TruyenHHH.com

||Yoonmin - Chuyển ver|| Vương Phi thất sủng: Mẫn Mẫn! Ngươi dám

Chương 11

ymsmun_

Oa! Đúng là bữa cơm của Vương gia có khác, đầy ắp một bàn toàn món ăn thơm ngon, đẹp mắt. Trí Mẫn hai mắt đã sớm sáng như sao trời, long la long lanh nhìn chăm chăm vào mấy đĩa thịt.

Đợi Doãn Kỳ vừa động đũa, cậu đã nhanh chóng đánh chén mục tiêu. Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày, chưa gì cậu đã ăn hết một đĩa thịt? Hắn vội nhắc nhở:
- Mẫn Mẫn! Ngươi cũng nên ăn cả rau mới đủ chất chứ?

Không nói thì không sao, nhưng Mẫn Doãn Kỳ vừa nói, cậu đã cảm thấy rất tủi thân. Mặt tràn đầy ủy khuất, mắt ầng ậng nước:
- Cái gì mà ăn rau cho đủ chất? Có mà ngày nào cũng chỉ được ăn cơm với rau đến nỗi xanh cả người ấy chứ. Nếu mà thiếu chất thì thiếu chất ở thịt ý!

Nhìn cậu ủy khuất tố khổ, hắn không khỏi đau lòng vội vàng an ủi:
-Là do ta không biết khiến ngươi chịu nhiều ủy khuất, từ nay sẽ không thế nữa!

Nói rồi hắn dùng thân thủ nhanh nhất có thể gắp thịt vào trong bát cơm của cậu. Khóe môi Trí Mẫn không ngừng co giật, trợn trừng mắt nhìn bát cơm của mình chưa đầy một chớp mắt đã mọc thêm một núi thịt:
- Nè! Ngươi định nuôi heo đấy à?

- Ha ha ha! Nào có con heo nào xinh đẹp như ngươi chứ?

Bữa cơm của hai người diễn ra vô cùng vui vẻ.

------------------------------------

Trí Mẫn ngồi chống tay lên bàn, liếc nhìn cái đồng hồ nước bên cạnh rồi nhẩm tính. Đã là giờ Tuất rồi! Lại đưa đôi mắt phượng nhìn vào nam nhân trước mắt đang thong thả uống trà. Khóe môi lại một đợt co giật. Cậu đưa tay lên đếm, 1, 2, 3...Thấy cậu đưa đôi mắt phượng xinh đẹp lúng liếng liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhìn hắn. Sau đó lại còn đưa tay đếm gì đó. Hiếu kì, hắn liền lên tiếng:
-Ngươi đang tính gì vậy? - Trí Mẫn chả thèm suy nghĩ, cũng không dừng động tác trên tay hồn nhiên trả lời:
- Tính xem từ lúc ngươi đưa ta về đây đã uống mất bao nhiêu ly trà của Phác Uyển viện ta rồi.

Hắn cứng họng, không thốt lên lời nhìn anh. Cậu tươi cười tự rót ly trà rồi uống. Cậu uống một ngụm, nói tiếp:
- Lúc bế ta về là một tách, lúc ta tắm là một tách, lúc ăn cơm xong một tách nữa và bây giờ ngươi lại uống nữa tổng cộng là bốn tách. - Rồi anh chớp chớp đôi mắt phượng nhìn hắn:
- Bộ cái loại trà hạ đẳng này ngon hơn trà thượng đẳng ở Ỷ Lãnh các của ngươi sao? Mà ngon hay không thì ngươi cũng uống ít thôi. Trà hạn định mỗi tháng chỉ đưa đến đây một tí. Ngươi uống hết rồi, ta lấy gì mà uống? - Hắn cười cười:
- Mai ta sẽ sai người mang thêm trà đến cho ngươi. Còn bây giờ...- Còn chưa đợi hắn nói hết câu, Trí Mẫn đã nói một câu như tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn. - Còn bây giờ muộn rồi, ngươi cũng nên về Ỷ Lãnh các nghỉ ngơi đi.

Nói xong cậu cầm ly trà lên uống. Mẫn Doãn Kỳ lại lần nữa á khẩu. Hắn là định ngủ lại đây, lúc nãy lại còn thấy cậu nhìn đồng hồ cứ nghĩ cậu sẽ giữ mình lại. Khó khăn lắm hắn mới rít được mấy từ:

- Tối nay ta nghỉ tại Phác Uyển viện.

!Phụt!!!!!!

Nghe xong câu nói đó, Trí Mẫn đem hết trà trong miệng "tao nhã" phun ra ngoài. Cậu quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị. Híc! Mẫn Doãn Kỳ vừa nói cái gì cơ? Ngủ lại đây? Cậu vội vàng vươn người lên, bàn tay trắng trẻo, năm ngón mũm mĩm nhẹ nhàng sờ lên trán Mẫn Doãn Kỳ. Sau một lúc, cậu nhíu mày, ngây ngô thắc mắc:
- Ủa? Có sốt đâu nhỉ? Sao lại phát ngôn linh tinh như thế?

Mẫn Doãn Kỳ quan sát hết hành động của Trí Mẫn từ nãy tới giờ . Khóe môi và cả khóe mắt giật giật. Hắn đứng lên, bế bổng cậu tiến về phía giường. Hắn để cậu ngồi lên đùi mình, sau đó nói:
- Mẫn Mẫn! Ngươi dám cho rằng đầu ta không bình thường sao?

- Thì vốn dĩ là vậy. À... à... không... không phải. Ta... ta đùa... đùa ấy mà. Hì hì.

Hắn nhếch môi cười nham hiểm:
- Vậy muộn rồi, chúng ta nên làm việc cần làm nhỉ?

Rồi hắn đưa tay cởi y phục cậu. Trí Mẫn cúi mặt che giấu nụ cười khinh bỉ xuất hiện nơi khóe môi. Thì ra chỉ là muốn ăn cậu thôi. Ngẩng mặt lên, cậu lại tươi cười nói:
- Ừm! Muộn rồi chúng ta lên đi ngủ thôi.

Nói xong, cậu đẩy tay hắn ra rồi đứng dậy chui vào giường, cuộn tròn trong chăn. Cậu nhắm mắt lại, mặc cho tên nam nhân nào đó khóe môi co giật. Nhưng tự dưng cảm thấy một lực đạo kéo chăn ra. Khi mở mắt ra thì đã thấy hắn nằm trên người mình. Ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu. Hít một ngụm khí lạnh, Trí Mẫn vội vàng nghĩ cách. Rồi cậu nhăn mặt, sờ vào phần lúc chiều bị Ngọc Vũ phu nhân đạp:
- Chỗ này của ta còn đau! - Hắn vội vàng nằm sang bên cạnh, kéo cậu vào lòng:
- Là ta gấp gáp quá! Đau lắm sao? - phớt lờ câu hỏi, ngồi dậy cởi y phục ngoài rồi lại chui vào chăn. Hắn khẽ nhéo mũi cậu rồi cũng cởi y phục ngoài mới ôm cậu vào lòng. Mặt cậu áp vào lồng ngực rắn chắc, ngửi thấy thoang thoảng mùi trúc thơm ngát. Môi cậu nhếch lên. Nam nhân càng không chinh phục được lại càng muốn. Bây giờ cậu mà dâng lên cho hắn để mà mai bị vứt ra sau đầu sao?Hai người cứ thế ôm nhau ngủ.

----------

Sau khi mở mắt, Mẫn Doãn Kỳ nhìn chiếc đồng hồ nước bên bàn thì ngạc nhiên tột cùng. Đã là giờ Thìn 2 khắc rồi. Hắn chưa bao giờ ngủ ngon như thế này, mọi ngày đều đúng giờ Mão là tỉnh giấc.

----------

Chưa đến 1 canh giờ, chuyện Vương gia nghỉ tại Phác Uyển viện của vị Vương phi thất sủng đã bay cao bay xa, phủ sóng toàn Tam vương phủ.

----------Vân Uyển Viện----------

" Choang" "Rầm"

- Aaaaa! Tiện nhân... tên hồ ly đó đã dùng cách gì để quyến rũ Vương gia như vậy chứ? Aaaaaa! - Lưu Vân tức giận vừa gào thét vừa đập phá đồ. Tố Hà lo lắng:
- Trắc... Trắc phi! Xin người bớt giận!...

- Bớt giận? Ngươi nghĩ ta làm sao mà bớt giận được đây? Vương gia đã từng hứa với ta sẽ không bao giờ động vào người tên đó mà. Chắc chắn cậu ta đã giở trò quyến rũ, mê hoặc Vương gia. Khiến ngài trách móc ta, rồi lại còn đến chỗ cậu.

----------

Vương gia liên tiếp nghỉ lại Phác Uyển viện nửa tháng. Thông tin đó khiến bao nhiêu cơ thiếp trong phủ ăn không ngon, ngủ không yên. Trung bình cứ mỗi ngày lại có mấy cái chén, cái bình bị đập vỡ. Tại thư phòng Tam Vương phủ

- Vương gia! Chuyện của Vương phi, thiếp không hề cố ý. Xin chàng đừng giận thiếp nữa. Thiếp... thiếp rất sợ cảm giác chỉ có một mình như này.

Lưu Vân vừa nói vừa khóc. Mẫn Doãn Kỳ không khỏi ngạc nhiên. Khi thấy Trí Mẫn khóc, lòng hắn đau. Nhưng khi Lưu Vân khóc, hắn... lại chẳng có chút tư vị gì. Khẽ thở dài, hắn buông lời an ủi:

- Bổn vương không có giận nàng, là nàng nghĩ nhiều quá thôi. Nàng về trước đi, tối nay bổn vương sẽ qua Vân Uyển viện thăm nàng
----------

Trí Mẫn nhàn nhã ngồi thưởng trà trong đình nghỉ mát ở hoa viên. Và thế là... cậu lại một lần nữa trở thành Vương phi thất sủng khi gần hai tháng Vương gia không đặt chân đến Phác Uyển viện. Cậu nhếch miệng cười, theo như Tiểu Quốc nghe ngóng được thì thông tin cậu thất sủng còn lan nhanh hơn cả tin cậu được sủng ái. Khẽ đưa mắt nhìn về Vân Uyển viện ở phía Đông. Nếu không nhờ vị đó, thì sao thông tin bay xa như thế. Cũng may, cậu chưa có điên mà trao thân cho hắn. Uyển chuyển đứng dậy định rời khỏi hoa viên về Phác Uyển viện thì xui xẻo gặp trúng nhóm cơ thiếp. Tiểu Quốc phúc thân hành lễ:
- Ngũ vị phu nhân cát tường!

Trí Mẫn quét mắt nhìn bọn họ. Mỗi người đều dẫn theo một a hoàn nên tổng cộng trước mặt có mười người đông đúc.Giọng nói điêu ngoa của Ngọc Vũ phu nhân vang lên:
- Vương phi cũng đi dạo đó sao? Ta lại còn tưởng, ngươi đang nghĩ cách phục sủng cơ đấy.

Tư Cầm vội tham gia:
- Thật là giống hồ ly tinh! May mà Vương gia tỉnh táo không bị sa vào.

An Hồng phu nhân cười nhạt:
- Cuối cùng thì vẫn thất sủng mà thôi!

- Còn chưa đầy một tháng đã lại thất sủng. Thật là khổ thân quá đi. - Thẩm Diệp phu nhân trào phúng nói.

- Không biết trong nửa tháng đó đã dùng cách gì của hồ ly tinh để quyến rũ Vương gia! - Gia Huân phu nhân cũng không quên nói vào. Cậu cười lạnh, phớt lờ lời nói khinh miệt của bọn họ:
- Thế chân của Ngọc Vũ phu nhân sao rồi? Ta là ta rất thích xem Ngọc Vũ phu nhân múa lắm nhé! Hay là tại đây múa một điệu đi? - Nàng ta mặt biến sắc không nói lên lời. Trí Mẫn cảm thấy vui vẻ hơn, liền bảo với Tiểu Quốc:
- Mới sáng ra đã gặp chó sủa chắc là hôm nay xui xẻo lắm đây. Thôi mau mau về tránh gặp điểm xấu.

Gia Huân phu nhân thay mặt đám cơ thiếp, chỉ tay vào mặt Trí Mẫn:
- Tiện nhân! Ai cho ngươi dám bảo bọn ta là chó hả?

Trí Mẫn chớp chớp mắt ngây thơ vô tội nhìn Gia Huân:
- Ể! Ta xin thề với trời đất là ta chưa có nói tên ai là chó đâu nhá! Sao Gia Huân phu nhân lại giật mạnh thế? Tự nhận là mình kìa.

Bọn họ mặt hết đen lại trắng, cậu cũng chẳng rảnh rỗi ở đây mở cuộc thi đấu võ mồm xem ai giành giải Quán quân. Cậu bước về phía trước thì đột nhiên An Hồng phu nhân đưa chân ra định ngáng. Cậu nhếch mép cười, dẫm thật mạnh lên chân An Hồng phu nhân khiến nàng ta thét lên đau đớn. Cậu cứ ghì chặt cái chân xuống không có ý định bước ra. Cho chết! Ai bảo thích ngáng chân bổn công tử. An Hồng phu nhân đau điếng người, gào thét:
- Tiện nhân! Ngươi mau bỏ chân xuống cho ta! - Lúc này Trí Mẫn mới giả vờ như dẫm lên thứ gì đó, đưa ánh mắt áy náy nhìn An Hồng:
- Ai nha! Ta thấy mình dẫm lên cái gì êm êm rất sướng chân. Không ngờ lại là chân của An Hồng phu nhân. Hô hô. Nhớ kỹ lần này nhé! Đừng đưa chân ra khi người khác đang bước tới nha! Nếu có muốn khoe chân dài ý, thì đến Ỷ Lãnh mà khoe.
Trí Mẫn ngẩng cao đầu bước về phía trước với vẻ mặt bất cần đời.
----------------------------
- Vương phi! Ngũ vị phu nhân đang đi tới đây ạ! - Tiểu Quốc thong thả bẩm báo. Nếu là trước đây, cậu sẽ rất lo lắng cho chủ tử, nhưng từ ngày chủ tử bị Tố Hà đẩy xuống nước đã không dễ bị bắt nạt như trước nữa. Trí Mẫn ừm một tiếng như đã biết, lại từ từ uống trà:
- Trà thượng hạng có khác! Rất ngon!

Tiểu Lệ tươi cười đáp:
- Trà này là Vương gia sai người đưa đến. Chứng tỏ Vương gia vẫn chưa quên người đâu. Trí Mẫn gật đầu, nói với Tiểu Quốc:
- Em mau đi tìm khoảng mười a hoàn, gia đinh trong Vương phủ tới đây. Nhớ không được là người trong Phác Uyển viện. Và phải làm cách nào đưa họ tới đây trước đám phu nhân kia là được!

- Vâng! - Tiểu Quốc lui xuống đi làm nhiệm vụ. Trí Mẫn lại lên tiếng:
- Người đâu! Bê một cái ghế, một cái bàn ra ngoài sân cho ta.

----------

Một lúc sau Tiểu Quốc dẫn theo hơn mười người tiến vào Phác Uyển viện chờ được phân phó. Trí Mẫn uyển chuyển bước ra nhìn bao quát Phác Uyển viện một chút sau đó phân phó chỗ đứng cho bọn họ. Lại nhìn thời tiết đang nắng gay gắt nhấc mép cười một phát. Xong xuôi, cậu ngồi xuống bộ bàn ghế mình vừa cho người bê ra kê ở chỗ râm mất. Nhàn nhạt thưởng thức trà. Lại qua một lúc nữa, đám cơ thiếp cũng rồng rắn lên mây mò tới nơi đây. Thấy họ đã bước vào sân, Trí Mẫn đưa tay lên ngáp dài:
- Haizz! Các ngươi làm ta đợi mỏi mòn chờ mong đấy. Đi gì mà lâu vậy? Đo đường hả? Sao? Từ chỗ An Hồng phu nhân đi đến đây mất bao nhiêu mi-li-mét?

Bọn họ đều không ngờ Trí Mẫn đã ngồi đó chờ sẵn, khẽ ngây người một lúc. Sau đó nhớ lại mối nhục hôm qua liền lấy lại khí thế. Thẩm Diệp phu nhân lên tiếng đầu tiên:
- Tiện nhân! Thấy bọn ta đến còn không...

Chưa đợi nàng ta nói hết câu, Tí Mẫn đã lạnh lùng chỉ tay vào a hoàn thân cận của Thẩm Diệp phu nhân, nói:
- Chủ tử của ngươi ăn nói hỗn láo với bề trên. Nào có đạo lí kẻ thấp hơn gọi người trên mình là tiện nhân? Đã thế còn bắt ta phải tiếp đón? Ngươi mau vả miệng cho ta.

A hoàn đó sợ hãi, Thẩm Diệp phu nhân cũng biến sắc:
- Ngươi... ngươi dám vả ta sao? Ngươi có biết hôm qua Vương gia ngủ lại Diệp Uyển viện của ta không? - Trí Mẫn cười lạnh:
- Chả trách hôm nay ngươi hống hách như vậy? Nhưng Vương gia ngủ lại chỗ ngươi là chuyện tối qua. Hôm nay ta vả miệng ngươi là việc của hôm nay. Liên quan gì đến nhau? A hoàn kia, ngươi có vả miệng chủ tử ngươi không thì bảo?Mặt của a hoàn đó đầy vẻ khó xử. Anh cũng không định làm khó một a hoàn như thế, nhưng ai bảo lần trước cô ta đánh một a hoàn của Phác Uyển viện?

----------

- Giờ Tuất: tầm 19h - 21h

- Giờ Thìn: tầm 7h40 - 8h20

- Giờ Mão: tầm 5h40 - 6h20

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com