Yoonmin Daechwita
Xích vương hướng đến YingYong. Đi môt lúc đã lâu có lẽ không còn ai truy đuổi kịp nữa. Cũng không nên đi tiếp quá xa vì như thế sẽ đánh động, ngài chắc rằng ở đây cũng có những tên sát thủ đang đợi.
Con ngựa dừng lại bên cạnh những cây cọ cao lớn đầy gai đứng sừng sững để chắn bụi cát bên của ốc đảo YingYong. Xích vương ôm ngang thắt lưng của Jimin cùng nhảy xuống ngựa, Jimin vẫn còn sợ đến nhũn chân không đứng vững liền khụy xuống làm ngài cau mày. - Jiminie.Ngài đỡ cậu dậy, tay nhanh chóng lật mũ áo choàng để nhìn rõ gương mặt Jimin. Ngài nâng khuôn mặt cậu để cậu nhìn mình.- Em ổn chứ?Thấy cậu gật đầu ngài nắm lấy vai cậu nhìn qua một lượt từ đỉnh tóc đến mũi giày, lật áo choàng để kiểm tra, đúng là vẫn lành lặn. Ban nãy bọn sát thủ bắn theo không ít tên nên ngài chỉ lo rằng lúc sơ suất đã để cậu bị thương. Ngay bây giờ lại thấy nhẹ nhõm dù tự nghĩ trong lòng rằng có gì đáng để nhẹ nhõm như vậy chứ?- Vậy tốt.Ánh mắt ngài dịu xuống, bàn tay vuốt nhẹ bên gò má cậu như an ủi.- Không sao đâu, đừng sợ nữa.
- Ưm...Jimin đột nhiên mếu máo, nước mắt cậu tuôn ra, cậu bất ngờ ôm chặt lấy ngài và úp mặt vào vai ngài khóc thút thít. Xích vương không nghĩ cậu lại phản ứng như vậy, thật to gan nhưng cũng là do ngài đã cho phép cậu. Dù sao thì cũng không đáng trách vì cậu quá sợ hãi mà thôi. Một nông nô thì chưa từng phải đối mặt với việc bị truy lùng hay ám sát, ngài cho phép cậu có quyền sợ hãi và ôm ngài như thế.
Có vẻ như Jimin định khóc lớn hơn nhưng rồi sựt nhớ ra điều gì đó cậu liền rời ra vội nhìn khắp người ngài.- Ngài có bị thương không thưa Xích vương?Ngài cười khẩy trong bụng vì thái độ của cậu, thậm chí suýt thì cười thành tiếng trước bộ dạng ngốc nghếch ấy. Jimin chăm chú nhìn một lượt thấy ngài không có biểu hiện gì kì lạ mới an tâm thở phào. Ngài thật buồn cười khi cậu thở phào như thế, đúng là đồ ngốc, lo lắng cho ngài đến vậy sao? Còn không tự biết bản thân nên làm mà dám lấy thân muốn che tên cho ngài. Có lẽ ngài cần phải dạy dỗ cậu thêm, cả về suy nghĩ lẫn kỹ năng phòng vệ.Xích vương xoa tóc cậu khiến Jimin đỏ mặt cúi đầu, hình như cậu vừa làm còn vừa hỏi mấy chuyện dư thừa rồi. Ngài dắt ngựa vào bên trong những tán cọ, ở đó ít gió hơn và nói với Jimin.- Đứng ở đây cạnh con ngựa này. Xích vương bảo cậu hãy đứng gần con ngựa để cảm thấy ấm hơn, vì dù rằng họ đang ở sa mạc nhưng sa mạc về ban đêm lại rất lạnh. Jimin ngoan ngoãn nghe theo, đúng là thân ngựa rất ấm cậu tựa vào đó nhưng lại thấy ngài bước ra ngoài rìa ốc đảo và đứng đó trước đầu ngọn gió để quan sát bầu trời và chờ một tín hiệu nào đó, có lẽ từ Taehyung.Jimin quấn lấy tấm áo choàng, cậu đưa mắt nhìn bóng lưng thẳng tấp của ngài. Trông thật uy nghiêm và giống một cái cây kiên cường vừa cô độc giữa nơi sa mạc này. Gió vẫn không ngừng thổi khiến y phục căng phồng mang theo nhiều hạt cát nhỏ li ti tát vào mặt những cơn đau nho nhỏ.
Jimin cầm lấy một tấm choàng trong yên ngựa rồi bước đến chỗ ngài, cậu muốn khoát nó cho ngài nhưng khi tay vừa đưa lên ngài đã quay lại nhìn. Jimin đứng yên đợi xem phản ứng của ngài, ngài liền đưa tay qua nhận lấy tự mình khoát lên vai sau đó kéo cậu ôm vào lòng bao bọc quanh áo choàng của ngài. - Không phải đã nói em ở cạnh ngựa sao?Jimin bất ngờ trước hành động của ngài nhưng nó làm cậu rất vui và rung động. Cậu nép sát vào người Xích vương. Dường như ngài còn nghe thấy cậu cười.- Em muốn được ở cạnh ngài.Jimin hồi đáp khiến ngài im lặng. Cuối cùng cậu cũng chịu dừng việc ăn nói trống không để bày tỏ rõ những điều trong lòng với ngài. Có lẽ cậu vừa thay đổi suy nghĩ nên mới thế, nhưng dù là vậy thì những lần trước kể cả khi cậu không nói mà chỉ biểu hiện nó qua hành động, mỗi lần cậu như thế ngài đều cảm thấy như mình đang bị cậu công kích. Thật khó có thể kiềm lòng khi bản thân đã cho cậu quá nhiều đặc ân để tiếp cận ngài rồi lại không muốn nhận tình cảm của cậu hay lại không muốn động lòng với cậu.Jimin không nghĩ gì nhiều, cậu cũng không cần lấy lòng ngài, cậu chỉ nói những gì trong lòng đang nghĩ. Cậu chẳng muốn giấu giếm hay đè nén chỉ trích bản thân có xứng đáng hay không nữa? vì cậu rốt cuộc cũng sẽ chết thôi mà, thậm chí không biết khi nào thì sẽ chết, cậu chỉ muốn được chết dưới tay ngài nhưng có thể sẽ không toại nguyện vì khi những tình huống như ban nảy xảy ra, cậu sẽ chết bất cứ lúc nào. Cậu cũng chỉ chết có một lần vậy tại sao cậu lại không dám sống như mình muốn chứ? Không cần ràng buột gì nữa hết cậu sẽ nghe theo trái tim mình.
Cậu nhắm mắt và ôm lấy ngài. Cậu cảm thấy chỉ như thế này mới khiến cậu an toàn và an tâm. Ở cạnh ngài ấm áp hơn cạnh một chú ngựa rất nhiều, và khi có tình huống nào bất trắc cậu cũng có thể ngay lập tức hỗ trợ ngài hoặc lấy thân che cho ngài.
Jimin không biết vì sao cậu nghĩ thế, cậu chỉ biết ngài phải sống, ngài phải làm những việc vĩ đại và ngài có khả năng để làm được thế, còn cậu chỉ là một con người nhỏ bé bình thường, cậu nguyện góp sức giúp ngài làm những điều lớn lao ấy bằng cả sinh mệnh của mình.
Con ngựa dừng lại bên cạnh những cây cọ cao lớn đầy gai đứng sừng sững để chắn bụi cát bên của ốc đảo YingYong. Xích vương ôm ngang thắt lưng của Jimin cùng nhảy xuống ngựa, Jimin vẫn còn sợ đến nhũn chân không đứng vững liền khụy xuống làm ngài cau mày. - Jiminie.Ngài đỡ cậu dậy, tay nhanh chóng lật mũ áo choàng để nhìn rõ gương mặt Jimin. Ngài nâng khuôn mặt cậu để cậu nhìn mình.- Em ổn chứ?Thấy cậu gật đầu ngài nắm lấy vai cậu nhìn qua một lượt từ đỉnh tóc đến mũi giày, lật áo choàng để kiểm tra, đúng là vẫn lành lặn. Ban nãy bọn sát thủ bắn theo không ít tên nên ngài chỉ lo rằng lúc sơ suất đã để cậu bị thương. Ngay bây giờ lại thấy nhẹ nhõm dù tự nghĩ trong lòng rằng có gì đáng để nhẹ nhõm như vậy chứ?- Vậy tốt.Ánh mắt ngài dịu xuống, bàn tay vuốt nhẹ bên gò má cậu như an ủi.- Không sao đâu, đừng sợ nữa.
- Ưm...Jimin đột nhiên mếu máo, nước mắt cậu tuôn ra, cậu bất ngờ ôm chặt lấy ngài và úp mặt vào vai ngài khóc thút thít. Xích vương không nghĩ cậu lại phản ứng như vậy, thật to gan nhưng cũng là do ngài đã cho phép cậu. Dù sao thì cũng không đáng trách vì cậu quá sợ hãi mà thôi. Một nông nô thì chưa từng phải đối mặt với việc bị truy lùng hay ám sát, ngài cho phép cậu có quyền sợ hãi và ôm ngài như thế.
Có vẻ như Jimin định khóc lớn hơn nhưng rồi sựt nhớ ra điều gì đó cậu liền rời ra vội nhìn khắp người ngài.- Ngài có bị thương không thưa Xích vương?Ngài cười khẩy trong bụng vì thái độ của cậu, thậm chí suýt thì cười thành tiếng trước bộ dạng ngốc nghếch ấy. Jimin chăm chú nhìn một lượt thấy ngài không có biểu hiện gì kì lạ mới an tâm thở phào. Ngài thật buồn cười khi cậu thở phào như thế, đúng là đồ ngốc, lo lắng cho ngài đến vậy sao? Còn không tự biết bản thân nên làm mà dám lấy thân muốn che tên cho ngài. Có lẽ ngài cần phải dạy dỗ cậu thêm, cả về suy nghĩ lẫn kỹ năng phòng vệ.Xích vương xoa tóc cậu khiến Jimin đỏ mặt cúi đầu, hình như cậu vừa làm còn vừa hỏi mấy chuyện dư thừa rồi. Ngài dắt ngựa vào bên trong những tán cọ, ở đó ít gió hơn và nói với Jimin.- Đứng ở đây cạnh con ngựa này. Xích vương bảo cậu hãy đứng gần con ngựa để cảm thấy ấm hơn, vì dù rằng họ đang ở sa mạc nhưng sa mạc về ban đêm lại rất lạnh. Jimin ngoan ngoãn nghe theo, đúng là thân ngựa rất ấm cậu tựa vào đó nhưng lại thấy ngài bước ra ngoài rìa ốc đảo và đứng đó trước đầu ngọn gió để quan sát bầu trời và chờ một tín hiệu nào đó, có lẽ từ Taehyung.Jimin quấn lấy tấm áo choàng, cậu đưa mắt nhìn bóng lưng thẳng tấp của ngài. Trông thật uy nghiêm và giống một cái cây kiên cường vừa cô độc giữa nơi sa mạc này. Gió vẫn không ngừng thổi khiến y phục căng phồng mang theo nhiều hạt cát nhỏ li ti tát vào mặt những cơn đau nho nhỏ.
Jimin cầm lấy một tấm choàng trong yên ngựa rồi bước đến chỗ ngài, cậu muốn khoát nó cho ngài nhưng khi tay vừa đưa lên ngài đã quay lại nhìn. Jimin đứng yên đợi xem phản ứng của ngài, ngài liền đưa tay qua nhận lấy tự mình khoát lên vai sau đó kéo cậu ôm vào lòng bao bọc quanh áo choàng của ngài. - Không phải đã nói em ở cạnh ngựa sao?Jimin bất ngờ trước hành động của ngài nhưng nó làm cậu rất vui và rung động. Cậu nép sát vào người Xích vương. Dường như ngài còn nghe thấy cậu cười.- Em muốn được ở cạnh ngài.Jimin hồi đáp khiến ngài im lặng. Cuối cùng cậu cũng chịu dừng việc ăn nói trống không để bày tỏ rõ những điều trong lòng với ngài. Có lẽ cậu vừa thay đổi suy nghĩ nên mới thế, nhưng dù là vậy thì những lần trước kể cả khi cậu không nói mà chỉ biểu hiện nó qua hành động, mỗi lần cậu như thế ngài đều cảm thấy như mình đang bị cậu công kích. Thật khó có thể kiềm lòng khi bản thân đã cho cậu quá nhiều đặc ân để tiếp cận ngài rồi lại không muốn nhận tình cảm của cậu hay lại không muốn động lòng với cậu.Jimin không nghĩ gì nhiều, cậu cũng không cần lấy lòng ngài, cậu chỉ nói những gì trong lòng đang nghĩ. Cậu chẳng muốn giấu giếm hay đè nén chỉ trích bản thân có xứng đáng hay không nữa? vì cậu rốt cuộc cũng sẽ chết thôi mà, thậm chí không biết khi nào thì sẽ chết, cậu chỉ muốn được chết dưới tay ngài nhưng có thể sẽ không toại nguyện vì khi những tình huống như ban nảy xảy ra, cậu sẽ chết bất cứ lúc nào. Cậu cũng chỉ chết có một lần vậy tại sao cậu lại không dám sống như mình muốn chứ? Không cần ràng buột gì nữa hết cậu sẽ nghe theo trái tim mình.
Cậu nhắm mắt và ôm lấy ngài. Cậu cảm thấy chỉ như thế này mới khiến cậu an toàn và an tâm. Ở cạnh ngài ấm áp hơn cạnh một chú ngựa rất nhiều, và khi có tình huống nào bất trắc cậu cũng có thể ngay lập tức hỗ trợ ngài hoặc lấy thân che cho ngài.
Jimin không biết vì sao cậu nghĩ thế, cậu chỉ biết ngài phải sống, ngài phải làm những việc vĩ đại và ngài có khả năng để làm được thế, còn cậu chỉ là một con người nhỏ bé bình thường, cậu nguyện góp sức giúp ngài làm những điều lớn lao ấy bằng cả sinh mệnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com