghe."

Jimin cười đáp lại câu nói đầy sự chính chắn và đáng tin này của Jungkook. Bên cạnh đó, Taehyung cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Thấy chưa, tao đã nói mọi người sẽ luôn bên mày mà."

Có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, Jimin cảm thấy chuyện gia đình của cậu chẳng là gì, giữa sự may mắn tận cùng mà cậu đã nhận được khi gặp họ.

Taehyung, người bạn thân từ thuở nhỏ, từ cái thuở mà hai đứa vẫn hay chơi những cái trò rất trẻ con như giấu giày, thậm chí là giấu cặp của nhau. Nhưng phải vậy chứ, những trò đùa cợt không bao giờ có điểm dừng của cậu ấy, cùng với cái tính tình dị thường và phong phú kia, tưởng chừng hai đứa chẳng thể sống với nhau yên bình được ngày nào mà nay đã đi cùng với nhau hơn 8 năm trời ròng rã. Taehyung ngoài mặt trông có vẻ không dễ nghiêm túc gì, nhưng thật ra cậu lại rất tinh tế, và hiểu Jimin từng chút một. Kể cả những chuyện mà ít ai biết, Taehyung từ lâu đã luôn là người đầu tiên mà Jimin nghĩ đến và chia sẻ với cậu. Và hiển nhiên, cậu ấy luôn sẵn sàng dành hàng tiếng đồng hồ để lắng nghe cậu nói.

Jungkook, cậu nhóc mà Jimin quen được với hình ảnh là bạn từ thuở nằm nôi và ở cùng khu phố với Taehyung. Có lẽ đây chính là cậu nhóc duy nhất đánh bật được Jimin về khoảng người bạn lâu năm nhất của Taehyung. Dù quen qua Taehyung là thế, nhưng Jimin lại đặc biệt có cảm tình với cậu. Dù Jimin cảm thấy cậu nhóc này đôi lúc lại lanh chanh, tăng động chẳng thua gì Taehyung cả nhưng tính tình tương đối dễ mến hơn nhiều. Cậu ấy rất ngoan ngoãn, nghe lời là đằng khác, lại còn rất dễ thương và ngây ngô nữa. Jimin đoán Jungkook chắc là do chịu sự ảnh hưởng từ tính cách của anh bạn "người ngoài hành tinh" kia nên đôi lúc mới tăng động như vậy.

Còn Namjoon, là một vị tiền bối mà Jimin từ lâu đã ngưỡng mộ. Cậu vẫn nhớ rõ cái lần mà Namjoon chủ động dẫn dắt cậu trong cuộc thi học sinh giỏi giữa các trường cấp hai năm đó. Jimin vốn có học lực rất tốt, được chọn đi thi cũng là chuyện thường. Chỉ có điều năm đó chắc là do cậu vẫn còn hơi bỡ ngỡ, mà Taehyung lại không thể đi cùng. Duy chỉ có mỗi mình Namjoon, người dược chọn đi thi đại diện cho khối 8, rất ra dáng đàn anh mà chủ động bắt chuyện với cậu khiến cậu cảm thấy bớt căng thăng và nhút nhát hơn. Sau đó cả hai kết bạn, rồi thân thiết với nhau từ khi nào không hay. Namjoon luôn là người sẵn sàng giúp đỡ Jimin, dù trong việc học, hay bất cứ việc gì khác. Dẫu nhiều lúc cả hai có hay trêu chọc, tranh cãi với nhau nhưng điều đó cứ như thể hiện sự thân thiết giữa hai người vậy.

Hoseok, cũng là một đàn anh mà Jimin rất có thiện cảm, cũng rất thân thiết. Tính tình Hoseok rất lạc quan, vui tươi và cởi mở, nên ngay từ đầu Jimin đã cảm thấy rất thoải mải khi gặp anh rồi. Mặc dù Jimin quen biết Hoseok qua Namjoon, nhưng phải nói cậu rất hợp và thân thiết với anh. Hoseok luôn là người cưng chiều, dịu dàng và thậm chí là thiên vị cậu. Phải nói những người trong hội bạn của họ thì ai cũng nhìn ra được, Jimin chính là cậu em mà Hoseok thích thú nhất rồi. Và còn vì cả hai có cùng sở trường với nhau, là nhảy múa, lại còn cùng nhau lập nên một câu lạc bộ. Bởi thế nên hai người mới thân thiết đến thế, còn hay hẹn đi ăn và đi chơi chung với nhau nữa. Jimin thật sự rất quý Hoseok, vì anh luôn đối tốt với cậu vô bờ bến.

Vẫn còn một người mà Jimin nghĩ tới dù anh ấy hiện không ở đây, Seokjin. Đây là một người đàn anh rất mẫu mực và tinh tế. Dù Jimin chỉ mới quen biết anh ấy từ lúc cậu lên cấp ba và cũng nhờ có Namjoon giới thiệu nhưng do hai người có vẻ hợp tính nhau, cộng thêm việc Jimin ăn nói rất dễ mến và cũng rất dễ thương nên Seokjin rất quý mến Jimin, như một cậu em của mình. Điều buồn cười nhất ở đây là ban đầu Namjoon chỉ muốn hai người họ kết bạn với nhau, vì dù gì Namjoon cũng thân với Seokjin và cả Jimin, nhưng cuối cùng thì anh lại vô tình khiến cho bản thân bị "bỏ rơi" vì Seokjin đôi lúc lại ưa chuộng Jimin hơn cả anh nữa cơ. Đó có lẽ là một trong những điều mà Namjoon cảm thấy hối hận nhất.

Và cuối cùng, đó là Yoongi. Mặc dù Jimin chỉ mới quen biết với Yoongi chẳng được bao lâu nhưng trong thâm tâm cậu, Yoongi có một điều gì đó rất đặc biệt. Từ ánh mắt sâu thẳm chất chứa nhiều sự đầm ấm, đến nụ cười ấm áp tựa màu hồng nhạt của cánh hoa anh đào mà chẳng mấy khi được hiện trên môi, tất cả đều tác động tới Jimin một cách rất khác biệt. Nhưng có một điều mà Jimin chắc chắn nhận ra, đó là sâu trong lớp vỏ bọc lạnh lẽo cứng rắn này là một chàng trai sống rất tình cảm, sâu sắc hơn mọi người vẫn nghĩ. Hiện tại, điều duy nhất khiến Jimin băn khoăn chính là cảm xúc của cậu. Cái cảm xúc ấm nóng nơi trái tim, hay là hồi hộp lúng túng, tim đập nhanh bất thường mỗi lần cậu ở gần Yoongi, hay đơn giản chỉ là nghĩ về Yoongi. Nó khiến cậu cảm thấy khá khó chịu và hoang mang rất nhiều. Jimin chẳng thể nào xác định được rằng Yoongi đối với cậu là như thế nào hoặc cậu đối Yoongi là ra sao. Rối bời với nhiều suy nghĩ dồn dập, Jimin chỉ biết lờ đi như không có gì.

Trầm tư trong mớ suy nghĩ của mình, cậu bỗng cười thầm. Dù gì thì tất cả những người ở đây, từ khi nào đã có tầm ảnh hưởng đến cậu như thế. Tất cả đều như một bước đi, một dấu ấn, một kỉ niệm và cũng là một phần trong cuộc đời của cậu.

Một giọng nói vang lên, kéo cậu ra khỏi trạng thái suy tư.

"Mà này, ba của mày định ở lại đây bao lâu vậy?"

"Chẳng biết nữa, khi nào ông ấy muốn đi thì đi thôi, tao không can thiệp vào được. Có khi một tuần, có khi một tháng, lâu nhất là hơn hai tháng thôi."

Jimin từ tốn trả lời Taehyung. Taehyung sau khi nghe xong, chỉ gật gật đầu, vẻ mặt có vẻ suy tư.

Jungkook ngồi bên, liền nhỏ nhẹ lên tiếng, giọng điệu mang chút chán nản.

"Vậy là anh phải chịu cảnh này ít nhất là một tuần luôn sao? Mà chắc gì đã một tuần, có khi một tháng. Em cảm thấy chán nản thay anh luôn đó..."

Cậu kết thúc bằng một tiếng thở dài. Rồi bỗng dưng tiếng thở dài của cậu lại lây cho tất cả những người còn lại. Bầu không khí lại trở nên não nề.

Yoongi cảm thấy khó chịu với cái bầu không khí mang tính "yếu đuối" này, đành thử lên tiếng.

"Thôi được rồi, giờ cả đám ngồi đây thở dài có giúp được gì không? Bây giờ nên tập trung vào Jimin kìa, vết thương của em ấy."

Taehyung dường như được câu nói của Yoongi đánh thức, liền hưởng ứng theo, khuấy động bầu không khí.

"Đúng đó đúng đó. Bây giờ chúng ta phải phấn chấn lên. Chứ nếu cứ ngồi thở dài thế này, có khi Jimin nó phát ốm theo luôn đó."

Vốn là sở trường của mình, Taehyung rất nhanh đã thành công kéo mọi người ra khỏi bầu không khí ủ rũ lúc nãy.

Bây giờ, mọi người đều hiểu được rằng tâm trạng của Jimin thật sự không tốt, nên ai nấy cũng đều cố gắng, làm mọi cách để cậu thoải mái hơn, dễ chịu hơn, phấn chấn hơn. Cả năm người còn lại, ai cũng đều đồng ý dành cho Jimin một sự quan tâm đặc biệt.

Seokjin sau khi biết chuyện, cũng đã rất lo cho Jimin, nhưng biết vẫn còn năm người kia ở cạnh nên anh an tâm hơn phần nào. Dạo gần đây, anh luôn tới gặp Jimin thường xuyên hơn lúc trước. Jimin chỉ cảm thấy e ngại ở chỗ mình sẽ làm ảnh hưởng tới việc học của anh, vì vốn lên đại học chẳng hề rảnh rỗi gì. Dẫu vậy Seokjin vẫn cứ khăng khăng muốn gặp cậu, dù gì cậu cũng là một trong số những đứa em mà anh thương nhất mà.

Những ngày qua là những ngày khá khó chịu và bất an với Jimin, khi mỗi ngày ở nhà cậu đều phải dè chừng và né tránh ba cậu. Cậu thật sự không muốn gặp ông ấy, vì càng gặp thì sẽ càng xảy ra nhiều mâu thuẫn. Jimin biết mình sẽ chẳng hòa hợp được với ba của mình bao lâu, nên tốt nhất vẫn là cậu chủ động tránh mặt thì hơn. Như thế cũng đỡ khiến cho mẹ cậu phải lo lắng.

Nhưng mặt khác, Jimin cũng cảm thấy thật may mắn. Mỗi ngày đến trường, cậu đều được năm người kia quan tâm và cổ vũ, khiến tâm trạng của cậu vui vẻ hơn rất nhiều. Gần như là khiến Jimin chẳng còn bận tâm gì đến chuyện ba cậu.

Mà nói tới việc người luôn quan tâm và chăm sóc cậu nhiều nhất những ngày này, chắc chắn chẳng ai xứng hơn cái tên Min Yoongi cả. Con người bình thường hay phũ phàng, mặc kệ sự đời này nay lại là người quan tâm Jimin nhất. Hầu như là cứ mỗi lần gặp Jimin là anh đều hỏi han về vết thương của cậu, chỉ chăm chăm vào một mình cậu. Thậm chí,cả Namjoon còn không dám nhận là bạn thân của mình nữa cơ mà. Jimin thì chỉ dám nghĩ đơn giản là Yoongi có ý tốt với mình. Anh quan tâm và chăm sóc cậu như một người em chẳng hạn. Ít ra thì cậu tự mặc định rằng mình nghĩ như thế...

Cái cách mà Yoongi bỗng nhiên dành cho cậu một sự quan tâm đặc biệt hơn bất cứ ai khác khiến Jimin rất bối rối. Cậu không thể chắc chắn Yoongi đối với mình là có ý gì, nhưng chắc chắn là cậu không muốn mình quá ảo tưởng. Có thật sự bản thân cậu trong mắt Yoongi...đặc biệt hơn những người khác? Vẫn còn một điều mà khiến Jimin cảm thấy mơ hồ hơn nữa chính là cảm xúc của mình, cái cảm xúc mà cậu chẳng thể biết nên xếp nó vào loại cảm xúc gì. Tim đập nhanh? Lòng cảm thấy ấm áp? Có cảm giác an toàn và được chở che? Rốt cuộc là có phải nó đã vượt quá mức bạn bè, hoặc là tiền bối hậu bối, hay thậm chí là anh em? Câu trả lời gần như chỉ có một, nhưng Jimin lại xem như không thấy gì. Không phải là cậu không cảm nhận được chút gì từ những hành động của Yoongi, nhưng chỉ là nhiều khi nó lại quá đỗi rõ ràng tới mức mơ hồ.

Thật sự thì không thể là lúc này được. Chuyện từ gia đình của cậu đã đủ mệt rồi. Yoongi có tình ý với cậu cũng được, cậu rơi vào lưới tình cũng được, chỉ là cậu không thể tìm ra được đáp án ngay vào lúc này mà thôi.

Tiếng chuông vang lên, đánh thức tâm trạng ủ rũ của Jimin. Hôm nay có vẻ là một ngày khá mệt mỏi. Nhưng không sao, dù gì giờ tan học cũng đã đến rồi.

Như thường lệ, Jimin vẫn nhanh chóng thu dọn sách vở rồi thong thả bước ra khỏi lớp, rồi cậu thẳng tiến xuống sân trường. Nhưng hôm nay hình như hơi khác lạ. Chẳng thấy có một Taehyung nào theo sau cậu cả, cậu cũng chẳng tiện thể tạt qua khối 10 để đón Jungkook. Một mình, cậu chỉ có một mình.

Tất cả là vì Taehyung được trường cử đi tham gia một cuộc thi Toán, nên cậu chỉ học có mỗi buổi sáng còn chiều nay thì đi thi. Còn Jungkook, cậu ấy đã báo với Jimin rằng chiều nay cậu phải đến câu lạc bộ để làm dự án mĩ thuật của trường nên không thể cùng Jimin về được. Thật là trùng hợp, thà để một người vắng mặt thôi còn được, chứ cùng lúc cả hai đều biến mất thế này thì chán chết đi được.

Dù Taehyung có đôi lúc hơi phiền phức, hay Jungkook có lúc hơi tăng động nhưng đối với Jimin, phải có hai người đó mới vui, mới khiến một ngày của cậu trở nên đầy thú vị.

Jimin bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang, rồi tới sân trường rộng lớn. Nhưng dường như ai cũng có thể cảm nhận được sự nặng nề và ủ rũ qua từng bước chân của cậu.

Hiện giờ cậu chỉ muốn có một ai đó lẽo đẽo theo sau cậu, hoặc là cầm tay thúc giục kéo cậu đi nhanh lên và luôn miệng đưa ra những câu hỏi tất tần tật về trạng thái của cậu chẳng hạn như "Sao vậy?" , "Không khỏe chỗ nào à?" , "Sao trông ủ rũ thế?". Bầu không khí xung quanh cậu hiện giờ thật quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khó chịu dẫu xung quanh vẫn tấp nập học sinh đi qua đi lại.

Jimin cứ bước đi trong vô thức, rồi cũng đã gần tới cổng trường lúc nào không hay.

"Chào em Jimin!"

Một giọng nói vui tươi, tràn đầy năng lượng vang lên từ một phía. Jimin chỉ cần đưa mắt qua nhìn đã liền bắt gặp được. Ơn trời, may là vẫn còn họ.

Jimin như vừa được nạp thêm năng lượng, liền mỉm cười và nhanh chóng lon ton tới chỗ của họ.

"Chào anh Hoseok, cả anh Namjoon và Yoongi nữa."

Jimin tươi cười đáp lại lời chào của Hoseok ban nãy, sẵn cũng quay sang hai người đứng kế bên anh. Namjoon cũng vẫy tay chào đáp lại, sẵn tiện anh cũng thắc mắc.

"Ờ nhỉ, Taehyung và Jungkook đâu rồi? Sao không thấy hai em ấy đi theo em?"

"Taehyung được chọn đi thi Toán, còn Jungkook thì bận việc dự án mỹ thuật của trường rồi ạ. Bởi vậy hôm nay em mới phải ra về một mình đây nè."

Jimin vừa đáp lại, vừa cố tình bĩu môi một tí biểu hiện sự buồn bã và cô đơn của cậu.

"Sao tội vậy nè, hai em ấy nỡ bỏ em lại. Dù gì cũng là đang chăm sóc đặc biệt cho em mà. "

Hoseok từ tốn nói, giọng điệu còn có chút âu yếm và trìu mến đúng như cảm thấy tội cho Jimin. Cậu chỉ cười cười rồi đáp lại.

"Em không bận tâm chuyện vết thương đâu, mà là cảm thấy cô đơn cơ. Đi về nhà một mình cũng buồn chứ ạ."

"Hay là-"

"Để anh đi cùng em về nhà được chứ?"

Hoseok chỉ vừa mới mở miệng, chưa nói được nửa câu thì gần như chỉ ngay sau đó một khắc, một giọng nói khác đã vang lên mà xung phong. Không ai khác người đó chính là Yoongi.

Biểu hiện đầu tiên của Hoseok chính là cảm thấy hơi bức xúc vì lúc nào cũng bị Yoongi cắt ngang như vậy, biết rõ người bạn thân của mình chẳng mấy khi quan tâm cảm xúc của người khác đâu nên anh đã thầm ghi nhớ và lên kế hoạch trả thù sau. Nhưng biểu hiện tiếp theo của Hoseok chính là có phần bất ngờ. Thật ra thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Yoongi chủ động muốn cùng Jimin về nhà nhưng anh vẫn có chút bất ngờ.

Namjoon đứng bên cạnh cũng hơi nhướn mày, anh cũng có phần ngạc nhiên giống như Hoseok. Ngoài ra, Namjoon cũng cười thầm khi thấy Hoseok luôn bị Yoongi chặn lời như thế.

Riêng Jimin thì cậu lại không mấy bất ngờ. Một phần có lẽ là do Yoongi hay chủ động, quan tâm tới cậu nhiều hơn bất cứ ai nên cậu cũng đã quen dần với việc đó. Phần còn lại là vì cậu biết rõ bản thân Yoongi không thật sự vô tâm như vẻ bề ngoài, ngược lại thì anh ấy rất chu đáo và cực kì đáng tin.

"Thật sao? Nghiêm túc chứ Yoongi?"

Namjoon lên tiếng, nửa phần nghiêm túc nửa phần đùa giỡn. Yoongi thì khác. Anh liền đáp lại chắc nịch, với một biểu cảm cực kì nghiêm túc.

"Đương nhiên rồi. Để Jimin đi về nhà một mình không hề đảm bảo sự an toàn. Tốt nhất vẫn là nên có người đi cùng em ấy."

"Ừm...mày nói cũng đúng..."

Hoseok nói, song lại có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, Hoseok mới tiếp tục.

"Vậy thì...Yoongi sẽ đi cùng Jimin. Em thấy sao?"

Hoseok liền quay qua hỏi Jimin. Cậu cũng không cần quá nhiều thời gian suy nghĩ, đáp lại.

"Em thấy cũng được nếu như anh Yoongi không bận việc gì."

"Đương nhiên là anh rảnh rồi."

Thế là Hoseok liền nhanh nhẹn, gật gật đầu đồng ý, rồi cũng kéo cả Namjoon đi, chỉ để lại mỗi Jimin và Yoongi ở đó, song cũng không quên tạm biệt họ.

"Chốt vậy đi. Thôi, bây giờ cũng sắp trễ rồi, lên đường về nhà thôi. Anh và Namjoon đi trước đây, tạm biệt em Jimin! Tạm biệt hai người!"

Nói rồi, Hoseok không để Namjoon kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã liền kéo anh đi theo mình, ra tới cổng trường, hướng về nhà và mất hút.

Như bao lần, giờ cũng chỉ còn lại mình Yoongi và Jimin. Cái hoàn cảnh này chắc Jimin cũng đã quen dần, nên cậu chẳng cần chần chừ gì mà chủ động lên tiếng.

"Bây giờ anh định về luôn chứ?"

Yoongi im lặng một lúc, rồi cũng đáp lại.

"Em không vội chứ?"

"Không ạ, em cũng thong thả lắm."

Jimin nhanh chóng đáp. Yoongi bỗng cười nhẹ, dù chỉ là thoáng qua nhưng Jimin vẫn có thể để ý thấy.

"Vậy được."

Anh chỉ nói ngắn gọn, rồi xoay người bước đi, để lại một Jimin khó hiểu.

"Ê nè! Anh đi đâu vậy?"

"Em theo chẳng phải sẽ biết sao."

À...xin lỗi nhé, cho cậu xin rút lại những suy nghĩ lúc nãy cái đã, cái gì mà "chu đáo" này nọ kia chứ? Bây giờ cậu chỉ thấy cái tính thích ghẹo gan cậu của anh ta mà thôi.

Jimin ở đằng sau, vì quá tức tối mà thầm nói xấu anh.

"Gì vậy chứ. Nói đại luôn đi cho rồi, còn làm màu này nọ nữa..."

"Không ngờ em cũng xấu tính quá đấy Jimin. Mà em đã bị thương ngay khóe miệng rồi, vẫn còn cố nói xấu anh sao?"

Jimin bỗng cứng đờ người, mắt đảo láo liên, gương mặt không giấu nổi cú sốc nhẹ này của cậu. Chẳng lẽ cậu đã nói to lắm à?...Không không, rốt cuộc anh ta có phải con người không vậy, đã đi được vài bước khá xa Jimin rồi, thế mà vẫn nghe thấy cậu nói gì sao?

Cậu nuốt nước bọt, đành im lặng trước câu nói của Yoongi.

Nói thế thôi, chứ cậu sau cũng vẫn quyết định lẽo đẽo theo sau anh.

Bắt trọn được mọi hành động của cậu vừa rồi, Yoongi phía trước chỉ biết mỉm cười. Quả thật là rất...đáng yêu.

Đi một lúc, Yoongi cuối cùng cũng dừng lại. Jimin ở đằng sau cũng phải thắng gấp, theo đà mà xém tông vào Yoongi. Cậu nghiêng đầu, hơi chúi về phía trước nói.

"Sao dừng lại rồi?"

Jimin chớp chớp mắt, nhìn ngược nhìn xuôi, cuối cùng ngẩng đầu lên thì liền thấy cây anh đào của trường. Ra vậy.

"Thì ra là anh muốn ngắm hoa anh đào. Chỗ này từ lúc nào đã trở thành chỗ yêu thích của anh và em rồi nhỉ?"

"Phải...Em từng nói sẽ cùng anh ngắm hoa anh đào mà. Nhưng mấy bữa nay chẳng thấy em thực hiện gì hết."

Yoongi lên tiếng, giọng anh nhỏ nhẹ, trầm ấm nhưng lại có chút nét giận dỗi.

Jimin ngạc nhiên, đây có lẽ là lần đầu cậu thấy Yoongi giở giọng điệu như thế. Và cái cậu không ngờ nhất đó là Yoongi như thế này...lại đáng yêu một cách lạ thường. Thật đấy, không đùa đâu. Cũng chẳng hiểu sao Jimin có thể nghĩ như thế được nữa.

"Thì cũng chẳng phải tại cái vết thương phiền phức này sao. Mấy bữa nay em cũng không có tâm trạng gì hết...Nhưng mà hôm nay em cũng đã đi cùng anh rồi còn gì, coi như bù đắp một ngày được chứ ạ?"

"Ừm...Cũng...được thôi..."

Yoongi ra vẻ suy nghĩ, lưỡng lự, gật gật đầu chầm chậm các kiểu. Jimin ngay từ giây đầu đã biết anh đang giả vờ. Nghĩ sao có thể qua mặt được cậu chứ.

"Anh làm bộ đủ chưa vậy?"

Yoongi nghe cậu nói xong, liền phì cười.

"Rồi rồi,không chọc em nữa. Sao mà em lại nóng tính thế.

"Em bỏ về cho anh ở lại ngắm hoa anh đào một mình nhé?"

Jimin nói là làm, cậu vừa dứt lời đã liền quay lưng và bước về phía cổng trường. Yoongi lúc này mới nghiêm túc, vội vàng ngăn Jimin lại.

"Thôi được rồi, được rồi mà. Anh không nói em nữa đâu."

Trong lúc hấp tấp, Yoongi chỉ có thể theo phản xạ, tự động nắm lấy cổ tay của Jimin.

Jimin liền khựng lại. Không phải là vì cậu không giật tay ra được, mà là tim cậu bỗng hẫng một nhịp khi cảm nhận được bàn tay to lớn và ấm áp của Yoongi bao quanh cổ tay của cậu.

Cậu sau đó mới từ từ quay người lại, ánh mắt vẫn biểu lộ sự giận dỗi nhưng đã đỡ hơn phần nào. Cậu nhìn anh, song cũng dùng một lực nhẹ thử giật tay của mình ra khỏi tay của anh.

Yoongi hiểu ý, liền vội thả tay của Jimin ra. Anh có phần lúng túng, nhưng rồi rất nhanh cũng đã bình tĩnh lại, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

"Được rồi, không nói em nữa mà. Lại đây."

Nói rồi Yoongi bước về chỗ đứng ban đầu. Hay cho thái độ nhẹ nhàng của Yoongi, coi như Jimin tạm tha cho anh, rồi cũng cùng anh quay trở về chỗ cũ.

Cả hai chầm chậm tiến về phía cây anh đào. Yoongi dừng lại, Jimin cũng dừng lại ngay kế bên anh.

Yoongi thở hắt một cái, rồi anh từ từ nhắm mắt lại, sau đó cũng thật chậm mà mở mắt ra. Anh thả lỏng cơ mặt, tay đút bên túi quần, dáng đứng ung dung, thong thả, hưởng thụ từng đợt gió nhẹ lướt qua, kéo theo những cánh anh đào rơi xuống.

Jimin sau cũng đã thư giãn hơn. Cậu chăm chú ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt. Từng cánh hoa anh đào mang sắc hồng nhạt, dịu dàng và đằm thắm, mang lại một cảm giác ấm áp dưới tiết trời vẫn còn chút se lạnh của mùa xuân này. Từng đợt gió một thổi tới, luồn lách qua những tán cây, tạo ra tiếng xào xạc nghe cũng thật sôi động, cũng thật bình yên. Mỗi một cơn gió đi qua cũng không quên mang theo vài cánh hoa anh đào, khiến chúng cứ lượn lờ trong không trung. Vài cánh hoa thì đáp xuống mặt đất, vài cánh thì thật lựa đúng chỗ mà đáp trên mái tóc bồng bềnh mềm mại, trên đôi vai nhỏ nhắn nhưng chẳng hề đơn độc, vài cánh thì cứ thế thuận theo chiều gió, bay mãi tới một nơi nào không hay.

Cảnh vật trước mắt hiện thật kì diệu, khó tả. Dưới cái ánh hoàng hôn đỏ rực nhưng lại rất nhẹ nhàng, trữ tình, từng cánh hoa anh đào len lỏi qua mọi tia nắng. Càng nhiều gió, càng nhiều hoa anh đào bay đi, dần lấp đầy một góc trời với vô vàn những cánh hoa tỏa ra một sắc hồng thật ấm áp và ngọt ngào, tựa như một thiên thần thanh thoát mang đến niềm vui và hạnh phúc giữa cái rét và sự cô đơn hiu quạnh.

Nhưng Jimin vẫn cảm thấy có chút gì đó thiếu vắng.

Cậu từ từ quay đầu sang người bên cạnh. Vốn dĩ chỉ là muốn xem xem anh ấy đang làm gì thôi, ai mà ngờ ánh mắt của cậu đã bị hình bóng, gương mặt và đôi mắt sâu thắm ấy cướp mất rồi. Cậu không thể rời mắt được, nhìn từ góc nghiêng này, Yoongi thật sự đã đẹp quá mức cho phép rồi. Cậu chậm rãi quét một lượt thật kĩ càng, chăm chú đến từng đường nét trên gương mặt anh. Từ đôi mắt, đến sống mũi, đến đôi môi, tất cả sao có thể kết hợp một cách hài hòa thế chứ.

Lại còn cả những cánh hoa anh đào cứ lấp ló, lượn lờ xung quanh anh, càng điểm tô cho vẻ đẹp của anh thêm chút gì đó tuyệt hảo.

Nhịp tim của Jimin bắt đầu nhanh dần, tiếng đập của tim cũng vì thế mà rõ hơn. Jimin còn tưởng tim của mình lại sắp nhảy ra ngoài rồi.

Ừ nhỉ, lại là cảm giác này...Jimin giờ chẳng thể biện hộ rằng cậu đang ảo giác được nữa, mọi cảm xúc từ trước tới nay đều là thật. Nhưng nó nói lên điều gì?...

Jimin bỗng suy nghĩ chuyện gì đó, trông cậu rất trầm tư. Một lúc sau, Jimin mới lên tiếng, cắt đứt bầu không khí yên bình nãy giờ.

"Anh Yoongi à, cảm ơn anh nha."

Yoongi đã liền bừng tỉnh ngay sau khi cậu vừa gọi tên anh. Anh quay sang nhìn cậu.

"Tại sao vậy?"

"Thì...bởi vì những ngày qua anh đã luôn quan tâm và động viên em."

Yoongi nghe Jimin nói xong, liền mỉm cười dịu dàng.

"Không có gì, là việc anh nên làm thôi."

Jimin gật đầu, như đáp lại lời của Yoongi. Cậu dừng một lúc, rồi mới tiếp tục lên tiếng.

"Nhưng mà...anh quan tâm và chăm sóc em nhiều như vậy, anh không thấy phiền ạ?..."

Nụ cười của Yoongi giây trước vẫn còn đó, giây sau đã liền vụt tắt sau khi nghe được câu hỏi của Jimin.

Anh liền quay đầu trở về phía trước, không còn mặt đối mặt với Jimin nữa. Biểu cảm anh mang chút đượm buồn. Anh im lặng hồi lâu, không đáp lại.

Chẳng lẽ câu hỏi vừa rồi của Jinin có gì đó hơi quá rồi sao? Thấy Yoongi im lặng khá lâu, vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, cậu bắt đầu thấy lo lắng.

"Jimin...sao em lại hỏi vậy chứ? Chẳng lẽ tất cả những gì từ trước tới giờ anh thể hiện ra...vẫn chưa rõ sao?..."

Yoongi lúc này quay hẳn cả người đối diện với Jimin. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, rồi đáp lại, giọng điệu mang theo sự buồn bã đến nỗi lập tức khiến cậu thấu theo.

Jimin hiện đang nhìn thẳng vào mắt anh, và có thể nói cậu cảm nhận được rõ, Yoongi hình như đang đau lắm...

"Sao em có thể hỏi như thể em trong mắt anh từ trước tới giờ chưa hề có một chỗ đứng vậy?"

"Yoongi..."

Cậu chỉ biết gọi tên anh, cậu chẳng biết phải nói gì nữa, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Chỉ là, tại sao tim cậu lại có chút gì đó khó chịu vậy?...

"Anh biết, khoảng thời gian chúng ta quen biết nhau chưa dài, nhưng mà nó cũng đâu ngắn tới nỗi...anh trong mắt em như một người xa lạ đến thế? Chẳng lẽ anh quan tâm em vì thấy em đáng thương sao? Hay là anh quan tâm em vì những người khác cũng làm vậy?...Anh quan tâm em...vì anh muốn như thế, vì sâu thẳm trong anh, anh thật lòng muốn như thế...Em biết không?"

Giọng điệu của anh vừa có chút giận dữ, cũng có chút đau buồn, nhưng vẫn có sự thật lòng và tình cảm chân thành của anh ẩn giấu trong đó.

Tại sao anh lại buồn? Buồn nơi tâm can của anh sao? Không, chuyện đó có thể không là gì cả. Điều duy nhất khiến anh đau lòng chính là cậu lại tự cảm thấy bản thân mình không hề quan trọng trong mắt của anh. Điều này như thể là một cái vả thật mạnh vào chính tình cảm của anh vậy. Anh đã dành hết mọi sự chân thành cho cậu, điều gì về cậu cũng gắn liền với hai chữ "đặc biệt". Ấy vậy mà trong mắt cậu...lại chưa từng có hai chữ đó. Rốt cuộc là sao chứ? Phải chăng anh thể hiện chưa đủ? Phải chăng anh còn quá vô tâm? Phải chăng anh đã bỏ lỡ một điều gì đó? Trước giờ anh cứ nghĩ bản thân là đang tiến về phía trước, tiến đến gần cậu hơn. Nhưng thật ra, anh vẫn chỉ đang giậm chân tại chỗ. Từ bao giờ mà giữa anh và cậu lại có một bức tường ngăn cách như thế? Thật sự là chỉ một bước thôi cũng không cho anh tiến đến gần cậu hơn sao? Hay có lẽ anh đã quá ảo tưởng, hay có lẽ cậu chưa từng muốn bước thêm một bước nào cùng anh...Đúng là ảo tưởng rồi nhỉ...

"Em..."

Jimin hiện giờ đang cúi đầu. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh và cũng không muốn làm thế. Cậu chỉ biết hiện giờ cậu đã mắc phải một lỗi lầm cực kỳ lớn rồi. Thì ra thái độ thờ ơ trước tình cảm của mình cũng gây tổn hại đến người khác. Trước giờ Jimin chưa từng muốn điều đó xảy ra, chưa từng muốn làm tổn thương đến cảm xúc của người khác. Thế mà cậu lại chọn lờ đi cảm xúc của anh...Cậu dần cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân mình. Mang danh được mọi người yêu mến, luôn tinh tế, ăn nói khéo léo và hòa đồng, vậy mà giờ đây ngay cả người đặc biệt trong lòng cậu mà cậu cũng khiến người ấy phiền lòng.

Người đặc biệt...người đặc biệt?...

Jimin bỗng ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Yoongi. Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt đầy nỗi buồn đó của Yoongi, rồi đáp.

"Anh nói đúng, là em sai. Là em đã sai khi không biết bản thân trong lòng anh có vị trí gì. Là em đã sai khi không thể nhận thấy được mọi sự biểu hiện của anh. Là em đã sai khi khiến anh trở nên xa lạ như thế...Em chỉ biết...rằng anh đối với em có một vị trí rất đặc biệt."

Yoongi vốn dĩ không định nghe tiếp, đến cậu cũng đã thừa nhận rồi, phải nói là vô cùng tuyệt vọng. Nhưng chỉ vì hai chữ "đặc biệt" cuối cùng, Yoongi liền bừng tỉnh. Ánh mắt của anh chẳng còn đơn giản là một màu u sầu nữa, mà đã dần được lấp đầy bằng những tia hy vọng.

"Đặc biệt?..."

"Vâng, là rất đặc biệt. Anh biết không, anh chính là người đầu tiên có chung sở thích với em, là người đầu tiên em cảm thấy rất thoải mái và an toàn khi ở cùng dù chỉ mới gặp, là người đầu tiên mà em...thể hiện mọi hành động mang cảm xúc thật lòng chứ không chỉ mang tính chất xã giao như những người lạ khác. Anh có thể là một người tiền bối của em, là một người bạn, một người anh, hay bất cứ thứ gì khác, nhưng chắc chắn vị trí của anh vẫn sẽ luôn là một vị trí thật đặc biệt."

Nói xong, cậu nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên, hình thành một nụ cười rất ấm áp. Có điều do đã bị khẩu trang che khuất, Yoongi không thể nhìn thấy nó được. Nhưng qua đôi mắt biết cười của cậu kia, Yoongi vẫn có thể cảm thấy rõ từng đợt hạnh phúc lan tỏa trong lòng mình.

Hai người bỗng lặng thinh, chẳng ai nói thêm một lời nào nữa. Không gian xung quanh cũng theo đó mà yên bình đến lạ thường. Trong sân trường bây giờ chắc chẳng còn ai, xung quanh hai người họ chỉ có hoa anh đào bay lượn với những đợt gió thổi lúc mạnh lúc nhẹ. Dường như cả hai đã im lặng tới mức có thể nghe được từng nhịp đập của đối phương.

Chúng đang đập nhanh dần, nhanh dần và ngày càng mãnh liệt hơn. Cả hai trái tim đều như bị điều gì đó thôi thúc, dần chủ nhân của nó cũng chẳng thể điều khiển được.

Yoongi và Jimin đã đứng nhìn nhau trong im lặng được một lúc. Điều này khiến Jimin nhớ lại buổi sáng hôm đó, cái hôm đầu tiên cậu gặp Yoongi dưới gốc cây anh đào của trường. Lúc đó chẳng hiểu tại sao cả hai đã ngớ người ra, không nói một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, mặc cho mọi thứ xung quanh có như thế nào, hệt như lúc này vậy.

Yoongi bổng mỉm cười, nhưng có vẻ là anh đã phì cười thì đúng hơn, con người này ấy mà, những biểu hiện như thế này rất nhỏ nhặt. Nhưng cũng vì Jimin đã để ý được, cậu có hơi bất ngờ, nói đúng hơn là hoang mang.

"Lần sau đừng như thế nữa nhé. Đừng cứ tự hạ thấp bản thân mình, em đối với anh lúc nào cũng có một vị trí đặc biệt, hệt như vị trí của anh đối với em vậy. Những gì anh thể hiện ra, nó là như thế nào, thì chính là như thế nấy. Em nên nhớ em cũng chính là người đầu tiên có chung sở thích với anh, em chính là người đầu tiên khiến anh có thể dễ dàng nở nụ cười, em chính là người đầu tiên khiến anh cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp và thoải mái hơn. Tầm ảnh hưởng của em đến anh là rất lớn, có thể em không nhận ra nhưng đó là sự thật."

Yoongi thổ lộ ra những gì anh luôn muốn nói với cậu. Cũng là tại anh, tại anh không bao giờ chịu khẳng định nên một sự rõ ràng nào. Jimin không thể cứ mãi dễ dàng đặt cho bản thân một vị trí quan trọng trong lòng anh được. Tất cả đều phải cần thời gian, cần rất nhiều thời gian để anh có thể biểu hiện và cậu có thể cảm nhận nó. Hôm nay có thể nói là một bước tiến của Yoongi. Anh đã quyết định dũng cảm nói ra, dù không phải là tất cả nhưng cũng đã gửi gắm được cho Jimin thấy một phần tình cảm của anh dành cho cậu. Đây không hẳn là tỏ tình, và cũng chưa có một ý gì đề cập đến tình cảm thật sự của anh cả, nhưng đây là để cậu có thể hiểu rõ và chắc chắn hơn về vị trí của bản thân trong lòng anh, điều mà trước hết anh phải làm được nếu muốn tiến xa hơn với cậu.

"Sao em chưa từng biết mình lại cao cả thế nhỉ."

Jimin sau đó đáp lại vu vơ, nghe thì có vẻ giống như một câu nói đùa, nhưng thật ra nó cũng ẩn chứa chút ít cảm giác của Jimin trong đó.

"Vậy bây giờ...em đã biết chưa?"

Jimin đột nhiên ngây người ra. Đối với người khác, câu hỏi vừa rồi của Yoongi chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng với Jimin, nó khiến cậu phải trầm tư suy ngẫm.

Những ngày tháng qua, là Yoongi vẫn luôn một mực tiến lại gần Jimin. Anh vứt bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của mình, anh phá vỡ bức tường ngăn cách của bản thân, anh tự phá bỏ mọi rào cản mà mở lòng với cậu. Còn cậu? Cậu từ đầu đến cuối chỉ biết tự mình mơ hồ, tự mình phớt lờ đi chính anh và cũng như chính cảm xúc của bản thân, tự mình băn khoăn rồi cũng tự mình lờ đi đáp án duy nhất cho câu hỏi đó. Có lẽ là do cậu đã quá hèn nhát, cậu không dám đối mặt với sự thật, không dám đối mặt với tình cảm của bản thân, không dám đối mặt với anh. Cậu tự biện hộ cho bản thân rằng chưa phải lúc. Cậu hối hận rồi, cậu thật sự đã phạm phải một sai lầm lớn, chỉ một chút nữa thôi cậu đã tự mình đẩy anh ra xa mãi mãi rồi. Thử hỏi nếu Yoongi không đủ thời gian để tiếp tục, nếu anh không đủ hứng thú, hay không đủ sức lực để tiến đến gần cậu nữa thì bây giờ, vị trí đặc biệt đó có còn không?

"Em biết rồi."

Jimin đáp lại một cách chắc nịch. Bây giờ cậu không cho phép bất cứ sự mơ hồ nào làm cản đường mình nữa.

"Cảm ơn anh, vì tất cả."

Cậu chân thành nói lời cảm ơn, cậu thật sự cảm ơn anh không hết. Là anh đã khiến cậu nhận thức được giá trị của bản thân, là anh đã luôn rộng mở với cậu, là anh đã mang đến cảm giác ấm áp này.

Trong phút chốc, Jimin hình như vừa bắt gặp được một chút rung động trong ánh mắt của anh. Không biết có phải cậu đã nhầm lẫn không nữa.

Rất nhanh, Yoongi đã nở nụ cười, vẫn là nụ cười tựa như sự ấm áp mà cánh hoa anh đào mang đến. Anh đáp lại.

"Không có gì đâu."

Bỗng Yoongi cảm thấy có một hơi ấm bao quanh lồng ngực của anh. Anh cũng dần cảm nhận được có hai cánh tay đang vòng qua mình. Jimin rất nhanh, không chút chần chừ hay ngại ngùng đã liền tiến tới và ôm lấy anh. Cậu chủ động ôm lấy anh một cách đường đường chính chính, không còn nỗi âu lo, phiền muộn nào nữa.

"Jimin..."

"Chỉ là...em cảm thấy muốn ôm anh thôi. Nếu anh thấy khó chịu, cứ việc đẩy em ra."

Gì chứ? Thật sự không thể hiểu nổi Jimin nữa rồi. Cậu nhất định phải chơi lớn như vậy sao? Jimin những ngày trước ngại ngùng bao nhiêu, thì sau đợt này lại mạnh dạn bấy nhiêu à? Cậu dám thách thức anh đẩy cậu ra. Nếu anh thật sự đẩy cậu ra thì sao?

Yoongi lần này không kiêng nể nữa, anh phì cười, song cũng choàng tay qua Jimin, ôm lấy cậu thật chặt vào lòng.

"Sao thế? Sao em lại nghĩ anh khó chịu? Và tại sao anh phải đẩy em ra làm gì chứ?"

Jimin chỉ cười thật tươi, rồi đáp trong giọng điệu đầy mãn nguyện.

"Em cũng biết...anh sẽ không đẩy em ra đâu."

Yoongi nở một nụ cười tươi hơn bao giờ hết. Một nụ cười đầy sung sướng, cũng như một nụ cười chứa đựng đầy sự vật vã. Vật vã vì cái gì chứ? Chính là vì sự đáng yêu chết người của cậu chứ còn gì nữa. Nhưng mà có lẽ Jimin đang dần hiểu được tấm lòng của anh rồi.

Jimin bắt đầu buông tay, rời khỏi cái ôm, lùi ra sau vài bước. Dù vậy khoảng cách của họ hiện vẫn đang rất gần nhau.

Jimin nghiêng đầu, nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười ấy có khi còn rạng rỡ hơn cả ánh hoàng hôn đang bao trùm khắp khu phố. Đôi mắt của cậu híp lại, hệt như một đôi mắt biết cười. Dù đã bị khẩu trang che khuất, nhưng dường như nó vẫn không cản lại được sự rạng rỡ và ấm áp từ nụ cười của Jimin. Anh có thể cảm nhận thấy rõ, cả cơ thể cũng bỗng chốc rạo rực lên.

"Đối với em, anh là nhất rồi đó!"

Yoongi à, anh vẫn còn ổn chứ? Yoongi đứng ngây người một lúc, rồi chầm chậm tiến tới gần Jimin, gần nhất có thể. Anh dùng tay nhẹ nhàng kéo vành khẩu trang của cậu xuống, để lộ ra gương mặt với một vết thương sẫm màu ngay trên khóe miệng nhưng vẫn đẹp đẽ thanh thoát đến lạ thường. Anh lên tiếng, giọng điều còn nhẹ nhàng hơn cả gió.

"Đối với anh, em cũng là nhất."

Gió sao tự dưng lại thổi mạnh. Từng cánh hoa anh đào cứ thế vụt qua trong chớp mắt, khiến cả bầu trời được bao trùm bởi những chấm hồng nhạt, đan xen giữa những ánh chiều tà đỏ rực.

Cậu có thể nghe thấy tiếng lá cây đung đưa xào xạc. Cậu có thể nghe thấy tiếng gió thổi vi vu bên tai. Và cậu cũng có thể nghe thấy tiếng con tim mình đập liên hồi. Lại không biết là do ánh chiều tà, hay là do điều gì đó mà hai bên gò má của cậu đã ửng đỏ lên từ lúc nào.

Cũng để ý thấy cây anh đào bên cạnh, hôm nay sao cứ liên tục phát ra những tiếng động có vẻ dịu dàng, êm tai. Hay là do vào những khoảng khắc như thế, chúng ta mới cảm thấy mọi vật quanh ta bỗng chốc tươi đẹp và diệu kì hơn lạ thường.

Dù gì đi nữa,gốc cây anh đào này có lẽ là đang vui mừng, vui cho một cuộc tình đẹp sắp chớm nở, vui cho một cặp đôi đang dần dần say đắm vì nhau. Hôm nay nó cũng đặc biệt thả ra nhiều những cánh anh đào hơn mọi khi, như thể muốn điểm cho khoảng khắc này thêm chút gì đó tuyệt hảo, hoặc đơn giản chỉ muốn nói rằng nó sẽ là nhân chứng cho cuộc tình mỏng manh cũng thật rực rỡ ấy của họ.

Vào khoảng khắc mà mọi thứ trở nên thật hoàn hảo, Jimin đã âm thầm gửi một thông điệp tới đất trời, và cũng có cây anh đào này làm chứng. Từ giây phút này, người con trai trước mắt cậu sẽ không còn xứng với bất cứ vị trí nào như một vị tiền bối, một người bạn hay một người anh nữa, mà anh ấy đã có sẵn một vị trí riêng biệt trong tim cậu rồi. Vị trí đó sẽ chỉ dành riêng cho anh ấy, chỉ một mình anh ấy thôi.

Yoongi nhẹ nhàng thả vành khẩu trang của Jimin ra, để lại nó nguyên trạng. Vẫn giọng điệu dịu dàng đó, anh mở lời.

"Cùng đi về nhé?"

"Vâng!"

Jimin nhanh chóng đáp lại, không còn một chút dè dặt, không còn một chút lưỡng lự nào. Cậu có vẻ đã hào hứng, vui tươi hơn rất nhiều.

Đường về nhà của hai người họ sao thật bình yên. Dưới những ánh hoàng hôn dịu nhẹ, cùng vài cánh anh đào rơi bên vỉa hè, gần như không một bóng người trên con phố, vắng vẻ nhưng rất hợp với họ.

Anh và cậu vừa đi vừa tán gẫu với nhau, thỉnh thoảng thì trêu đùa, khắp chặng đường về đầy ắp những tiếng cười nói của họ.

Chỉ sau một buổi chiều, anh và cậu đã có thể rút ngắn khoảng cách giữa mình và đối phương như thế, quả là một bước tiến lớn.

Sau này chắc họ vẫn cần phải thổ lộ với nhau nhiều lắm đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com